Thất Phách Đoạt Hồn Câu là Giang Nam ở trong Thiên Ngục, lúc giải cứu Ngạc Vương Thần vơ vét tài sản tới bảo vật, Ngạc Vương Thần nhận được bảo vật này cũng là cơ duyên thật lớn, chẳng qua là công pháp của hắn không hợp, cũng không thông Quỷ giới công pháp, không cách nào thúc dục, cho Giang Nam chẳng qua là thịt đau một cái, lại không để ở trong lòng.
Giờ phút này, Tử Hư thượng nhân chủ tớ ba người thấy Thất Phách Đoạt Hồn Câu tàn phiến rơi vào trong tay Giang Nam, thậm chí có uy năng như thế, giết người ở vô hình, cũng không khỏi động tham niệm.
Bọn họ lại không biết, sở dĩ Giang Nam có thể thúc dục Thất Phách Đoạt Hồn Câu, dựa vào chính là Hỗn Độn nguyên thần của mình.
Hỗn Độn nguyên thần của hắn còn hơn Thần Đế, mà Thất Phách Đoạt Hồn Câu dựa vào là thần tính thúc dục, công kích thần tính của đối phương, hao phí không được bao nhiêu pháp lực. Pháp lực thực lực của bọn hắn mặc dù thắng được Giang Nam, nhưng thần tính thua kém xa rồi, Thất Phách Đoạt Hồn Câu này rơi vào trong tay bọn họ cũng vô ích.
Ngạc Vương Thần thấy Giang Nam không để ý tới bọn họ, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói:
– Thượng nhân, Thiên Tuần Ma Chủ, chúng ta cùng tiến lên, làm thịt tiểu tử này, chiếm Thần câu!
Thiên Tuần Đại Ma chủ trong mắt hung quang chợt lóe, Tử Hư thượng nhân cũng là ánh mắt chớp động, ba người lập tức dữ dội lên, hướng Giang Nam đau hạ sát thủ.
Nơi xa, đám người Thánh vương đang xem cuộc chiến sắc mặt đều biến, rối rít phẫn nộ quát:
– Thánh Phật môn hạ đệ tử, ngu xuẩn như lợn, đáng chết, đáng chết!
Đại Thánh vương đột nhiên xoay người quỳ một chân trên đất, lạnh lùng nói:
<