NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Bướm Trắng Trong Tay Hổ Giấy

Chương 5

Tác giả: Nguyên Viện
Ads Top

Edit: tiểu MạcTử

Beta: Fany

♥♥♥

Trời chưa sáng, Yến Huyền Tiêu liền mở mắt ra, đây đều là thói quen của hắn, lúc này chính là thời điểm hắn chuẩn bị rửa mặt chải đầu, rồi luyện công. Nhưng là…hắn cúi đầu, nhìn thiên hạ trong lòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phiếm lên chút ửng hồng, mí mắt do không ngừng khóc thút thít mà hơi hơi sưng đỏ, mà cánh môi bị hôn tới ửng đỏ, vừa nhìn đã biết. Thân thể vốn hoàn hảo trắng noãn không tỳ vết nay đã ký hạ nhiều dấu ấn màu hồng

Tất cả dấu vết kia đều là hắn lưu lại, đủ thấy đêm qua hắn muốn nàng kịch liệt tới cỡ nào, nghe được nàng rên rỉ, hắn liền không thể khắc chế chính mình, làm cho hắn một lần lại một lần, giống cái dã thú không biết thoả mãn

Lần đầu, vì hoan ái, hắn hoàn toàn mất hết lý trí.

“Đáng chết!” Yến Huyền Tiêu nhịn không được ảo não thấp rủa, thanh âm lại phát ra nhỏ nhất, chỉ sợ không cẩn thận đánh thức Ngu Điệp Hương.

Hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào vừa đụng tới nàng, hắn hoàn toàn trở nên không giống chính mình?

Rõ ràng ngay từ đầu hắn hắn hạ quyết tâm, không chạm vào nàng, chờ dây thừng cột chặt hắn được cởi bỏ, hắn sẽ bỏ trốn mất dạng.

Cho dù bái đường thì sao? Hắn chính là không nghĩ sẽ ở rể, không nghĩ sẽ xung hỉ, loại chuyện bắt buộc này, hắn chết cũng không theo!

Nhưng là đêm qua, kế hoạch của hắn lại thất bại.

Nàng vừa tới gần hắn, hắn liền muốn hôn nàng, ngửi được hương thơm thoang thoảng của nàng, mùi thơm kia dán lên hắn, toàn bộ lý trí đều bay hết.

Hắn rõ ràng không phải là người dễ bị dụ hoặc, nam nhân, ai mà không từng đến thanh lâu, nhưng là nữ tử thanh lâu dùng mọi thủ pháp khiêu khích, so với nàng càng quyến rũ xinh đẹp, hắn cũng không hề xúc động

Chỉ có nàng…… Lơ đãng đụng chạm, hắn liền phát hỏa, rốt cuộc bất chấp hết thảy muốn thương yêu nàng.

Người đã bị hắn ăn sạch sẽ, sau này làm sao trốn được nữa? Nhắm mắt lại, Yến Huyền Tiêu ảo não than nhẹ.

Lạ nhất là, hắn tuy rằng ảo não, nhưng lại không hối hận vì đã cùng nàng ân ái, thậm chí nghĩ đến đêm qua, mất hồn tuyệt vời làm cho hắn nhịn không được khẽ nhếch khóe môi.

“Đáng chết!” Thu hồi mỉm cười, hắn lại thấp rủa.

Ngu Điệp Hương đối hắn mà nói quả thực là cái yêu nữ, một đụng tới nàng, hắn sẽ biến thành người khác, sẽ không còn là chính mình, nói chung là giống đứa ngốc.

“Ân……” thanh âm mềm mại than nhẹ theo lòng phát ra, Yến Huyền Tiêu mở mắt ra, cả người căng thẳng nhìn thiên hạ trong lòng.

Nàng muốn tỉnh sao? Không cần đi! Hắn còn không có nghĩ đến phải đối mắt như thế nào với nàng nha!

Ngu Điệp Hương cắn cắn cánh môi, sau đó cọ cọ ngực rộng lớn, như là tìm được vị trí thoải mái, mới thỏa mãn gợi lên cánh môi, lại nặng nề ngủ.

Bộ dáng đáng yêu giống như con mèo nhỏ chọc người yêu mến, làm cho hắn xem tới ngực nóng cả lên, mà di động của nàng cũng làm cho hắn phát hiện, của hắn đang ở trong cơ thể nàng.

Hơn nữa, đang từ từ sưng, một chút một chút tấn công vào thủy huyệt mềm mại.

Đáng chết, hắn lại muốn muốn nàng.

“Ngô……” Nàng như là cũng cảm giác được, mông lung mở mắt ra. “Không, không cần……”

Nàng quá mệt mỏi, hư nhuyễn khiến cho không ra một tia khí lực, nhưng bộ dáng quyến rũ dong lười kia lại càng gợi lên dục vọng của nam nhân

Yến Huyền Tiêu thở sâu, cực đại nóng cháy bị vách tường hoa bao vây lấy, tư vị tốt đẹp kia làm cho hắn rốt cuộc khắc chế không được chính mình.

Bàn tay to xoa một bên nhũ mềm mại, vuốt ve nơi no đủ mềm mại kia, mông tráng kiện cũng rất nhanh di động, rút ra cắm vào qua lại ở thủy huyệt

“Ô ân…… Không……” Ngu Điệp Hương cắn môi, chịu không nổi khẽ nấc, nhưng hoa huyệt nóng ẩm ướt không tự chủ tràn ra dâm dịch, theo nam tính cắm ra rút vào không ngừng khuấy đảo tiết ra

Rõ ràng mệt mỏi, nhưng cơ thể lại theo bản năng hưởng thụ mà trở nên vui thích, hai chân hư nhuyễn cũng đi theo vòng qua thắt lưng hắn, nâng lên mông trắng, đón lấy khoái ý mất hồn cảm giác

“Đáng chết!” hành động của nàng làm cho hắn càng kích cuồng phản ứng, thắt lưng cường tráng rất nhanh động, càng dùng sức, nhiều lần cắm sâu vào thủy huyệt.

“Ngươi yêu nữ này! Không phải không cần? Còn kẹp chặt như vậy, ẩm ướt như thế……” Yến Huyền Tiêu thô thanh gào thét, nam tính thô lớn lên mở rộng phạm vi va chạm thủy huyệt ướt át, hưởng thụ thư sướng khoái ý do vách tường hoa quấn hút mang đến

“Ân a……” lời nói dâm lãng của hắn làm cho nàng xấu hổ quẫn bách, hàm răng khẽ cắn môi dưới, “Ai, ai kêu ngươi muốn động……”

Nàng đã nói nàng mệt mỏi, nhưng hắn lại muốn!

Cố tình chạm vào nàng, làm cho nàng cả người liền nóng lên, rõ ràng toàn thân vừa đau vừa nhức mỏi, nhưng lại không tự chủ được hùa theo hắn.

“Động?” Yến Huyền Tiêu nhíu mày, đem nam căn lui tới bên ngoài hoa huyệt, lại dùng lực tiến vào. “Như vậy động sao?”

“A –” Tăng cường tiến vào làm cho vách tường hoa bị kích thích, một trận co rút lại, hoa huyệt non nớt nhanh chóng gắt gao quấn chặt nam tính thô dài.

Hoa dịch nháy mắt tiết ra, theo động tác đâm vào rút ra của hắn, nhanh chóng trèn ra dâm dịch, đem dưới bụng hai người biến thành một mảnh dính ẩm ướt.

“Nhanh như vậy liền cao trào?” Tách lớn chân của nàng, hắn hưởng thụ vách tường hoa co rút đè đẩy, lửa nóng cực đại càng dùng sức cắm vào hoa huyệt.

Thậm chí hắn đưa tay xoa xoa nhụy châu ở bên ngoài hoa huyệt, theo tiết tấu rút ra đâm vào, lôi kéo hoa châu mẫn cảm, ngón tay đùa bỡn hoa môi ướt đẫm.

“Ô! Không……” Sung sướng cực hạn làm cho Ngu Điệp Hương nhẹ lắc đầu, bị cao trào vây lấy khiến cho thân mình run rẩy, dao động vui thích đánh sâu vào nàng.

“Tiêu……” Nàng không tự chủ được khóc hô tên của hắn, “Người ta không được a……”

“Chờ một chút…… Cũng sắp……” Yến Huyền Tiêu ách thanh thô rống, lửa nóng thô dài hưởng thụ vách tường hoa chật khít đưa đẩy.

Mông cường tráng va chạm càng sâu càng nhanh hơn, như là phải chơi đùa phá hư nàng, nhiều lần xỏ xuyên đến bên trong hoa tâm mềm mại.

“Ô a……” Quá nhiều vui thích làm cho Ngu Điệp Hương rốt cuộc chịu không nổi, thẳng đến khi ngất đi, hắn mới cam tâm buông tha nàng.

Một tiếng thô rống, thô mạnh sáp nhập một cái, bạch dịch nóng rực nhanh chóng phun trào ra, lấp đầy hoa hồ , ấm áp đánh sâu vào làm cho nàng lại lần nữa leo lên cao trào, tiếp theo cũng nhanh chóng hô lên the thé

Chịu không nổi khoái cảm quá sâu, nàng ngất đi.

Trước lúc ngất, nàng hư nhuyễn vô lực trừng liếc mắt hắn một cái, “Trứng thối……”

Cái liếc kia vừa kiều mị lại khả ái, đúng là mê người.

Ý nghĩ trong lòng đánh úp vào đầu, khuôn mặt anh tuấn tục tằng cũng đỏ lên.

“Xong rồi……” Yến Huyền Tiêu thấp giọng.

Cái loại cảm giác vạn kiếp bất phục này, càng lúc càng sâu

Kỳ thật, sau ngày thành thân cũng không như trong tưởng tượng.

Yến Huyền Tiêu mỗi ngày cũng đều hồi tiêu cục xử lý sự tình, đám huynh đệ cũng không dám lấy việc ở rể cười hắn, cũng không phải do không muốn sống nữa! Muốn nếm thử quả đấm của hắn liền tận lực cười cũng không sao.

Mà nương tử của hắn, cũng cho hắn không ít mặt mũi. Đi vào tiêu cục tìm hắn, ôn ôn nhu nhu, là điển hình mỹ nữ, làm cho đám huynh đệ trong tiêu cụ xem đến choáng váng

Xinh đẹp của nàng, chỉ có thể để mình hắn xem, còn người khác, nằm mơ đi!

Sau đó các tiêu sư trong tiêu cục bắt đầu hâm mộ hắn, có nương tử mĩ như vậy, đối hắn lại ôn nhu, ba bữa luôn ân cần hỏi han, cười rộ lên lại càng ngọt, càng mĩ. Bộ dáng nhu nhược làm cho người ta nhịn không được muốn yêu thương.

Mà ban đêm lại càng tuyệt vời, làm cho người ta mất hồn khoái ý không thôi, nàng tuy rằng ngượng ngùng, nhưng là lại cực nhiệt tình, luôn làm cho hắn hưng phấn không thôi.

Nói thật, thành thân hơn một tháng, cảm giác cũng không tệ lắm.

Bất quá, có một số việc Yến Huyền Tiêu lại cảm thấy có điểm quái. Tỷ như: tiểu nương tử của hắn, có đôi khi hắn muốn tìm nàng, lại không tìm được người.

Tựa như hiện tại, hắn đi vào trong phòng, lại không thấy được Ngu Điệp Hương, chỉ thấy được Tiểu Thúy.

“Cô gia.” Vừa thấy đến hắn, Tiểu Thúy chạy nhanh đến bên cạnh hắn.

“Tiểu thư đâu?” Yến Huyền Tiêu nhíu mày hỏi, giờ ngọ đã đến, nguyên tưởng rằng nàng sẽ ở trong phòng chờ hắn dùng bữa, không nghĩ tới lại không thấy được người.

“Tiểu thư ở thư phòng nói chuyện cùng Lưu quản sự.” Tiểu Thúy thành thật trả lời.

Thư phòng? Lưu quản sự?

Lưu quản sự hắn biết, là quản sự của trà trang trong thành, Ngu Điệp Hương một cái thiên kim tiểu thư, cùng Lưu quản sự có cái gì nói hảo đàm? (Có gì hảo nói = có cái gì mà nói)

Yến Huyền Tiêu toàn thân hướng thư phòng mà đến, đầu óc tiếp tục suy tư.

Hơn một tháng này, còn có rất nhiều sự việc làm cho hắn cảm thấy rất kỳ quái.

Ngu Điệp Hương là thực ôn nhu, nói chuyện luôn nhẹ giọng, nhưng là ở lời nói nhỏ nhẹ của nàng, hắn luôn không tự chủ được, chiếu lời của nàng làm.

Tỷ như: Đúng giờ về nhà cùng nàng dùng bữa.

Nam nhân mà, bên ngoài có rất nhiều sự việc phải làm, đâu có thể nào mỗi ngày đúng giờ về nhà dùng bữa? Khi hắn cự tuyệt, nàng cũng chưa nói cái gì, chính là cô đơn cúi đầu, sau đó xả ra một chút tươi cười đáng thương, mềm mại nói không quan hệ, một người nàng dùng bữa là tốt rồi.

Nói xong, lại đáng thương xả ra một chút tươi cười ủy khuất, lại nói một câu thực xin lỗi, biết rõ hắn bề bộn nhiều việc, lại đưa ra loại này yêu cầu, nàng chính là muốn thường xuyên gặp mặt hắn, chỉ có buổi tối gặp nhau thật sự không đủ.

Sau đó…… Hắn liền khuất phục. ( Há há, mắc cười quá =)) )

Không có biện pháp, hắn chính là không thể gặp bộ dáng mất mát của nàng, hơn nữa lời nói của nàng, nói thật, nghe được giọng nói của nàng, hắn thực thích.

Lại tỷ như: Vì chúc mừng sinh nhật huynh đệ, vài người liền ồn ào nói muốn đi Túy Nguyệt lâu, tìm vài cái cô nương khoái hoạt khoái hoạt (vui vẻ). Hắn là không có hứng thú, tình nguyện về nhà bồi nàng, cô nương thanh lâu lại không tốt bằng nàng, nhưng là sinh nhật huynh đệ, hắn lại không thể không đi, miễn cho bị người ngoài nói: bị thê quản thúc nghiêm ngặt.

Nam nhân, mặt mũi thứ nhất.

Sau khi nàng biết, không nói cái gì, thậm chí còn mỉm cười muốn đưa hắn xuất môn, chính là ở trước khi hắn bước ra khỏi cửa, phía sau, liền không hiểu gì, nàng ngất đi. (Khâm phục) )

Sợ tới mức, hắn phải tức tốc mời đại phu, nữ đại phu vừa đến, nói: nàng chính là có không khỏe, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi. Vì thế, hắn cũng không muốn xuất môn nữa, liền ở lại chăm sóc nàng.

Nhưng là, ở thời điểm bữa tối, tinh thần nàng cũng đâu tệ, sắc mặt hồng nhuận, khẩu vị cũng không tệ, tuyệt không giống như người đã té xỉu vào ban ngày.

Có điểm khả nghi! Hơn nữa địa phương khả nghi không chỉ có điểm này.

Ngay từ đầu hắn không phát hiện, nhưng sau lại phát hiện chính mình đã ngoan ngoãn nghe lời của nàng, làm cho hắn có điểm hoài nghi, Điệp nhi của hắn thật sự mềm mại như bề ngoài sao?

Nhíu mày rậm, trong lúc suy tư, người cũng đã đặt chân đến trước thư phòng.

“Tiểu thư, đây là trà trang vận chuyển buôn bán của tháng này, ngài xem qua một chút.” Thanh âm lưu quản sự theo phía sau cửa truyền đến.

“Ân……” Mềm thanh âm trầm vang lên, sau đó là đến thanh âm lật sách, một hồi lâu, tiếng cười mềm mại mới vang lên.

“Lưu quản sự, lá trà lần này tốt chứ? Đưa tiến cung, chắc hẳn là không thành vấn đề đi?”

“Đúng vậy, lần này lá trà sản xuất rất tốt, ta dám cam đoan, tuyệt đối so với năm trước còn tốt hơn.” Lưu quản sự cười nói.

“Tốt lắm, lần này thu hoạch rất khá, ta nghĩ nuôi trồng một loại lá trà khác, là từ phía nam truyền tới, nghe nói loại trà này có chút chát, mang theo một cỗ trong veo, khac xa với loại trà trung nguyên, ta đã sang nam, mời tới rất nhiều sư phụ gieo trồng, cách mấy ngày hẳn là sẽ tới đây, liền phiền toái ngươi.”

“Tốt, tiểu nhân biết, nếu không còn việc gì, nhỏ (tiểu nhân) cáo lui trước.” Lưu quản sự cung kính nói.

“Ân! Hảo, phiền toái ngươi.” Ngu Điệp Hương mỉm cười, cúi đầu tiếp tục nhìn sổ sách, thẳng đến lại nghe đến thanh âm Lưu quản sự.

“Cô gia? Ngươi như thế nào đứng ở ngoài cửa? Muốn tìm tiểu thư sao?”

Ngu Điệp Hương sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu, đã thấy khuôn mặt anh tuấn hé ra suy nghĩ sâu xa, con ngươi đen kia nặng nề nhìn nàng, làm cho nàng giật mình.

Đáng chết! Nàng đã thời điểm ngọ thiện (ăn trưa). Mà hắn, nghe được bao nhiêu?

Nàng đứng dậy giơ lên nụ cười cười, thanh sắc bất động quan sát hắn. “Tướng công, xin lỗi, ta đã quên đến thời điểm ngọ thiện, chàng rất đói bụng sao?”

“Hoàn hảo.” Nhìn tươi cười của nàng, Yến Huyền Tiêu nhẹ nhàng nâng mi, ánh mắt chuyển qua đống sổ sách trên bàn “Nàng hiểu được kết toán sổ sách?”

Ngu Điệp Hương đảo mâu suy nghĩ một chút, quyết định nói ra. Nàng không nghĩ đối hắn nói dối, hơn nữa việc này hắn sớm hay muộn cũng phải biết..

“Kỳ thật mười tuổi, cha bắt đầu dạy ta quản lý sổ sách, năm ấy ta mười lăm tuổi, đã đem lá trà Ngu gia giao cho ta quản lý, cho nên chuyện to nhỏ của trà trang, ta đều quản.” Nói xong, nàng dò xét hắn liếc mắt một cái, sợ hãi hỏi: “Chàng sẽ mất hứng sao?”

“Mất hứng?” Nhẹ nhàng chớp mắt, Yến Huyền Tiêu nhìn nàng. “Không, đương nhiên sẽ không, ta chỉ là có điểm kinh ngạc.”

Nhu nhược như nàng, có thể quản lý Ngu gia? Hơn nữa khi nãy cái miệng của nàng khôn khéo lại quyết đoán, tuyệt không giống sự nhận thức của hắn đối với nàng.

Con ngươi đen nhanh chóng xẹt qua một chút ánh sao, tuy rằng trì độn, nhưng hắn không ngu ngốc, chạy nhiều chuyến tiêu, đi khắp đại giang nam bắc, như thế nào chuyện hắn chưa thấy qua?

Đương nhiên cũng sẽ không để ý tới nương tử mình lại hiểu và quản lý sổ sách tốt việc làm ăn của Ngu gia, thậm chí biết nàng có mặt này, chỉ làm cho hắn cảm nhận nàng rất khác, không giống nàng ngày thừơng

Chính là vậy, Điệp nhi của hắn tựa hồ có rất nhiều bí mật.

Mâu quang hơi hơi lóe ra, dĩ vãng hắn không chú ý, nhưng hiện tại quan sát mới đánh giá, và phát hiện nương tử của hắn tựa hồ cũng không đơn giản, coi như còn có việc khác gạt hắn.

Nhưng là cái gì nhỉ?

“Vậy là tốt rồi.” Biết hắn không tức giận, Ngu Điệp Hương nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ giơ lên tươi cười tuyệt mỹ.

Kỳ thật, nàng thật sự có điểm sợ, sợ hắn sẽ để ý chuyện này, dù sao thế tục vẫn không chấp nhận chuyện nữ tử làm chưởng gia. (Tức chị này là đương gia của một gia đình ý)

Nụ cười của nàng làm cho hắn cũng cười, bàn tay to nhẹ vỗ về của nàng mặt. “Sợ ta tức giận như vậy sao?”

“Ân!” Ngu Điệp Hương không chút do dự điểm đầu (gật đầu), khuôn mặt nhỏ nhắn khinh cọ (chà nhẹ) lòng bàn tay của hắn. “Thiếp thực để ý, thực để ý chàng.”

Lời của nàng làm cho hắn con ngươi nhu hòa lại, ngực bởi vì nàng còn có bí mật khác giấu hắn, sự hờn giận của hắn đối với nàng, cũng thản nhiên biến mất.

Điệp nhi của hắn duy nhất không che giấu chính là đối với hắn quyến luyến, cặp mắt xinh đẹp trong trẻo như nước hồ thu luôn yên lăng nhìn hắn.

Mỗi khi nhìn đến cặp mâu nhi này, cũng làm cho hắn mềm lòng, lớn giọng cũng biến nhỏ lại, chỉ sợ dọa đến nàng.

Thiên hạ nhỏ bé ôn nhu như nước này, liền như vậy mà gắt gao cuốn lấy hắn, làm cho hắn vạn kiếp bất phục, như thế nào cũng thoát không được thân.

“Ta sẽ không tức giận vì chuyện này, ngược lại còn nhận thức khác về nàng— khôn khéo lại thông minh.” Ngón tay nâng lên cằm nàng, hắn yên lặng nhìn nàng. “Điệp nhi, nàng nói xem, nàng còn có bộ mặt khác nữa sao ”

Ngu Điệp Hương nhẹ nhàng nháy mắt, cao ngạo nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đối mặt với hắn, nhẹ nhăn chóp mũi, “Chàng nói sao cơ?” bộ dáng xinh đẹp rất cảm động.

“A!” Hắn cười khẽ, nhìn lên cánh môi mềm mại “Điệp nhi của ta, hy vọng trừ bỏ việc này, nàng không có khác chuyện giấu giếm ta.”

“Ách……” Ngu Điệp Hương mâu quang lẫn tránh, có điểm chột dạ. “Đương nhiên không có.”

Chết cũng không thể nói, không thể thừa nhận.

Đáng tiếc, sự chột dạ lại bị Yến Huyền Tiêu nhìn thấy, con ngươi đen nheo lại, hắn dùng lực ngăn chặn cánh môi.

Xem ra, tiểu nương tử của hắn không phải là tiểu Điệp nhi nhu nhược, mà là một cái giả dối tiểu hồ ly. (Hoan hô, cuối cùng anh cũng biết rồi *vỗ tay*)

Mà nàng, còn có chuyện gì gạt hắn nữa? Hắn tuyệt đối sẽ điều tra ra!

Bình luận
Ads Footer