NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Không Thịt Không Vui

Quyển 1 – Chương 34

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập
Ads Top

Dùng lời nói để diễn tả hình tượng bây giờ là, vào thời khắc đó lưỡi của tôi như biến thành chiếc đũa, lưỡi của Hồng Thiếu Nhu biến thành lòng đỏ trúng gà.

Tôi cuồng nhiệt đến điên cuồng, tôi cuồng loạn cuồng liệt cuồng phóng mà càng không ngừng đem đầu lưỡi khuấy đều, tranh thủ đem cái lưỡi gây ra tội ác kia của hắn khuấy đều cho tan thành nước.

Trong miệng của hắn, có mùi thơm thuốc lá, mang theo nồng đậm, mang theo chua chát, càng thêm kích thích thần kinh của tôi.

Tôi đã thưởng thức chiếc lưỡi kia vô sô lần, ở trong miệng Hồng Thiếu Nhu vẽ vài vòng tròn, thì cũng thỉnh thoảng dùng một chút, có thể thành công đem cái mọt nhọn của hắn biến thành cái mặt bánh bao.

Đôi tay rảnh rỗi không có việc làm, tôi quyết định dùng bọn nó cách tốt nhất là tiến lại gần người của Hồng Thiếu Nhu đòi lại phần tiền lời.

Tôi trong giờ phút này, giống như là một con sói cái đói bụng hơn ngàn năm, nhìn thấy một khối thịt béo sáng trong, thèm thuồng không dứt, cầm thú không dứt.

Tay của tôi đi tới phần eo của hắn, đưa vào phần xẻ tà của trường bào, bàn tay giống như được gắn thêm con mắt không gặp trở ngại nào đưa vào trong quần của hắn.

Trong lòng bàn tay chạm tới vật mềm nhẵn làm cho tôi thoải mái không nhịn được thởi dài một hơi.

Là cái mông của Hồng Thiếu Nhu, thật đúng là mềm nha, tôi thật sự muốn rút cái đầu lưỡi ra rồi hỏi hắn mỗi ngày sau khi tắm hắn thoa kem dưỡng da hiệu gì.

Hai tay của tôi càng không ngừng vuốt ve trên mông của hắn, giày xéo, dùng sức lực rất mạnh, giống như là quyết tâm đem cho nặn ra nước mới thôi.

Vậy mà Hồng Thiếu Nhu, chính là một tên gian thương như thế, hắn làm sao có thể mặc cho mình bị chiếm tiện nghi đây?

Tay của hắn, cũng đưa tới ngang hông của tôi, đưa vào bên trong chiếc áo T-shirt của tôi, dù bận hôn nhưng vẫn ung dung trượt đến trước ngực của tôi, bắt đầu “Tự tay” tiến hành tiếp xúc thân mật lần đầu tiên.

Từ đầu đến giờ hắn chưa bao giờ như người nôn nóng, luôn là nhai kỹ nuốt chậm, muốn xơi tái từng điểm nhỏ của tôi.

Tôi rất cảm ơn động tác chậm chạp của hắn —— như vậy tôi liền có thể chiếm tiện nghi của hắn nhiều hơn.

Tuy nói tôi bây giờ là đang ở cảnh giới giết địch một ngàn, thì tổn hại tám trăm, nhưng ít nhất tôi còn kiếm được hai trăm, vậy là đủ rồi.

Kết quả là, tôi vội vàng nắm chặt thời gian vuốt ve.

Mặc dù cái mông cảu Hồng Thiếu Nhu ngạo nghễ ưỡn lên có da thịt bóng loáng mềm mại cảm giác co dãn tốt, nhưng vẫn chưa là nơi sờ soạng quan trọng nhất, tay của tôi, cuối cùng dời đi cái mong căn tròn tiến ra phía trước, cũng chính là cái nơi có bóng dáng dưa chuột của Hồng Thiếu Nhu, hít sâu, không kịp chờ đợi mà căng chướng đi lên.

Ngoài dự liệu của tôi chính là, cái cằm nhọn chóp mũi mắt nhỏ lành lạnh, mắt híp con ngươi lành lạnh, ngón tay dài nhọn hoắt lành lạnh, toàn thân trên dưới của Hồng Thiếu Nhu đều lánh lạnh nhưng dưa chuột của hắn lại không lạnh.

Hơn nữa, ở trong lòng bàn tay của tôi, trái dưa chuột này như đang được tiêm chất kích thích, từ từ bành trướng.

Tôi cảm thụ được sự hấp dẫn, bắt đầu khoái chí.

Nếu không, Bất Hoan tôi đây liền vứt bỏ ân oán của bang hội, vứt bỏ mối hận sâu đậm, vứt bỏ đi khoảng cách với Hồng Thiếu Như mà mây mưa vu sớn ới hắn một phen?

Thật may là tại lúc này, cái tên gian thương không chiu thua Hồng Thiếu Nhu kia đưa một ngón tay vào trong nội y của tôi.

Sau đó, hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy viên đậu đỏ trên đỉnh bánh bao của tôi.

Thật ra thì, đây chỉ là một loại vị tình – thú, chỉ là thói quen của hắn, vì khơi lên hứng thú của tôi.

Vậy mà, một động tác này lại làm cho tôi chợt nhớ cây dao nhỏ trong tẩu thuốc kia, nhớ lại lúc giơ tay chém xuống, nhớ lại hai hạt đạu củng gân thịt của tôi nằm trên đất.

Nhất thời, cả người tôi run lên, giống như là bị một dòng diện mạnh chãy qua, hệ thống phòng ngự của thân thể lập tức từ động mở ra, tôi căn bản không suy nghĩ nhiều, cái bàn tay tôi đang bao quanh dưa chuột của Hồng Thiếu Nhu nhanh chóng di chuyển.

Dây leo bên cạnh dưa chuột của Hồng Thiếu Nhu —— một dây leo màu đen, bóng loáng như nước, phong nhã hào hoa, còn ở độ tươi mới khỏe mạnh bị tôi bức đi.

Tôi thề, việc này là tôi vôi tâm.

Dù sao, cọng lông tôi bức đi của hắn cũng không…có sử dũng tới.

Cái mào kia của con gà trống đạt trên đầu cũng chỉ để trang trí như tóc mình thôi, lông của hắn, chẳng lẽ có thể gơm lại đủ mười cọng để đổi lấy chuyến du lịch 3 ngày ở Matera(1) sao?

Cho nên mới nói, tôi xác định tôi thật sự vô tâm.

Vậy mà Hồng Thiếu Nhu cũng không cho là như vậy.

Hắn đang nhìn tôi cười, khóe miệng, khóe mắt nâng lên độ cong bén nhọn giống như là thanh đao sắc bén.

Tôi giống như. Đoán chừng tôi và hắn có mối thù không đội trời chung rồi.

Đã như vậy. . . . . . Tôi liền không nhường nhịn nữa.

Lập tức trong mắt tôi hiện lên tia sáng độc ác, đôi tay nắm đám dây leo tươi tốt xung quanh dưa chuột của Hồng Thiếu Nhu, dùng sức bức một nắm thật dày ra.

Cảnh tượng đó, quả thật có thể dùng cảnh máu chảy đầm đìa để hình dung.

Tôi lại một lần nữa có thể nhìn thấy hai mắt mỡ to của Hồng Thiếu Nhu.

Tội lỗi tội lỗi, Thiện Tai Thiện Tai.

P/S: chương sau có sự xuất hiện

(1)Matera: là một đô thị tại tỉnh Matera ở vùng Veneto, Ý. Đô thị này có diện tích 387,4km2, dân số là 60.310 người

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer