NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 42: Lo lắng

Tác giả: Bắc Khuynh
Chọn tập
Ads Top

Thanh âm Từ Nhuận Thanh gần ngay bên tai, Niệm Tưởng hoảng hốt, vừa ngẩng đầu mới phát hiện, khoảng cách hai người lúc này hoàn toàn không nằm trong phạm vi an toàn…

Thấy cô sững sờ, anh chậm rãi tiến lên một bước, làm cho Niệm Tưởng nhịn không được lui ra sau một bước, thẳng đến khi gót chân chạm đến tủ bếp, không thể lui được nữa.

Rõ ràng rất khó làm! ( ttsu *′Д`) ttsu

Tay cô còn cầm dây lưng tạp dề, cố gắng không chạm đến anh. Bị anh vây lại, nhất thời phản ứng không kịp: “Gần, gần như vậy, làm sao, làm sao thắt…”

“Tới gần chút nữa không phải dễ dàng hơn?” Anh cúi thấp thân mình, động tác này chậm chạm giống như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, từng chút từng chút dần phóng đại trước mắt Niệm Tưởng. Thẳng đến cuối cùng, hai tay của anh từ hai bên hông cô, chống lên trên dàn bếp ở phía sau, cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, ngữ khí rõ ràng: “Em sợ tôi?”

Sợ… (⊙x⊙)

Niệm Tưởng muốn ngưng thở, ngay cả hô hấp cũng cố gắng buông nhẹ: “Anh, anh đừng nhúc nhích…”

Từ Nhuận Thanh hơi nghiêng sườn mặt, nhẹ “Ừm” một tiếng.

Niệm Tưởng yên lặng hít một hơi thật sâu, ghé sát vào anh, thẳng đến khi chóp mũi sắp chạm đến áo sơmi trắng của anh, thì mới dừng lại, ngửa đầu nhìn anh.

Khoảng cách giữa hai người đã gần đến nỗi, chỉ cần một centimet nữa là chạm vào nhau, Từ Nhuận Thanh ở góc độ này nhìn xuống, cô tựa như dựa trong lòng anh, hơi thở hít vào đều là mùi hương mềm nhẹ của cô.

Hô hấp của anh chợt căng thẳng, có loại cảm giác không biết tên rục rịch nơi đầu quả tim. Cố gắng đè nén một lát, lại chỉ chọc cho nó càng thêm khắc sâu rõ ràng, đang muốn gần cô thêm một chút nữa, cô đã ngồi dậy, nâng lên ý cười đắc ý dào dạt, thanh âm chát chúa: “Đã xong rồi.”

Từ Nhuận Thanh không chút động đậy, chỉ có sự thâm trầm trong đôi mắt kia từng chút một gia tăng, nồng đậm như là nước đen, dần dần cuộn trào xoáy mở.

Tươi cười của Niệm Tưởng dần cứng ngắc…

Làm gì nhìn cô như vậy 0. 0…

Giằng co thật lâu sau, Từ Nhuận Thanh rốt cuộc buông cô ra, đứng thẳng người: “Đi ra ngoài đợi, lát nữa tôi đưa em về.”

Thanh âm kia hơi trầm khàn, từ tính, như là đang ẩn nhẫn cái gì.

Niệm Tưởng nghe được hơi sửng sờ, ngoan ngoãn đứng ở một bên không gây trở ngại cho anh.

Vốn cũng không có bao nhiêu bát đũa, anh rất nhanh đã xử lý sạch sẽ, trở về phòng lấy áo khoác. Lúc trở ra, cô đang đứng ở giữa phòng khách, ngửa đầu nhìn lên lầu.

Anh đi đến bên người cô, theo tầm mắt của cô nhìn lên trên đèn thủy tinh treo trên nóc nhà, hỏi: “Muốn lên xem một chút không?”

“Có thể?” Cô hỏi.

Từ Nhuận Thanh không trả lời, chỉ là gật đầu một cái, dẫn đầu đi lên lầu.

Cầu thang có độ cong xoay tròn vừa vặn, dưới chân được lót bằng kính thủy tinh cường lực, trong suốt, giống như một giây sau nó liền sẽ vỡ vụn, nhìn qua mỏng manh yếu ớt không chịu nổi.

Niệm Tưởng cầm tay vịn cầu thang thật cẩn thận…

Đi đến đầu cầu thang, nhấc mắt nhìn qua, nhịn không được than thầm.

Toàn bộ lầu trên đã được Từ Nhuận Thanh cải tạo thành một thư phòng lớn có kết cấu mở, dễ thấy nhất chính là giá sách cao lớn bằng gỗ, phía trên bày đầy cả một mặt tường sách.

Nóc nhà thiết kế một cửa sổ nơi mái vòm, phía dưới cửa sổ bày một chiếc ghế lười, bên cạnh lại là bộ bàn trà thấp trong rất đẹp mắt.

Từ Nhuận Thanh đã đi qua, bên tay trái của anh còn có một căn phòng nhỏ.

Anh đẩy cửa ra, quay đầu ý bảo cô đi theo.

Là một… rạp chiếu phim…

Niệm Tưởng lúc này đã không phải là than thầm, mà là ghen tị ra mặt… sao có thể, đại gia thế nào mới có thể trang hoàng căn lầu thành như vậy, lại còn có rạp chiếu phim! Quá đáng! Thật quá đáng!

“Nghe Âu Dương nói em thích xem phim điện ảnh?” Dứt lời, cũng không đợi cô trả lời, tự nhiên bổ sung một câu: “Nơi này tôi có rất nhiều phim, muốn xem về sau có thể tới đây.”

“Còn có…” Anh chợt dừng lại, chỉ chỉ giá sách: “Nơi này có rất nhiều loại sách, thích có thể mang đi, xem như cảm ơn em lần trước giúp tôi mượn sách.”

Khi nói chuyện, anh đã đem mấy quyển sách trên bàn đưa tới cho cô: “Đi trường học, thuận tiện trả lại thư viện.”

Niệm Tưởng đã gần như quên mất chuyện này, lúc nhìn thấy mấy cuốn sách mới nhớ lại, trước đó không lâu anh và Tống Tử Chiếu cùng đến trường học, cô đã dùng thẻ của mình mượn sách cho anh.

Bất quá, lòng của cô bây giờ hiển nhiên không đặt ở chỗ này, thèm thuồng nhìn rạp chiếu phim của anh: “Em có thể dẫn Tiểu Quân cùng đến không?”

Từ Nhuận Thanh rất kiên quyết cự tuyệt: “Muốn dẫn người, em cũng không cần đến.”

Niệm Tưởng: 凸 ( giơ ngón tay thối) quá không khách khí mà!

Sau khi đưa cô về nhà, Từ Nhuận Thanh trở về cảm thấy trong nhà có chút trống rỗng lạnh lẽo. Anh đứng ở cửa một lúc lâu, thuận tay đặt chìa khóa xe lên tủ giày, thay giày xong thì đi lên lầu.

Thoạt nhìn hình như rất thích rạp chiếu phim này?

Anh đẩy cửa ra đứng ở đó một lúc, gian phòng có hơi mờ tối, chỉ có khi mở cửa, mới có ánh sáng từ bên ngoài miễn cưỡng chiếu vào. Anh đến trước sofa ngồi xuống, nhớ lại tối qua, thậm chí sớm hơn phía trước nữa, những ký ức có liên quan đến cô, chỉ cảm thấy sự rung động mạnh mẽ vẫn ở trong ngực đã chậm rãi bình tĩnh lại.

******

Bởi vì đêm qua trực ban, hôm nay sẽ được nghỉ. Sau khi Niệm Tưởng ăn cơm trưa xong, liền đi một chuyến đến thư viện của trường học. Thuận tiện đi đến khóa học dạy lái xe, báo danh xong, nhận phiếu ở sở cảnh sát giao thông rồi tự mình ngồi xe bus về nhà.

Buổi tối đã hẹn cùng Lan Tiểu Quân ăn lẩu.

Cô đi sớm, chọn vị trí bên cạnh cửa sổ, uống được vài hớp trà thì Lan Tiểu Quân và Âu Dương cùng nhau đến.

Từ sau khi Lan Tiểu Quân quen biết Âu Dương, Niệm Tưởng đối với việc hai người cùng tiến cùng lui đã thành thói quen, ngược lại thì…

Âu Dương nhìn chằm chằm Niệm Tưởng nâng chén trà hớp một ngụm, vẻ mặt ghét bỏ: “Vì cái gì lại có bóng đèn?”

Lan Tiểu Quân liền đánh qua một chưởng: “Anh nói ai là bóng đèn!”

Âu Dương: “┮﹏┮ Mưu sát phu quân …”

Lan Tiểu Quân lập tức ôn nhu đổi thành nhéo, nhéo đến khi sắc mặt Âu Dương tái xanh, chỉ có thể phân tán lực chú ý của cô: “Anh nghe nói tối qua Phương Tiểu Dương đến bệnh viện, hình như sự việc còn rất nghiêm trọng?”

Niệm Tưởng “Vâng” một tiếng, có chút mê mang, con ngươi bắt đầu chậm rãi tụ lại: “Nha, đúng a. Đầu lưỡi bị thương, bác sĩ Từ khâu hết mấy mũi.”

Niệm Tưởng không nhắc Từ Nhuận Thanh thì Âu Dương cũng chưa nghĩ tới, vừa nhắc tới, trong đầu Âu Dương nhất thời linh quang chợt lóe, hướng về phía Lan Tiểu Quân nháy nháy mắt, thiếu chút nữa lại bị cô nàng đánh…

Đợi Niệm Tưởng chuyên tâm chọn món ăn, Âu Dương kề sát tai Lan Tiểu Quân, nhỏ giọng nói: “Lão Đại có một mình, không bằng gọi đến cùng nhau ăn cơm?”

Mắt Lan Tiểu Quân sáng lên, vui sướng gật gật đầu.

Chuyện bán đứng đồng đội, Lan Tiểu Quân hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý (&gt^w^&lt).

Vì thế, Niệm Tưởng liền nhìn thấy Âu Dương và Lan Tiểu Quân chọn món ăn, cũng gọi thêm mỗi cái một phần…

Nhìn đến cuối cùng cô nhịn không được, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chỗ này ăn không hết, không thể đóng gói đem về!”

Kết quả —— không ai để ý cô _(:3ゝ∠)_.

Nồi lẩu được đem lên, Niệm Tưởng liền cam chịu bỏ vào nồi một đống nguyên liệu, bỏ vào quá vui thích, thiếu chút nữa cũng bỏ luôn cái đĩa vào nồi…

Âu Dương và Lan Tiểu Quân đã có vài ngày không gặp mặt, đang nhỏ to tâm sự, Niệm Tưởng nghe được mà da đầu run lên, đơn giản vùi đầu lo ăn.

Ăn, ăn, ăn, cảm giác trên sô pha ở bên cạnh lún xuống, cô đang “đấu tranh” cùng một miếng thịt gà, vừa ngậm lên miệng, quay đầu nhìn, sau đó khiếp sợ, “rắc” một tiếng, cắn thật mạnh vào xương gà, miếng xương đâm vào lợi cô, đau đến nhất thời vành mắt cũng mờ nước.

Cô nhanh chóng nhả ra, lại đi súc miệng, thế này mới quay đầu chào hỏi Từ Nhuận Thanh: “Bác sĩ Từ, thật tình cờ…”

Cô vừa dứt lời, liền có người phục vụ đưa thêm một bộ chén đũa.

Thế này anh mới như cười như không đáp lại: “Không tình cờ, chính là đến đây ăn chung.”

… Nhớ lại Lan Tiểu Quân và Âu Dương kêu thêm lượng món ăn, là bởi vì còn muốn thêm một đôi đũa, vậy mà không nói cho cô!

Niệm Tưởng quay đầu nhìn qua, ánh mắt khinh bỉ nhìn Lan Tiểu Quân đang vùi đầu ăn, làm bộ như cái gì cũng không biết, nhấc chân liền đạp qua.

Kết quả ——

Âu Dương đang ăn rau cải, đột nhiên bị đạp một cước, liền trực tiếp phun ra, ho khan đến long trời lở đất: “Ai… Ai dẫm tôi!”

Từ Nhuận Thanh liếc mắt, đột nhiên vội vàng gắp đồ ăn, lại vội vàng gắp gì đó cho Niệm Tưởng, hơi cong khóe môi.

Niệm Tưởng là động vật ăn thịt, nhưng ngại Từ Nhuận Thanh ở đây, không nên cả gan ở trước mặt anh phạm luật cấm —— tỷ như gặm xương.

Nếu ăn không tốt, liền có thể bị bung mắc cài.

Sau đó cô bắt đầu tranh đoạt rau cải cùng Âu Dương, đoạt khoai tây, đoạt cải thảo, đoạt trứng chim cút… Cướp tới cuối cùng Âu Dương cũng uể oải, nhịn không được trách cứ: “Lão Đại, anh xem Niệm Tưởng!”

Từ Nhuận Thanh đang ưu nhã lột tôm, nhận được ánh mắt trách cứ của Âu Dương, ngữ khí không mặn không nhạt: “Cậu tranh với cô ấy cái gì?”

Âu Dương: “…”

Niệm Tưởng đang vươn đũa ra, cũng ngượng ngùng từ miếng khoai tây lặng lẽ rút trở về.

Từ lúc Từ Nhuận Thanh đến, Lan Tiểu Quân liền biến thành một cái hũ nút, lúc này nhớ tới cái gì, liền hỏi: “Buổi chiều gọi điện thoại cho cậu, cậu nói là đang ở đội cảnh sát giao thông?”

Một bàn đầy người ghé mắt nhìn về phía Niệm Tưởng.

“Đúng, đúng a…” Cô đem thịt bò đã chín vớt về đĩa, lăn qua gia vị: “Báo danh học lái xe, cho nên buổi chiều ở đội cảnh sát giao thông làm thủ tục.”

Dứt lời, nhất thời cảm thấy độ ấm quanh thân đột nhiên hạ thấp. Cô bị lạnh đến mức run lên, bất tri bất giác nhớ tới… Trước đó, cô không bằng lái đụng phải xe của Từ Nhuận Thanh…

A, sao lại không nói sự thật ngay từ đầu a?

Cô chưa kịp tìm biện pháp cứu nguy, Từ Nhuận Thanh đã buông đũa, sắc mặt âm tình bất định nhìn cô, có chút cắn răng nghiến lợi, ý tứ hàm xúc, từng câu từng từ chất vấn: “Không có bằng lái?”

Niệm Tưởng run lên, yên lặng lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch: “…”

Thịch, thịch, thịch, bác sĩ Từ nhìn qua thật hung tàn! ( つ ﹏ つ)

“Mấy lần?” Anh lại hỏi, thanh âm so với vừa rồi càng thêm trầm thấp.

“Chỉ, chỉ một lần đó…” Dừng một chút, cô giải thích: “Từ nhà em đến siêu thị, em vẫn luôn chạy rất chậm …” Tốc độ kia nếu so với ốc sên cũng không hơn bao nhiêu!

“Đó cũng là không có bằng lái.” Sắc mặt của anh lại khó coi vài phần, hình như là ẩn nhẫn không nổi giận với cô. Ánh sáng nơi đáy mắt tắt ngấm, nhìn rất dọa người.

Niệm Tưởng vẫn là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt anh như thế, giật mình, có chút không biết làm sao…

Đồng dạng cũng bị giật mình còn có Âu Dương, anh cũng biết là Niệm Tưởng đụng phải xe bác sĩ Từ, nhưng không biết Niệm Tưởng lại can đảm như vậy, không có bằng lái…

Nghĩ lại, nhìn về phía lão Đại đang nổi giận, trong lòng không khỏi vô cùng an ủi —— xem lão Đại thế kia, là muốn xử lý đồng chí Niệm Tưởng tranh ăn cùng anh a, thật là đáng mừng.

Gương mặt Lan Tiểu Quân (⊙v⊙), vẻ tức giận của bác sĩ Từ cũng thật là phong tư xuất chúng a…

Niệm Tưởng tuy rằng không hiểu vì cái gì anh phản ứng lớn như vậy, nhưng loại thời điểm này, nên bỏ qua tự tôn con gái. Phải chủ động, tích cực nhận sai…

Nghĩ như vậy, Niệm Tưởng rất dứt khoát cúi thấp đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi, em đây không phải đã ý thức được sai trái, đi học lái xe sao…”

Lúc này lương tâm Lan Tiểu Quân mới trở lại một chút, phụ họa giải thích: “Niệm Tưởng đã học trước những bước cơ bản, khi chú Niệm không ở nhà, em và Niệm Tưởng đều leo lên xe tập lái.”

Nói xong, cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh.

Lan Tiểu Quân quay đầu nhìn lại, sắc mặt Âu Dương cũng âm trầm xuống.

Cô hậu tri hậu giác… Bụm miệng…

Niệm Tưởng nhắm chặt mắt, nhịn xuống xúc động muốn bóp chết Lan Tiểu Quân, tội nghiệp nhìn về phía Từ Nhuận Thanh.

Sắc mặt người nào đó đã đen vài phần, âm trầm nơi đáy mắt không hề tan biến, cứ như vậy, nặng nề dùng ánh mắt khóa lại cô. Trong phòng ăn, ngọn đèn lưu ly màu vàng ấm áp chiếu vào đáy mắt anh, cũng không xua tan đi nữa phần hàn ý.

Xong xong … thoạt nhìn bác sĩ Từ giống như muốn đánh cô a! (/▽)

Nhưng ngoài dự liệu, anh cũng không có xuất hiện hành động nào kịch liệt như trong tưởng tượng của Niệm Tưởng, tỷ như nhéo lỗ tai cô, tỷ như búng trán cô, tỷ như nhéo thịt cô…

Anh nổi giận… Vậy chứng tỏ anh quan tâm cô?

Niệm Tưởng ngoặt một cái rốt cuộc nghĩ đến điểm này, nhịn không được giơ tay kéo cổ tay áo anh, sau đó kinh hoảng một chút: “Em biết sai …”

Từ Nhuận Thanh giơ tay bóp nhẹ mi tâm, những biểu tình đáng sợ trên mặt cũng thu lại hết, bất đắc dĩ nhìn cô: “Cứ không thể để cho tôi bớt lo?”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer