NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính

Chương 49

Tác giả: Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang
Ads Top

Tới chỗ Vu Ngọc Cầm, Tần Cần không còn xấu hổ và không được tự nhiên như mấy lần trước. Cô chào hỏi dì Trân, sau đó tới phòng sách tìm Vu Ngọc Cầm.

Trong phòng sách chất đầy sách lớn nhỏ khác nhau, còn nhiều quyển chưa bóc giấy gói.

“Tần Cần lại đây…” Vu Ngọc Cầm cầm trên tay một quyển sách, thấy Tần Cần bước vào, lập tức vẫy tay gọi cô lại.

“Những quyển sách này dì được bạn bè tặng từ lâu, có vài quyển là do tự bạn dì viết, con xem thử xem quyển nào được.”

Tần Cần nhón chân đi vào bên trong, sợ giẫm phải sách vở.

“Dì, nhiều quá ạ!” Tần Cần đếm sơ sơ, ít nhất cũng phải đủ ba giá sách.

Vu Ngọc Cầm nở nụ cười, khoát tay, nói. “Mấy hôm trước không phải con định tìm hiểu chuyện chọn đầu sách sao? Dì có bạn làm bác sĩ, luật sư, có cả một người bạn làm giáo sư đại học Thương mại, mang tới cho dì rất nhiều đầu sách.”

Tần Cần ngồi trong phòng sách, sắp xếp lại sách với Vu Ngọc Cầm cho tới khi ăn cơm.

Thực ra cô có thể đi mua, đi tìm, nhưng Vu Ngọc Cầm lại giúp cô tiết kiệm được một bước.

Khi ăn cơm, Vu Ngọc Cầm còn không quên chủ động nói. “Con muốn mở phòng trà phải không? Dì có một người bạn mở trang trại trồng trà, tới khi đó con có thể tới chỗ của người đó chọn loại trà, cũng có thể học hỏi ông ấy chuyện thưởng trà và pha trà.”

Tần Cần cầm thìa, nói. “Dì, dì giúp con một ít là được, mở cửa hàng cũng phiền phức, để tự con tìm cách là được.”

Vu Ngọc Cầm hừ một tiếng. “Dì xem con như người trong nhà, nhóc con này lại khách sáo với dì như thế là không được.”

“Mẹ.” Hứa Trì ngắt lời Vu Ngọc Cầm, nhìn Tần Cần, cố ý nói. “Tần Cần không muốn kết hôn với con.”

Hứa Trì vừa dứt lời, Vu Ngọc Cầm vẫn chưa nghe rõ, Tần Cần đã gặp một con tôm lột vỏ đưa tới bên mép Hứa Trì.

“Nói chuyện không ăn cơm, ăn cơm không nói chuyện…”

Hứa Trì nhướng mày nhìn cô, ép xuống nụ cười trên khóa môi, ăn con tôm bóc vỏ giả vờ như mình chưa nói gì.

Ăn xong bữa cơm, mưa bên ngoài trút xuống như thác đổ, Vu Ngọc Cầm giữ hai người lại.

“Nghe lời mẹ đi, ở đây đêm nay, sáng mai đi làm cũng vẫn còn kịp.” Vu Ngọc Cầm nói với Hứa Trì, nắm tay Tần Cần không chịu buông.

Tần Cần đang lo lắng vì phiền hà, nhưng vẫn nghe lời đề nghị của Vu Ngọc Cầm, ở lại đây.

Mưa càng lúc càng lớn, Tần Cần ngồi cạnh cửa sổ, cầm quyển sách trong tay nhưng không lật, Vu Ngọc Cầm tới gọi cô mới tỉnh táo lại.

“Dì, dì còn chưa đi nghỉ sao?” Tần Cần còn tưởng Vu Ngọc Cầm ngủ sớm.

Vu Ngọc Cầm khoác áo choàng, ngồi xuống cạnh cửa sổ, nở nụ cười hỏi Tần Cần. “Tần Cần, con nói cho dì nghe xem, có phải con chưa chuẩn bị để kết hôn không?”

Tần Cần ngẩn ra, ngượng ngùng gãi tai. “Không phải đâu ạ…Là do không có kinh nghiệm gì, đây cũng là lần đầu tiên con yêu đương, có nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ.”

Vu Ngọc Cầm gật đầu cười. “Dì hiểu mà, có phải con không biết làm chuyện gì mới đúng? Cảm thấy mờ mịt? Trong lòng không có đáp án?”

“Vâng, gần như là vậy.” Tần Cần nói thật.

“Con có ngại nói cho dì nghe chuyện yêu đương của con và Hứa Trì không?” Vu Ngọc Cầm thăm dò.

Tần Cần không biết mở miệng làm sao, nhưng mới nhắc tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô lại nói không ngừng nghỉ.

“Con người của con bướng bỉnh, đau răng lâu rồi nhưng không đi khám bác sĩ, sau đó có một người bạn nói con tới chỗ Hứa Trì khám răng…Trong ấn tượng của con, bác sĩ nha khoa đều là những người lớn tuổi, tay cầm “máy khoan điện”, hung dữ…”

Vu Ngọc Cầm ngồi bên cạnh yên lặng nghe Tần Cần kể chuyện lần đầu tiên tới phòng khám.

Sau đó là chuyện hai người gặp nhau ở quán bar, rồi lại bất ngờ ở chung nhà, anh tặng hoa vĩnh cửu cho cô, giơ tay lên xoa đầu cô, nở nụ cười…

Nói xong mọi chuyện, Vu Ngọc Cầm nở nụ cười bảo cô đi ngủ sớm một chút, sau đó về phòng mình.

Tần Cần dựa người vào cửa sổ sát đất, đột nhiên phát hiện mình đã nói rất lâu, còn nói rõ từng chuyện nhỏ mà cô nhớ kỹ trong lòng. Những chuyện này đều đang nói lên – mày thương anh ấy, vô cùng thương anh ấy!

Hứa Trì tắm rửa xong quay về phòng ngủ, thấy Tần Cần vẫn ngồi ở cửa sổ, ăn mặc lại phong phanh.

“Em ngồi đó không lạnh sao?” Hứa Trì cầm một cái chăn mang lại đắp cho cô.

Tần Cần đứng dậy, duỗi tay nói với anh. “Anh ôm em đi.”

Hứa Trì nở nụ cười lại gần ôm cô, Tần Cần ôm lấy cổ anh, cơ thể giống như con gấu túi ôm chặt lấy anh.

Tần Cần đặt cằm lên vai anh, cố ý dùng chân kẹp chặt eo anh làm nũng. “Em muốn đi quanh phòng vài vòng.”

“Được.”

Hứa Trì ôm cô đi qua đi lại trong phòng ngủ.

Tần Cần ngửi mùi sữa tắm trên người anh, hỏi. “Sao trên người anh lại thơm như vậy chứ?”

“Anh chỉ ngửi được hương thơm của em thôi.”

Hứa Trì vừa nói vừa dùng mũi ngửi mùi hương trên vai cô, còn cố ý phát ra tiếng động.

Tần Cần cười trộm, ôm chặt lấy cổ anh, đôi chân nhỏ thả lỏng, khẽ lắc lư.

“Em có nặng không?” Tần Cần hỏi.

“Nặng.” Hứa Trì nói.

Tần Cần ngạc nhiên. “Hả?”

Không phải là do gần đây cô ăn nhiều nên tăng cân chứ?

Hứa Trì mím môi, nghiêng đầu khẽ nói bên tai cô. “Nặng trong lòng anh.”

Nghe anh nói, Tần Cần phì cười, dùng tay vỗ nhẹ lên bả vai anh. “Sao anh lại buồn nôn như vậy? Chắc chắn không có ý gì tốt.”

Cứ như thế, Hứa Trì ôm Tần Cần đi qua đi lại trong phòng ngủ, cuối cùng Tần Cần còn ghé vào vai anh, lẩm bẩm nói…

“Anh nên tới lễ trao giải, nhưng anh phải nhớ em, ngày nào cũng phải nhớ.”

***

Tần Cần đã nói vậy rồi, cuối tuần cô đưa Hứa Trì ra sân bay, đứng ở lối vào khịt khịt cái mũi nhưng vẫn giục anh đi vào bên trong.

Hứa Trì hiểu ý của Tần Cần. Từ khi hai người yêu nhau cho tới bây giờ, chưa bao giờ phải xa nhau, luôn bên nhau, gần như 24h đều bên nhau. Tần Cần cũng muốn trải nghiệm cảm giác xa nhau mấy ngày, “tiểu biệt thắng tân hôn”, về rồi sẽ mang lại cảm giác mới mẻ hơn.

12 rưỡi trưa, máy bay chở Hứa Trì cất cánh, trong lòng Tần Cần cũng đã sắp bình phục.

Tới bãi đỗ xe, Tần Cần nhận được cuộc gọi từ Anh Tử.

“Chị Tần Cần, không phải chị bảo chiều nay sẽ tới quán sao? Mấy giờ chị tới?”

Tần Cần vừa khởi động xe vừa tính toán thời gian. “Khoảng 40 phút nữa! Bây giờ chị đang chuẩn bị rời khỏi sân bay.”

Cúp điện thoại, Tần Cần cầm tay lái thở phào một hơi, tự cổ vũ bản thân mình – Phụ nữ nên sống độc lập, biết cố gắng, không nên dễ rơi nước mắt.

Lời an ủi này 3 giây sau đã biến mất.

Cách thời gian Hứa Trì về còn 56 tiếng.

****

Tần Cần đi theo hướng dẫn chỉ đường trong xe, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng vẫn phải cố gắng điều tiết lại mình.

Khi xe đậu trước cửa quán bar, vừa đúng 3h10″.

Đã lâu Tần Cần không tới Kapler, ít nhất cũng phải 10 ngày.

Đi vào trong sảnh, thấy Anh Tử đang thắt nơ nhỏ.

“Chị Tần Cần.”

Tần Cần ngồi lên ghế chân cao cạnh quầy bar, cười hỏi. “Sao thế? Vài ngày không gặp đã nhớ chị rồi sao?”

Anh Tử ra ngoài quầy bar, kéo tay Tần Cần hỏi han.

“Em nghe anh Hạ Duy nói chị muốn mở tiệm sách phòng trà? Ý tưởng hay lắm! Có phải sau này em không gặp được chị nữa không?”

Cánh tay Tần Cần bị cô nàng lắc tới nỗi tê rần, cô cầm tay Anh Tử, nói. “Thôi đi! Kapler thiếu chị cũng có đóng cửa được đâu. Chị chỉ định mở tiệm của mình thôi, bình thường cũng sẽ tới đây mà.”

Nói tới đây, Tần Cần tò mò nhìn xung quanh. “Hạ Duy đâu? Hôm nay anh ấy không tới à?”

Anh Tử lắc đầu, nhún vai nói. “Hôm qua anh hạ Duy có tới đây phỏng vấn vài người quản lý chuyên nghiệp nhưng không được, chắc vài tiếng nữa mới tới.”

“À, chị Tần Cần, chị có biết không? Gần đây anh Hạ Duy có bạn gái, khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng, giống như một cô giáo.”

Tô Hiểu Nhã?

Tần Cần nhiều chuyện ghé đầu hỏi. “Sao em biết hai người yêu đương?”

Anh Tử nhỏ giọng, cười hì hì nói. “Hôm trước em tới phòng làm việc của anh Hạ Duy, thấy hai người đó kiss rồi! Không phải là bạn gái thì là gì?”

Tần Cần không ngờ Tô Hiểu Nhã và Hạ Duy tiến triển nhanh như vậy!

“Chị Tần Cần, chị tới đây làm gì? Tối nay chị có ở đây không? Bác sĩ Hứa đâu?”

Nhắc tới Hứa Trì, Tần Cần lại ủ rũ.

“Anh ấy tới thành phố khác nhận giải thưởng, tối hôm kia mới về.”

Tần Cần nhớ lại chuyện chính, hôm nay cô về là vì có để lại vài tài liệu về tiệm sách ở đây, chủ yếu tới đây cũng vì lấy tài liệu.

“Làm cho chị một tách Americano đi, chị tới phòng làm việc tìm tài liệu rồi sẽ ra.”

Tần Cần đi về phía phòng làm việc.

Tới cửa phòng làm việc, định lấy chìa khóa mở cửa, không ngờ đẩy một cái cửa đã mở.

Lần trước cô không khóa cửa sao?

Tần Cần nghi ngờ mở cửa, liếc nhìn đồ đạc trên bàn làm việc, không giống như có người đã vào đây.

Bình luận
Ads Footer