NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 29: Brady

Tác giả: Caprice Crain
Ads Top

Tôi đang đứng trên vỉa hè bên ngoài căn hộ của mình thì một chiếc xe hơi đầy các cô gái đẹp đi chậm lại, quay ngược đầu xe. Tôi nhìn ra sau để xem liệu họ có đang nhìn ai khác không. Không. Không có ai khác. Họ bắt đầu lùi lại. Tôi cố chỉnh lại đầu tóc khi họ không chú ý. Rồi một trong số họ hạ cửa kính xuống, mỉm cười.

“Xe của anh à?”, cô nàng hỏi.

“Không, tôi không có xe hơi”, tôi đáp. “Không” nên có hậu tố chứ. Cô nàng đâu cần phải biết tôi không có xe hơi.

“Ồ”, cô nàng thất vọng. “Chúng tôi đang hy vọng có thể dùng chỗ đậu xe của anh.” Ui da! Trời, tôi cảm thấy như một thằng ngu vậy. Nhưng họ lái đi nhanh tới mức tôi chẳng có nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện đó.

Tối nay tôi quyết định chơi bài xì dách tại nhà. Tôi cần phải thắng. Tôi chưa thắng ván bài xì dách nào suốt hai tháng rồi, và việc đó không phải vì tôi không biết chơi đâu. Chắc chắn là do bộ bài, tôi bảo đảm.

Dù sao thì Phil và Zach sẽ tới nhà tôi. Cả Jonas nữa. Cậu ta có một tác phẩm nghệ thuật cho tôi xem. Tôi phát điên mất. Tôi thậm chí đã mua vài cái pizza mini để kỷ niệm dịp này. Chiếc lò vi sóng đang hâm nóng lại chúng thì có tiếng gõ cửa.

“Entrez-vous”, tôi nói bằng thứ tiếng Pháp tuyệt nhất mình có,

“Mange a bitte”, một giọng nữ đáp lại. Cái giọng nữ không thể nhầm lẫn của… bạn đoán đi… Heaven chứ ai.

“Hả?”, tôi hỏi.

“Cậu làm gì đấy?” Cô nàng nói trong lúc tha thướt bước vào, dòm ngó khắp nơi.

“Chuẩn bị để lát nữa mấy người bạn tới chơi.”

“Tuyệt”, cô nàng nói, cảm giác được một buổi tiệc tụ tập đang sắp thành hình. “Các cậu định sẽ làm gì?”

“Chơi xì dách.”

“Vui đấy.” Và giờ thì tôi thấy được trong mắt cô nàng một buổi tiệc tụ tập thực thụ. “Tôi chơi cùng được không?”

“Không.”

“Tại sao? Tôi biết chơi mà.”

“Đây là đêm của đám đàn ông”, tôi nói. “GIống như việc các cô có thể cùng tụ tập vào tối chủ nhật và xem Sex and the City với bạn bè ấy, chúng tôi thì thích uống bia, chơi xì dách, và xì hơi.”

“Thứ nhất, Sex and the City đã hết từ lâu rồi, thứ hai… cậu gớm quá.”

“Tốt, vậy cô sẽ không gặp vấn đề gì với việc vắng mặt.” Tôi đặt mấy cái pizza mini vào lò.

“Tại sao con gái không thể có mặt?”, cô nàng hỏi. Tại sao mọi cô gái nghe tới bài xì dách đều muốn nhào vô thế nhỉ? “Tôi dám cá mình có rất nhiều chuyện nói được với bạn bè của cậu”, cô ta nói thêm.

“Đấy, đấy là vấn đề. Chúng tôi chỉ muốn chơi xì dách thôi. Chúng tôi không muốn nói chuyện.”

“Sao cậu biết được? Cậu nói dùm họ à?”

“Tin tôi vụ này đi. Thực tế mà.”

“Thật đấy à?” Cô ta nói cùng biểu cảm gương mặt rất mời gọi rắc rối.

“Đúng”, tôi đáp. “Thật đấy.”

“Có giấy trắng mực đen không?”

“Thực ra là có. Tạp chí Men’s Health nói rằng đàn ông nói mười ba nghìn từ mỗi ngày. Tuy nhiên phụ nữ nói hai mươi lăm nghìn từ một ngày. Nhưng đây mới ghê này.” Tôi đưa tay làm hiệu so sánh. “Đàn ông nói mười hai trong số mười ba nghìn từ đó trong lúc làm việc, chỉ còn lại một nghìn từ để nói những lúc khác. Còn phụ nữ nói mười nghìn từ trong lúc làm việc, còn mười lăm nghìn từ đầy khốn khổ để nói trong phần thời gian còn lại. Mười lăm nghìn phiên bản khác nhau của câu ‘Mình mặc cái quần jean này trông có béo không?’ Tôi nói cho cô nghe, Chúa chơi kỳ thật đấy nhỉ!”

“Sao cũng được”, cô nàng nói.

“Cái gì? Đừng có ‘sao cũng được’ với tôi. Tôi vừa cho cô sự thật giấy trắng mực đen để chứng minh quan điểm đấy.”

“Không”, cô nàng nói. “Cậu chỉ tóm tắt lại điều đã đọc được từ một cuốn tạp chí đàn ông đáng thương.”

“Tôi không cần tạp chí nói với tôi điều tôi đã biết rồi. Tôi biết điểm khác nhau căn bản giữa đàn ông và phụ nữ.”

Cô ta chống tay lên hông. Tại sao đám con gái luôn làm thế nhỉ? Cứ như thể đặt tay lên hông sẽ chắc chắn tạo ra một trận cãi nhau ấy? “Và cậu biết điều đó từ việc chúng ta muốn nói bao nhiêu à?”, cô nàng hỏi.

“Không phải chỉ là bao nhiêu. Mà còn là sự thỏa mãn”, tôi đáp. Vì lý do nào đó, như thể muốn đếm, tôi bắt đầu đếm số trên tay phải. “Nói về cảm xúc? Chúng tôi không nói về cảm xúc. Chúng tôi thậm chí chẳng muốn nói. Chúng tôi chỉ có một nghìn từ mà. Thế nên chúng tôi lựa chọn thật khôn ngoan.” Giờ thì tôi nhìn xuống tay mình, phát hiện ra tôi chỉ mới đếm tới một.

“À ha. Cậu còn biết gì nữa?’

“Cô thật sự muốn biết à?”

“Không muốn biết thì tôi hỏi làm gì”, cô nàng nói.

“Được thôi… sushi. Tôi không thích nó. Chúng tôi biết các cô thì thích. Ôi chà, đám con gái mê sushi. Em muốn đi đâu để ăn tối? Sushi! Chín trong mười lần các cô sẽ muốn sushi. Nó lại còn đắt nữa chứ. Người ta có nấu bữa ăn đó đâu, thế mà nó lại là thứ đắt nhất trên đời.”

“À há”, cô nàng nói. “Gì nữa?”

“Rượu. Chúng tôi không thích rượu. Chúng tôi thích bia. Quần áo? Cô nghĩ chúng tôi quan tâm à? Không hề. Giày dép à? Thôi dẹp luôn đi!”

“Một số đàn ông quan tâm đến quần áo, giày dép. Đàn ông có gu ấy.”

“Đàn ông gay ấy. Còn nhà tắm ấy hả? Nhà tắm của các cô rối tinh lên. Nhà tắm của chúng tôi chỉ có thế này thôi: một cái bàn chải đánh răng, một con dao cạo, và một cái khăn lông.”

“Thật nhỉ”, cô nàng nói. “Ai mà cần kem đánh răng, xà phòng, thuốc khử mùi khi mà cả đời sống một mình cơ chứ?’

“Quý cô như cô ấy à, có đến cả ba trăm món, trong đó hết hai trăm chín mươi tư món mà chúng tôi chả biết nó là gì.”

“Các cậu đâu có trang điểm”, cô nàng tự vệ.

“Có nhiều việc khác hơn là trang điểm. Vùng chiến sự đấy nhé.”

“Tôi nghe đủ rồi”, cô nàng nói, lại búng móng tay. “Cậu có thể đi mà lo cái tiệc đàn ông của cậu.”

“Ôi, cám ơn sự cho phép của cô.”

“Không có gì.”

“Cô sang đây có việc gì?”

“À đúng”, cô nàng nói. “Suýt quên, tôi giữ thư của cậu.”

“Và? Tin xấu là gì?”

“Sao tôi biết được? Tôi đã đọc đâu.”

“Thật không?” Tôi kinh ngạc.

“Không, tôi đọc rồi. Cậu có vài cái CD. Chẳng hay ho gì lắm.”

“Cô nghe rồi à?”

“Ừ”, cô nàng nói, “chúng dở tệ”.

“Hẳn là các bản thu thử. Thế nên đúng vậy, chúng hẳn là dở thật.” Tới lúc này tôi đã vượt quá ngưỡng nổi giận. Tôi cứ việc tự hiểu là cô nàng đã đọc thư của mình rồi. Heaven mà. Cô ta luôn thế đấy.

“Cậu làm trong ngành âm nhạc à?”

“Ừ, có một nhãn đĩa.”

“Thật à? Tuyệt đấy”, mắt cô ta sáng lên. “Cậu có ra lò thứ gì mà tôi biết không?”

“Chắc là không. Sản phẩm nổi tiếng nhất của chúng tôi là một tuyển tập các bài nhạc hát lại. Đó là thứ duy nhất đem lại doanh thu, và tôi nghĩ dòng suối đó sẽ sớm cạn khô.”

“Tại sao?”

“Vì tôi vừa đọc trên một trang web có bình luận là ‘Được đấy, đồ khốn, cứ làm thế đi rồi tao sẽ trả ơn mày bằng món quà Giáng sinh là chiếc đĩa tuyển tập hết thời của Shitstack Records’.”

“Shitstack? Thật là một cái tên dễ nhớ”, cô nàng nói,

“Thực ra là Sleestak.”

“Tên tuyển tập là gì?”

“Looks Like We Re-Made It.”

“Nhóm Manilow? Hài hước đấy. Họ hát lại nhạc gì? Các bài để vừa nghe vừa nôn à?”

“Không, những bài nhạc hay của thập niên bảy mươi mà đám nhóc bây giờ chẳng hề biết, nhưng sẽ thích nếu được hát bởi các nhóm nhạc chúng thích. Baker Street… Season in the Sun… Bad, Bad Leroy Brown…”

“Tôi mê bài đó”, cô nàng vỗ cho tôi một cú lên cánh tay, khá đau, nhưng tôi không thể hiện ra ngoài. “Tất cả những bài đó. Gì nữa không?”

“Crosstown Traffic”

“Của Hendrix?”

“Tất nhiên.”

“Cậu ấy mất năm hai mươi bảy tuổi, cậu biết không”, cô nàng nói. Tôi ngạc nhiên là cô nàng biết.

“Ừ, tôi biết.”

“Kurt Cobain cũng vậy.”

“Tôi biết.”

“Cả Jim Morrison và Janis Joplin nữa.” Cô nàng có vẻ biết các tay chơi nhạc đã chết nhỉ.

“Cô biết năm chết của tất cả các nhạc sĩ hay chỉ những người chết năm hai mươi bảy tuổi?”

“Chỉ những người kia thôi”, cô nàng nói. Rồi cô nàng nói thêm bằng giọng rì rầm có vẻ xấu hổ, “đại khái là một chứng tôi mắc phải”.

“Chứng gì?”

“Linh tinh thôi”, cô nàng nói, lơ đãng nhìn về bên kia căn phòng. “Cậu chẳng cần biết đâu.”

“Cô có vẻ như muốn biết mọi thứ về tôi…”

“Cậu sẽ nghĩ việc đó là điên khùng.”

“Tôi đã biết cô điên rồi”, tôi bật ngược lại, và cô nàng trưng ra bộ mặt khó coi với tôi. Rồi cô nàng nheo mắt với tôi. Như thể đang quyết định tôi có xứng đáng được biết không.

“Tôi luôn nghĩ mình sẽ chết khi hai mươi bảy tuổi”, cuối cùng cô nàng nói.

“Chúa ơi, ghê thật. Tại sao?”

“Chà, cậu không chịu để tôi nói hết. Chẳng tiết kiệm một nghìn từ của cậu gì cả”, cô nàng cười mỉm.

“Nói đi”, tôi nói.

“Tôi luôn nghĩ rằng trừ phi mình làm gì đó trước khi hai mươi bảy, còn không thì tôi sẽ chết. Nhưng nếu tôi làm điều nọ, thì tôi sẽ không chết.”

“Chẳng hạn như để lại gì đó cho đời ấy à? Tôi ghét phải nói, nhưng tất cả những người để lại các thứ to tát cho đời thì cuối cùng vẫn chết mà.”

“Không. Không phải như vậy!”

“Vậy thì là gì?”

Cô nàng mở to miệng, mắt đảo loạn xạ. Tôi từng thấy thế này. Đó là điều người ta làm khi ở trên cao để hết bị ù tai. Nhưng chúng tôi chỉ ở tầng bốn thôi mà. Rồi cô nàng trở về trái đất. “Kết hôn”, cô nàng nói, như thể không thành vấn đề.

“Nếu kết hôn, cô sẽ không chết?”

“Đúng”, cô nàng nói rất-hiển-nhiên. Thực ra, cô nàng nói cùng niềm tin rõ ràng tới mức tôi tin luôn. Ít ra thì tôi tin là cô nàng tin điều này.

“Hừ”, tôi chỉ nói vậy, vì không biết nói gì khác. Kurt cũng đã kết hôn, nhưng tôi không muốn nhắc việc đó. Tôi nghĩ đó đơn giản là điều cô nàng tin, và tôi sẽ không tranh cãi về việc đó. Lần đầu tiên, tôi không muốn tranh cãi với cô nàng. Cảm giác kỳ lạ thật! Cô nàng làm tôi nhớ tới con chó cô nàng đã cứu. Bất lực, nhưng hạnh phúc. Không phải vô vọng. Và tôi gần như muốn chăm sóc cô nàng. Gần như thôi.

Ngay lúc đó Zach xuất hiện, và Phil bước vào ngay sau cậu ta. Tôi nghĩ Phil luôn xem trọng Zach, hoặc ít nhất là ước gì cậu ta có được tình bạn như Zach và tôi. Nhưng Phil cũng nhận ra cậu ta chính là Joey trong bộ sưu tập Chandler.

“Tớ ngửi được mùi pizza mini thì phải?”, Zach hỏi.

“Mũi thính đấy”, tôi nói.

“Mùi đã quá”, Zach nói.

“Làm sao cậu có thể ngửi được sự khác biệt giữa pizza mini và pizza loại thường?”, Phil hỏi. Chẳng ai trả lời trong một phút, rồi tất cả chúng tôi phá lên cười. Tất cả, nghĩa là, ngoại trừ Phil.

Heaven nhìn tôi. “Tôi nghĩ giờ mình hiểu rồi”, cô nàng nói và bắt đầu ra cửa. “Tôi sẽ gặp cậu sau.”

“Chắc là cô không muốn ở lại chứ?”, Zach hỏi.

“Không, cảm ơn. Tôi có kế hoạch rồi”, Heaven nói.

“Không hề nhé, đồ thua cuộc”, tôi nói.

“Tôi có mà”, cô nàng bướng bỉnh nói. “Tôi đã có hẹn với Sydney rồi.”

“Đó là lý do tại sao cô nài nỉ đòi chơi xì dách với bọn tôi đấy à”, tôi nói.

“Tôi sẽ không dùng từ nài nỉ”, cô nàng đáp lại. “Và tôi chỉ hỏi để xem cậu phản ứng thế nào thôi.”

“Thế đấy.”

“Cậu thật vui tính khi nghĩ mình đúng. Thực ra hơi đáng buồn. Tôi rất thích tán dóc với các cậu, nhưng Sydney hẳn đang chờ ngoài hành lang rồi, và tự hỏi tôi ở đâu. Nhân tiện, chào… và tạm biệt”, cô nàng nói với Zach và Phik.

“Nếu đã vậy, mời cả Sydney đi”, tôi gọi với theo, muốn thấy cô nàng co rúm lại. Hơi thô lỗ, tôi thừa nhận.

Cô nàng mở cửa, mỉm cười.

“Chào, cô bạn! Vào đây một lát đi.” Cô nàng dẫn sự việc đi quá xa rồi đấy, không thì tôi là một gã thực sự ngu ngốc. Lại thế nữa.

Tất nhiên, tôi là một gã thực sự ngu ngốc. Bạn của cô nàng bước vào, là Sydney. Người đã gọi tôi là “thiểu năng”. Ngu ngốc, thiểu năng – kẻ tám lạng, người nửa cân.

“Mọi người, đây là Sydney”, Heaven nói. “Tôi sẽ giới thiệu các quý ngài ở đây, nhưng tôi lại không biết tên.”

“Lễ nghi của tôi đâu ấy nhỉ?”, tôi nói. “Zach và Phil.” Rồi Jonas bước vào. “Và Jonas.”

“Rất vui được gặp các cậu”, Sydney nói.

“Mặt cậu cháy đỏ luôn rồi kìa”, Heaven nói. Rồi cô nàng chầm chậm bước về phía tôi, đến thật gần. Gần như rất khêu gợi. Tôi đùa ai vậy chứ? Thật là khêu gợi kinh khủng. Rồi cô nàng thì thào, “Nhưng không cháy bằng mở pizza mini của cậu đâu”, rồi cô nàng phá lên cười, bỏ chạy ra ngoài, kéo theo Sydney. Tôi quay lại, trông thấy khói tuôn ra từ lò vi sóng.

Zach há hốc miệng sau khi cô nàng rời đi. “Anh bạn”, cậu ta nói. “Thật kinh ngạc. Chuyện gì vậy?”

“Chẳng có gì.” Tôi chạy lại phía lò, mở ra, giải thoát cho một cụm khói đen khổng lồ. “Chết tiệt.”

“Cứu được không?”, Zach hỏi.

“Chắc được”, tôi nói trong lúc kéo tấm pizza mini đã-cháy-thành-than ra. “Nếu ý cậu muốn nói về việc dùng nó cho thứ gì khác.”

“Làm thẻ bài đi!”, Phil gợi ý.

“Vậy, ồ… cô nàng Heaven kia thì sao? Cô nàng ‘hot’ thật, giời ơi”, Zach nói. “Có chuyện gì vậy chứ? Tớ cảm thấy có chút yếu tố quyến rũ ở đây.”

“Chẳng có gì xảy ra cả. Cô ta phiền toái đến phát điên lên được.”

“Vậy tớ vào cuộc được chứ?”, Zach hỏi.

“Không, cậu không được”, tôi nói.

“Biết mà”, cậu ta nói.

“Cô bạn kia thì sao?”, Phil hỏi. “Cô ấy trông như thể sẽ chơi cửa hậu như một nhà vô địch… cậu hiểu ý tớ chứ nhỉ.”

“Không, Phil”, Zach nói. “Bọn tớ chả hiểu cậu nói gì.”

“Các cậu bị cái gì vậy hả?”, tôi hỏi. “Thôi bỏ đi.”

“Tớ có thứ cho cậu xem đây”, Jonas nói, và lôi ra tác phẩm mới nhất về Sữa quế. Nó được hơn nhiều. Không còn dấu hiệu gì của thứ thịt bí ẩn. Thịt muối và trứng. Ít bánh mỳ nướng bơ. Và Sữa quế. Sữa quế long lanh.

“Tuyệt vời”, tôi nói. “Tớ cần một câu quảng cáo. Các cậu có ý tưởng gì không?”

“Thử câu… ‘Ai mà cần ngũ cốc khi đã có phần thừa?’ được không?”, Phil lên tiếng.

“Đâu phải quảng cáo ngũ cốc”, tôi nói.

“Cậu nói nó giống như sữa còn thừa trong tô sau khi ăn vụn bánh mỳ quế.”

“Nhưng đây đang nói về sữa. Sữa chocolate có thể giống sữa còn trong tô sau khi ăn Count Chocula, nhưng người ta đâu có nói về Count Chocula trong bài quảng cáo.”

“Ok, tớ hiểu rồi”, Phil nói. “Vì bạn quá trẻ để dùng chất xơ.”

“Cái đó thì có liên quan gì?” Tôi thở dài.

“Ngũ cốc xơ đó!”, Phil giải thích.

“Tớ biết, Phil. Vậy thì lại quay về ngũ cốc rồi. Tớ vừa nói không muốn động tới ngũ cốc. Nhân tiện, cậu chẳng bao giờ quá trẻ để dùng chất xơ cả.”

“Không giỡn mặt nha”, Zach nói. “Tối qua tớ ăn không đủ bữa, và sáng nay món đầu tiên tớ ăn là bánh quy cây. Đi vệ sinh mà cứ hệt như tống ra nguyên một cái nắm tay đấy.”

“Cái đó chả ích lợi gì ở đây”, tôi nói.

“Được”, Zach nói. “Vậy thì, ‘Sữa quế! Hai kẻ tạo ra hơi thở tệ hại nhất… cuối cùng đã đến với nhau!’”

“Khốn nạn”, tôi mắng. “Quế rất ngon. Người ta làm bạc hà… gôm… kẹo làm thơm miệng vị quế nữa.”

“Tớ luôn rất ghét kẹo gôm quế”, Zach nói.

“Đây không phải kẹo gôm!”

“‘Sữa quế! Khi dùng xong… nhấp môi và nướu. m thanh như hải ly làm tình.’” Câu này là từ Phil. Rồi cậu ta bước lại tủ lạnh của tôi, mở cánh cửa. “Anh bạn… nói mới nhớ – câu giới thiệu điển hình là nhấp sữa trước khi nó hoá nâu.”

“A, nhưng đây đâu phải sữa thường”, tôi nói. “Sữa quế cơ. Muốn thử không?” Phil nhún vai, bắt đầu nhấc lọ nhựa đưa lên miệng. “KHỐN NẠN”, tôi thét lên. “Tớ làm thế thì được, nhưng tớ có lợi thế sân nhà. “Tôi chộp lấy một loạt ly, ít ra cũng có hai cái sạch, và rót ba mẫu thử. Zach là kẻ đầu tiên nếm mùi vị.

“Cậu biết gì không?”, cậu ta nói.

“Sao hả?”, tôi phấn khởi hỏi.

“Vị hệt như nước đái bò.” Cậu ta thấy tôi rất nghiêm túc, bèn nhanh chóng sửa lời. “Đùa thôi. Brady… có thể cậu đang đúng hướng đấy.”

Jonas gật đầu. “Tớ sẽ không đổi sữa thường hay chocolate lấy món này, nhưng cũng không tệ”, cậu ta nói.

Thấy phản ứng của những người khác, Phil uống phần của mình. “Ừ, đúng. Thật sự… rất được. Thật đấy. Tớ sẽ trả tiền mua thứ này.” Rồi cậu ta quay lại tủ. “Nhưng hãy tiếp tục với thứ đồ uống màu nâu tớ thấy trong này đi.” Rồi cậu ta lôi ra bốn chai bia. Tất cả mọi người, rất tích cực, khi xét tới sự hỗ trợ hào phóng về những lời tiêu cực và nhục mạ mà họ thường tuôn ra.

“Cảm ơn về tác phẩm mới, anh bạn”, tôi nói với Jonas.

“Không vấn đề. Chúng ta sẽ nghĩ ra câu quảng cáo. Đừng lo”, cậu ta nói. “Này, Jenny và tớ đang định bán tấm thảm trong phòng khách, vì cô ấy ép tớ bỏ hết các thứ nam tính và quá phong cách khỏi căn hộ để dành chỗ cho các món nội thất nữ tính hơn. Trước khi tớ dán tờ rơi tại toà nhà và chỗ làm, thì các cậu có muốn mua không? Nhớ cái thảm tuyệt đỉnh của tớ không? Còn cực ổn đấy nhé. Quá hoàn hảo cho chỗ này luôn. Bán ở ngoài tầm mười nghìn đô, nhưng hoàn toàn có thể thương lượng được. Tớ chỉ cần tầm năm chục đồng.”

“Dù tớ đánh giá rất cao lời chào mời này”, tôi nói, “nhưng chắc là tớ không mua. Tớ rất muốn mua một cái thảm Ba Tư xinh xắn nào đó”.

“Để tạo ra những vết hằn phong cách Ba Tư”, Zach đế vào.

“Tuỳ cậu thôi”, Jonas nói.

“Các cậu…”, Zach nói, “nghe thử cái này nhé…”

“Ôi, Chúa ơi”, Jonas nói. “Lại một tội ác không hoàn hảo nữa.”

“Cậu lập ra một bảo tàng giả tại một quốc gia không tồn tại”, Zach nói. “Cậu đi khắp các bảo tàng vĩ đại và nói về những chương trinh giả tạo đã bán sạch vé trong quá khứ, hé mẫu vật của cậu cho các tay sành sỏi, khiến họ nổi điên vì các tác phẩm Trường phái ấn tượng của những gã khác được xuất hiện tại show của cậu, trong khi của bọn hắn thì không. Thế là bọn hắn sẽ tuôn các thứ cho cậu. Van Goghs… Monets… Manets…”

“Mayonnaise”, Phil đế vào.

“Renoirs”, Zach tiếp tục, tảng lờ Phil. “Dù sao… cậu sẽ có tất cả các tác phẩm tuyệt diệu được đưa tới tận cửa.”

“Địa chỉ của cái quốc gia tưởng tượng kia ấy à”, tôi hỏi.

“Thưc ra đó là một nhà kho ở Bronx”, Zach nói.

Phil, Jonas và tôi đồng loạt đảo mắt. Rồi thì tạ ơn trời, Jonas chuyển chủ đề. “Tớ đã đặt chỗ Brother Jimmy đường số 92 để chơi game ngày thứ Năm.” Jonas học ở Duke cùng Phil và tôi. Zach thì học ở Carolina. Trò game này thứ Năm là ở Duke/UNC. “Tối thứ Năm, Brother Jimmy. Thiện đấu Ác. Chơi không?”

“Đi chết đi, đồ ẻo lả”, tôi nói. “Tất nhiên, tớ chơi.”

“Ồ yeah, Tarheels”, Jonas nói. “Tất nhiên là cái đó nói tới việc chúng ta đấu với Zach, nhưng bối cảnh ấy cũng áp dụng được cho vụ Thiện đấu Ác tại Duke/UNC nữa.”

Zach ném một chiếc pizza mini cháy đen về phía Jonas.

“Này!”, tôi gọi. “Đừng ném thức ăn. Đặc biệt là sau sự cố ô liu ấy.” Zach và tôi cùng đồng loạt cúi đầu, nói “Mong ông ấy an nghỉ”. Phil và Jonas trông có vẻ không hiểu, nhưng không hỏi.

“Được rồi”, Jonas nói. “Có cả Scott Mulcahey đi cùng nữa. Tớ nghĩ các cậu đã gặp hắn rồi đấy. Hắn là thằng quỷ luôn có điểm cao chót vót ở mọi lớp học hồi năm nhất. Quý cô Zachary ơi, hãy khoan đặt cược vào các cửa đã nhá, tớ có nên chuẩn bị sẵn áo coóc xê cho cậu không?”

“Không cần phải thế”, Zach nói. “Tuy nhiên, sau khi cậu uống xong thuốc trị bất lực, thì tớ dám cá cả Brady cũng cần một ít đấy.”

“Mấy thứ đó không hiệu quả”, Phil nói.

“Không đùa đâu”, Zach nói. “Tớ uống tới cả chục viên Levitra mỗi ngày, và vẫn không ném nổi một quả bóng đá xuyên qua cái lốp xe đấy.”

“Không sao”, Jonas nói. “Tớ nốc cả mớ Cialis mà thậm chí còn không tìm được con vịt cao su đồ chơi.”

“Tớ không bị mụn rộp”, tôi nói. “Nhưng mấy cái quảng cáo Valtrex khiến mọi thứ có vẻ khá vui đấy nhỉ.”

“Chúng ta có chơi xì dách không đây?”, Zach hỏi. Thế là chúng tôi quây quần chơi xì dách, đâu đó tới tận ba bốn giờ. Đến cuối thì tôi mệt tới mức không thể xem nổi bài. Hoặc quá thất vọng. Tôi thua. Lại thua.

Bình luận
Ads Footer