NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Yêu Không Bến Bờ

Chương 75: Gượng cười mà thương thân

Tác giả: Bất Kinh Ngữ
Chọn tập
Ads Top

Đến cuối tháng, cuối cùng tuyết cũng thôi hoành hành. Nói về tiết trời thì sớm đã Lập Xuân, Vũ Thủy sắp đến, thế nhưng không có tí ấm áp nào, đôi khi lại nổi một trận gió to. Lá úa bụi bặm cuốn bay theo gió, đường sá được gió thổi rất sạch sẽ, bầu trời càng không một gợn mây, một màu xám nhạt, thấp thoáng vẻ lạnh lùng mà kìm nén.

Tháng Ba, thời tiết bỗng nhiên chuyển ấm, tựa như mới qua một đêm mà tại các vòng xoay trên đường, nào trắng muốt nào hồng đào bỗng chốc nhú lên, nhất thời, ánh nắng tràn đầy, ý xuân dào dạt. Người dân mới trút khỏi áo bông, lại vội vàng thay sang áo mỏng. Thời tiết lúc lạnh lúc nóng, sự đổi mùa quá mới mẻ, đối với người già và trẻ em mà nói, nhất thời khó mà thích ứng.

Hôm ấy, Hứa Khả đến Shangrila bàn chuyện làm ăn, một lần nữa nhìn thấy Trần Tử Sâm.

Trần Tử Sâm đang ôm một bé gái khoảng ba bốn tuổi, bên cạnh là một thiếu phụ ăn mặc trau chuốt. Hứa Khả nhận ra người phụ nữ này, quả phụ giàu nhất thành phố, hai người từng gật đầu chào hỏi trong một bữa tiệc thương mại nào đó.

Bé gái đó đoán chừng bị cảm, liên tục ho không ngớt, nước mũi nước dãi quệt lên bộ đồ vest Zegna Trần Tử Sâm đang mặc, anh ta cũng không để bụng, mà chăm sóc vỗ về con bé như một người cha.

Hứa Khả nhớ ra, lần trước cũng đụng độ Trần Tử Sâm và người phụ nữ này ở đây, có điều khác là, lúc ấy họ đang ôm nhau bước ra từ trong thang máy khách sạn, lời nói cử chỉ y hệt như cặp tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.

Ba người đều là bạn cũ, không thể thiếu được gật đầu chào hỏi. Trần Tử Sâm cũng không nhớ hiềm khích trước đây, đặc biệt bước đến trước mặt Hứa Khả vừa hàn huyên được vài câu, hai người giống như bạn cũ, nói chuyện vui vẻ.

Hứa Khả bắt tay với anh ta cười nói: “Đã lâu không gặp, xem ra phải chúc mừng anh rồi.”

Trần Tử Sâm vui vẻ đón nhận, thần sắc không khỏi lộ vẻ đắc ý, cuối cùng lại nhắc đến Khương Doãn Nặc, anh ta nói: “Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến chị gái cậu, mãi không có thời gian đến thăm cô ấy.”

Hứa Khả nhàn nhạt nói: “Cô ấy quay lại Pháp tháng trước rồi, chúng tôi cũng không có liên lạc với nhau.”

Trần Tử Sâm kinh ngạc khẽ nhíu mày, nói: “Không phải chứ, mấy hôm trước tôi mới nghe nói cô ấy trả nhà thuê ở Pháp rồi mà, cũng nghỉ việc luôn rồi, lẽ nào không phải cô ấy muốn về nước phát triển sao? Tôi còn tưởng cô ấy đã quay về rồi chứ.”

Chỉ một câu nói ngắn gọn thôi lại khiến Hứa Khả nghe mà tim đập loạn xạ, tư duy bỗng chốc rối loạn.

Anh mỉm cười nói: “Vậy sao?”

Trần Tử Sâm còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại của Hứa Khả lại reo vang, nghe máy liền hỏi, là điện thoại từ bệnh viện gọi đến.

Hứa Thụy Hoài lại ngã bệnh.

Vốn dĩ, Hứa Thụy Hoài vừa mới từ Malaysia trở về, mới ở nhà được vài hôm đã bị cảm lạnh, ho liên tục mấy ngày không dứt. Trời sinh ông ta tính thích náo nhiệt, không chịu được dù chỉ một chút cô đơn, sức khỏe vừa mới tốt hơn một chút đã gọi bạn chơi bài đến nhà chơi. Đều là người có của, tiền đặt trên bàn bài đương nhiên không ít, người chơi thì lại cao hứng. Huống hồ sức khỏe Hứa Thụy Hoài sớm đã không còn như trước, một hàng Thập Tam Yêu bày ngay trước mắt, khiến ông ta kích động, không nói nên lời, trước mắt tối đen, đổ nhào lên bàn. Đến khi tỉnh lại, người đã nằm trong bệnh viện.

(Thập Tam Yêu: thuật ngữ trong mạt chược)

Dù rằng ông ta mạng lớn, nhưng tuổi thì ngày càng nhiều thêm chứ không ít đi, lần này sau khi được cứu tỉnh, việc tự lo liệu cuộc sống đã trở thành vấn đề.

Mấy ngày liên tiếp, tuy ông ta không thể xuống đất hoạt động, chỉ dựa vào lời nói vẻ mặt của bác sĩ tới lui cũng lờ mờ nhìn ra vài vấn đề, bệnh tình của mình không còn đơn giản như mấy năm trước nữa. Có một lần, ông ta níu chặt góc áo bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh không buông, run run muốn hỏi gì đó, nhưng lại không nói ra lời.

Bác sĩ kiểm tra giường là một chàng trai trẻ tuổi, nghe nói là bạn học của con trai mình, họ Lục. Anh ta cười cười với Hứa Thụy Hoài, an ủi: “Bác yên tâm đi ạ, bác chỉ lo nghỉ ngơi cho tốt, đợi có kết quả kiểm tra rồi sẽ sắp xếp cụ thể sau.”

Hứa Thụy Hoài ngẫm nghĩ, cũng phải, ông ta không thể cử động cũng không thể nói chuyện, người ta nói rõ ràng với ông ta thì có tác dụng gì chứ. Ông ta khỏe mạnh cường tráng cả một đời, lúc này lại nằm một chỗ giống như người tàn phế, uất ức trong lòng nghĩ là biết ngay.

Đã mời nam y tá từ sớm, nhưng Hứa Khả vẫn chạy tới chạy lui giữa công ty và bệnh viện, người cũng gầy đi một khúc. Hứa Thụy Hoài tuy nói năng không rõ ràng nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ. Người ta nói, bệnh lâu ngày trước giường không có hiếu tử. Song bản thân mình hai lần bệnh nặng, đều chỉ có mỗi đứa con trai này ở bên cạnh chăm sóc, lao tâm lao lực, không lời oán than.

Mấy năm nay, ông cũng âm thầm đề phòng quan sát, lời nói cử chỉ của Hứa Khả, sớm đã chín chắn thận trọng, hoàn toàn không giống với mấy thằng oắt con ăn chơi đàn đúm của mấy người bạn. Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng ông lại vừa tự hào vừa thấy được an ủi, về phần sinh lão bệnh tử, quá khứ trước đây, cũng đã phai nhạt đi ít nhiều. Cuộc đời ông, chơi cũng chơi rồi, ăn cũng ăn rồi, đàn bà tiền tài lại không thiếu, cũng coi như đáng lắm rồi.

Cuối cùng đã có kết quả kiểm tra sức khỏe, bệnh nhân có quyền được biết, bác sĩ nói rõ sự thật, họ phát hiện có ổ bệnh trong gan của ông, đã thuộc giai đoạn cuối. Mà tình hình sức khỏe hiện giờ của ông, chỉ thích hợp điều trị bằng phương pháp bảo thủ.

Theo ông ta thấy, chẳng qua là đồng nghĩa với chờ chết mà thôi.

Đợi khi tinh thần đỡ hơn một chút, có thể mở miệng nói chuyện rồi, Hứa Thụy Hoài vội gọi luật sư Châu vẫn luôn xử lý công việc cho mình đến, vội tính một số chuyện lâu dài.

Sau khi thu xếp thỏa đáng xong mọi thứ, trong đầu đột nhiên xuất hiện một người.

Con người ta khi sắp chết, sẽ luôn hối hận một số chuyện.

Hứa Khả ghé sát bên tai ông ta, nghe rõ hai chữ: “Khương Mẫn…”

Ông ta khẩn thiết muốn nói cho bà một bí mật, đồng thời bày tỏ với bà nỗi sám hối chân thành và sâu sắc nhất. Dù rằng, cái gọi là “bí mật” này, trước mắt mà nói chỉ có hiệu quả với một mình bà.

Hứa Thụy Hoài không ngờ, Khương Mẫn lại đến thật, càng không ngờ, bà chỉ đến xem trò cười của ông mà thôi.

Có một số người, oán hận trong lòng ngay cả cái chết cũng không thể nào hóa giải, có lẽ nguyên do là vì, niềm tin đã từng kiên định sụp đổ trong phút chốc.

Sự hủy diệt của niềm tin, ở mức độ nào đó càng hơn hẳn sự ra đi của một con người.

Khương Mẫn đến, cái nhìn đầu tiên khi bước vào phòng bệnh, không dành cho người đang nằm trên giường, người mà mình từng yêu tha thiết nhất, mà lại dành cho chàng trai đang đứng trước cửa sổ.

Bà và anh, có ngũ quan cực kỳ giống nhau.

Bà nhìn anh, trong lòng dù có muôn vàn lời muốn nói, dù rằng nhấp nhô như sóng cả, nhưng sau xa cách lâu ngày, cuối cùng chỉ còn đọng lại trong một câu nói đơn giản nhất.

Bà nói: “Con… đã lớn thế này rồi.” Mắt bà ngân ngấn nước, giọng hơi run run, nhưng khóe miệng lại hàm chứa nụ cười gượng gạo.

Đối mặt cùng nhau, con trai bà bình tĩnh hơn nhiều. Anh lễ phép khách sáo gật đầu, nói: “Mẹ đến rồi.”

Hai người chào hỏi xong, đi lướt qua nhau, trước khi anh ra ngoài có nói với bà: “Bố mẹ nói chuyện đi, ông đợi mẹ lâu lắm rồi.” Nói xong, còn chu đáo đóng cửa phòng lại.

Khương Mẫn mãi chăm chú nhìn theo bóng lưng ấy, cho đến khi anh biến mất sau cánh cửa. Sự chú ý của bà cuối cùng cũng bị tiếng gọi nặng nề của người bệnh thu hút.

Bà bước đến nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Thụy Hoài, hơi mỉm cười.

Bà tao nhã cúi người, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc bạc trên trán ông, nói: “Đã lâu không gặp, ông đúng là đã già đi rất nhiều.”

Câu này khác xa với những lời ông muốn nói.

Trong mắt ông, bà cũng già rồi. Từng có một thời gian rất dài, trước khi bà đến, ông chưa từng tiếp xúc với những người phụ nữ ở độ tuổi của bà. Ông không muốn có bất cứ ràng buộc gì với họ, càng không nghĩ đến việc xây dựng một gia đình chung, đương nhiên, đây chỉ là vì sự lưu luyến tuổi trẻ và nỗi sợ hãi đối với cái chết.

Song bây giờ, hai người họ tuổi gần bằng nhau, ông thì nằm, còn bà đứng, bà trang điểm tinh tế, áo quần thẳng thớm, mang theo nụ cười thương hại, cúi nhìn ông.

Mây gió biến đổi, thế sự vô thường.

Đối với những điều này, ông chỉ có thể chấp nhận, vì mạng sống sắp sửa kết thúc, ông cũng trở nên hiền lành hơn.

Không ai biết được, nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người này.

Ngay sau khi Khương Mẫn vừa rời đi, Hứa Thụy Hoài đột nhiên hoang mang trở lại, cố sức ấn nút chuông điện có tác dụng cấp cứu.

Hứa Khả vội vàng chạy vào, bác sĩ y tá đến, ngay cả luật sư cũng đến.

Hứa Thụy Hoài ấp úng không rõ ràng lặp đi lặp lại: “… giám định DNA… sửa di chúc…”

Bản giám định DNA này, là kiểm tra mức độ tương đồng DNA giữa cha và con. Đây là lần thứ hai trong đời ông ta quyết định giám định DNA, đối với tình trạng số lượng người bị cắm sừng trên toàn thế giới ngày một tăng mà nói, hành động này của ông ta cũng không có gì lạ.

Lục Trình Vũ thấy tình hình như vậy, nhưng lại không tránh né mà dặn dò Hứa Khả: “Xem ra ông già thật sự không ổn rồi, cậu chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”

Kết quả kiểm tra vẫn chưa có, bí mật riêng tư này đã âm thầm lan truyền khắp phòng bệnh nội trú. Nguyên nhân căn bản là, con trai bệnh nhân thật sự là một chàng trai quá bắt mắt, huống hồ anh còn có một thân thế hết sức phức tạp liên quan mật thiết đến quyền thừa kế một khối tài sản kếch xù.

Cuộc sống quá nhạt nhẽo, nhiều chuyện không thể thiếu.

Trong đó, phiên bản lan truyền rộng rãi nhất là, giữa con gái và con riêng của phú thương, vì tranh đoạt quyền thừa kế mà đã làm ầm ĩ đến phải ra tòa.

Về việc tại sao phú thương này lại đột nhiên mọc đâu ra một cô con gái thì chuyện rất là dài dòng.

Nghe đồn rằng, vào một buổi tối không lâu sau đó, bệnh nhân đã đi ngủ.

Y tá trực phiên nhìn thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi quanh quẩn nhiều lần trước cửa phòng bệnh, muốn vào nhưng không vào.

Cô y tá nhiệt tình bước đến nghe ngóng, cô gái bèn hỏi thăm tình hình bệnh nhân, trong lời nói lộ rõ đau buồn lo lắng, cuối cùng cho biết, hi vọng có thể vào thăm khi bệnh nhân đã ngủ say. Tại sao phải đợi khi người bệnh ngủ say mới vào thăm, quả thật khiến người ta khó hiểu. Huống hồ là đã qua thời gian thăm bệnh, hai người đang nhỏ tiếng qua lại ở trước cửa thì bỗng nghe thấy trong phòng vọng ra giọng nói mơ hồ của bệnh nhân, ông nói: “Bảo nó vào đi.”

Cô gái do dự một lúc lâu, nhưng vẫn bước vào.

Sau đó, nghe thấy cô gọi khẽ: “Bố…”

Chưa được bao lâu, luật sư Châu lại đến thăm lần nữa, ba người hình như nói chuyện bí mật ở trong phòng bệnh rất lâu.

Ánh mặt trời càng ngày càng đẹp, sức khỏe của Hứa Thụy Hoài cũng ngày một suy yếu.

Số lần bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh nhiều lên, họ chỉ có thể dựa vào thuốc và dịch dinh dưỡng để giảm bớt đau khổ và duy trì mạng sống của ông.

Lục Trình Vũ mới bước ra khỏi phòng bệnh, liền nhìn thấy y tá vội vàng đi đến, trong tay đang cầm một phong bì thật lớn. Anh hỏi: “Đây là cái gì?”

Y tá chớp chớp mắt một cách đáng yêu, thần bí cười nói: “Trung tâm giám định mới gửi đến, chân tướng sắp được vạch trần…”

Lục Trình Vũ đón lấy phong bì, nói: “Nhanh thật đấy.” Hứa Thụy Hoài mới lầm bầm với anh, sợ rằng không đợi được đây.

Anh cầm lấy phong bì, nhưng lại trực tiếp đưa cho Hứa Khả.

Hai người đứng trên hành lang của phòng bệnh nội trú.

Lục Trình Vũ nói: “Kết quả đang ở đây, cậu không muốn xem thử sao?”

Giữa trán Hứa Khả hiện rõ vẻ mệt mỏi, anh lắc lắc đầu: “Không có gì đáng xem cả, ông già bệnh đến hồ đồ rồi, sắp đi còn chơi chiêu này.”

Lục Trình Vũ cười nói: “Không chừng sẽ có kỳ tích xuất hiện đấy.”

Hứa Khả cũng cười cười, nói: “Có thể sao?”

Lục Trình Vũ ngó kỹ anh một cái, cười nói: “Nói về ngoại hình…” Anh muốn nói rồi lại thôi, “Bỏ đi, tôi vẫn không nên đả kích cậu thì hơn.”

Lục Trình Vũ nói xong, nhét phong bì vào tay Hứa Khả, vỗ vỗ vai anh, xoay người rời đi.

Đêm đến, Hứa Khả vẫn ở một mình trong phòng làm việc.

Tập văn kiện được phong kín ấy vẫn đặt ở trên bàn làm việc trước mặt, chưa được mở ra.

Anh than khẽ một tiếng, tìm dao rọc giấy, cẩn thận rạch mở miệng phong bì, rút từ bên trong ra mấy tờ giấy khổ A4.

Tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Lật đến trang cuối cùng, anh nhìn thật kỹ.

Sau đó, anh bất giác cười khẽ thành tiếng, rồi lại lắc lắc đầu, dựa vào ghế da hút thuốc.

Ngoài cửa sổ, ráng chiều nặng nề, khiến cho trong nhà càng thêm yên ắng.

Không biết bao lâu sau, anh lại cầm xấp giấy đó lên, xé tờ có con dấu và chữ ký ở sau cùng ra, rồi cho hết phần còn lại vào trong máy nghiền giấy.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer