NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Chồng À, Anh Thật Quái Gở

Chương 133: Sàng lọc người mất tích

Tác giả: Nara ngư
Chọn tập
Ads Top

Lúc Tiếu Đồng xoay người lại liền thấy Khương Bạch San mặc một thân đồng phục màu xanh đậm của phòng thí nghiệm, sau lưng cô là Phó Thiên Húc chỉ mặc thường phục, trên tay Phó Thiên Húc còn mang theo một túi công văn, xem ra trong đó là những tư liệu còn thiếu về người mất tích.

Nhàn nhạt liếc qua hai người đang nhìn vào chiếc đầu lâu trên tay anh, nét mặt thoáng hiện một chút không thoải mái. Tiếu Đồng nhẹ nhàng đặt chiếc đầu lâu lại trên kệ thí nghiệm, cởi bao tay ném vào thùng rác bên cạnh, tay trái duỗi thẳng về phía Phó Thiên Húc.

Phó Thiên Huc đột nhiên bị động tác này của Tiếu Đồng làm cho sửng sốt, sau vài giây mới kịp phản ứng lại, là Tiếu Đồng đang hướng anh tay lấy tư liệu về người mất tích.

Nhanh chóng bước tới vài bước đem tư liệu đặt vào tay Tiếu Đồng, sau đó bình tĩnh đứng tại chỗ dùng ánh mắt chờ đợi nhìn xem Tiếu Đồng sẽ làm gì.

Trưa nay lúc quay trở về cục, anh ta còn cố ý tìm hiểu qua tình huống Tiếu Đồng đã làm, chính là càng tìm hiểu anh ta càng nghe được những tin tức chấn động khiến anh ta càng không tưởng tượng nổi. Trên đời này, thật sự có chuyện thần ký như vậy, chỉ xem xương cốt, anh có thể biết được nhiều thông tin cá nhân như vậy. Nếu bên pháp ý đều có những nhà pháp y có năng lực như vậy, tỷ lệ phá án thành công trong nước nhất định có thể tăng lên mấy bậc.

Tiếu Đồng lấy ra tập tư liệu, nhìn thấy đám tư liệu trên tay ước chừng dày đến ba bốn cen-ti-mét, chân mày cũng nhíu lại.

Anh đem tập tài liệu đập thẳng tới trước ngực Phó Thiên Húc lần nữa.

“Đem tư liệu những người mất tích trên ba mươi tuổi toàn bộ bỏ đi, là nam giới cũng bỏ đi, phần còn lại đem tới cho tôi xem.”

Sau khi bỏ lại những lời này, Tiếu Đồng chợt nhớ tới công việc thí nghiệm còn làm dở ban nãy, nhanh chóng đeo lại một đôi bao tay khác, chuẩn bị tiếp tục công việc. Anh đã hẹn Văn Mân đúng giờ về nhà ăn cơm rồi, công việc bên này vẫn là nên hoàn thành sớm một chút.

“Ách…giáo sư Tiếu, vì sao phải loại bỏ hai loại đối tượng này, lỡ như người chết nằm ở một trong hai loại đối tượng bị loại bỏ này, chẳng phải là…”

“Cậu nghi ngờ năng lực công tác của tôi?”

Phó Thiên Húc còn chưa nói xong đã bị một câu nói lạnh lùng của Tiếu Đồng đánh gãy, anh ta lúng túng đứng nguyên tại chỗ há miệng thở dốc nhưng không biết phải giải thích thế nào.

“Cô giải thích một chút cho cái người đàn ông đầu óc ngu xuẩn này, miễn cho tôi phải lãng phí nước bọt.” Tiếu Đồng chỉ vào Khương Bạch San vẫn còn đứng bên cạnh Phó Thiên Húc.

“Ách…” Khương Bạch San nãy giờ vẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim giả vờ như người gỗ đứng ở đó bị chỉ đích danh không khỏi sửng sốt. Cô ngoảnh đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh vừa nghe được ba chữ “đàn ông ngu xuẩn” thì huyệt thái dương cũng nổi gân xanh, chỉ có thể lặng lẽ thở dài.

“Từ tình trạng mài mòn răng nanh có thể biết được độ tuổi của người chết, phạm vi sai số trong vòng ba năm. Còn nữa, trưa nay, giáo sư Tiếu cũng đã nói qua, khung xương trên chân mày của người bị hại không bị nhô ra có thể phán đoán là nữ giới. Cho nên ta có thể loại bỏ đối tượng người mất tích là nam giwois và những người trên ba mươi tuổi, như vậy có thể thu hẹp phạm vi đối tượng điều tra rồi.”

Nghe xong lời giải thích này, Phó Thiên Húc vốn cảm thấy không phục lúc này cũng từ từ biến mất. Lại nhớ tới trước khi đến đây đội trưởng Phạm cũng dặn dò, nói rằng giáo sư Tiếu tính tình có chút quái gở nhưng anh làm bất cứ việc gì cũng tuyệt đối có mục đích, vì vậy bảo anh ta phải tận lực phối hợp.

Phó Thiên Húc không nói thêm gì nữa, cầm lấy phần tư liệu đi đến bàn làm việc đặt ở một bên bất hạnh bắt đầu công tác sàng lọc đối tượng.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer