NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 123-2: Quảng cáo (2)

Tác giả: Tả Nhi Thiển
Chọn tập
Ads Top

Trong tiếng nhạc lờ mờ, cửa phòng mở ra, đi ra là một người con trai khoảng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt hình dáng tuấn tú, hai mắt vẫn đục ngầu vô thần, khiến cho người ta nhìn sơ cũng biết là hắn bị mù.

Chàng trai lần mò tìm kiếm đi vào phòng, thỉnh thoảng vấp phải đồ vật được đặt ở trong phòng, chàng trai mấy lần suýt ngã, bỗng nhiên, một đôi tay thon dài, trắng như ngọc từ cửa sau đưa ra, ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của chàng trai.

Cánh tay kia mê người đến cực hạn, những người đàn ông phía dưới không khỏi nuốt nước miếng, trợn to hai mắt tiếp tục xem.

Hình ảnh trên màn ảnh chuyển động một cái, chủ nhân của cánh tay ngọc xuất hiện, đó là một cô gái tóc vàng mắt tím tuyệt sắc, trên người cô ấy không dính một tí bụi trần, thanh thuần thoát tục, nghịch ngợm nháy mắt với ống kính, cô dẫn chàng trai mù đi thẳng tới phòng ăn.

Trong phòng ăn, một người phụ nữ mặc váy dài màu bạc đang dọn thức ăn lên bàn, thấy cô gái kéo chàng trai đi vào, đôi mắt đẹp liếc nhìn, khuôn mặt cao quý lạnh lùng không thấy một nụ cười, chỉ tiếp tục cầm bát đũa lên, tiếp tục dọn xong bữa ăn. Cô gái le lưỡi với bà ta, kéo chàng trai ngồi xuống, cười híp mắt nhìn anh ta ăn cơm.

Môi người xem cũng nhếch lên, đây là cảnh một nhà hài hoà, tương trợ, yêu mến, vui tai vui mắt, chăm sóc khắp nơi, thật làm người ta hâm mộ. Các kí giả cũng không quên chụp hình những nhân vật xinh đẹp trên màn ảnh, đoạn quảng cáo này thế nhưng lại tụ hợp ba diễn viên tướng mạo phi phàm, trước tạm thời mặc kệ tình huống và nội dung, chỉ thấy tuấn nam mĩ nữ đã đủ xuất sắc, đây là yếu tố quan trọng khiến người đọc yêu thích.

Bên trong quảng cáo, rốt cuộc cũng xuất hiện tiếng người, vang trong tiếng nhạc, một tiếng đàn ông trung niên dễ nghe chậm rãi vang lên, tiếng của hắn càng lúc càng lớn, một người đàn ông cao lớn đi vào phòng ăn. Hắn gật đầu với người đàn bà và cô gái một cái, ngồi vào chỗ đối diện, cầm tờ báo lên bắt đầu đọc từng chữ, giải thích việc lớn việc nhỏ của ngày hôm nay cho chàng trai mù. Miệng người đàn ông đọc lên, lại giống như một cỗ ma lực, làm cho người ta không muốn nghe cũng phải lắng nghe.

Kế tiếp đoạn quảng cáo tạo thành một đoạn ngắn với tốc độ nhanh, có cô gái tóc vàng đi siêu thị mua đồ với chàng trai, có người đàn ông giảng giải kiến thức cho chàng trai, có người phụ nữ lạnh lùng đưa nước ép lên.

Mọi người mỉm cười, cho dù thân thể của chàng trai tàn tật, nhưng cuộc sống của anh ta vẫn muôn màu muôn vẻ, hành trình mỗi ngày, hoàn toàn không vì thân thể của anh ta tàn tật mà ảnh hưởng, có thể nhìn ra cuộc sống của chàng trai rất vui vẻ. Người nhà của anh ta cẩn thận chăm sóc cho anh ta, làm ánh mắt của anh ta thay anh ta nhìn toàn bộ thế giới, thật là tốt đẹp.

Rốt cuộc, trên quảng cáo tỏ rõ đồng hồ báo thức, thời gian đã đến mười một giờ đêm.

Chàng trai mù rửa mặt xong lên giường nghĩ ngơi, cô gái làm bạn với anh ta cả ngày, người phụ nữ và người đàn ông cũng ngáp một cái, khoát tay nhau, tản ra bốn nơi.

Khán giả khẽ thất vọng, tới thời điểm quảng cáo kết thúc, trọng điểm cần phải tuyên bố ở đâu, sản phẩm mới của Triển thị ở đâu? Chẳng lẽ Thịnh Thế Liên Hoa xuyên tạc ý tứ của Triển thị, đem quảng cáo sản phẩm đột xuất biến thành quảng cáo gia đình yêu thương?

Ánh mắt các kí giả ké chớp, nếu như Thịnh Thế Liên Hoa thật sự thất thủ, bọn họ cũng không phải lo không có tin mới, nếu như Liên tổng vẫn được chú ý thất thủ trước mặt mọi người, bị Triển thị Triển Thiếu Khuynh lớn tiếng trách mắng, cũng là điểm khiến người ta chú ý. . . . . .

Chợt bừng tỉnh, hình ảnh trên màn ảnh kỳ quái, chặt chẽ khoá ánh mắt của mọi người lại!

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer