NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 163: Thế nên, Bắc Thần, em… đi đây

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập
Ads Top

Đó là những tháng ngày có thể mặc sức làm theo ý mình.

Đến cả ánh nắng cũng thật ấm áp.

Cô và Bắc Thâm lưng dựa lưng ngồi trên chiếc ghế gỗ trong vườn trường, phía xa xa là cả một bãi cỏ rộng lớn, buổi chiều khi không có tiết luôn lười nhác tới nỗi khiến người ta gà gật. Anh thích chơi một trận bóng rổ cho mồ hôi ra đầm đìa, sau đó xối ào nước lạnh một cái rồi hẹn hò với cô. Nhưng Bắc Thâm hẹn hò chẳng được coi là chuyện tình cảm lãng mạn, đa phần họ đều ngồi như vậy, anh đôn đốc bài vở của cô.

Cô thường cảm thấy người mình tìm không phải một anh bạn trai mà là một ông bố.

Cam trở thành loại hoa quả không thể thiếu của cả hai. Cố Sơ luôn cắt tỉ mỉ, đặt trong một chiếc hộp đựng hoa quả rất đẹp, kết hợp với loại dĩa hoa quả đủ màu sặc sỡ như thạch để ‘hiếu kính’ với Bắc Thâm.

“Ngoài cam ra, em còn thích ăn loại hoa quả gì nữa?” Bắc Thâm hỏi cô.

Cô ngẫm nghĩ rồi liệt kê ra không ít loại hoa quả, cuối cùng bổ sung một câu: “Nhưng mà em thích ăn nhất vẫn là cam, vừa nhiều nước lại phong phú dinh dưỡng.” Sau đó cô uể oải dựa vào người Bắc Thâm, cố tình mặt dày nói: “Không được phép nói anh không thích đấy nhá. Em thích ăn món gì là anh phải ăn món ấy, nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi. Cũng may ấn tượng của anh với món cam cũng không tệ.” Bắc Thâm lật cuốn vở của cô ra, giơ tay lên: “Có chỗ sai này, lên lớp lại không nghiêm túc nghe giảng rồi.”

Cố Sơ giật vở lại, xoay ngược người theo đà ôm lấy anh, cọ má mình vào má anh, cười hì hì: “Anh xem, mặt anh bây giờ cũng nhiều chất dinh dưỡng, mọng như cam này, công em không nhỏ đâu.”

“Mục đích đã bị vạch trần.”

“Anh biết em có mục đích gì nào?” Cô liếc mắt cười với anh.

Bắc Thâm chọc chọc vào mặt: “Muốn hôn anh thì cứ nói đi!”

Tiếng cười hình như vẫn còn hằn sâu trong tai, không xua đi được. Quãng thời gian ấy đã không còn nữa, rồi trở thành những kỷ niệm bị níu kéo, lật qua giở lại, xé rách lớp mặt nạ tận đáy lòng, bày cho cô xem một chân tướng đầm đìa máu.

Hôm nay Lâm Gia Duyệt hơi mất bình tĩnh, câu hỏi ấy đã hỏi vào tận tâm can cô.

Từ khi gặp Lục Bắc Thần cho tới nay, cô đang không ngừng lặp đi lặp lại với chính mình: Anh ấy không phải Bắc Thâm, cũng cảm nhận rõ ràng những mâu thuẫn trong nội tâm của bản thân mình, cho tới khi trái tim đã nguội lạnh từ lâu ấy mỗi lần nhớ tới anh lại đập thình thịch không ngớt.

Cô luôn tự an ủi bản thân mình rằng: Tất cả chỉ là ảo tưởng thôi, chỉ vì anh ấy quá giống Bắc Thâm nên mày mới đôi khi mất phương hướng, nhưng mà mày chưa bao giờ lẫn lộn hai người họ cả.

Cô còn tự nói với chính mình rằng: Mày xem đi, thực ra anh ấy khác Bắc Thâm nhiều lắm mà. Anh ấy thuận tay trái, Bắc Thâm thuận tay phải. Anh ấy học pháp y, Bắc Thâm học ngành y. Anh ấy biết nấu cơm, Bắc Thâm thì không biết. Nếu mà ngắm kỹ anh ấy rồi so với Bắc Thâm trong ký ức thì lúc nhíu mày anh ấy sẽ nghiêm túc tới mức khiến người ta không dám lại gần, nhưng Bắc Thâm thì dù có nhíu mày, mày vẫn cảm thấy vô hại.

Vậy mà…

Hai đêm triền miên đó, trong thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, gương mặt anh dịu dàng tình cảm, say đắm cơ thể cô, lẽ nào cô không mê mệt trong lồng ngực anh?

Khuôn mặt ấy vì những dục vọng tình ái mà càng trở nên sinh động, cô bám lấy bờ vai anh, nhấp nhô lên xuống theo sự chỉ dẫn của anh, nhìn gương mặt anh nhưng hết lần này tới lần khác lại gọi tên người ấy.

Cô đã gọi: Bắc Thâm, Bắc Thâm…

Thật ra trong lòng cô, anh chính là Bắc Thâm.

Chính là Bắc Thâm yêu cô đầy lý trí nhưng vẫn tinh tế như nước ở trường đại học, chính là người đàn ông cuối cùng đã bị cô tổn thương sâu sắc ấy.

Cô vốn dĩ không thể khống chế được cảm giác thân thuộc này đối với anh. Cho dù anh có rất nhiều điều khác biệt, cho dù so với Bắc Thâm anh còn khó nắm bắt hơn nhưng cô vẫn coi anh là Bắc Thâm.

Cho tới khi, Lâm Gia Duyệt nghiêm khắc thức tỉnh cô.

Sự thật là Bắc Thâm mãi mãi không quay về nữa rồi, mà anh vĩnh viễn cũng không phải là Bắc Thâm.

Trái cam giống như nút thắt cuối cùng trói buộc quá khứ, là nhân chứng tình yêu của cô và Bắc Thâm. Cơn sốt liên miên của Lục Bắc Thần đã thức tỉnh cô một cách rõ ràng nhất: Xin lỗi, tôi không phải Lục Bắc Thâm.

Khoảnh khắc này, Cố Sơ tỉnh lại rồi.

“Chị?”

Cánh tay bị Cố Tư bên cạnh đẩy nhẹ một cái.

Cố Sơ tỉnh táo trở lại, xe taxi đã sắp đi tới Tomson Riviera.

“Chị không sao chứ?” Cố Tư lo lắng hỏi.

Cố Sơ lắc đầu, ép ra một nụ cười: “Sao chị có chuyện được?”

Cố Tư nhìn cô rất lâu, cũng suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Chị, lần này chị thật sự hạ quyết tâm ra đi rồi phải không?”

“Vì sao lại hỏi vậy?” Cố Sơ đang ngẩn ngơ đi đâu.

Cố Tư dựa vào vai cô, khẽ nói: “Lúc anh ấy chưa sốt thật ra chị rất chần chừ, chỉ ngại dì sẽ tới thẳng Thượng Hải mà thôi. Còn bây giờ, em cảm thấy chị giống như đang chạy trốn Lục Bắc Thần.”

Cố Sơ không trách nó đoán trúng tâm tư mình, đương nhiên cô cũng không định giấu giếm. Cô cười nhạt: “Nếu chị tiếp tục ở lại, thật ra đối với chị hay anh ấy đều không công bằng.”

“Cô ấy?” Cố Tư hiểu nhầm: “Lâm Gia Duyệt?”

*Tiếng Trung anh ấy và cô ấy phát âm như nhau. Cố Tư đã hiểu nhầm.

“Không, thật ra không liên quan gì tới Lâm Gia Duyệt.” Cố Sơ thở dài một hơi: “Chị cần nghĩ thông suốt một số chuyện thôi, thế nên dù Lâm Gia Duyệt có xuất hiện hay không, nhưng vấn đề còn tồn tại chung quy vẫn phải đối mặt.”

“Chị đã đỡ đạn cho anh ấy rồi, còn chưa nghĩ thông suốt?” Cố Tư chớp mắt.

Cố Sơ trầm ngâm.

“À, em hiểu rồi.” Cố Tư bừng tỉnh ngộ: “Lúc ấy có phải chị coi anh ấy là người trong tranh không? Nếu là như vậy thì chị à, chuyện tình cảm này quá phức tạp rồi.”

Phải, khi Lục Bắc Thần đột ngột xuất hiện trước mặt cô đã định sẵn sẽ có một mối vướng bận không thể tháo gỡ, thế nên cô phải nhanh chóng giơ dao chém đứt mới được.

“Rồi sẽ có một ngày nghĩ thông suốt thôi.” Cố Sơ trả lời Cố Tư, cũng giống như đang an ủi chính mình.

Cố Tư ngồi thẳng dậy nhìn cô: “Nhưng chị sẽ giải thích thế nào với Lục Bắc Thần?”

“Chị nghĩ…” Cố Sơ nhìn ra những tòa nhà ngoài cửa sổ. Cả một Thượng Hải rộng lớn nhường ấy, cô đã thu trọn mọi phồn hoa vào tầm mắt, cất giọng dịu dàng, yếu ớt: “… không cần thiết nữa rồi.”

***

Cố Sơ lập tức đặt vé khứ hồi. Sầm Vân sau khi biết chuyện cuối cùng đã không còn vừa khuyên răn vừa gào thét trong điện thoại nữa, còn nói với Cố Sơ: Con gái kiểu gì vẫn phải có công việc ổn định mới được. Dì định bỏ ra ít tiền để tới bệnh viện khác nhờ vả.

Đầy nghị này lập tức bị Cố Sơ bác bỏ, nói hết lời hơn lẽ thiệt mới xóa bỏ được suy nghĩ này của Sầm Vân. Chuyện công việc cô tạm thời chưa nghĩ tới, sống dè dặt bao nhiêu năm nay, coi như cũng là tấm gương tiết kiệm rồi. Cô nói với Sầm Vân rằng sau khi đưa Tư Tư về Quỳnh Châu, cô sẽ thuận đường tới đảo Cổ Lãng ở mấy hôm.

Sầm Vân ít nhiều cũng nhận ra tâm trạng cô suy sụp, tuy rằng không khuyên nhủ như trưởng bối các gia đình khác nhưng cũng không can dự vào tự do của cô, coi như cũng ngầm chấp nhận cho cô thời gian đau buồn.

Trước khi đi, Cố Sơ viết một lá thư.

Dành cho Lục Bắc Thần, sau đó đưa nó cho La Trì.

La Trì không ngờ cô lại ra đi, đầu tiên dè dặt hỏi cô có phải nghỉ phép không. Cố Sơ không giải thích gì nhiều, chỉ khẽ nói với anh ấy: “Làm phiền anh rồi!”

Thái độ của cô rất kiên quyết, La Trì dĩ nhiên nhận ra có vấn đề, bèn cố gắng khuyên bảo: “Cô đang giận Lâm Gia Duyệt sao? Hay là đang giận tôi? Về chuyện cô gặp Lâm Gia Duyệt ở bệnh viện tôi phải giải thích với cô, thực ra là cô ấy không liên lạc được với Bắc Thần nên đã tới tìm tôi…”

“Không, La Trì, tôi không giận anh, cũng không giận Lâm Gia Duyệt.” Cố Sơ ngắt lời anh ấy: “Tôi chỉ cảm thấy… hơi mệt thôi.”

La Trì thấy rất khó hiểu về cái cớ của cô.

Nhưng Cố Sơ cũng không định giải thích tới khi nào anh ấy hiểu thì thôi. Cô nhét phong thư vào lòng anh ấy, bổ sung một câu như đùa như thật: “Đừng xem trộm nhé, cảnh sát cũng không được xâm phạm bí mật đời tư của người khác đâu.”

Cứ như vậy, tới giây phút ra đi.

Kiều Vân Tiêu làm tài xế, đích thân đưa họ ra sân bay.

Xe trong thành phố đông đúc, dọc đường gần như đều tắc nghẽn. Cố Sơ ngồi ở ghế lái phụ, trầm mặc từ đầu chí cuối, lặng lẽ nhìn từng tòa nhà ngoài cửa sổ từ từ lùi về sau, ánh mắt xa xôi mà mông lung. Có mấy lần Kiều Vân Tiêu bắt chuyện với cô, cô đều để hồn bay đi đâu mất, rất lâu sau mới tỉnh lại, trả lời anh một hai câu.

Cố Tư ngồi ở ghế sau nghịch điện thoại, sau đó di động không ngừng vang lên, là tin nhắn. Sau khi có mấy tin nhắn tới, Cố Tư không nhịn được, bò ra ghế trước, nói: “La Trì cũng lắm chuyện thật, hỏi mãi thôi.”

Cố Sơ để ngoài tai.

Kiều Vân Tiêu liếc nhìn Cố Sơ, một lúc sau mới nói với Cố Tư: “Em thông minh lanh lợi như vậy, sao không hiểu rõ chứ.”

Cố Tư nhún vai, uể oải dựa ra ghế sau, nói bâng quơ: “Kể ra con người La Trì cũng thật sự nghĩa khí.”

“Ưng ý rồi à?” Kiều Vân Tiêu từ tốn hỏi.

Cố Tư xì một tiếng: “Anh lo nhiều thật.”

“Nếu đã gọi anh là anh trai thì anh cũng nên lo lắng cho em chút chứ, em bảo em…”

“Dừng xe.”

Cố Sơ nãy giờ vẫn im lặng đột ngột ngắt lời Kiều Vân Tiêu.

Sau giây phút ngẩn ngơ, anh vô thức phanh xe lại, ngước mắt lên nhìn, khi thấy ngoài cửa sổ là bệnh viện bỗng bàng hoàng.

Cố Sơ ngồi đó, nhìn chăm chú cánh cổng bệnh viện rất lâu. Cố Tư không biết cô định làm gì, khẽ chọc vào người cô: “Chị?”

“Đợi em một lát.” Nói rồi, Cố Sơ tháo dây an toàn ra.

Kiều Vân Tiêu lập tức giữ cô lại: “Em định làm gì?”

Cố Sơ ngước lên nhìn anh, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Vân Tiêu, em biết rõ bản thân mình đang làm gì. Đợi em, anh và Cố Tư nữa, ngồi yên trên xe.”

Dứt lời, cô xuống xe.

Sắc mặt Kiều Vân Tiêu dần dần sa sầm lại.

Phòng bệnh.

Rèm cửa che khuất một khoảng nắng lớn bên ngoài cửa sổ, chỉ còn những tia nắng mỏng manh men theo khe cửa len lỏi vào trong, nhuộm lên căn phòng chỉ một phông trắng đơn điệu.

Cố Sơ đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn vào trong qua ô cửa sổ.

Lục Bắc Thần nằm trên giường vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu, cô biết anh sẽ không tỉnh lại nhanh vậy đâu, cũng giống như lần trước. Khi anh tỉnh dậy, cô nghĩ mình đã rời khỏi Thượng Hải rồi.

Cô chỉ muốn ngắm anh từ xa như vậy, một lần thôi, vì khoảnh khắc ngồi trong xe ô tô đi ngang qua bệnh viện, cô bỗng có một suy nghĩ mạnh liệt.

Cô muốn nhớ kỹ dáng hình anh, cho dù gương mặt đó của anh giống hệt Bắc Thâm.

Khuôn mặt anh vẫn còn nhợt nhạt như thế, cũng may có Lâm Gia Duyệt ở bên, phải, cũng may có cô ấy. Lâm Gia Duyệt đang kiên nhẫn lau mồ hôi trên trán cho anh, trong ánh mắt chỉ có mình anh, không hề phát hiện ra cô đứng trước cửa sổ.

Lục Bắc Thần, Bắc Thần…

Cô khẽ gọi cái tên này. Nó bật ra khỏi từng kẽ răng, cô bỗng phát hiện khi đầu lưỡi khẽ cong lên cũng thật chua xót nhưng vẫn trôi chảy vang ra một ngữ điệu đã sớm quen thuộc.

Một cái tên thật hay. Cô chưa bao giờ gọi một cách thân mật như thế, tự nhiên như thế trước mặt anh. Cho dù là lúc tình cảm, anh tỉ mỉ vẽ lại bờ môi cô rồi khẽ yêu cầu cô: Gọi tên tôi đi! Nhưng cái tên ấy chỉ được cô đảo qua đảo lại trong tim, dùng cách thức gần như là cào xước vai anh để đáp lại yêu cầu của anh.

Phải, như vậy không công bằng.

Thế nên, Bắc Thần, em… đi đây!

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer