Translator: Nguyetmai
Quý Noãn cố nén nghi ngờ với tên chụp trộm: “Nếu cậu đánh người có lý do thì nói thẳng đi, sao cứ cứng miệng không chịu phối hợp lấy khẩu cung với người ta?”
Quý Noãn không nói thì thôi, vừa nói xong, Hạ Điềm đã lập tức liếc viên cảnh sát vừa mới ở trong phòng thẩm vấn lúc nãy: “Ai bảo cảnh sát trừ hại cho dân hả? Mình bảo chân mình bị thương, vậy mà bọn họ còn bắt mình lên xe cảnh sát, đã vậy còn tịch thu gậy của mình, bảo đó là hung khí gây án! Bọn họ còn bảo cái gì mà mình cố ý lấy vết thương để kiếm sự đồng tình. Cảnh sát gì chứ, rõ ràng là một đám ngoan cố bảo thủ, không chịu nghe lời mình nói. Rõ ràng là lỗi của tên chụp trộm, nhốt mình ở đây thẩm vấn cái quái gì!”
Viên cảnh sát nghe Hạ Điềm tố cáo, nhưng vẫn chẳng biểu hiện gì, nghiêm nghị nói: “Cô Hạ, lấy khẩu cung không phải là định tội. Cho dù lý do là gì thì chuyện cô đánh người cũng là thật. Nếu cô không khai báo rõ ràng, phía cảnh sát sẽ dùng biện pháp mạnh hơn.”
Hạ Điềm liếc mắt, quay đầu nói nhỏ bên tai Quý Noãn, âm thanh chỉ đủ để cô và Quý Noãn nghe: “Vừa rồi chính anh ta bắt mình lên xe cảnh sát đấy! Bây giờ muốn mình ngoan ngoãn để anh ta lấy khẩu cung đi báo cáo cho nhanh hả, còn lâu mình mới cho anh ta toại nguyện dễ dàng!”
Quý Noãn: “…”
Bà chị à, chuyện quan trọng bây giờ là giận dỗi với cảnh sát sao?
Phong Lăng đứng không xa bên ngoài Cục Cảnh sát quan sát tình hình bên trong. Cô xoay người cầm điện thoại gọi: “Ông Mặc…”
***
Dù sao chuyện Hạ Điềm gây thương tích là thật. Bây giờ cô nàng chẳng những không phối hợp điều tra, mà hai người họ còn phải ở đó đợi phía bệnh viện giám định thương tích.
Cục Cảnh sát không chịu thả người, Quý Noãn nhất định ngồi chờ cùng Hạ Điềm.
Nhưng thật không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại đột nhiên xuất hiện.
Nhìn thấy xe Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn ra ngoài.
Hạ Điềm hoàn toàn không để tâm không khí áp bức ở trong Cục Cảnh sát. Khi biết Mặc Cảnh Thâm mà lại hạ mình đến chỗ này, cô nàng liền cười tít mắt như bà tám, liếc Quý Noãn một cái.
Quý Noãn vừa bước ra ngoài đã nghe thấy cảnh sát đang kính cẩn dè dặt báo cáo cặn kẽ tình huống với Mặc Cảnh Thâm.
Cô vội vàng bước lên trước, Mặc Cảnh Thâm đang đàm phán với cảnh sát liền nhìn về phía cô.
Quý Noãn bước đến bên cạnh anh, thấp giọng nói: “Hạ Điềm là vì em nên mới làm làm vậy. Phong Lăng đã kể chuyện em ở Cục Cảnh sát với anh à?”
Mặc Cảnh Thâm không trả lời mà chỉ nhìn khuôn mặt Quý Noãn. Sau khi xác nhận cô không giống như bị phía cảnh sát ức hiếp thì anh mới dời lực chú ý về phía phòng thẩm vấn Hạ Điềm. Ánh mắt anh trầm tĩnh, nắm lấy tay Quý Noãn, lãnh đạm nói: “Lên xe chờ anh.”
“Nhưng Hạ Điềm còn chưa…”
“Cô ấy sẽ nhanh chóng được thả ra. Có anh ở đây, em cứ yên tâm giao cho anh, hửm?” Vẻ mặt Mặc Cảnh Thâm trầm tĩnh.
Quả thật ở những nơi như Cục Cảnh sát, Quý Noãn không có sức ảnh hưởng bằng Mặc Cảnh Thâm. Cô không nói thêm gì nữa, nghe lời anh quay về xe đợi.
Sau khi cô lên xe, Phong Lăng cũng đi đến.
Quý Noãn ngồi bên trong, nhìn cô: “Có phải cô đã biết chuyện tôi bị người ta theo dõi chụp hình từ lâu rồi không?”
Phong Lăng chần chờ nửa giây, sau đó mới thành thật đáp: “Phải.”
Quý Noãn bình thản nhìn cô: “Sao cô không báo với tôi một tiếng?”
“Người kia đã theo dõi cô từ lâu, chẳng qua anh ta chỉ đứng từ xa chụp được vài hình ảnh sinh hoạt và công việc thường nhật của cô mà thôi, không có gì bí mật.” Phong Lăng bĩnh tĩnh nói: “Vì để anh ta bại lộ, cho nên tôi mới cố ý làm hư camera trước cửa phòng giao dịch[A1] và thiết bị bảo vệ, để đối phương lơ là cảnh giác. Tôi không ngờ nhanh như vậy anh ta đã nóng lòng không ngồi yên. Hôm nay tôi vốn định bắt người, nhưng không ngờ bị cô Hạ Điềm phát hiện trước, lại càng không nghĩ tới tính tình cô ấy nóng nảy như vậy…”
“Lai lịch của đối phương như thế nào?” Giọng điệu Quý Noãn không mặn không nhạt, dù nghe có vẻ nhẹ nhàng thờ ơ nhưng lại vô cùng có trọng lượng.
Phong Lăng im lặng vài giây, không trả lời cô.
“Không thể nói sao?” Quý Noãn mở miệng, cô nhạy bén nhận ra dường như Phong Lăng vừa mới liếc mắt nhìn về phía Cục Cảnh sát. Phương hướng cô ấy nhìn chính là chỗ của Mặc Cảnh Thâm.
Phong Lăng thu hồi tầm mắt, vẫn tiếp tục im lặng.
Quý Noãn nhìn Phong Lăng chằm chằm: “Phong Lăng, tuy rằng ông Mặc mới là chủ thuê cô, nhưng dù sao tôi và cô cũng đã ở cạnh nhau lâu rồi, hẳn cô cũng hiểu tính tình của tôi. Tuy rằng con người tôi không quá cố chấp chuyện tìm hiểu cặn kẽ ngọn nguồn sự việc, cũng sẽ không làm khó dễ cô, nhưng tôi hi vọng cô có thể thẳng thắn với tôi.”
Phong Lăng im lặng một chốc, nhìn vẻ mặt bình thản của Quý Noãn, lát sau cô mới nhỏ giọng nói: “Lai lịch đối phương rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một phóng viên không mấy tiếng tăm ở Hải Thành. Nhưng cách đây không lâu, đột nhiên có sáu trăm ngàn chuyển vào tài khoản của anh ta. Số tiền này được chuyển từ Los Angeles nước Mỹ.”
Nói đến đây, Phong Lăng nheo mắt nhìn Quý Noãn: “Bà Mặc, nếu như tôi đoán không sai, sau lưng anh ta có người sai khiến, cũng chính là người gửi chuyển phát nhanh lần trước.”
Quý Noãn cũng đoán được ít nhiều, hỏi thẳng: “Cô từng được huấn luyện tại căn cứ Mỹ, quen biết khá thân với bọn Nam Hành, cô có biết rốt cuộc là ai không?”
Lần này Phong Lăng đáp rất nhanh: “Tôi không biết.”
Trong lòng Quý Noãn dần lạnh lẽo.
Cô không hiểu ánh mắt của Phong Lăng.
Tuy rằng cô ấy không nói, có nói cũng chỉ nói rất ít, nhưng Quý Noãn có thể cảm giác được Phong Lăng đang muốn nhắc nhở cô điều gì đó, chỉ là không tiện nhiều lời.
***
Chuyện Cục Cảnh sát đã được giải quyết. Quý Noãn vừa trở về phòng giao dịch[A2] đã lập tức gọi Tiểu Bát mang tài liệu điều tra công ty chuyển phát nhanh ở Los Angeles lần trước đưa cho cô.
Cô muốn tìm ra người kia! Cô nhất định phải điều tra kỹ càng rốt cuộc người đó là ai!
Nhưng khi Quý Noãn họp hành xong xuôi, trở lại văn phòng, cô lại nghe thấy Tiểu Bát nói: “Chị Đại Noãn, phía công ty chuyển phát nhanh đó đã đóng cửa rồi!”
Quý Noãn đang định ngồi xuống thì khựng lại, cô ngước lên nhìn: “Cái gì?”
Tiểu Bát đưa tài liệu trong tay cho cô xem: “Chính là cái công ty mà chị bảo em tra đấy! Một công ty chuyển phát nhanh lớn như vậy mà mấy ngày trước đột nhiên đóng cửa! Hơn nữa Trung tâm Phục vụ chuyển phát nhanh quốc tế ở Mỹ cũng bị gạch tên, giống như bị xóa sổ chỉ trong một đêm!”
Quý Noãn lấy hóa đơn chuyển phát nhanh trong ngăn kéo ra xem, sau khi đối chiếu, cô mở máy tính lên tra thử.
Quả nhiên giống như Tiểu Bát nói, mấy ngày trước công ty chuyển phát nhanh quốc tế này đã tuyên bố phá sản vì làm ăn thua lỗ ở Los Angeles. Cả công ty bị chia năm xẻ bảy ra bán lại, tên công ty cũng bị gạch bỏ.
Chỉ trong vòng mấy ngày mà thôi, một công ty chuyển phát nhanh quốc tế nổi tiếng lại mất tăm mất tích.
Là ai đã ra tay nhanh gọn như vậy?
[A1]
[A2]