NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cuộc Gặp Gỡ Chí Mạng

Quyển 2 – Chương 14: Ngoại truyện 1

Tác giả: Lưu Tiểu Mị
Ads Top

Trời cao, mây trắng, nước xanh, cát mịn.

Lâm Uyển xòe ô ngồi trên bờ cát, nhìn cách đó không xa một lớn một nhỏ đang chơi té nước.

Tiểu Bảo chỉ mặc một chiếc quần đùi, cái dáng lũn cũn ngâm dưới nước non nửa, ôm một chiếc súng bắn nước rất lớn màu sắc sặc sỡ, liều mạng bắn phá. Trần Kình cầm súng rỗng vừa trốn vừa tránh, thỉnh thoảng còn đầu hàng xin được khoan dung.

Hắn mặc một chiếc áo phông trắng và chiếc quần đi biển màu xanh lục, tóc ngắn ẩm ướt dán lại thành từng đám, tay và chân ướt đẫm nước hiện lên vẻ rực rỡ khỏe mạnh dưới ánh nắng mặt trời, sảng khoái cười giống như một đứa trẻ to xác vô âu vô lo.

Nghe từng trận tiếng đùa vang, trên gương mặt Lâm Uyển lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Từ sau khi Trần Kình xuất hiện, Tiểu Bảo thay đổi rất lớn, tính cách càng ngày càng cởi mở, cũng hoạt bát hơn nhiều, không ỷ lại cô như trước. Cô cảm thấy rất tốt, một đứa bé trai nên trưởng thành như vậy. Phải nói rằng Trần Kình là một người cha không tồi, làm con của hắn quả thật rất hạnh phúc.

Con người này đã thay đổi rất nhiều. Trên một số phương diện nào đó có thể gọi là hoàn toàn lột xác.

Bây giờ mỗi lần hắn đến đây đều mang theo rất nhiều quà, tặng cho thằng bé đồ chơi đẹp, đồ ăn ngon. Quà tặng cô có khăn lụa, trang sức bạc nguyên chất, quyển sách cô từng vô ý nói rằng mình chưa mua được, thậm chí còn có cả một bộ sơn móng tay, so với đống túi và giày hàng hiệu trong tủ của căn hộ trước kia, những thứ này mới thật sự khiến cô động lòng.

Hắn còn dành nhiều thời gian và tâm sức với những người trong gia đình cô, tóm lại đã thành công dụ dỗ bọn họ đứng trên cùng một chiến tuyến. Mỗi lần gặp mặt họ đều thẳng thừng có, ám chỉ có, bảo cô đừng bỏ qua hạnh phúc, nên sớm đoàn tụ gia đình. Em trai cô còn cười nói cô được chiều chuộng mà sinh ra kiêu ngạo. Về khoảng thời gian quá khứ tối tăm kia, bọn họ đều cho rằng nên tha thứ, hoặc nói là nên nhìn thoáng ra. Đương nhiên, điều bọn họ biết được chỉ là một phần của sự thật…

Lại một loạt tiếng kêu nữa làm cô chú ý, chỉ thấy Trần Kình đang bế ngang Tiểu Bảo, đứng chỗ nước sâu hơn một chút nhưng chưa lên quá đầu gối hắn. Tiểu Bảo đang khua tay loạn xạ, Trần Kình chốc chốc lại hù dọa nó, làm bộ sẽ thả nó ra, Tiểu Bảo oa oa kêu to: “Mẹ ơi, cứu con với!”

“Ba là người xấu.”

Trần Kình giả bộ tức giận, nhấc bổng thằng bé lên, cù nó một trận, Tiểu Bảo vừa cười vừa hét, cuối cùng xin tha: “Con sai rồi, ba là người tốt.”

Khung cảnh náo nhiệt hạnh phúc đó khiến Lâm Uyển cảm động, nhưng khi Trần Kình ôm con đi đến trước mặt, nụ cười trên khóe môi cô đã tắt, những khát khao cháy bỏng trong mắt hắn cô cũng làm như không thấy.

Đây là chút kiên trì của cô. Bởi họ sắp phải đối mặt với nhau không chỉ một sớm một chiều mà là cả đời người. Cô cần có đủ lòng tin và cảm giác an toàn mới có thể đem tương lai của bản thân và con trai giao cho hắn.

Tắm rửa thay quần áo ở gian phòng trong bãi tắm, sau đó đến nhà hàng hải sản bên cạnh giải quyết bữa cơm chiều. Tiểu Bảo thích ăn tôm, Trần Kình liền bóc vỏ cho nó đầy một đĩa, bây giờ cứ mỗi khi ăn cơm cùng nhau thì công việc này lại là của hắn, không ai có thể giành được.

Lâm Uyển giữa chừng đi vào toilet, đến lúc về Tiểu Bảo thần bí sáp lại gần nói: “Vừa rồi con thấy dì bên kia liếc mắt đưa tình với ba.”

Cô sửng sốt, lập tức phê bình: “Trẻ con không được nói lung tung.”

Tiểu Bảo phản bác: “Con không nói lung tung, rõ ràng dì đó quyễn rũ ba con.”

Lúc này xung quanh đều nghe rõ, liền quay lại nhìn, bao gồm cả hai người bên cạnh đang trong diện tình nghi kia. Lâm Uyển không nhịn được, trừng mắt lườm Trần Kình một cái, thấp giọng nói: “Trước mặt con trẻ nói chuyện phải giữ đúng chừng mực, đừng dạy nó hư…”

Trần Kình gật đầu nói được, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn làm cô không còn gì để nói tiếp.

Một lát sau, hai người ngồi bên cạnh kia đứng dậy, Lâm Uyển bất giác nhìn theo bóng họ rời đi, cô gái đầu hai mươi, quần là áo lượt, chân dài trắng muốt như tuyết, hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt đàn ông trên đường. Lâm Uyển thu lại tầm mắt, cổ họng như bị mắc phải thứ gì.

Bữa cơm trôi qua trong im lặng, nhân lúc thang máy xuống lầu, Trần Kình soi qua bức tường đá sáng bóng vuốt lại tóc, sửa cổ áo.

Trong lòng Lâm Uyển dội lên một sự bực bội khó hiểu, buột miệng mỉa mai châm chọc: “Đẹp lắm rồi, đàn ông bốn mươi tuổi đang đúng độ xuân, bây giờ anh đúng vào thời điểm chín nhất đấy.”

Trần Kình cười cười, cúi đầu nói bên tai cô: “Còn có một câu, phụ nữ ba mươi chẳng khác gì bã đậu…”

Cảm giác được cơ thể cô bỗng nhiên cứng đờ, ý cười của hắn càng đượm, thở ra hơi nóng, hỏi: “Cho nên, em còn định chờ bao lâu nữa mới gật đầu đây?”

Lâm Uyển không nói không rằng, xác định phương hướng dưới chân, hung hăng giẫm mạnh một cái, Trần Kình lập tức hít sâu một hơi, cho đến tận khi ra ngoài thang máy vẫn nhăn nhó xuýt xoa.

Trần Kình gặp rắc rối liền cuống quýt tìm cách xin lỗi, gọi điện thoại Lâm Uyển không bắt máy, hắn liền tặng hoa mỗi ngày, mỗi hôm một loại hoa mới. Nhưng Lâm Uyển vừa nhìn thấy hoa hồng, bách hợp, hoa thiên điểu kiều diễm xinh đẹp đã nghĩ đến khuôn mặt khả ố của Trần Kình. Trong đầu nhớ lại câu nói chết tiệt kia, hận không thể quăng cả bó hoa vào thùng rác trước mặt người đưa hoa.

Trước khi ném đi cô bỗng nhìn thấy bên trong bó hoa kẹp một tấm thiệp nhỏ, bên trên có dòng chữ viết tay: Uyển Uyển, anh sai rồi, tha thứ cho anh nhé!

Không hề có chút thành ý nào. Lâm Uyển mắng thầm trong lòng, cũng quên mất mình đang định ném bó hoa đi.

Ngày hôm sau vẫn là hoa tươi, vẫn là tấm thiệp, nhưng bên trên lại viết một câu chuyện cười.

Liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày đều là một truyện cười khác nhau.

Mỗi lần Lâm Uyển nhận được đều không muốn nhìn, nhưng lại không nhịn được, phụng phịu xem xong liền yên lặng cắm hoa vào bình, tiện tay quăng tấm thiệp nhỏ vào ngăn kéo. Chẳng buồn cười chút nào, vừa nhìn đã biết chép trên mạng xuống, không có thành ý. Nhưng thật ra hành động này vốn dĩ đã nhàm chán đến mức khiến người ta buồn cười rồi.

Trong thời gian đó, cô cũng càng thêm chú trọng chăm sóc nhan sắc. Thời gian soi gương mỗi ngày cũng nhiều thêm. Nếu so với năm, sáu năm trước nhất định là có thay đổi, nhưng khoảng cách với hai từ “bã đậu” còn vô cùng xa vời. Dù vậy cô vẫn đến cửa hàng mua về một đống sản phẩm dưỡng da, tiện thể mua thêm vài bộ quần áo, trước khi ngủ còn đắp mặt, tập yoga, vặt hết cánh hoa hồng mà Trần Kình tặng lấy ngâm nước tắm.

Một tháng trôi qua, tức giận trong lòng Lâm Uyển đã sớm tiêu tan nhưng Trần Kình vẫn chưa lộ diện. Sáng sớm hôm nay, người đưa hoa của cửa hàng lại đúng giờ gõ cửa, Lâm Uyển nhìn thấy bó hoa trong tay cậu ta lập tức ngây ngẩn cả người, cậu ta đi rồi cô vẫn còn cầm hoa ngơ ngác đứng đó. Tiểu Bảo chạy lại, nhìn thấy mấy bông hoa dại màu tím tầm thường, ghét bỏ nói: “Xấu thế!”

Lâm Uyển chớp đôi mắt hơi ướt, lẩm bẩm: “Vậy sao, mẹ cảm thấy rất được.”

Cầm tấm thiếp nhỏ lên, bên trên viết: Cho dù em biến thành bã đậu, anh cũng sẽ là con heo chỉ chuyên ăn đậu phụ. Phía sau còn vẽ một hình đầu heo đơn giản.

Cô không nhịn được bật cười, nước mắt cũng theo cánh mi rung động. Tiểu Bảo khó hiểu nhìn cô chốc lát, lén chạy về phòng nhấc điện thoại, thành thạo ấn một dãy số, cố gắng thấp giọng nói: “Ba, mẹ vừa khóc vừa cười…”

Ở một thành phố khác, Trần Kình cúp máy, chọn ra một chiếc cà vạt từ tủ quần áo, soi gương thắt cẩn thận rồi huýt sáo ra ngoài. Chẳng phải cô cảm thấy lửa to không đủ sao, vậy hắn sẽ thêm củi, kích động cô, để cô thấy bất an một chút. Vừa hay gần đây có hai dự án cần hắn trực tiếp chỉ đạo, tranh thủ mượn cơ hội kéo dài thời gian, thế này mới có thể nâng cao giá trị và sự tồn tại của hắn được. Lần gặp sau nhất định sẽ có bước nhảy vượt bậc.

Hắn tự biên tự diễn bận rộn trong vui vẻ, Hướng Dương tỏ vẻ khó hiểu bảo hắn tự chuốc khổ vào thân. Rõ ràng lúc trước có cơ hội giữ Lâm Uyển ở lại, ngày hôm qua còn nhắc đến việc này, nói hắn năm đó quá vô tư. Hắn cười nói đó cũng là một loại ích kỷ. Thà nói không muốn cô thương hại, còn hơn nói là hắn lo sợ. Tục ngữ có câu “nằm lâu giường bệnh, con dần mất hiếu”, huống hồ là cô với hắn không có quan hệ huyết thống, ngay cả quan hệ tình yêu cũng không có. Hắn sợ, sợ chút cảm tình cô dành cho hắn sẽ tiêu tan trong căn phòng bệnh ngột ngạt kia, cho nên mới quyết được ăn cả, ngã về không. Nếu hắn không khỏi bệnh thì phải khiến cô nhớ đến hắn, nhớ về hình ảnh khỏe mạnh, vững vàng không gì không làm được trước kia.

Đã gần hai tháng Trần Kình không xuất hiện. Lâm Uyển cũng không biết người này đang làm trò gì. Trước kia hắn gọi điện thoại cô không nhấc máy, bây giờ cô chắn chắn sẽ nhấc máy hắn lại không gọi. Đáng giận nhất là đã liên tiếp ba ngày hắn chưa gọi điện cho Tiểu Bảo, cả hoa cũng không gửi tới. Lúc ăn sáng, Tiểu Bảo lo lắng hỏi có phải ba không thích con nữa hay không?

Lâm Uyển thương con, cũng lo lắng người kia không biết có phải đã xảy ra chuyện gì liền gọi điện thoại, chuông reo hồi lâu rốt cuộc lại là phụ nữ nhấc máy, giọng nói ngọt ngào bảo hắn bây giờ không tiện nghe.

Cổ họng Lâm Uyển như nghẹn lại, hơn nửa ngày mới khôi phục bình thường, trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng thằng bé vẫn ở một bên tha thiết mong chờ, cô đành cố gắng trấn tĩnh nói, ba đang họp, tối sẽ gọi lại.

Hai ngày nay thời tiết lạnh, Tiểu Bảo húng hắng ho, hơn nữa tâm trạng cũng không tốt, cực kỳ lười ăn. Buổi tối Lâm Uyển làm thêm vài món, ôm nó dỗ dành nó mới miễn cưỡng ăn được hai miếng cháo, sau đó tức giận nói: “Ba hư lắm, con không bao giờ thèm chơi với ba nữa.”

Lâm Uyển gật đầu phụ họa: “Được, chúng ta không thèm chơi với ba nữa.”

Lúc này chuông cửa lại vang lên, cô đặt thằng bé xuống ra mở cửa, từ mắt mèo nhìn thấy người bên ngoài bỗng sửng sốt. Trái tim thấp thỏm suốt cả ngày nay dường như đã được vỗ yên một cách dễ dàng.

Mở cửa, Trần Kình cả người đẫm gió sương bước vào, phía sau còn kéo theo một va li hành lý nhỏ. Thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt cô, hắn giải thích: “Vừa xuống máy bay, đến gặp hai mẹ con trước.”

Lâm Uyển cũng để ý thấy khuôn mặt hắn nhuốm màu mỏi mệt, chưa kịp mở miệng, Tiểu Bảo bên trong nghe thấy tiếng lập tức nhảy khỏi ghế giống như con thỏ nhỏ lao tới, hét to một tiếng “ba” liền nhào vào vòng tay Trần Kình. Ngay cả Ni Ni nghe tiếng cũng chạy tới, ồn ào quanh chân Trần Kình sủa vang.

Trần Kình đáp lại một tiếng “Con trai”, liền khom lưng thuần thục ôm thằng bé vào lòng, nói “Ba nhớ con quá” sau đó thơm thật kêu lên hai má con. Tiểu Bảo bị hắn thơm, cười khanh khách không ngừng, ngọ nguậy trốn tránh trong ngực hắn, những điều không vui suốt mấy ngày nay trở thành hư không. Lâm Uyển ở một bên há hốc miệng nhìn.

Trần Kình nâng thằng bé lên cao, xúc động nói: “Mấy ngày không gặp dài ra không ít nhỉ?”

Tiểu Bảo ôm cổ hắn oán trách: “Đã bốn mươi chín ngày rồi.”

Trần Kình sửng sốt, lập tức cười xin lỗi, “Nhớ rõ ràng như vậy cơ à, ba sai rồi, ba sẽ chịu phạt.”

Tiểu Bảo nói: “Được rồi, phạt ba cùng ăn cơm với con.”

Trần Kình quay lại gật đầu với Lâm Uyển, bế con vào phòng ăn, nhìn thấy bình hoa loa kèn hơi héo trong phòng khách hắn liền mỉm cười. Lâm Uyển đứng tại chỗ một lát rồi kéo chiếc va li hắn đặt ở cửa sát vào tường.

Ngồi vào bàn ăn, Trần Kình đã cởi áo khoác cầm thìa đút cho con trai, Tiểu Bảo rất ngoan, đút một miếng ăn một miếng, đôi mắt đen láy sáng ngời chằm chằm nhìn ba nó. Lâm Uyển thất thần ngắm một lát mới nhớ ra hỏi: “Anh ăn chưa?”

Trần Kình lắc đầu, cô không hỏi thêm, vào thẳng phòng bếp lấy thêm một bộ bát đũa, hắn ăn cơm ở đây cũng không phải lần đầu tiên. Thấy Trần Kình chỉ lo đút cơm cho con, cô liền nhắc Tiểu Bảo tự mình ăn, Tiểu Bảo không nỡ rời khỏi lòng cha nó, bèn lấy dĩa của mình xiên một miếng sườn, đưa đến trước mặt Trần Kình: “Ba, con cũng đút cho ba.”

Trần Kình há miệng ăn, xoa xoa đầu con, nhồm nhoàm nói: “Con trai ngoan thật có hiếu.”

Không khí trên bàn ăn dần trở nên thoải mái, bên ngoài là màn đêm bao phủ, ba người ngồi quanh bàn ăn dưới ánh đèn sáng ngời, trông không khác gì so với những gia đình ba người trong thành phố này.

Thằng nhóc kia nhớ ba đến phát điên rồi, ăn xong vẫn như một cái cây nhỏ lười biếng cắm rễ trên người ba nó. Trần Kình định lấy quà cho nó, nó lại nói ngọt như đường: “Ba chính là món quà lớn nhất.”

Sắp đến giờ đi ngủ mà nó vẫn ôm ba không chịu buông tay, nhất định muốn ba đi ngủ cùng. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần Kình, Lâm Uyển cũng không nhẫn tâm đuổi hắn về khách sạn, bảo mình ngủ trên sofa là được. Trần Kình tắm rửa sạch sẽ, lấy áo ngủ từ hành lý ra thay, ngồi bên giường kể truyện cổ tích cho con trai.

Lâm Uyển ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình, mở tiếng không quá lớn. Cửa phòng ngủ khép hờ, giọng nói đàn ông trầm thấp truyền ra làm mãi lâu sau cô mới có thể chú tâm vào nội dung bộ phim.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Kình đi ra ngồi xuống cạnh cô, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm thảo mộc hòa quyện với hơi thở đàn ông đặc trưng khiến cánh mũi cô bất giác động đậy.

“Phim hay không?” Hắn hỏi.

“Cũng được.” Lâm Uyển nhìn hắn một cái, “Còn chưa ngủ à, không mệt sao?”

“Không quen ngủ sớm như vậy.”

Lâm Uyển đang xem một bộ phim Hàn Quốc, cô đưa điều khiển cho hắn: “Anh đổi kênh khác xem đi.”

Trần Kình nhận lấy điều khiển đặt lên bàn, cười nói: “Không cần, vài năm nay xem cũng không ít, dùng để giết thời gian cũng không tồi, tính ra phải hơn mười bộ.”

Lâm Uyển nghe mà xót xa trong lòng, khiến một người có quan niệm thời gian rõ ràng đi xem phim tình cảm để giết thời gian thì chắc phải là một hoàn cảnh bất đắc dĩ vô cùng… Ti vi chiếu gì cô đã sớm không còn để ý, cứ thế chìm đắm trong tưởng tượng của bản thân, thật lâu sau mới nghe một tiếng gọi khẽ: “Uyển Uyển.”

Cô quay mặt nhìn, đối diện với ánh mắt sáng rực của hắn, trong ánh mắt đó dường như có những đốm lửa đang nhảy nhót. Không khí giữa bọn họ lúc này đã hoàn toàn thay đổi, hơi oi bức, hơi nóng nực. Cũng không biết từ khi nào đã dựa vào gần như vậy, đùi hắn kề sát cô, cách một lớp vải cũng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể hắn, nóng như bàn ủi vậy.

Bất ngờ, nhưng lại giống như trong dự đoán, cô thấy mặt hắn tiến lại gần. Trái tim đập nhanh đến loạn nhịp, cự tuyệt, hay là tiếp nhận? Cô chưa kịp đưa ra đáp án, trước mắt bỗng tối sầm, cảm nhận được bờ môi hắn, rất mềm. Có chút xa lạ. Hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào rồi tách ra, sau đó lại tiến đến, giống như con thú nhỏ đang dò xét hít hà, nếm thử đồ ăn. Lại như mang theo ý bỡn cợt khiêu khích, quan sát phản ứng của cô, có lẽ đang chờ đợi sự đón nhận từ phía Lâm Uyển.

Hắn lặp lại vài lần, cuối cùng chuyển thành một nụ hôn sâu triền miên. Lâm Uyển đột nhiên trốn về phía sau, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Tại sao anh lại có hứng thú với bã đậu thế này?”

Trần Kình cười ra tiếng, đưa tay nhấc cằm cô nói: “Vẫn giận sao, lòng dạ hẹp hòi. Chỉ là nói giỡn thôi mà?”

Lâm Uyển bĩu môi, ở đâu ra cái kiểu nói giỡn như thế, rõ ràng là công khai khiêu khích. Thấy hắn lại sáp đến, cô buột miệng nói ra chuyện làm cô băn khoăn suốt một ngày: “Sáng sớm em có gọi điện thoại cho anh.”

Trần Kình cười, “Cuối cùng cũng chịu hỏi.”

Sau đó mỉm cười giải thích: “Sáng sớm hẹn người khác đi đánh golf, di động để trong phòng nghỉ, nhân viên nhấc máy, vì mới vào làm việc nên không rõ quy củ, anh đã nghiêm khắc phê bình cô ta rồi.”

Lâm Uyển im lặng không nói, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trần Kình thấy cô không nói lời nào, quan sát cô hai giây, ngữ khí trở nên thoải mái: “Kể chuyện cười cho em nghe nhé.”

Hắn ôm lấy cô một cách tự nhiên, cùng nhau tựa vào ghế sofa, kể chuyện đâu ra đấy: “Chuyện kể rằng có một lão già gần năm mươi tuổi mới lấy vợ, cô dâu trẻ tuổi lại xinh đẹp khiến người xung quanh vừa hâm mộ vừa đố kỵ. Hừ, lão già này có tài có đức gì mà cưới được cô vợ tốt như vậy. Kết quả sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ thấy cô dâu vịn tường đi ra, mắng một câu…” Hắn cố tình dừng lại ở điểm mấu chốt, hỏi: “Em đoán xem cô ta nói gì?”

“Làm sao em biết được?” Lâm Uyển lầu bầu, cơ thể bị hắn ôm hơi mất tự nhiên.

“Cô ta nói…” Giọng hắn lanh lảnh bắt chước phụ nữ: “Đồ lừa đảo, ông nói ông đã dành dụm ba mươi năm, tôi còn tưởng là dành dụm tiền!”

Lâm Uyển dịch người sang một bên, vẻ mặt ghét bỏ, “Không đứng đắn!”

Nhưng Trần Kình quyết thể hiện cái không đứng đắn của mình đến cùng, miệng hắn tiến lại gần, xấu xa nói: “Em đừng chê, anh nghèo hơn ông ta, chỉ mới dành dụm được bốn năm.”

Mặt Lâm Uyển nóng bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ đẩy hắn. Bỗng nhiên hắn hít vào một hơi, ôm ngực lùi về sau làm Lâm Uyển giật mình, thấy hắn cau mày, cô vội hỏi: “Không sao chứ?”

Trần Kình nắm lấy bàn tay cô đặt trước ngực mình, hơi thở dồn dập, “Mau, mau xoa cho anh.”

Dường như cảm thấy cách một lớp vải chưa đủ gần, hắn luồn tay cô vào trong vạt áo. Lâm Uyển chạm phải cơ ngực rắn chắc nóng hầm hập của hắn, đầu ngón tay hơi run lên, định rụt lại liền bị hắn giữ càng chặt, dưới lớp cơ bắp, một trái tim đang đập loạn từng hồi mãnh liệt, như đang tấn công vào trái tim cô vậy.

Cô nghe thấy hắn thấp giọng hỏi: “Em cảm nhận được không?”

Lâm Uyển không hiểu: “Cái gì?”

“Nó đang đập vì em.”

Giọng hắn hơi khàn lại càng thêm quyến rũ. Lâm Uyển cảm giác trái tim mình cũng đập rất nhanh, con đê ngàn dặm xây đắp bao lâu nay đã lặng lẽ nứt vỡ thành một khe hở…

“Bây giờ có thể tiếp tục chứ?” Giọng Trần Kình lại càng khàn hơn.

Lâm Uyển không nghe được giọng nói của mình, trong đầu là một mớ hỗn độn, chỉ có thể cảm nhận được từng nụ hôn đáp xuống. Trán, lông mày, khóe mắt, sống mũi, lần lượt được hắn đóng dấu một cách nhẹ nhàng, ấm áp và ẩm ướt, có cả vị dưa hấu… Cô rung động bởi từng giọt, từng giọt tình yêu của hắn, khi nụ hôn hắn sắp đáp lên môi, cô vội vàng ngăn lại: “Đợi chút!”

Trần Kình dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc, nét dịu dàng trong mắt nồng đượm không cách nào tan biến, cô xoa nhẹ hai má hắn, cảm giác được cơ thể hắn cứng đờ trong giây lát, lại lập tức thả lỏng, khóe miệng ngập tràn ý cười.

Ngón tay mềm mại men theo đường nét khuôn mặt góc cạnh của hắn trượt xuống từng chút, từng chút một, từ thái dương xuống đến cằm, lại tiến lên theo một hướng khác, dừng ở khóe mắt, hắn thuận theo nhắm mắt lại, hàng lông mi dài khẽ run lên dưới ngón tay cô. Cô nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó dùng hai tay giữ lấy mặt hắn, khẽ rướn người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cánh môi kia.

Cơ thể người đàn ông bỗng chấn động mạnh, hai bàn tay lớn lập tức siết lấy vòng eo mảnh mai của Lâm Uyển, hành động vừa rồi của cô đã châm ngòi dục vọng được hắn kiềm chế lâu nay, hơi thở hổn hển vang lên trong yết hầu, môi hắn đuổi sát môi cô như hình với bóng. Hắn vừa hôn cô, vừa kéo cô vào lòng, giữ cô thật chặt, chặt đến mức cô hít thở cũng thấy khó khăn. Loáng cái đã đổi từ phim tình cảm sang phim hành động, Lâm Uyển không nói gì, đúng là không thể đùa cợt với con sói đang đói này. Bởi vì kề sát hắn, cảm nhận rõ nét phản ứng cơ thể của hắn, rắn chắc, nóng bỏng, nguy hiểm đè lên cô, mặt cô lại nóng hơn, vội nói: “Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa.”

Trần Kình đâu có chịu nghe lời cô, bướng bỉnh đáp: “Muộn rồi.”

Để nhấn mạnh vào chữ “muộn” này, hắn cố ý cắn đầu lưỡi cô một cái, bàn tay giữ lấy eo cô nhẹ nhàng luồn vào bên trong, cô vừa tắm xong nên không mặc nội y, hắn bắt lấy khuôn ngực mềm mại của cô dễ như trở bàn tay, khẽ siết lấy nó.

Lâm Uyển la lên một tiếng, nhớ ra con trai đang cách một vách tường, cô vội nắm lấy bàn tay đang làm loạn trước ngực, thấp giọng cản: “Không được.”

Trần Kình ngẩng đầu, tức cười nhìn cô, lập tức bịt kín miệng cô, nuốt chửng cả câu “Tiểu Bảo đang…” mà cô đang dở dang vào miệng. Bây giờ đừng nói là thằng bé, kể cả cha hắn có đến cũng không ngăn nổi hắn.

Một trận mưa hôn nóng bỏng khiến Lâm Uyển thua liên tiếp, sức lực như gần bị rút cạn, tứ chi mềm nhũn nửa ngồi nửa nằm trên sofa. Đột nhiên trước ngực lạnh cóng, ánh mắt mơ màng của cô chầm chậm tập trung nhìn thử, chỉ thấy bàn tay Trần Kình vùi trong áo ngủ của cô, hình như đang nắm thứ gì đó, giữa khe ngón tay có cảm giác lành lạnh chảy ra.

Cô há hốc miệng, không thốt nổi một tiếng, chứng kiến hắn rút bàn tay ướt đẫm nước dưa hấu ra nhanh nhẹn cởi từng chiếc cúc. Ngay sau đó từng tấc, từng tấc da thịt cô lộ ra, ánh mắt Trần Kình dần tối lại, yết hầu chao đảo, cúi đầu áp tới. Lâm Uyển bất lực quay mặt đi, nhìn về phía hình ảnh mờ ảo trong ti vi.

Cảm giác mát lạnh ẩm ướt nhanh chóng lan tỏa, dường như thấm đẫm cả từng lỗ chân lông, khiến cả người cô run cầm cập. Có lẽ thứ khiến cô run cầm cập chính là đôi môi và chiếc lưỡi xảo quyệt nóng bỏng kia. Lúc bị hắn ngậm chặt đến đỉnh điểm, cơ thể cô run lên, cả người khẽ rướn trên sofa.

Chiếc lưỡi nóng ẩm vẫn đang khiêu khích cô một cách xấu xa, tiếng rên rỉ trầm thấp xuyên qua kẽ răng, vang lên trong sự kiềm chế, lại được tiếng ti vi lấn át. Đầu cô ngả về phía sau, hai tay nắm bừa lấy cơ thể hắn, móng tay ấn sâu, bàn chân duỗi thẳng, từng dây thần kinh trên người đều hận không thể kéo dài đến giới hạn.

Song, đây còn chưa phải điều gay go nhất. Người đàn ông đáng ghét này bỗng biết tiết kiệm, không để lãng phí một chút nào, lưng cô áp vào tay vịn sofa nên cơ thể nghiêng lệch, miếng dưa hấu bị hắn nghiền nát thành nước ép nhanh chóng trôi xuống dọc theo làn da mịn màng của cô, hắn vội vàng đuổi theo, đi qua rốn chợt hơi ngừng lại, đầu lưỡi trêu đùa xung quanh…

Bụng dưới của Lâm Uyển bỗng thít chặt, hơi thở lúc này như ngừng lại. Ngay giây tiếp theo, mép quần ngủ đã bị hắn kéo xuống bằng răng. Khi ý thức được mưu đồ của hắn, trong đầu cô liền nổ “đùng” một tiếng. Cô theo bản năng nắm chặt tóc hắn để ngăn cản, đáng tiếc tóc hắn quá ngắn không thể nắm nổi. Hơi thở nóng bỏng phả lên làn da mềm mại, cô lo sợ như sắp khóc thành tiếng, vừa run rẩy vừa nghẹn ngào hét lên.

Lâm Uyển bị âm thanh vỡ vụn của bản thân làm giật mình, Trần Kình cũng ngẩng đầu, sắc dục bao phủ trong mắt, hơi thở dồn dập ngắn dài, hỏi: “Em không muốn?”

Lâm Uyển cắn môi dưới, lắc đầu.

Hắn giữ nguyên tư thế, trầm giọng ra lệnh: “Xin anh đi!”

Cô muốn ngồi dậy, nhưng bị hắn dùng tay giữ eo không thể động đậy. Người đàn ông lặng im nhìn cô, ánh mắt nồng cháy. Dáng vẻ này của hắn làm cô chợt thấy hơi sợ hãi, thì ra sự ngang ngạnh của một người cho dù trong hoàn cảnh như thế nào, cùng lắm cũng chỉ ẩn nấp tạm thời chứ không thể mất đi.

Cô động đậy đôi môi một cách yếu ớt, khẽ gọi: “Trần Kình.”

Hắn không biến sắc, cô lại gọi: “Trần Kình.”

“Trần Kình, Trần Kình, Trần Kình…”

Mỗi lần gọi là người hắn lại tiến lên một chút, gần cô thêm một chút, có lẽ hành động này đã làm hắn mềm lòng, ánh mắt hắn càng thêm dịu dàng, ý cười ngập tràn. Hắn cọ chóp mũi mình vào mũi cô, nói như đang than thở: “Anh thích em gọi tên anh.”

Cô run rẩy vòng tay qua cổ hắn, hắn vung tay ra chọn lấy một trái nho lớn nhất từ đĩa hoa quả, cẩn thận bóc vỏ, đưa đến trước cánh môi khép hờ của cô. Cô ngậm lấy, vừa bắt đầu nhai thì lưỡi hắn lại xông tới ngang ngược quấy nhiễu, lấy đi hạt nho rồi “ực” một tiếng, hắn nuốt.

Cô nhìn chằm chằm yết hầu chuyển động của hắn, cô bỗng hoảng hốt, lại nghe hắn hỏi bằng giọng đắc ý: “Lợi hại chưa?”

“Còn có trò lợi hại hơn này.” Dứt lời, hắn buông cô ra, đứng dậy rời đi.

“Bụp” một tiếng, căn phòng tối om.

Bàn tay cô run run kéo lại vạt áo, sau lưng ẩm ướt rất khó chịu, đúng là mặc chẳng được mà cởi chẳng xong, cô bất giác chửi thầm người nào đó một câu.

Người bị cô chửi vừa đi vừa cởi áo, để lộ cơ thể cường tráng và một lớp mồ hôi mỏng trên người, trong ánh đèn lúc sáng lúc tối của ti vi, từng vùng cơ bắp ánh lên lấp lánh. Lâm Uyển dịch chuyển tầm mắt, cầm lấy điều khiển trên bàn tắt ti vi.

Hai người hoàn toàn chìm vào bóng tối, Trần Kình đã tiến đến gần phía trước. Nóng bỏng nhào lên cởi áo cô, cô giơ tay ngăn lại theo bản năng, hắn liền kéo quần ngủ cô xuống, động tác nhanh nhẹn mà ngang tàng. Ngay sau đó, cả người hắn phủ lên cô, dáng vẻ vội vàng khác hẳn ban nãy.

Làn da Lâm Uyển tiếp xúc với không khí, cô giật mình lí nhí: “Lạnh.”

“Một lát là nóng thôi.” Trần Kình thở hổn hển nói.

Đồng thời, hắn nhanh chóng trút bỏ những gò bó trên người mình, trong quá trình thực hiện, bàn tay hắn cũng run rẩy, cứ như nhịn thêm một giây nữa thôi hắn sẽ nổ tung. Màn dạo đầu dài miên man trôi qua, cơ thể cô dần dần tan chảy như mưa xuân. Nhưng khi hắn bắt đầu tiến vào, cô vẫn khẽ kêu đau, cơ thể đột nhiên co thắt lại.

Hắn bắt lấy, đeo bám chiếc lưỡi ẩm ướt của cô, cám dỗ vô cùng. Bàn tay hắn khẽ vuốt ve, làm cho cô hoàn toàn tan chảy, đồng thời nhẹ nhàng dỗ dành bên tai, thả lỏng nào, đừng sợ. Khi cơ thể cô được thả lỏng lần nữa, hắn liền tiến quân thần tốc chẳng hề báo trước.

Giây phút ấy, hắn phát ra tiếng rên thỏa mãn, cô lại kêu lên đau đớn.

May mà hắn chưa cử động ngay, sự đau đớn của cô dần chuyển thành đau xót, rồi cô cảm thấy nhịp đập khẽ khàng sâu trong cơ thể mình, nhịp đập đến từ hắn, cô nhẹ nhàng đẩy hắn bằng sức lực yếu ớt, không biết là đang xua đuổi hay thúc giục.

Hắn ngoan ngoãn rút quân. Lúc lùi được một nửa, hắn nhấc chân cô quấn quanh thắt lưng mình, cố gắng đến cùng. Sau đó lại bắt đầu chuyển động trong tiếng kêu bất mãn của cô. Cô không còn cách nào khác, đành nắm lấy cánh tay hắn, móng tay cắm xuống chẳng chút thương hại.

Trên trán Trần Kình rất nhanh đã toát mồ hôi, khi cử động có một giọt rơi vào mắt Lâm Uyển làm cô cay mắt muốn rơi lệ. Cô bực mình giơ tay lau trán cho hắn, mồ hôi thấm ướt bàn tay cô.

Động tác của hắn càng ngày càng mạnh, tần suất càng ngày càng nhanh. Hắn nâng eo cô lên, khiến cô không còn đường thoái lui buộc phải dung nạp hắn hoàn toàn. Cô không chịu nổi, khẽ rên rỉ trong sự kiềm chế, sau khi bị đôi môi hắn quấy nhiễu, tiếng rên rỉ đã hóa thành tiếng nghẹn ngào. Trong sự va chạm, cô cảm thấy xương cốt toàn thân như rã rời, đầu óc mơ màng, chỉ nghe được tiếng thở gấp điên cuồng của người nào đó và tiếng kẽo kẹt của ghế sofa ma sát với mặt đất.

Một cảm giác lo sợ như làm chuyện xấu có tật giật mình trỗi dậy trong lòng Lâm Uyển, hận không thể che giấu tất cả âm thanh, mà nỗi lo sợ bất an này thậm chí còn tăng thêm độ nhạy cảm của giác quan. Bỗng nhiên, từ cuối đốt xương sống lóe lên một tia lửa điện, luồng điện đó nhanh chóng lan tràn bao phủ toàn thân, nơi sâu nhất trong cơ thể thu hẹp mất kiểm soát. Hai chân đang vòng quanh thắt lưng người đàn ông bất giác siết chặt hơn, như thể muốn thay đổi cảm giác kích thích tuyệt diệu này.

Nhưng nó lại kích động đến Trần Kình, hắn còn nghĩ đêm đầu tiên sau khi gặp lại phải thể hiện cho tốt một chút, kết quả là bị sự nhiệt tình bất ngờ của Lâm Uyển làm cho rối loạn, cô vừa kích động hắn đã vội vàng giao nộp vũ khí rồi.

Có điều hắn hồi phục lực lượng rất nhanh, không cho Lâm Uyển cơ hội phản đối, hắn bế cô đang mềm nhũn lên, đặt cô ngồi trên đùi mình, điều chỉnh góc độ, bắt đầu tấn công. Đến khi cô lấy lại sức lực đấm nhẹ hắn, hắn hùng hồn nói: “Cứ coi như một năm một lần, thì đến giờ cũng phải được bốn lần chứ!”

Lâm Uyển bị trói buộc bởi cánh tay rắn chắc của hắn, chỉ có thể véo hắn để giải tỏa bất mãn. Trần Kình cong lưng vùi mặt vào ngực Lâm Uyển, ra sức hít hà hương thơm trên người cô. Bất thình lình, hắn cắn một cái lên ngực trái. Cô nổi cáu đánh vào vai hắn, nhưng hắn mặc kệ, lại tiếp tục cắn một miếng vào sườn cô.

Lúc này Lâm Uyển bực thật rồi, lập tức kéo tai hắn đẩy ra, rít lên: “Anh tuổi con cún hả? Đau chết mất.”

Trần Kình không tranh cãi, áp má lên vết cắn, trầm giọng nói: “Uyển Uyển, anh hận em.”

Lâm Uyển sửng sốt, bàn tay đang kéo tai hắn cũng đã buông, mơ hồ nói: “Em cũng hận anh.”

Trần Kình ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô, làm khẩu hình miệng nói: “Anh yêu em.”

Lâm Uyển không đáp, vì xung quanh tối om nên cô không nhìn thấy.

Trần Kình dán vào ngực cô một lát mới tiếp tục động tác bên dưới, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả vừa nãy. Nâng cơ thể cô lên rồi lại hạ xuống hết lần này đến lần khác. Mỗi lần đều ăn ý đến hoàn mỹ, mỗi lượt đều tràn ngập nỗi nhớ nhung. Nhớ nhung đến cùng cực, hắn dùng tay vỗ về bản thân, dục vọng được giải phóng, nhưng nỗi nhớ lại càng ăn sâu vào xương tủy.

Có lúc hạnh phúc biết bao, cũng có lúc lo sợ mất mát vô cùng. Nếu hắn không yêu cô có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhưng bây giờ một câu hắn muốn nói nhất vẫn là: Cảm ơn em.

Ma sát mạnh mẽ đến nỗi mỗi lần đều va chạm đến nơi sâu nhất, trong đau khổ lại như được âm thầm an ủi, Lâm Uyển cắn môi, nuốt sự thôi thúc la hét xuống. Cô cảm nhận được sự bất ổn của Trần Kình, cô không biết hắn đang nghĩ gì, lại như hiểu được hết thảy, hắn để lộ nét yếu đuối trong sự mạnh mẽ khiến cô càng mềm lòng, mền tới mức vừa khẽ chạm vào đã đau đớn.

Cô vươn tay vòng qua hắn, một tay vỗ lên lưng hắn, một tay ôm đầu hắn, hai má áp vào mái tóc ngắn mướt mồ hôi, không hiểu sao lại rơi nước mắt. Cô không cố gắng che đậy, mặc cho nước mắt tuôn rơi, tự nhiên chảy xuống mặt Trần Kình. Động tác của hắn càng thêm gấp gáp, tàn nhẫn, hơi thở càng thêm nặng nề. Hắn ngẩng đầu, vội vã hôn cô điên cuồng. Một tay ôm lưng cô, một tay thăm dò phía dưới, tìm thấy một điểm nào đó mặt sau đùi cô, ngón tay dùng sức ấn xuống. Huyệt thừa phù này nghe nói là điểm kích thích hưng phấn cho phụ nữ.

Lâm Uyển bắt đầu rên rỉ mất tự chủ, trong cơ thể xuất hiện cảm giác kỳ lạ, như sóng gợn lăn tăn khuếch tán thành từng vòng, từng vòng. Cô biết, điều này báo trước chuyện gì. Cô vừa lo sợ vừa mong đợi, vừa hoảng hốt vừa mâu thuẫn. Nhắm chặt mắt, đầu ngả về phía sau, cảm thấy hắn đang gặm nhấm cổ mình, nhưng không còn đau đớn nữa. Mồ hôi tuôn ra như suối từ trong mái tóc, cổ họng ngày càng khô rát, giống như một con cá đã rời nước quá lâu, há miệng thở hổn hển.

Cô bỗng cúi đầu, dốc toàn lực, tức giận cắn lên bả vai trần trụi của Trần Kình. Một cảnh quen thuộc lướt qua trong đầu… nước mắt lại trào ra, những đau khổ, những hạnh phúc mà con người này dành cho cô đã vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân. Nếu có thể, cô thà trốn đến chân trời góc bể cũng không muốn xuất hiện trước hắn.

Sự mãnh liệt của cô không hề giảm so với khi xưa, rất nhanh đã nếm thấy vị máu tanh ngọt. Người đàn ông đang ôm cô đau đớn run lên, nhưng không rên rỉ một câu, mà còn thúc cô thật mạnh để trả thù.

Cô nức nở thành tiếng, nuốt vị tanh mặn trong miệng xuống. Cùng lúc cô ôm chặt lấy hắn, hắn cũng ôm chặt cô. Đôi môi nóng bỏng lang thanh trên khuôn mặt hơi lạnh của cô, khẽ hôn lên từng giọt lệ. Cơ thể họ cùng run rẩy, hơi thở dồn dập liên tục không ngừng, càng ngày càng gấp gáp, đến một điểm giới hạn nào đó, bỗng đứt phăng như một dây cung đang kéo căng…

Thoát khỏi sự trói buộc, từ nhân gian vọt lên thiên đường.

Sáng sớm khi Trần Kình tỉnh dậy, đứa nhỏ bên cạnh đang ngủ rất ngon. Hắn thơm lên má con, thằng bé bị đám râu mới mọc trên cằm hắn đâm vào liền lầu bầu tránh đi.

Hắn trở mình xuống giường vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Trong tiếng ù ù của máy cạo râu, hắn nhớ lại phong cảnh hữu tình đêm qua, khóe miệng bất giác cong lên. Tuy chưa ngủ được mấy tiếng nhưng tinh thần hắn vô cùng thoải mái. Người ta nói phụ nữ cần tình yêu tưới tắm, thật ra đàn ông cũng vậy. Nhìn mình trong gương như thế này, trông như trẻ ra đến vài tuổi vậy.

Lúc thay quần áo trông thấy vết thương trên vai trái, suýt nữa thì hắn quên mất việc này, bỗng chửi thầm một câu, đúng là cô nàng nhẫn tâm.

Nhưng chính cô nàng nhẫn tâm này đêm qua bị hắn giày vò đến mệt rũ vẫn lo lắng vết thương của hắn không được đụng vào nước, sai hắn đi tìm hộp cứu thương rồi bôi thuốc tiêu độc, lấy băng gạc quấn cẩn thận xong mới để hắn đi tắm. Động tác bàn tay thật dịu dàng, còn hỏi hắn có đau không. Hắn ra vẻ đáng thương nói, đau chết mất. Cô cười nói đáng đời… Lúc đó hắn chỉ hận không thể đè cô xuống bồn tắm, hà hà, làm thêm lần nữa.

Phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, ánh nắng sáng ngời đáp lên sofa, lên thảm, không thấy chút vết tích khả nghi nào. Đến phòng bếp, Lâm Uyển đang quay lưng về phía hắn bận rộn trước kệ. Cô mặc áo len dài màu tím nhạt, quấn tạp dề quanh thắt lưng, mái tóc vấn tùy ý sau đầu, để lộ chiếc gáy trắng mịn, tay áo xắn lên cao, vẻ hiền lành hiện trong nét quyến rũ.

Trần Kình nhớ đến một câu, vợ chồng hòa thuận, liền lấy di động ra chụp một tấm từ phía sau lưng cô.

Lâm Uyển quay người lại mới phát hiện ra hắn, cô giật mình vỗ ngực quở trách: “Hâm à, sáng sớm ra đã ở đây dọa người.”

Dứt lời, cô liền quay người tiếp tục bận rộn, Trần Kình đi đến ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, giọng nói kèm ý cười: “Ngắm em mà, một lát không gặp đã nhớ đến phát điên, khó chịu đến phát rồ.”

Lâm Uyển cứng đờ người, cô không quen với kiểu thân mật này, vừa nhớ đến đêm qua là tai bắt đầu nóng bừng, phụng phịu đuổi hắn: “Xê ra chút, không thấy em đang bận à?”

Trần Kình nói: “Để anh giúp em.”

Thấy cô đang bỏ mấy loại rau quả đã thái xong vào một chiếc bát, hắn hiểu ra, nhanh chóng tìm thấy sốt salad đưa đến trước mặt cô.

Lâm Uyển cầm dĩa bắt đầu trộn, chiếc bát lớn ngon mắt thật khiến người ta không thể kìm lòng, nhưng thứ khiến Trần Kình không thể kìm lòng lại chính là người phụ nữ xinh đẹp trước mắt. Một sợi tóc lòa xòa sau tai cô nhẹ nhàng bay theo hơi thở của Trần Kình, vành tai mịn màng càng ngày càng đỏ lên dưới sự chú ý của hắn, cổ áo cô hơi thấp…

Lâm Uyển lúng túng vì bị hắn kề sát, cảm giác được nhiệt độ của hắn bắt đầu tăng lên, cô vội giục: “Không phải muốn giúp sao, anh đi hâm nóng sữa…”

Trần Kình không động đậy, ra điều kiện bên tai cô: “Em đồng ý một việc thì anh sẽ đi.”

Lâm Uyển không nghĩ nhiều, hỏi: “Việc gì?”

“Lấy anh nhé.”

Lâm Uyển bỗng ngừng tay, một miếng cà chua bắn ra ngoài, quẹt qua áo len cô rồi rơi xuống đất. Cô không có lòng dạ quan tâm, nhìn bát salad trước mặt, nói: “Em vẫn chưa chuẩn bị xong.”

Phía sau lặng đi một lúc, đôi tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng xoay cô lại. Cô đối diện với ánh mắt chân thành của người đàn ông, hắn nhìn vào mắt cô: “Được, anh chờ em.”

“Có điều, không được bắt anh chờ quá lâu, biết chưa? Có vấn đề gì chúng ta sẽ cùng giải quyết.”

Hắn nắm lấy hai bàn tay cô, để lên trước ngực, “Anh muốn mỗi ngày đều giống như bây giờ, buổi sáng vừa mở mắt đã thấy em và con ở bên, buổi tối kể chuyện cổ tích cho con nghe, nhìn nó chìm vào giấc ngủ, rồi xem phim truyền hình cùng em… Em không biết rằng lúc trời sắp sáng anh đã tỉnh dậy một lần, nhìn thấy em và Tiểu Bảo anh còn tưởng mình đang mơ, véo đùi một cái mới…”

Lâm Uyển khép hờ mắt, hàng mi run run, cắt ngang lời hắn: “Em biết.”

Trần Kình cười, đưa tay cô lên miệng khẽ đặt vào đó một nụ hôn, nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện.”

Hắn lấy từ trong túi quần một món đồ gì đó, nhấc tay phải cô nói: “Xem thử có vừa không, nếu không vừa còn mang đi đổi.”

Đến khi Lâm Uyển phát hiện đây là một chiếc nhẫn, hắn đã kịp đeo vào ngón áp út tay phải của cô. Chiếc nhẫn vừa khít, mặt đá kim cương lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời. Trần Kình hài lòng vuốt ve ngón tay cô, “Không tối, vừa vặn.”

Lâm Uyển định cởi ra, liền bị hắn ngăn lại: “Cứ đeo đi.”

“Sao được chứ?”

“Coi như nhẫn đính hôn, sau này lại mua thêm.” Hắn hôn lên trán cô: “Được rồi, anh phải đi hâm nóng sữa đây.” Hắn quay người đi về phía tủ lạnh.

Lâm Uyển giơ tay ngắm nhìn, lấy lòng bàn tay xoa xoa, cảm giác ngọt ngào tinh tế trào dâng trong lòng, lại nhìn bóng hắn đi lại loanh quanh, cô chợt giật mình, sao mình đã đính hôn rồi?

Bình luận
Ads Footer