NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 66: Vẫn chưa có đầy mà

Tác giả: Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu
Chọn tập
Ads Top

Công bằng mà nói, con người của Quý Thiếu Kiệt, lúc bình thường, có rất ít người có thể kháng cự lại sức quyến rũ của anh.

Ở trước mặt người ngoài, bình thường phong cách của anh có lười biếng ưu nhã, phẩm hạnh thân sĩ, phong cách tự nhiên tùy ý, giống như bẩm sinh, tuyệt không cứng nhắc làm bộ.

Đối với người bên cạnh, tính khí của anh cũng không tốt, đại đa số mọi người đều sợ anh, gần như không có người nào dám gọi thẳng tên của anh ở nơi riêng tư. “Quý đổng”, “Quý tiên sinh”, những người xung quanh đều gọi anh như vậy, trong giọng nói ẩn chứa sự tôn kính và sợ hãi anh tự đáy lòng.

Mấy năm nay, anh kinh doanh càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng ở nước Anh Chung Tĩnh Ngôn cũng sẽ đọc được những bài báo và báo cáo có liên quan đến anh. “Thiên tài thương giới đến từ Trung Quốc!”, người bên ngoài thích dùng những từ này để hình dung về anh.

Ngay cả trong trường học hiện giờ của Chung Tĩnh Ngôn, nói đến tên của anh, cũng đều như sấm bên tai mọi người, giáo sư của cô cũng thường thường nhắc đến chuyện năm đó của Quý Thiếu Kiệt với cô, ưu tú thông minh, toàn bộ khen thưởng hàng năm, nói xong lời cuối cùng, d’đ/l’q/d lúc nào cũng dùng giọng nói đầy tiếc nuối, “Đáng tiếc, cậu ấy là một người Trung Quốc rất truyền thống, người nhà đều ở tại Trung Quốc, lại là con trai độc nhất, cậu ấy phải trở về nước chăm sóc, nếu không, ở lại chỗ này tiếp tục bồi dưỡng, sẽ có phát triển rất tốt. . . . . .”

“Hiện giờ chú ấy đang phát triển trong nước.” Cuối cùng, Chung Tĩnh Ngôn vẫn không nhịn được mang theo vài phần kiêu ngạo mà nói như vậy.

Mà ở trước mặt người nhà, tính khí anh lại có chút trẻ con không giải thích được, không thích ăn gì đó, ví như hành gừng tỏi, cho dù là đặt ở trước mặt anh cũng sẽ tức giận, nhìn người trong nhà quá cưng chiều Chung Tĩnh Ngôn thỉnh thoảng còn có thể ghen tuông không để ý tới người ta.

Nếu như nói có ngoại lệ, đại khái Chung Tĩnh Ngôn chính là ngoại lệ duy nhất.

Chỉ cần nghe lời nói của anh, không phạm phải quy tắc của anh, anh liền cưng chiều cô đến tận trời.

Tất cả những thứ cô cần hay không cần, chỉ cần anh cho là đồ tốt, tất cả đều sẽ đưa cho cô. Có một khoảng thời gian, Chung Tĩnh Ngôn vì muốn lấy được học bổng mà liều mạng, đến nỗi rất gầy, anh triệu tập tất cả đầu bếp phương Tây, thuận tiện lúc nào cũng dễ dàng làm ra khẩu vị cô thích. Anh thường nói, anh kiếm tiền không phải là cho phụ nữ của mình tiêu hay sao?

Dĩ nhiên, tật xấu của anh cũng không ít, ví như, mỗi lần đến nước Anh, đều muốn ở trên giường quấn chân cô cả ngày, mỗi lần đều thích làm những kiểu dáng ly kỳ, cổ quái. Cô thường làm cùng anh không được bao lâu liền yếu ớt kêu đau kêu mệt, nhưng anh dù là không vào được, chỉ là vuốt ve, nắm, ôm, cũng nhất định phải quấn lấy cô, cô cũng cảm thấy khó hiểu, bộ dáng đó của anh, giống như chưa từng thấy qua phụ nữ vậy, tham lam đến không chịu nổi. Mỗi lần đều làm cho cô đến nước mắt đầy mặt cầu xin tha thứ hoặc ngất xỉu mới thôi.

Anh chính là một người hư hỏng như vậy, nhưng có thể xấu như Satan, khó trách người ta đều gọi anh là Quỷ Kiến Sầu.

Giống như hiện giờ.

*

Đây là một buổi chiều gian ác.

Dưới trời chiều mùa đông lành lạnh, tứ chi mở ra hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Cô gái trẻ tuổi loả thể như một con cừu non, ánh mắt khổ sở, bất đắc dĩ, rồi lại bất lực, cứ như vậy mà bị treo trên giá treo quần áo.

Thân thể quỳ thẳng tắp, hai chân bị ép buộc tách ra, giữa chân còn đặt một cái ly uống nước màu đỏ chót.

Quý Thiếu Kiệt cầm lấy chiếc áo lông mềm mại mà anh đã cởi ra, lót đệm dưới đầu gối cô.

“Bảo bối, nhấc chân xuống, nhấc xuống.” Anh ôm cô từ phía sau dụ dỗ, dù tức giận như thế nào đi nữa, bà xã mình, nên yêu vẫn phải yêu.

Cô tuyệt đối không muốn cảm kích, tư thế như vậy, vất vả lại khuất nhục.

Mí mắt cô vô cùng khô ráp, thân thể đau nhức, bị anh đùa nghịch kiểu này kiểu nọ, hoảng hốt nhớ lại khoảng thời gian qua lại không dài của cô và anh.

Anh thờ ơ nhìn ánh mắt mơ màng của cô, mấy năm qua, chính là quá lo lắng cho cảm thụ của cô, yêu cô, cưng chiều cô, dung túng cô, luôn nghĩ, đợi cô lớn lên, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu anh yêu cô, rồi sẽ yêu anh. Đáng tiếc, cô gái ngốc nghếch này, về mặt tình cảm lại trì độn thế kia.

Đối với cô, chỉ có thể mạnh mẽ đoạt lấy, nếu muốn đợi bản thân cô tự hiểu, chỉ sợ anh phải đợi đến trắng đầu.

Anh lại ung dung thi triển ma pháp trên người cô, dùng môi. . lưỡi hôn, dùng ngón tay gảy. . .bóp, dùng làn da nóng bỏng cọ sát.

Mặt mày cô như khóc như không, chỉ cầu nguyện anh kết thúc nhanh một chút, nhưng thân thể đã đắm chìm vào anh trước linh hồn.

“Chỗ này của em không có xương, sao lại đứng cao như vậy?”

“Sao nơi này lại không có một ngọn cỏ nào vậy? Giống như của em bé mấy tuổi. . . . . .”

Miệng anh nói ra đầy những lời xấu xa, cô chỉ có cảm giác không thể lọt vào tai, hai mắt nhắm nghiền, bịt tai lại, nhưng thân thể và lỗ chân lông lại mở rộng, nên nghe rất rõ ràng những lời anh nói.

Giữa ánh sáng tự nhiên rực rỡ, hai con thỏ trắng trắng tròn tròn, như sữa tươi đọng lại, ở giữa là đỉnh nhọn phấn hồng trời sinh, non mềm có thể nhìn rõ từng mạch máu, chỉ cần nhìn thôi đã làm d’đ/l’q;d cho người ta chảy nước miếng, hận không thể mút vào một ngụm. Đầu đỉnh nhọn này, kỳ diệu hơi hơi cắn câu, theo từng nhịp thở của cô mà nâng lên hạ xuống, giống như cái miệng của một chú chim nhỏ vừa mới tỉnh ngủ, nhẹ ngước, nhọn. . nhọn. . vểnh lên, là gào khóc đòi ăn, nhìn anh kiếm ăn với dáng vẻ đáng thương.

Như miệng nhỏ này mong muốn, anh cúi người, ngậm vào, càng mút lại càng nghiện, một viên nho nhỏ non mềm như vậy, làm anh có chút không biết nên xử trí như thế nào, chỉ sợ dùng quá sức sẽ bị hỏng mất, nhưng trong thân thể lại mơ hồ sinh ra một suy nghĩ thô bạo.

Cô bị mút đến luôn miệng kêu đau, thật sự sợ anh buốt mất viên thịt kia vào bụng, anh ngược lại đi lên ngậm môi của cô, đẩy đầu lưỡi nhọn của cô ra ngoài, mạnh mẽ tàn sát đầu lưỡi, làm nước miếng chảy ra theo khoé miệng như những sợi chỉ bạc chảy vào trong miệng anh, tư vị ngọt ngào làm anh sinh ra cảm giác lo âu, cảm thấy không đủ, nhiều hơn nữa cũng không đủ.

Khi mút lưỡi cô đến tê dại, khó thở, cuối cùng anh cũng buông cô ra, liếc mắt nhìn vào cái ly bên dưới, không nhịn được kinh hô: “Ah, chảy nhiều như vậy nha!”

Cô những lời này của anh làm cho mắc cỡ đỏ mặt giống như rỉ máu.

Thế nhưng anh lại đến gần nghiêm túc quan sát, giống như khó hiểu nước dịch trong ly kia là từ đâu mà đến, tiếp xúc gần như vậy, hơi thở nóng hổi đều phả lên người cô rồi.

Cô cảm thấy ánh mắt đó không có ý tốt, rõ ràng nên buộc chặt, nhưng cánh bướm đó, lại hưng phấn đến bản thân cô cũng bất lực, trước mặt anh không ngừng khép mở, liên tiếp nở rộ, nước dịch trong suốt, càng thêm dồn dập phun ra —— bản thân vừa sợ vừa xấu hổ rồi lại cảm thấy bất lực, băn khoăn lo lắng, trở thành hình ảnh tươi đẹp nhất mà cả đời này Quý Thiếu Kiệt gặp qua.

Tí tách! Tí tách! Trong ly đã tích được một ít nước dịch, lại có nhiều thêm nước dịch nhỏ vào, phát ra tiếng vang thanh thuý, quả thật làm Chung Tĩnh Ngôn hận không thể trực tiếp hôn mê.

Cô là thạch tín, cũng là mật đường của anh.

Tiếng nước chảy rõ ràng này, như trân châu rơi trên khay ngọc, nghe vào trong tai Quý Thiếu Kiệt, oanh một tiếng, máu toàn thân cũng sôi trào.

Anh không thể tiếp tục nhẫn nại, chuyển người qua bên kia, quỳ gối sau lưng Chung Tĩnh Ngôn, một tay khẽ nâng cặp mông tròn của cô lên, một tay khác nắm “người anh em” của mình, nhắm ngay vào nơi tiêu hồn phía dưới, hung hăng cọ sát.

Khe mông đã bị mở rộng, khe hở của cánh hoa cũng bị cọ sát đến vỡ ra, bất cứ lúc nào cũng có thể chờ con chim to lớn nổ tung, khiến cho Chung Tĩnh Ngôn bó chặt thần kinh, nhưng anh vẫn không muốn vào, chỉ từ từ cọ cọ, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, trong tròng mắt đen đầy sương mù nửa giận nửa oán nhìn anh, giống như đang nói…, đừng đùa nữa, mau vào đi!

Ánh mắt vô tội thúc giục của cô làm Quý Thiếu Kiệt càng thêm hưng phấn, anh nhìn thấy nhiều nước dịch nóng hổi từ trong chỗ tư mật chảy xuống ly thuỷ tinh. Cặp mông căng tròn co rụt lại, dùng sức đỡ lấy! Tràn đầy, cây gậy thô to tiến vào nơi tuyệt dịu chặt khít không thể nào tin được.

Cảm giác thống khoái đến cực điểm, làm cho hai người đều không chớp mắt, tê dại từ ngọn tóc đến mũi chân.

Dừng lại hai giây, anh mới bắt đầu di động, thân hình con chim to lớn giống như cái đầu hạt mưa, vừa vội vàng lại vừa chặt chẽ tấn công vào chỗ non mềm nhất của cô.

“Đau. . . . . . Đau… Đau quá, chú ra ngoài có được không?” Cô bị anh tấn công đến lục phủ ngũ tạng cũng đảo lộn, trên lưng lại có một cánh tay đáng kiềm chặt, chỉ có thể suy yếu cầu xin, khẽ gọi.

Cô lên tiếng thê thảm như vậy, anh không thể không nhẹ thở gấp, tạm thời rút cây gậy thô to ra, khiến nó vểnh lên, ở trong không khí bốc hơi nóng, dính đầy nước dịch của cô, đỉnh đầu giống như một cái miệng dài, khẽ khép mở, đột nhiên bị rút ra như vậy, tức giận đến độ muốn rống ra tiếng rồi.

Chưa kịp đợi cô nghỉ đủ, anh cũng chỉ có thể vội vàng nhét nó về lại nơi tuyệt vời không thể tả…

Chung Tĩnh Ngôn bị anh trêu chọc không phân rõ Đông Tây Nam Bắc, cảm giác mình giống như cái miệng giếng sâu, nước dịch nóng hổi từ trong chỗ sâu thân thể anh liên tục không ngừng rút ra.

“Chú, tha cho tôi. . . . . .”

Tiếng la của cô mơ hồ có chứa ý khóc, nhưng cầu xin trong lúc làm tình, sao có thể giữ lời? Lúc nào cũng mang theo bảy phần làm nũng ba phần oán. Nghe vào trong tai đàn ông, đó là một loại quyến rũ cực hạn, chỉ muốn giết chết cô mới có thể bỏ qua.

Anh đưa tay sợ lên phần bụng, cảm xúc mềm mại trong tay, có một cây gậy sắt cứng rắn —— là anh đang ở bên trong cô.

Huyết nhục tương liên như vậy, làm anh thỏa mãn than thở.

Dần dần, hai người tiến vào tiên cảnh, lý trí tan vỡ, dĩ nhiên, cảm giác khoái cảm nhanh chóng áp đảo tất cả, bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, hô hấp, nhịp tim cùng tần số, cùng với mỗi một tế bào trong thân thể đều run rẩy, đúng là ăn ý không có ngôn ngữ nào diễn đạt.

Cao triều lại tới. Nước dịch bên trong ly thuỷ lại lại nhỏ giọt một hồi.

Chung Tĩnh Ngôn ở trong lòng anh co giật hồi lâu.

Trong cả quá trình phun bắn, thân thể cô uốn éo thành một khối màu hồng, chỉ biết dựa vào người đàn ông phía sau.

Quý Thiếu Kiệt nhìn chằm chằm vào bộ dạng điên cuồng, phóng đãng khi lên đỉnh của bảo bối, vô cùng mềm mại và xinh đẹp, thật là yêu tận xương tủy, dịch thể thông qua đường ống là lúc khoái cảm trở nên kịch liệt gấp bội, giống như rút gân lột xương vậy!

Chung Tĩnh Ngôn vẫn quỳ treo ngược, vô lực tựa vào lồng ngực anh, thân thể vẫn còn dư âm sau vận động kịch liệt, chỗ tư mật cứ khép mở khép mở, cố gắng đẩy cây gậy sắt vẫn còn trong người cô ra ngoài.

Thế nhưng anh lại không chịu, lấp kín cô chặt hơn, cô không thể động đậy, chất lỏng giàn giụa, lại chỉ có thể cứ như vậy mà để cho anh cắm cây hung khí này, giống như anh đang cắm cờ xí.

Khoảnh khắc đó, cô thuận theo như vậy, anh nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.

Một cái hôn quý trọng như vậy, giống như sợ cô hòa tan bay đi mất.

Cô cảm thấy, có cái gì đang thiêu đốt trong máu, mà đây là cảm giác cô chưa bao giờ có!

Cô chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi, giống như bản thân cô đã hoàn toàn rơi vao tay giặc và huỷ diệt!

Anh hôn cô, cô cũng hôn trả anhn, khi cô nhận thấy được thì cô thế nhưng thật cũng ở đây hôn anh! Bờ môi hai người nóng bỏng dây dưa, cô hoảng loạn, giùng giằng muốn đẩy anh ra, thân thể đáng xấu hổ run rẩy!

Anh đè cô lại, không để cho cô thoát đi, ở trong miệng của cô, môi lưỡi của cô, mơ mơ hồ hồ nói ra ba chữ, phát âm ươn ướt mà mịt mờ.

Chung Tĩnh Ngôn mơ màng muốn chết, hoàn toàn không có cách nào phân rõ anh nói cái gì.

Thắt lưng trên cổ tay được mở ra, thân thể mềm mại được anh ôm vào trong ngực, gọi tâm can bảo bối, dụ dỗ, hôn, xoa bóp nơi bị siết đỏ.

“Em xem, cái ly cũng đầy rồi!” Anh đột nhiên nói.

Chung Tĩnh Ngôn cả kinh chợt mở mắt ra, ngón tay thon dài trắng noãn, nâng ly nước màu đỏ tà ác lên, bên trong cốc nước, hơn phân nữa nước dịch trong suốt.

“Nhiều như vậy đấy!” Anh đáng ghét thổi khí nóng bên tai cô.

“Chú vui mừng? Chú sảng khoái? Còn không thả tôi đi?” Cô tức giận đến đỏ tròng mắt.

Cô nghe được anh cười nhào, nhưng không nghe ra anh vui mừng cùng mê luyến.

“Còn chưa có có đầy mà. . . . . . Còn thiếu một chút nữa, có muốn anh thêm chút sức nữa không?” Tay của anh lại chuyển qua giữa đùi quệt một cái, đưa ngón tay ước sũng khoe khoang cho cô nhìn.

“Sao. . . . . . Sao chú nói chuyện mà không giữ lời?” Cô xoay người đấm anh, hai bắp chân thon dài lúc này không cần quỳ nữa, ngồi ở trên bàn đạp lung tung.

“Không tin lời của tôi còn đồng ý với tôi? Đó là do chính bản thân em cũng muốn rồi. . . . . .” Anh cười thoải mái mà xấu xa. Sau khi nam nữ trải qua chuyện ân ái, tức giận cũng sẽ trở nên dịu dàng.

“Là chú xấu tính, cho dù tôi không đồng ý, chắc chắn chú sẽ có cách khác tới giày vò tôi.”

“Ngoan bảo bối, vẫn chưa đầy, phải nghe theo lời của anh. Để cho anh chăm sóc em, gả cho anh đi!” Anh ôm chặt cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô lại giống như nỉ non, giọng nói không lớn, lại giống như đã dùng hết tâm tình anh đang có, tình chân ý thiết(chân tình) như vậy.

Cả đời ở trong lòng anh, anh xây dựng cho cô một mái nhà ấm áp, che chở cô, cô được anh che chở, cùng nhau từ từ đến già, tình cảnh như thế, có phải quá mức tốt đẹp không?

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer