NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Gái Xấu Công Sở

Chương 3: CôNG SỞ 3: TRƯỞNG PHÒNG “MA VƯƠNG”, LÂM ĐẠT

Tác giả: Võ Anh Thơ
Chọn tập
Ads Top

Câu hỏi của tôi dường như khiến anh ta suy nghĩ vì đã im lặng vài giây. Tiếp, anh đáp lại tôi bằng câu nghi vấn thứ hai:

– Em là nhân viên mới?

– Anh hãy trả lời anh là ai trước đã!

Chậm rãi, anh ta dựa sát vào bàn trưởng phòng, ngón tay phải miết nhẹ vào cạnh bàn rồi nhìn tôi đầy dứt khoát, phán câu chấn động:

– Là người đứng đầu cái phòng này.

Người đứng đầu? Phòng này tức là phòng Kinh doanh? Có vẻ đầu óc chưa định hình rõ vấn đề hay sao mà tôi cứ lặp đi lặp lại mấy cụm từ đó. Mãi đến khi ý thức đã quay về và một luồng điện xẹt ngang, khai sáng mớ óc đặc sệt thì lúc ấy tôi mới sửng sốt, miệng há hốc, chưa kịp thốt lên hai từ quan trọng. Đúng lúc cửa phòng mở, anh Quý đi vào, ngạc nhiên hỏi:

– Sếp, anh vừa đi công tác về à?

Tức thì anh chàng đứng bên cạnh tôi gật đầu không chút lưỡng lự. Vào giây phút đó, tôi nghĩ đời mình tiêu rồi! Cảm giác cũng giống như vừa phát hiện ra bản thân lỡ đắc tội với thầy cô vậy á. Ôi trời ơi! Tôi đã đắc tội với chính Trưởng phòng kinh doanh, sếp trực tiếp của mình vì dám lấy kẹp bấm của anh và nghênh ngang hỏi thẳng vào mặt anh rằng: “Anh là ai?”

Lâm Đạt, trưởng phòng 28 tuổi, tốt nghiệp bên Mỹ ngành Quản trị kinh doanh, bạn của giám đốc công ty Bình Tân, tính tình trầm, ít nói, khó tính, đòi hỏi cao trong công việc, khắt khe với nhân viên. Chỉ có bấy nhiêu điều thôi mà tôi đã cảm thấy vị trưởng phòng trẻ này cực kỳ kinh dị, cũng vì vậy mà đời tôi chính thức đi vào bể khổ. Sau vụ việc ban nãy, tôi bị anh Quý mắng cho một trận tơi bời:

– Chưa thấy ai gan như cô! Tự tiện lấy đồ của sếp mà còn trả treo với ảnh!

Nhưng dù sao cũng còn may là tôi chưa nói gì quá đáng, nếu không thì chắc được một vé về vườn luôn. Lâm Đạt không trách tôi nửa lời, điều này thật lạ, mà còn đáng ngờ nữa. Tuy nhiên, anh xem hồ sơ của tôi khá lâu, nó khiến tôi hơi rùng rợn. Chẳng hiểu là do bản tính kỹ càng hay vì anh chính thức “địa” con bé nhân viên mới. Vậy là tiêu! Đi làm mới một tuần, lần đầu tiên ra mắt sếp mà tôi đã bị để ý, rồi tôi sẽ bị “đì” đứ đừ cho xem! Xui quá đi! Đã xấu xí, nay lại gây mất thiện cảm nữa, làm sao sống nổi với sếp đây?

Đang sống dở chết dở thì đột nhiên tôi bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Lâm Đạt hướng vào mình. Chúa ơi! Anh quan sát tôi từ lúc nào vậy? Bối rối đến khổ sở, tôi mau chóng ngồi thẳng dậy, tiếp tục làm việc. Vì cúi đầu nên tôi chưa rõ anh đã thu hồi tia nhìn đáng sợ kia chưa. Quái đản! Bây giờ tôi mới thấm thía cái khổ khi ngồi ở vị trí đối diện trưởng phòng, chẳng khác nào bị tù khổ sai. Mặc cho máy lạnh trong phòng chạy vù vù, vậy mà trán tôi vẫn ướt đẫm mồ hôi.

May thay vị cứu tinh chợt xuất hiện, Huỳnh Trân. Tôi gọi chị là “vị cứu tinh” vì nhờ sự xuất hiện kịp lúc của chị mà tôi thoát khỏi ánh mắt quan sát của Lâm Đạt. Không chỉ mỗi anh, hầu như tất cả mọi người đều hướng mắt về phía chị ấy. Hôm nay Huỳnh Trân ăn mặc khá gợi cảm, chiếc áo sơ mi ôm sát người và gần như trong suốt, đủ thấy rõ nội y bên trong màu đỏ chót. Khỏi nói cũng biết, con ngươi của mấy anh phòng Kinh doanh muốn rớt ra ngoài luôn.

Sau khi nghe anh Quý âm thầm thông báo có sự hiện diện của sếp, Huỳnh Trân liền bước đến trước bàn trưởng phòng, cúi chào đồng thời giới thiệu sơ về bản thân. Tôi thấy Lâm Đạt nhìn vào hồ sơ của chị ấy xong, tiếp tục đảo ánh mắt trở lại và lần này anh nhìn chị thật chăm chú từ trên xuống dưới. Vào cái lúc trông rõ sự việc đó, tôi chắc rằng mình thật sự chết thảm. Lâm Đạt, vị trưởng phòng trẻ, đã hoàn toàn bị sắc đẹp của Huỳnh Trân chinh phục. Không thể nhầm lẫn được với đôi mắt nhìn hau háu ấy. Giờ thì tưởng tượng xem, nếu sếp thích gái đẹp thì cái đứa xấu xí như tôi có phải thê thảm không nào?

– Giờ nghỉ trưa, em ở lại gặp tôi một chút, còn bây giờ thì về chỗ làm đi.

Ôi trời, đừng nói là sếp cảm mến Huỳnh Trân đến nỗi trưa nay muốn có cuộc hẹn riêng nhé. Chẳng ngờ lại thẳng thừng lộ liễu đến thế. Lúc chị ấy quay đi thì thiên địa ơi, Lâm Đạt lại lia ánh mắt hệt sát thủ về phía tôi. Anh chẳng nói gì cả ngoài cái màn “khủng bố” tôi bằng tia nhìn lặng thinh đó, khiến tôi không kìm được mà nuốt nước bọt cái ực. Tiếp, anh từ tốn nói:

– Tập trung làm việc đi! Tôi không thích nhân viên lơ là trong giờ làm!

Nghe có vẻ như nói chung chung nhưng tôi hiểu Lâm Đạt ám chỉ mình. Thôi rồi, tôi đã bị “đì”!

Giờ nghỉ trưa, vì tâm trạng chán chường nên tôi lên sân thượng hóng gió cho khuây khỏa. Đến nơi, tôi tình cờ chạm mặt Đinh Huy. Buổi trưa này chẳng hiểu sao nắng dịu nhẹ đến kỳ lạ. Thấy tôi vươn hai cánh tay ra phía trước, mặt mày ủ rũ lại còn thở dài, anh thắc mắc:

– Em có chuyện gì buồn à?

– Không phải buồn mà là chán. Sáng nay sếp em đi công tác về và bắt gặp em lấy kẹp bấm trên bàn anh ấy.

– Thật không? Sao em gan vậy?

Tôi liền đính chính rằng kẹp bấm của mình hết kim, mà những bàn khác lại không có kẹp ngoại trừ bàn trưởng phòng, vả lại tôi chỉ lấy dùng chút xíu. Giải thích xong tôi chống cằm, sầu não hơn ban nãy khi nhớ về diễn biến sau vụ kẹp bấm:

– Em biết chắc sếp để ý em rồi, anh ấy nhắc nhở em chớ có lơ là.

Gá một tay lên thanh vịn bục lan can, Đinh Huy gật gù tán đồng:

– Sếp Đạt nổi tiếng khắt khe với nhân viên mà, em nên cẩn thận một chút.

Gần như nằm ườn ra trên thanh vịn, tôi mếu máo muốn khóc khi nghe vậy. Chợt, anh chuyển chủ đề nhanh chóng:

– Em thân với Huỳnh Trân lắm à?

Nhắc đến Huỳnh Trân thì tôi lại nhớ đến những hành động lạ lùng anh dành cho chị ấy và với mình. Nhanh chóng dựng thẳng người dậy, tôi rất muốn được giải đáp thắc mắc ấy nhưng chẳng hiểu sao chỉ trả lời ỡm ờ:

– Cả hai chỉ là chị em đồng nghiệp với nhau. Chị ấy tốt với em lắm.

– Quen chưa được bao lâu mà thân thiện quá thì mình cũng nên cẩn thận.

– Hình như anh không thích chị Huỳnh Trân?

Đinh Huy thở dài, cố như thể vấn đề sắp nói ra không có gì đáng bận tâm:

– Anh gặp cô ấy chỉ vài lần, chưa biết gì về nhau nên đâu thể nói thích hay không. Chỉ là anh không muốn liên quan nhiều đến một cô gái xinh đẹp. Chưa kể, anh thấy em nói về cô ấy một cách ngưỡng mộ, kiểu như đang tự ti ấy. Mỗi người có ưu điểm riêng, vẻ bề ngoài không phải quan trọng nhất.

Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn Đinh Huy, lòng cảm thấy hơi xúc động vì nghe những lời triết lý hay ho đến vậy. Anh đang động viên tôi tin vào bản thân, một sự quan tâm ấm áp nhẹ nhàng làm sao. Hình như từ trước đến nay chưa có chàng trai nào bảo tôi “vẻ bề ngoài không quan trọng”, vì thế dù nó nghe rất thường tình nhưng tôi vẫn vui lắm, một lời động viên tử tế. Buổi trưa nay quả là kỷ niệm đáng nhớ.

Hết giờ nghỉ trưa, tôi gặp Huỳnh Trân trên đường về phòng làm việc. Thấy tôi, chị hỏi suốt giờ nghỉ tôi ở đâu. Tôi trả lời mình ở trên sân thượng với Đinh Huy. Chị gật đầu, im lặng. Bấy giờ tôi mới nhớ đến “cuộc hẹn riêng” giữa chị với Lâm Đạt.

– Sếp có nói gì với chị không?

– Sếp hỏi chị vài câu thôi, còn khen áo chị mặc đẹp.

Dẫu bề ngoài bình thường nhưng kỳ thực lòng tôi mây đen vần vũ. Khen chiếc áo “siêu mỏng, siêu thấu” đó thì 100% anh sếp “cầm tinh” con dê 35. Oải rồi đây!

Chiều tan sở, tôi và Huỳnh Trân vừa chạy xe ra khỏi cổng công ty là ngay lập tức nghe âm thanh “bụp” quen thuộc. Nhìn xuống dưới, hai chị em muốn khóc khi thấy bánh xe xẹp lép, lát sau mới biết hai chiếc xe vừa cán qua một hàng đinh. Đấm chết thằng nào ác ôn rải đinh ra đường, rảnh rỗi sinh nông nổi đây mà. Nghe bảo vệ nói cách đây không xa có tiệm sửa xe. Tuy quãng đường khá gần nhưng ít nhất cũng hơn trăm mét, con gái mà dắt xe tay ga đi một đoạn như thế đã đủ chết rồi đấy. Tức thì ông ấy đưa ra gợi ý, nhờ mấy đồng nghiệp nam giúp đỡ. Nghe xong, tôi liền kêu thầm, vậy là càng chết nữa! Đàn ông bây giờ “lười” ra tay hiệp nghĩa lắm, nếu có thì cũng chỉ giúp gái đẹp như Huỳnh Trân thôi, chớ xấu cỡ tôi làm gì đến lượt. Thế nên mới có tuyên ngôn: Gái xấu thì đừng mong được ga lăng.

Trước tình hình này, tôi thà tự dẫn bộ cho rồi. Với gái xấu thì, tự túc là hạnh phúc mà. Điều đó đã, đang và sẽ luôn đúng với mọi thời đại. Tôi toan nói với Huỳnh Trân là mình đi trước thì bất chợt Đinh Huy chạy xe ra, hiển nhiên anh bắt gặp chúng tôi đứng ngớ ra, vẻ mặt cả hai cho thấy đang gặp vấn đề nan giải.

– Có chuyện gì vậy?

– Xe họ cán trúng đinh, bể bánh. Lên phía trước có tiệm sửa xe, chú bảo họ nhờ đồng nghiệp nam dẫn xe hộ. – Bác bảo vệ đứng bên cạnh đáp thay.

Thú thực khi đó tôi không rõ Đinh Huy sẽ làm gì. Để mặc chúng tôi hay giúp đỡ nhưng vì có đến hai người nên anh sẽ giúp ai đây? Dù tôi thân với anh hơn Huỳnh Trân, tuy nhiên chị ấy xinh hơn tôi, thường đàn ông luôn muốn giúp gái đẹp. Cũng có thể anh không nỡ để chị ấy lại chỉ để giúp tôi. Nếu sự việc diễn ra như thế thì tôi đoán mình sẽ rất hụt hẫng dẫu biết rõ đó là điều tất nhiên. Tôi có thiện cảm với Đinh Huy, và bản thân chẳng hề muốn hình tượng đáng ngưỡng mộ ấy mất đi nhanh chóng. Trong lúc tôi cố hình dung diễn biến tiếp theo thì anh ấy xuống xe rồi nhờ bảo vệ trông hộ mình chốc lát. Để rồi thật kinh ngạc khi anh đi ngang qua Huỳnh Trân, tiến về phía tôi. Còn chưa hết ngỡ ngàng thì tôi nghe anh cất tiếng:

– Anh em mình đến tiệm sửa xe nào. Anh biết chỗ đó, gần thôi.

Hẳn do quá ngạc nhiên nên tôi đã đứng ngây ra trong vài phút. Quay qua nhìn Huỳnh Trân, tôi thấy gương mặt chị không có chút biểu cảm nào, thậm chí là khó chịu hay hụt hẫng, nó hoàn toàn tĩnh lặng. Tôi đoán chị cũng đang sốc trước việc bị bỏ rơi thế này nhưng vì sự kiêu ngạo của một gái đẹp mà chị phải giữ dáng vẻ bình thường. Lần nữa, tôi nghe giọng Đinh Huy cất lên đầy thúc giục. Lóng ngóng, tôi chậm rãi đi theo anh, đầu óc rối rắm, không hiểu lý do cho chuyện này.

Trên đường đi, cả hai im lặng. Có lẽ vì Đinh Huy thích như vậy, riêng tôi thì vẫn nghĩ mãi về sự lựa chọn của anh. Như biết điều đó, anh chậm rãi giải thích:

– Ban nãy anh thấy có vài nhân viên nam ra khỏi công ty nên biết Trân sẽ được giúp thôi. Với một cô gái chắc chắn sẽ được giúp thì anh lo làm gì nữa.

– Vậy ra, anh giúp em là vì…

– Đồ ngốc, nếu anh không giúp em thì chẳng có ai giúp cả.

Tất nhiên, tôi đã sung sướng đến dường nào. Đinh Huy biết rõ rằng, nếu giữa tôi và Huỳnh Trân thì mọi người sẽ chọn giúp đỡ chị ấy và lúc đó tôi sẽ bị bỏ rơi. Thế nên anh bước đến thật nhanh, nắm lấy tay tôi trước khi điều kinh khủng đó xảy ra. Anh chấp nhận chọn một cô gái xấu xí đơn độc chứ không phải là cô gái xinh đẹp được vây quanh. Sao anh lại tốt với tôi nhiều đến vậy? Trái tim bỗng dưng đập rộn ràng, tôi không thể giải thích cảm xúc lúc này của mình nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi rất vui. Quan sát giọt mồ hôi bịn rịn trên trán Đinh Huy, tôi thầm cảm ơn tên ác ôn đã rải đinh ra đường.

***

Chuyện đó đã trở thành đề tài bán tán và gây rúng động trong cuộc thảo luận giữa tôi với hai chị vào tối nay. Khác với lần trước chỉ biết gật đầu hoặc trả lời qua loa, bây giờ tôi khẳng định luôn: Đinh Huy đích thị là một đàn ông tốt, bên cạnh đó Lâm Đạt lại là một “ông” sếp vừa khó ưa vừa mê gái đẹp. Vẻ như câu chuyện xe gắn máy bị hư đã khiến những suy luận tiêu cực của chị Hương bị lung lay. Hiển nhiên, chị Mỹ vô cùng khoái chí lẫn tự hào về cảm giác dành cho Đinh Huy:

– Chị đã nói mà, đàn ông tốt trên đời vẫn còn nhiều.

– Và đàn ông đối xử tốt với gái xấu vẫn tồn tại. – Tôi đế vô thêm cho chắc cú.

Mặc dù một chọi hai, ấy vậy chị Hương vẫn ngoan cố giữ ý kiến của mình, chẳng rõ chị kiên định hay không dám nhận mình thua:

– Gái đẹp gặp nạn không giúp lại giúp gái xấu, chứng tỏ anh ta càng có vấn đề. Tóm lại cái chuyện này kỳ quái thế nào ấy! Chắc gì những lời người ta nói là những gì người ta nghĩ?

– Bộ kiếp trước anh ấy mắc nợ chị hay sao mà chị cứ nghĩ xấu hoài thế? – Tôi bắt đầu khó chịu với cái kiểu lập luận ngang ngược đó.

– Con người mà, đừng dễ dàng phán đoán vậy.

– Thôi đừng quan tâm, người ta ganh tỵ đó mà. Tóm lại chị cùng phe em. – Chị Mỹ nắm tay tôi – Hay hôm nào em mời Đinh Huy đến nhà mình đi. Cũng phải nên cám ơn người ta đàng hoàng chứ.

Lời chị Mỹ rất chí lý, tôi gật đầu đồng ý. Chị vui ra mặt, sau đó lại nhắc nhở tôi:

– Về sếp của em, em nên cẩn thận, chớ có đắc tội với anh ta nữa. Đàn ông mê gái đẹp thì rất nhẫn tâm với gái xấu.

Tôi vâng một tiếng, tự nhiên nhận ra ngày hôm nay mình gặp hai chàng trai khác nhau một trời một vực.

***

Rầm!!!

Tôi giật mình, âm thanh dữ dội đó như luồng gió thốc thẳng vào mặt vì nó xuất phát từ bàn đối diện. Không riêng gì tôi, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều đồng loạt hướng mắt về phía Lâm Đạt vừa ném xấp hồ sơ dày cuộm xuống mặt bàn và cả người đang bị khiển trách là anh Quý phó phòng. Bình thường ra vẻ bao nhiêu thì bây giờ trông anh ta khúm núm bấy nhiêu. Cảm tưởng, chỉ một cái liếc mắt từ sếp cũng đủ làm anh ta co rúm người.

– Việc này tôi giao cho anh từ tuần trước, tại sao bây giờ lại nói không biết? Đừng có làm việc với thái độ vô trách nhiệm như vậy!

Chất giọng khá to của Lâm Đạt khiến mọi người lùng bùng lỗ tai. Tiếp theo là một tràng mắng dữ dội trút lên người anh Quý. Tôi vốn không ưa anh ta nhưng khi chứng kiến cảnh quát tháo đó thì tôi cũng thấy tội cho anh ghê. Lâm Đạt đúng là một người sếp cực kỳ, cực kỳ nghiêm khắc. Lúc anh Quý trở về chỗ ngồi, sếp nhìn các nhân viên khác đang quan sát sự việc nãy giờ, lạnh lùng nhắc nhở:

– Đừng có lo chuyện người khác, tập trung làm việc của mình đi!

Lập tức, ai nấy đều vội vã quay lại công việc dang dở ban nãy. Kín đáo, tôi nhìn sếp và thầm nghĩ, giả sử người phạm lỗi là Huỳnh Trân thì sao nhỉ? Liệu anh ta có trách mắng khốc liệt như vừa rồi chăng? Nghi ngờ là không lắm, vì là “con cưng” mà. Vả lại, đàn ông ai nỡ lớn tiếng với người đẹp. Bộp! Tôi nhăn mặt sờ trán vì cái tập hồ sơ đập khẽ lên đầu mình. Ngước lên nhìn thì tía má ơi, Lâm Đạt đứng ngay trước bàn tôi tự lúc nào, đã vậy còn dùng ánh mắt hình viên đạn nhắm vào tôi nữa.

– Muốn bị đuổi việc sao?

Chỉ năm từ ngắn gọn thôi mà tôi giật thót cả người vì sợ hãi. Biết anh phát hiện mình vừa nghĩ vẩn vơ, không chú tâm vào việc, tôi liền cúi đầu:

– Xin lỗi sếp, em không như thế nữa.

Tôi nghe từ môi anh phát ra luồng khí mạnh, tiếp theo anh quay lưng rời đi. Chỉ chờ có vậy, tôi nhắm mắt thở phào, cứ như là cực hình ấy. Làm việc với trưởng phòng “Ma vương” như vậy chẳng khác nào đi học gặp phải giáo viên “Hà bá”.

Chiều tan sở là giây phút thoải mái và hạnh phúc nhất, cứ như các nhân viên được giải thoát khỏi ách nô lệ tàn bạo, và địa chủ chẳng ai khác là Lâm Đạt. Thu dọn đồ thật nhanh, tôi chạy ra khỏi phòng để kịp gặp Đinh Huy. Hôm nay tôi phải mời anh về nhà mình ăn hoành thánh. Ngoài ra, thú thực tôi rất mong được gặp anh. Tôi vừa chạy xuống thì đúng lúc Đinh Huy từ trong phòng Marketing bước ra. Thấy tôi, anh nở nụ cười dịu dàng. Tôi cũng mỉm cười chào lại, lòng rộn ràng khó tả.

– Em mời anh một bữa hoành thánh à? – Dắt xe ra khỏi cổng, anh ngạc nhiên.

– Em muốn cảm ơn anh về chuyện lần trước. Tiện, em cũng muốn giới thiệu anh với gia đình em. Tiệm hoành thánh ấy là nhà em mở.

– Chà, bất ngờ ghê. Ừm, em đã mời thì anh không từ chối.

Đinh Huy dứt lời, bất chợt ai đó cất tiếng, nghe đầy thú vị:

– Hai người hẹn hò sao?

Quay qua, tôi nhận ra chị Sang ở phòng Hành chính, bên cạnh còn có Huỳnh Trân. Sợ mọi người hiểu lầm, tôi liền đính chính:

– Không đâu, bọn em chỉ là bạn thôi.

– Bạn gì mà dạo gần đây cứ thấy đi chung hoài, Trân ha!

Im lặng vài giây, Huỳnh Trân trả lời bông đùa như hùa theo lời trêu chọc kia:

– Không khéo hai người đang hẹn hò mà giấu các anh em trong công ty đấy.

Tôi chưa kịp nói thì đột ngột Đinh Huy buông một câu rõ ràng:

– Nếu anh và Nguyễn hẹn hò thật thì cũng đâu có tệ.

Kinh ngạc, tôi nhìn qua, thấy anh cười cười. Thế là được dịp, chị Sang cười ồ lên. Còn Huỳnh Trân thì quay mặt đi, ra điều không quan tâm đến chuyện đùa đang diễn ra. Khi hai người nọ đã chạy xe đi, tôi liền hỏi Đinh Huy vì sao lại nói đùa như thế, rất dễ bị hiểu lầm. Anh gãi đầu vài cái rồi tự dưng đáp lãng đãng:

– Bảo vậy để lỡ tụi mình có hẹn hò thật thì mọi người cũng không bất ngờ.

Tôi tròn xoe mắt, cảm giác đằng sau câu nói ấy ẩn chứa một sự ngỏ lời nào đó. Nhưng chưa kịp nghĩ ngợi thêm là anh đã giục tôi dẫn đến tiệm hoành thánh.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer