NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cuộc Mặc Cả Đầy Đắm Say

Chương 3

Tác giả: Stephanie James
Ads Top

Phản ứng đầu tiên của Hilary bị sốc khi bất ngờ Logan hôn là sự ngạc nhiên cao độ.

Ngạc nhiên bởi sự hấp dẫn và tác động của nó, ngạc nhiên vì chiến thuật tấn công mà Logan dùng quả là “chết người”, không chỉ cô bị “chết” mà tất cả phụ nữ khi gặp phải đều không thoát được. Nhưng khẳng định những tuyển phu trước đây của Crawford tuyển chọn chưa bao giờ dùng đến phương cách này.

Mặc cho nhiều ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu của cô, Logan vẫn công việc của mình, anh di chuyển để củng cố vị trí của anh. Bàn tay to lớn của anh đang dò dẫm những đường lõm phía sau lưng của Hilary cho đến khi đụng vào eo cô và hoàn toàn chiếm hữu nó. Một cách kiên quyết cô đang phản đối những gì anh tạo ra.

“Logan!” – Hilary phản đối trước khi Logan phủ lên miệng cô bằng miệng của anh, lợi dụng không thương xót để quyến rũ cô.

“Hãy ngừng đấu tranh với chính bản thân mình, Hilary!” – Anh ra lệnh bằng giọng khàn khàn gần như không ra hơi trong khi tay anh vẫn giữ đầu cô nhìn thẳng vào anh. Cô cảm giác được những ngón tay của anh đang cọ quậy đằng sau cổ của mình và biết, bằng cảm nhận của mình, cô biết anh sẽ không bao giờ làm cô đau nhưng cô cũng không dễ dàng gì thoát ra được.

“Không lẽ em không nhìn ra là anh muốn em?” – Anh khó chịu hỏi gặng, môi anh đang di chuyển từ cằm đến dái tai của cô.

“Cái anh muốn thật là tệ,” – Một cách vô ích cô cố gắng chống tay lên vùng ngực rắn chắc của anh, cô bối rối vì thấy mình trở nên yếu đuối. Người đàn ông này đã làm gì cô? “Logan hãy thả tôi ra.”

“Chưa được, nữ hoàng bé nhỏ!” – Anh thì thầm, răng của anh chạm vào dái tai của cô, gần như là cắn vào đó. “Anh không thể buông tha em ra cho đến khi em hiểu về anh, một chút thôi, không cần nhiều”.

“Hiểu anh?” – Cô lập lại một cách chát chúa, cô trở nên bối rối vì những gì nghe được từ Logan và sợ vì những cảm nhận, phản ứng từ cơ thể của mình đối với sự đụng chạm mà Logan đem đến. Cảm xúc mạnh mẽ từ cơ thể anh tạo ra thật là nguy hiểm, nó lây sang cô. Một cách không chủ ý, tay cô đang từ ngực anh, từ từ đưa lên vai sau đó thấy anh hưởng ứng cuồng nhiệt gần như là muốn chiếm hữu lấy cô, cô tự động vòng tay quanh cổ anh.

“Đúng rồi, em yêu!” – Anh nói trong lúc những ngón tay dài của anh ngày càng siết chặt vòng eo của cô, giống như anh thực sự thích thú với tư thế này. “Anh muốn khẳng định cho em hiểu là anh thật muốn em. Anh muốn em ngay từ ngày đầu tiên khi em bước vào văn phòng của anh, tự xưng là vợ sắp cưới. Trông em quí phái và còn nữa, đáng yêu vô cùng…”

“Ý của anh là, anh muốn những nhà hàng của ba tôi?” – Hilary “đập” lại, gắng sức thoát ra khỏi “ma lực” của anh nhưng cô thấy hình như hoài công.

“Những nhà hàng chết tiệt,” – Anh điên tiết hét lên.

“Tôi… tôi không tin anh.” – Cô rên rỉ. “Anh cũng hám lợi như những người đàn ông khác mà ba tôi đã chọn. Á…” – Bất ngờ cô la lên khi cánh tay của anh ôm cứng lấy cô muốn nín thở.

“Nếu em muốn nghĩ rằng anh kết hôn với em vì những nhà hàng.” – Anh gầm gừ, một cách giận dữ anh nhấc đầu ra để từ từ nhìn xuống đôi mắt đang mở lớn vì kinh ngạc. “Cứ tự nhiên, chuyện đó vẫn không thay đổi được kết quả, nó chỉ có nghĩa kéo những vấn đề dài ra thêm mà thôi”.

“Kéo dài đến điểm nào đó để rồi kết quả cuối cùng mà anh đạt được cho anh thấy nó không đáng cho anh phải bỏ công.” – Cô công kích lại.

“Em sẽ không thành công trong việc đả kích anh đâu, em yêu à,” – Anh bảo cô, nụ cười khinh mạn xuất hiện ở khóe môi của anh. “Em cũng biết là,” – Anh nói tiếp gần như là thì thào. “Tối nay khi đến đây anh không hề có ý định lôi em lên giường cùng anh làm tình…”

“Tốt!” – Cô cắt ngang lời nói của anh một cách giận dữ. “Bởi vì anh không được phép làm chuyện đó…”

“Anh tự bảo mình phải học cách kìm chế.” – Anh nói cứ như anh không hề biết Hilary đang nói chuyện với anh. “Anh thậm chí còn chưa hôn em đúng với hôn nữa cơ đấy. Anh biết trong đầu em đang lập ra nhiều kế. Nhưng sau đó em hãy đi làm sáng tỏ mọi chuyện với anh bạn họa sĩ của em. Một cách bất ngờ làm cho anh có quyết tâm báo cho em biết là, anh đến dường nào. Anh biết em là người có trái tim yêu cuồng nhiệt, tất cả anh muốn là vòi vĩnh để có được nó, cho đến khi tình cảm đó chỉ dành cho anh mà thôi…” – Môi anh quay trở lại miệng cô với mãnh liệt đáng kinh ngạc. Hilary hoàn toàn bị áp đảo.

Lần này khi anh ngẩng đầu lên, Hilary phát hiện ra cô đang lấy lại sức để thở, hoàn toàn không hiểu tại sao cô trở nên như vậy. Những lời anh nói như búa đóng vào óc cô. Anh nói cô là người có trái tim cuồng nhiệt, anh muốn cô, và muốn hôn cô với tất cả khao khát, thèm muốn mà cô chưa bao giờ có được từ người đàn ông khác. Cô thật sự là người có khả năng tạo ra được những cảm xúc đó trong anh ư? – Không có đâu, một phần lí trí trong cô đang gào thét, đây chỉ là một thủ đoạn lừa bịp. Chiến thuật mới anh áp dụng để có được cô và những nhà hàng. Cô không được để mình sập bẫy trở thành trò cười. Nhưng sự cuồng nhiệt trong tình cảm như chất nghiện ma túy, nó làm ngưòi ta không được tỉnh táo.

Quá nguy hiểm. Rõ ràng là vậy.

“Có điều gì đó nói cho anh biết là, người bạn họa sĩ của em trong một thời gian rất ngắn sẽ kiếm cho anh ta người bạn chung giường mới.” – Logan tuyên bố, giọng nói trầm ấm rất đàn ông của anh vang lên rõ ràng. Biểu hiện sự thoã mãn, tin tưởng tuyệt đối vào những gì anh đang nghĩ “Em không được qua lại với anh bạn họa sĩ ấy nữa, Hilary Forrester. Và anh cũng không có ý định cho phép em tạo cơ hội để anh hoạ sĩ ấy cùng với em có được những giây phút “cuồng nhiệt” như em đã vừa có với anh.” – Cặp mắt sáng màu xám xanh của anh nằm dưới hàng lông mi dài cúi xuống nhìn cô với ánh nhìn lạ lùng đầy đe dọa mà anh cố tình biểu lộ không hề có ý che dấu nó.

“Cái g…ì…?” – Hilary liếm môi dưới bị khô khốc của mình, cô gằn nhỏ đầy vẻ thách thức. “Cái gì làm cho anh nghĩ rằng giữa tôi và Kevin không thể tốt hơn những gì giữa tôi và anh chớ?”

“Vậy là em thừa nhận chuyện mà giữa chúng ta vừa xảy ra tuyệt vời có đúng không?” – Anh hỏi ngọt xớt, dồn Hilary vào con đường bí.

“Anh… anh thật là… Anh thừa biết ý tôi không phải thế!”

“Tuy vậy, anh không ngại trả lời câu hỏi của em.” – Anh cười nhăn nhở làm sáng gương mặt vốn đẹp trai nhưng luôn nghiêm nghị của mình. “Thật ra rất đơn giản. Em tạo bất ngờ từ chính con người và hành động của em, nếu như em là người biết đóng kịch, biết làm dáng thì em đã không hốt hoảng và mất bình tĩnh như thế. Tốt hơn hết đừng nghĩ đến chuyện chối biến những điều đó, em yêu à. Tất cả cảm giác của em đều hiện lên rõ ràng trong cặp mắt xinh đẹp của em đấy. Em có thể trung thực cho anh biết, em thật sự muốn tiếp tục trở lại cuộc tình tẻ ngắt với Thorne à?”

“Phải!” – Cô cộc cằn trả lời, nói láo không ngượng miệng, không một chút đỏ mặt. “Ít ra Kevin không đối xử với tôi như tôi… là… một…” – cô kiếm từ để diễn đạt… “như một vật cần phải sở hữu! Và tôi đồng thời chắc chắn một điều đó là anh ấy không hề muốn chút nào những nhà hàng ăn của Crawford”.

“Em nhất định làm cho vấn đề này càng khó khăn hơn có phải không?” – Anh thở dài, gục gặc đầu, hành động tỏ thiện ý với một chút nhẫn nhịn.

“Anh hoàn toàn đúng! Tôi đang cố tình gây khó khăn đấy.” – Cô thở hắt. “Bắt đầu từ bây giờ.” – Vừa dứt lời cô hất đôi giày xăng đan ra khỏi chân mình và đá vào ống chân của anh. Hành động này đúng là con nít, thật là ngốc nghếch, cô tự nói với mình. Nhưng cô có vài vũ khí mà cô có toàn quyền sử dụng và đây là một trong những vũ khí cô có thể dùng được, bên cạnh đó, kết quả cho thấy chuyện này vô cùng đáng để làm.

“Em làm cái quỉ gì vậy…” – Logan lập tức thả Hilary, nhảy lùi ra đằng sau và ôm cái chân vừa bị Hilary đá trúng. “Em đúng là ‘quỉ nhỏ’,” – Anh xoa cái chân đau của mình trong một chốc liền sau đó bước tới bằng một giọng đe nẹt. “Anh phải để em nằm lên đầu gối và quất cho em một trận”.

“Cái gì?” – Cô quát lại một cách khinh miệt, cố gắng đứng vững. “Đó là cách tốt nhất mà anh có thể là? Tôi đang bị ăn hiếp! Sau màn yêu cuồng yêu vội đầy chớp nhoáng à? Sau tất cả những hành động rẻ tiền anh muốn cho tôi biết thế nào là cảm xúc của cuồng nhiệt mà tôi chưa hề có kinh nghiệm trải qua trước khi đùng một cái anh nhảy vào cuộc sống của tôi sao? Như vậy thật là quá nhiều cho cái mà anh gọi là “người tình cuồng nhiệt”. Tôi đoán là vậy. Một cách chắc chắn khi mà người đàn ông với đầy đam mê, sùng bái và khao khát muốn có được tôi sẽ không lợi dụng như anh đã làm, chỉ chưa đầy một giây anh sử dụng nụ hôn phá hủy tất cả.” – Hilary nói thật nhanh không hề ngừng, vì cô biết cần phải nắm cơ hội và đi vào vấn đề chính một cách nhanh chóng, và áp đảo Logan.

Còn Logan ngược lại, anh lợi dụng từng cơ hội để chứng minh cái quyết tâm của anh, từ dịu dàng thậm chí phải dùng đến vũ lực anh cũng không ngại.

Trong thoáng chốc, qua nét mặt cho thấy anh đã nguôi giận, anh vẫn đứng đó, không hề đụng đến cô, chỉ lẳng lặng nhìn cô như cân nhắc, hai tay anh chống hai bên hông. Khóe môi anh cong lên trông thật thảm thương.

“Đúng là đã làm mất đi những gì tốt đẹp đã có giữa hai chúng ta. Anh thừa nhận điều đó.” – Logan bình thản trả lời.

“Chắc chắn là như thế,” – Hilary gật gù một cách quả quyết. “Sự thực là, khi bị tấn công bởi cô gái, mà cô gái này đúng ra phải ‘tan rã’ trong vòng tay của anh và anh, vì muốn trả đũa hành động của cô ấy, anh hăm dọa sẽ ‘đét đít’ cô gái, bỏ mặc cả hai chúng ta đang đối diện với tình thế hoàn toàn mới lạ. Tôi nghĩ, chúng ta hoặc là chấm dứt tại đây hoặc là coi như tôi chưa hề ‘nói chuyện’ bằng chân hoặc…” – Hilary ngưng ngang lơ lửng khiến người nghe phải tò mò.

“Hoặc gì? Tại sao không nói tiếp?” – Anh hối thúc một cách khẩn trương, một bên chân mày của anh nhướn lên.

“Hoặc là,” – Cô tỉnh bơ nói tiếp. “Anh thật ra chẳng phải là một người tình cuồng nhiệt như anh vẫn tưởng anh là. Cũng có thể cả hai cái đều đúng”.

“Em chưa bao giờ ‘nói chuyện’ bằng chân?” – Anh thắc mắc với cái nhìn chế nhạo đầy bất mãn.

“Dĩ nhiên là không phải,” – Cô khẳng định, cằm cô hất lên một cách kiêu ngạo. “Làm gì có chuyện cô gái dùng chân ‘nói chuyện’ chỉ vì người đàn ông muốn ẵm cô ấy lên để hôn chứ?”

“Cô gái ấy sợ sẽ bị ‘rơi’ vào trong ma lực của người đàn ông mà cô ấy không sao thoát ra được.” – Anh gợi ý một cách trơn tru, cặp mắt lóe lên tia châm chọc.

“Chỉ có người đàn ông nào quá tự mãn đến lố bịch, cho rằng cái tôi của mình quá lớn thì mới nghĩ như thế thôi.” – Bằng giọng lưỡi chua ngoa, chán ghét Hilary nói thẳng vào mặt anh.

“Hoặc giả người đàn ông đó quá muốn chuyện đó thành sự thật, bởi vì, người đàn ông đó, bản thân của anh ta đã bị ‘nếm mùi’ nói chuyện với chân.” – Anh trả miếng ngọt xớt.

Hilary căm tức nhìn nghiến lấy anh, không biết phải phản ứng thế nào về sự châm chọc dai dẳng của anh: “Chúng ta đừng có nói tiếp đề tài cũ rích này nữa, tôi không muốn nghe thêm anh bị tôi đốn ngã ra sao.” – Cuối cùng cô chua chát kết thúc.

Logan chăm chú quan sát Hilary với cái nhìn đầy dụng ý, sau đó anh đưa mắt nhìn xuống tấm thảm có hình vẽ dưới chân mình đang đứng một cách chăm chú như đang suy nghĩ điều gì đó rất lung. Cuối cùng anh lên tiếng mà không hề nhìn Hilary: “Như vậy là, em không hề tin một chút nào về những gì anh nói với em tối nay…”

“Thậm chí những buổi tối khác cũng vậy.” – Cô tiếp lời anh, những lời cô nói khiến cho anh ngước lên nhìn trở lại.

Từ cái nhìn của anh, Hilary thật sự không dám chắc là mình có hiểu hết ý nghĩa từ đôi mắt màu xám xanh đó thoáng chốc lóe lên hay không. Nếu như cô để cho mình lún sâu vào những gì mà Logan đang cố gắng biểu lộ, cô biết mình sẽ trở nên yếu đuối và nhu nhược, cảm giác này trước giờ Hilary chưa hề có với bất cứ người đàn ông nào.

“Em cứ yên tâm, thả lỏng mình, anh không có ý định sẽ đứng đây suốt đêm lặp lại cái điệp khúc ‘anh muốn em’.” – Anh cộc cằn.

“Như vậy ít ra chúng ta cũng có được điều vừa ý”.

“Nhưng mà, anh muốn cho em một lời khuyến cáo nghiêm túc, em cưng. Tuy em có vài hành động không được khôn ngoan như là đá vào chân anh chẳng hạn, những điều đó vẫn không giúp em thóat khỏi anh. Mà ngay cả anh chàng họa sĩ Kevin Thorne bạn em cũng không thể giúp được em. Anh biết chính xác đó là cảm giác gì khi anh có được em trong vòng tay của mình. Một ngọn lửa đang bốc cháy trong em, Hilary Forrester, anh muốn tất cả con người em phải thuộc về anh và anh không quan tâm dù là nhỏ, thật nhỏ những gì sẽ cản trở anh có được em. Anh sẽ bất chấp đó là những nhà hàng hay là Thorne ngay cả sự bướng bỉnh, ngoan cố của em, anh cũng quyết không màng”.

Logan quả là lợi hại, Hilary rầu rĩ nghĩ.

Quá lợi hại.

Anh đã kiếm ra được yếu điểm của cô mà những vị tuyển phu trước thậm chí nghi ngờ cũng không có chứ đừng nói đến nhìn ra nó. Một yếu điểm mà cô không biết phải mô tả thế nào.

“Trong khi tôi không có chút xíu nào tin những cảm giác dành cho tôi là thật, tôi nghĩ anh sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong việc thuyết phục tôi đồng ý đi đến hôn nhân với anh.” – Cô nói thẳng vào mặt anh mà không chút rụt rè sợ hãi. “Ngay cả anh làm tôi tin tưởng rằng anh thật sự mong ước có được tôi, đó vẫn chưa đủ lí do khiến tôi nhận lời kết hôn với anh. Tôi nghĩ, tôi đã giải thích khi tôi gặp anh ở văn phòng, Logan Saber, khi tôi kết hôn, nó phải được xây dựng trên tình yêu”.

“Và, một cách hiển nhiên, khi mà em không có một chút niềm tin vào bản thân em, rằng anh thật sự muốn có em, em cũng không tin rằng với anh, một khi anh muốn người con gái nào có nghĩa đó là vì anh yêu cô ấy, có phải không?” – Anh tức tối hỏi.

“Đúng vậy!” – Tại sao anh còn hỏi cô điều này nữa, không lẽ anh nghĩ cô là kẻ ngốc à?

“Được rồi,” – Anh nhẹ nhàng lùi bước. “Anh sẽ từ bỏ hành động mà em cho là anh gạ gẫm em, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Tuy rằng, điều đó có gây phần nào khó chịu cho cái tôi của anh”.

“Tôi cũng hình dung ra được”.

“Chúng ta bắt đầu bằng phương cách khác.” – Anh ngọt xớt, rất là ngọt xớt.

“Ý anh là gì?” – Cô tức giận nhăn mặt hỏi lại.

“Nếu em không chịu thừa nhận là anh muốn em thì anh sẽ dùng phương cách khác thuyết phục là em, muốn anh.” – Anh nói tỉnh bơ, trong mắt anh thấp thoáng ánh cười như khoái chí vì phương cách này.

Hilary cố gắng dằn cơn điên của mình trước sự trơ tráo của người đàn ông này. Cuối cùng miễn cưỡng cô buộc mình phải mở miệng: “Không có cơ hội đó đâu, Logan Saber, nếu như anh nghĩ tôi dễ dao động thì…”

“Không phải là dễ dao động, em cưng” – Anh chỉnh lại bằng giọng biếng nhác, chán nản. “Ngược lại, phải nói là cố chấp, cứng đầu. Cái tính tình ấy của em làm cho mỗi chuyện đều trở nên rắc rối phức tạp. Anh dùng danh dự của mình mà nói thật với em, đấy là đức tính đáng ngưỡng mộ, anh không hề đánh giá thấp những đức tính ấy, có thể nói nhờ những đức tính này mà em trở thành người phụ nữ có năng lực, đạt hiệu quả cao trong kinh doanh, Hilary. Nhưng, nói thật cho dù em dùng đủ mọi phương cách cũng không thể nào sánh được với những kinh nghiệm của anh trong việc ứng phó với các đối thủ dày dạn kinh nghiệm hơn. Anh lớn hơn em tám tuổi lận đấy, nhớ chưa?”

“Kinh nghiệm mà anh có được cho dù anh lớn hơn tôi đi chăng nữa cũng không giúp gì được cho anh, một tí cũng không.” – Cô giận dữ tuyên bố.

“Tốt,” – Anh gật đầu đồng ý. “Anh rất mừng khi em nhìn vấn đề theo khía cạnh tốt, như một thử thách nho nhỏ cho bản thân em nhỉ. Với cách nhìn như thế anh không cần phải lo lắng là em sẽ chạy trốn vì sợ”.

“Tôi không bao giờ chạy trốn khi gặp thử thách.” – Cô nói một cách kiêu hãnh, anh đã đánh trúng lòng tự ái của cô.

“Nào, bây giờ chúng ta xác minh được là, em, thứ nhất, không hề biết sợ nếu như bị trong tầm ngắm của người đàn ông có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống cũng như trong kinh doanh, thứ hai là, em không bao giờ chạy trốn khi gặp vấn đề khó khăn, bởi thế em sẽ không có bất kì phản đối nào chứng minh cho anh thấy em đúng như những gì em muốn anh nghĩ về em chứ? Tối mai hãy đi ăn tối với anh”.

Hilary chớp mắt, cô thật sự ngạc nhiên vì lời mời bất ngờ của anh. Anh dẫn dắt cô vào bẫy một cách tài tình, đầu tiên anh chọc tức cô, lôi cái tự ái và kiêu ngạo của cô ra làm bẫy.

“Không cần, cám ơn!” – Cô từ chối lịch sự.

“Sợ à?” – Anh cười khỉnh đầy chế nhạo, hành động này càng chọc tức Hilary giận thêm và lần đầu tiên trong đời, cô tự nói với mình, cô hiểu thế nào là bị coi thường.

“Không phải là tôi sợ, tôi chỉ không có hứng thú về cái ý tưởng là trải qua bữa ăn tối với anh để trả nợ cho hành động tôi đã đá vào chân của anh”.

“Anh bảo đảm với em, em yêu, anh sẽ không ăn hiếp em.” – Anh nói ngay. “Chúng ta chỉ ân ái khi nào em muốn, em muốn bao nhiêu anh chìu em bấy nhiêu, ở đây em sẽ không gặp bất cứ sự ép buộc nào từ anh cả. Đó là lời hứa danh dự, anh sẽ chấm dứt ngay lập tức nếu em lên tiếng. Còn lí do phản đối nào nữa không? Hay em muốn thừa nhận, em sợ đến chết đi được vì một bữa cơm tối đơn giản cùng với anh ở bên ngoài?”

Logan đã đạt được kết quả trong việc khích tướng đẩy Hilary vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

“Tôi không sợ anh, Logan Saber, một chút xíu cũng không, anh…”

“Chứng minh đi!”

“Được! Một buổi ăn tối và chỉ một lần thôi, không có thêm. Anh thoả mãn rồi chứ? Chứng tỏ là tôi không hề run sợ trước anh.” – Cô đốp chát một cách giận dữ.

Logan thở khì, có thể thấy rõ điều đó, nhìn anh lúc này còn hơn là thoả mãn. Hilary ngay tức thì thấy hối hận vì những lời mình nói ra, nhưng quá muộn. Cô biết, anh cũng biết.

“Nếu anh không thể thuyết phục được em đi ăn tối lần thứ hai, sau khi chúng ta đi ăn vào tối mai, anh chỉ còn biết trách bản thân mình mà thôi.” – Anh cười nói.

“Anh sẽ không đổ lỗi do tôi sợ anh được nữa à?” – Cô mỉa mai.

“Không. Em có lời hứa của anh. Nếu em không thấy vui vẻ trong buổi ăn tối ngày mai, anh sẽ không lợi dụng đánh vào lòng tự ái và kiêu ngạo của em để có được những lần hẹn sau”.

“Tôi đúng là ngốc để anh gạt vào lần đầu.” – Hilary thừa nhận, cơn tức giận của cô đã nguôi ngoai.

“Sáng suốt nhìn vấn đề theo khía cạnh tốt đi em yêu.” – Anh nhẹ nhàng khuyên giải. “Anh chịu nhường bước phần lớn để mời em đi ăn tối với anh, không lẽ em không nhìn ra? Hãy coi đó như thỏa hiệp bước đầu giữa hai chúng ta, có được không?”

“Anh cho rằng anh đã nhượng bộ rất lớn để tôi đồng ý ngưng lại ngay lập tức nếu như tôi cảm thấy anh đáng ghét?” – Cô hỏi gặng, vẻ hóm hỉnh hài hước trong giọng nói khi cô xác nhận lại quyền lợi mình được có khi mà không khí xung quanh giữa hai người đã trở nên “quang đãng” hơn. Cô biết đó là nhờ Logan, anh là người tạo ra sự thay đổi tâm trạng của cô. Anh lúc này không còn vẻ gì là đáng ghét cả, trông hết sức thoả mãn chỉ vì cô đồng ý ra ngoài ăn tối cùng anh. Anh đã dữ dội biết bao khi mà không bao lâu trước đó anh ghì xiết cô trong vòng tay để thúc ép cô hẹn hò cùng anh như là cách duy nhất để thoát ra khỏi tình thế nguy hiểm lúc đó? Mọi chuyện trở nên rối rắm, Hilary tự nói với mình không mấy gì là vui vẻ.

“Em cho anh thấy rất rõ ràng là, em không nghĩ nhiều tới việc ân ái cùng anh.” – Anh đáp lại một cách đầy thất vọng. “Nhưng em có nhất thiết phải dùng đến gương mặt khó chịu đó không?”

Hilary, cảm giác như mình đang bị buộc tội, cô chỉ nhún vai, rõ ràng cái tôi của anh đang bị đụng chạm, cô biết vậy nhưng cô mặc kệ không muốn quan tâm tới cảm giác của anh vào lúc này.

“Em có trái tim lạnh lùng, Hilary!” – Anh thất vọng làu bàu. “Được, anh trả lời câu hỏi của em, đúng vậy, anh thực sự muốn em xử lí khi vấn đề có liên quan đến… ừm… sự đáng ghét của anh, coi như là sự nhượng bộ của anh. Sự nhượng bộ chết tiệt, sự thật là vậy.” – Anh nhanh chóng kết thúc.

“Chỉ có một buổi cơm tối thôi, Logan!” – Cô dấm dẳng an ủi anh. “Tôi chắc chắn là anh vẫn sống nổi với cái tôi không hề bị sứt mẻ chút nào”.

“Em sẽ không tin đâu nhỉ, khi mà anh cho em biết, vô cùng khó khăn cho anh để giữ bàn tay không đụng chạm đến em?” – Anh nghi ngờ hỏi cô, chậm chạp bước qua góc của căn phòng, đến đứng trước cửa sổ, ngó ra ngoài, bàn tay to lớn của anh đang cào vô mái tóc dày của mình trong khi lưng anh quay về phía Hilary.

Nếu cô không biết rõ về anh, Hilary nghĩ, có lẽ cô thật sự tin rằng, anh phải rất khó khăn ép buộc bản thân mình làm theo những gì cô muốn, và cố gắng tránh không ân ái với cô.

“Anh không phải là tuyển phu đầu tiên mà ba tôi muốn tôi gặp, người đàn ông này nghĩ rằng anh ta có thể cưa đổ được tôi chỉ với một cái hôn.” – Cô nói nhỏ gần như thì thầm. “Người đàn ông này suýt nữa là thành công, và chỉ một mình anh ta mà thôi”.

“Em đang nói cho anh biết, số mệnh của anh nói cho cùng cũng sẽ giống như số phận của ba vị tuyển phu trước?” – Logan hỏi bằng giọng khô khốc, vẫn tập trung sự chú ý của anh vào khung cảnh trước mắt, bên ngoài cửa sổ.

Thế đứng của anh lúc này không gây cho Hilary bất cứ một trở ngại nào khi cô quan sát anh từ đằng sau, đôi vai rộng đi xuống vòng eo thon. Cô vẫn còn nhớ sức mạnh của vòng tay anh khi ôm cô và nhận ra ngay lập tức sự hồi hộp khi cô trong vòng tay anh. Lúc đó đã có quá nhiều nhân tố làm ảnh hưởng đến sức phán đoán và sự sáng suốt khi anh hôn cô: sự sạch sẽ thơm tho từ con người anh tỏa ra, mùi thơm rất đàn ông từ nước cạo râu anh dùng, sự kích thích từ cơ thể anh, sự rắn chắc từ bắp đùi của anh khi anh ghì xiết lấy cô…

Một cách kiên quyết, Hilary không muốn đầu óc đi theo cảm xúc của mình nữa, cô cần phải tỉnh táo lại để nhìn rõ sự việc, người đàn ông như anh không có lí nào lại chị tình cảm vào một phụ nữ như cô, anh muốn những mẫu người như Julia: phụ nữ của hiện đại, xinh đẹp, sôi nổi, hoạt bát, thích thời trang. Sự thật là, Logan Saber không phải người đàn ông đẹp trai cổ điển như hầu hết người đàn ông mà Julia quen biết trước đây, điều đó ít ra không thích gây khó dễ cho anh, Hilary thừa nhận. Người đàn ông như Logan trở nên táo tợn hơn nếu một khi anh muốn trở thành người hùng duy nhất trong mắt Julia.

Tại sao cô lại nghĩ đến Julia lúc này? Một cách chậm chạp và cân nhắc cô quan sát người khách bất đắc dĩ của mình và nói: “Ba vị tuyển phu trước họ rất an tâm khi quyết định sẽ rút lui khỏi cuộc đua, Logan. Anh chắc hẳn cũng có cảm giác giống như họ vậy.” – Thật là xúi quẩy khi mà những gì cô nghĩ đã không nói được một cách trọn vẹn như cô muốn, cô gần như có chút tiếc nuối trong giọng nói của mình, Hilary nghĩ một cách tức giận.

“Đừng có xếp anh cùng hạng với ba người kia.” – Anh răn đe và thật bất ngờ anh bao phủ cô một cách đột ngột không ngờ tới. Nét mặt anh làm cô hoảng hốt cô đã nhìn thấy qua đôi mắt màu xám xanh, mặc dù thái độ anh không chút gì gây hấn. “Anh là anh, Hilary Forrester, và em thật là ngốc khi cứ tiếp tục cho rằng anh không có gì khác biệt so với những tuyển phu mà em đã gặp. Thật ra vô cùng khác biệt”.

“Vô cùng khác biệt?” – Cô mỉa mai. “Phải mà, anh to lớn hơn những người đó.” – Cô đắn đo khi thừa nhận.

“To lớn hơn để ôm em dễ hơn, em yêu dấu!” – Anh chọc quê cô với nụ cười “gian tà” không thèm dấu diếm.

“Và anh có thể là thông minh hơn họ đôi chút.” – Cô thừa nhận một cách chua chát. “Không có ai trong số họ dùng thủ đoạn để bẫy tôi buộc tôi phải có buổi hẹn hò với họ sau khi tôi biết được mục đích của họ là gì”.

“Anh lại cho rằng, em, mới là người dùng thủ đoạn,” – Anh cười toác hoác vì khoái chí. “Nhưng anh, rõ ràng là không hề dùng thủ đoạn để bẫy em, chỉ là khéo xoay sở để thoát ra tình trạng không được… ừm… sáng sủa cho lắm giữa hai chúng ta, nếu anh không nhanh chóng “xoa dịu” đi tình thế lúc đó thì có lẽ mọi chuyện sẽ càng xấu hơn, em đồng ý không?”.

“Thật ra anh không cần mắc công phải ra vẻ nhún nhường như thế. Tôi tự biết phải làm thế nào cứu mình thoát ra khỏi tình thế xấu.” – Cô nói đầy tự hào, tự nghĩ “một buổi ăn tối với Logan Saber cũng không đến nỗi kinh khủng. Miễn là cô điều khiển những tình huống có thể xảy ra trong bữa ăn, chuyện xấu gì có thể xảy ra khi chỉ ăn tối cùng anh? Cô đã có buổi ăn trưa thoải mái ở Los Angeles…”

“Dạ, vâng thưa quí cô!” – Anh nhún nhường. “Ồ, còn nữa, bộ sưu tập những vật thủy tinh của em rất tuyệt vời. Anh đã chiêm ngưỡng chúng khi nãy lúc em không có nhà”.

“Cái gì?” – Cô ngó anh lom lom, trong một lát cô như không tin là anh vừa thay đổi đề tài.

“Những vật thủy tinh nhỏ nhắn của em,” – Anh lịch sự giải thích, ra dấu về phía kệ trưng bày của cô. “Con Thiên Nga đó trông thật đặc biệt. Công ty thủy tinh Cambridge làm có phải không?”.

“À, phải. Cám ơn.” – Cô nói như phản xạ, bỗng nhiên thấy như quên mất đang nói về vấn đề gì. “Tôi tìm thấy tại một tiệm ở gần bờ Vịnh San Francisco, có một vài kiểu đi theo bộ vừa mới được chuyển đến từ cuộc bán đấu giá…” – Hilary ngưng ngang câu nói ngước nhìn anh rồi cười “méo xệch”. “Anh thành công rất nhiều lần khi áp dụng “sách lược” này có phải không?” – Cô bình thản hỏi anh.

“Sách lược gì?” – Anh hỏi một cách ngu ngơ như không hiểu cô nói gì.

“Anh vẫn chưa chịu từ bỏ mục đích của mình, chỉ là anh thay đổi sách lược khác, nhẹ nhàng hơn, uyển chuyển hơn? Tôi bắt đầu hiểu dụng ý của anh”.

“Anh không hiểu, em yêu. Nếu em muốn ám chỉ tại sao anh lại nói đến những lọ thủy tinh, anh không có ý gì cả chẳng qua anh muốn thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện giữa hai chúng ta mà thôi”.

“Thay đổi chủ đề? Không dám đâu!” – Cô cự nự. “Anh biết quá rõ chính anh là người chủ động mọi chuyện từ kẻ đóng vai đa tình rồi biến thành người đối tác làm ăn thoáng chốc lại trở thành người có tài ăn nói thu hút người khác, anh thay đổi như con tắc kè nhiều màu sắc từ lúc tôi bước vào phòng này cho đến giờ. Không,” – Cô đưa tay lên như ngăn lại lời chối vô tội vạ của anh, nếu như anh thật sự có ý định đó. “Làm ơn đừng có giải thích gì cả!” – Tự bản thân cô đã quyết định, cô sẽ bình tĩnh và cẩn thận khi ở gần người đàn ông này, anh đã rất thành công trong việc buộc cô làm theo ý của anh, một cách gián tiếp, từ lúc cô gặp anh cho đến giờ. Ngoài sự khó chịu mà anh đem đến cho cô, Hilary có cảm giác như đây là một thử thách mới, cô muốn thử bản thân mình.

“Tối mai mấy giờ anh sẽ đến đón tôi?” Cô hỏi anh và cũng chấp nhận cho mình tự thay đổi chủ đề”.

“6.30 có được không?” – Anh gợi ý. “Ba của em có đưa cho anh tên nhà hàng, đó là một trong số những nhà hàng mà em yêu thích, ở trong thành phố này”.

“Tôi cũng đoán ra ông ấy sẽ làm như thế mà.” – Hilary trề môi. “Ông ấy dùng mọi cách miễn là đạt mục đích của ông ấy”.

“Ông ấy giúp với thiện ý, Hilary!” – Anh nói nhỏ nhẹ.

“Tôi biết. Đó là một trong những điều gây khó khăn khi muốn thoát ra khỏi những tình huống mà do ông ấy bố trí. Ít ra trong trường hợp của anh mọi chuyện đều được để tự nhiên bởi vì ông ấy biết anh đã được tôi khuyến cáo. Bản thân anh cũng đã nhận được khuyến cáo. Tôi không tính bày nhiều trò lần này”.

“Tốt,” – Anh vỗ tay thật to như để chúc mừng, anh buớc về phía cô hai bước rồi dừng lại khi đầu cô ngước lên về phía anh đầy cảnh giác. Anh quan sát cô với cái nhìn đánh giá rồi anh nói. “Anh không ngại em bày trò, em cũng hiểu, nhưng vấn đề trở nên đơn giản hơn nếu em đừng tạo cho vấn đề nảy sinh”.

“Anh nghĩ rằng như vậy sẽ tạo cho anh nhiều cơ hội hơn?” – Hilary tinh quái hỏi anh.

“Đúng thế.” – Anh bình thản nhìn nhận. “Khi điều đó xảy ra, anh sẵn sàng đương đầu với luật chơi, anh dùng nó trong công việc kinh doanh của mình và rất hữu ích”.

“Tôi không ngạc nhiên chút nào.” – Cô mỉa mai, suy nghĩ về những gì anh nói, làm cô càng hiểu về anh nhiều hơn là anh mong cô hiểu được. Nó khẳng định một điều cơ bản của bản chất sự việc mà anh lưu ý cô, chỉ có vấn đề thương mại.

“Nhưng chuẩn bị cho mỗi lần chúng ta gặp mặt, ở đây cần phải có vài qui tắc cơ bản…” – Anh nói tiếp bằng giọng trầm thấp gần như là thì thầm mang nhiều âm sắc cảnh báo.

“Không cần thiết nếu như anh không có đối thủ tham gia”.

“Trong trường hợp này, họ có quyền chơi theo cách của họ hoặc là chấp nhận mọi hậu quả.” – Anh bình tĩnh đưa ra lời khuyên.

“Không cần thiết phải cho tôi biết những qui tắc trong luật lệ tham gia trò chơi của anh, Logan Saber. Tôi không có ý định lôi bản thân mình dính vào nó”.

“Chúng rất đơn giản,” – Anh nhếch mép cười khỉnh. “Rất dễ nhớ, không gây bất cứ khó khăn nào cho em cả. Chính xác là, những qui tắc này có thể cô động lại chỉ thành một qui tắc chính mà thôi. Trong lúc anh và em đang trong quá trình tìm hiểu sự khác biệt không đáng kể giữa hai chúng ta, mà một trong sự khác biệt đó nói rằng anh, đang tán tỉnh em… Đúng vậy, anh cũng đoán được em đang khoái trá thầm vì điều này, nhưng không sao cả, chỉ là từ bây giờ trở đi em phải chấm dứt mối quan hệ nào mà em có với Kevin Thorne”.

Cặp mắt màu hổ phách nheo lại khi nghe thấy những lời anh vừa mới nói. Họ lại phải quay trở lại từ đầu điểm chính của cuộc nói chuyện, vẫn không có gì thay đổi. Hừ, cô không thích chút nào khi bị người khác áp bức, ra lệnh cho cô. Không sai, Logan Saber là một người đàn ông đầy hấp dẫn, và mặc dù anh ta là kẻ cơ hội, anh ta hứng thú với cô chỉ vì lợi ích mà anh ta có được từ ba cô, và cô chịu đi ra ngoài ăn tối với anh ta chỉ một lần duy nhất nhưng phải dưới điều kiện hai bên cùng đồng ý. Nhưng điều đó không có nghĩa anh ta có quyền khuyến cáo cô không được qua lại với bất cứ người đàn ông nào khác mà cô muốn.

“Tôi sẽ không đời nào đứng ở đây, tại phòng khách của tôi để mà nghe anh lớn tiếng buộc tôi phải cam kết với các đòi hỏi của anh đâu, Logan Saber.” – Cô kiêu ngạo nói. “Nếu anh vẫn muốn được đặc ân cùng tôi đi ăn tối vào ngày mai, tốt hơn hết anh hãy chấm dứt ra mệnh lệnh cho tôi nên hay không nên làm bất cứ việc gì mà nó vốn không liên can gì đến anh một chút nào”.

Anh quan sát cô trong vài giây, cân nhắc xem anh có thể áp lực với cô bao xa trước khi cô hoàn toàn nổi giận và từ chối không đi ăn tối với anh vào ngày mai. Hilary đoán được anh đang nghĩ gì và cô cố dấu nụ cười đắc thắng.

Sự thật là, cô vẫn có thể đối chọi cùng anh, nhưng cô cũng có thể khống chế được anh.

“Thật là cô bé ngạo mạn!” – Anh nói bằng giọng dịu dàng, nhún nhường, mặc dù nét biểu lộ qua đôi mắt của anh có sức thuyết phục hơn rất nhiều. “Anh nghĩ chúng ta tốt hơn là trở lại vấn đề này vào tối mai, em rõ ràng là muốn viện cớ để rút lại lời hứa cho buổi tối mai và anh không có ý định cho em được toại nguyện”.

“Cuộc hẹn của tôi với anh sẽ chấm dứt vào tối mai ngay lúc anh mở đầu cho những lời cảnh cáo và những luật lệ mà được anh đưa vào trong cuộc thảo luận.”

“Có thể khi Thorne biết được em nhận lời cùng anh hẹn hò, anh ta sẽ khởi xướng và yêu cầu chấm dứt cuộc tình nhạt nhẽo giữa hai người! Em sẽ nói cho anh ta biết về buổi hẹn tối ngày mai chứ, Hilary?”

“Cuộc sống của tôi và Kevin không cần mỗi ngày mỗi giờ phải thông báo thời khóa biểu của nhau”.

“Thậm chí là mỗi tối, cũng không cần.” – Logan mỉa mai.

“Chúng tôi có sự hiểu biết và tin tưởng lẫn nhau!” – Hilary nói bằng âm giọng mãn nguyện.

“Rất hiện đại.” – Anh thừa nhận. “Anh cho rằng anh có hơi cổ hủ một chút về điểm này, không hiểu tại sao. Đừng nghĩ tới sẽ có sự thông cảm hiểu biết từ anh, em yêu ạ!”

“Tôi không hề chờ đợi sẽ có một mối quan hệ lâu dài hay sự thông cảm nào với anh một chút nào cả”.

“Đúng là cuộc sống có nhiều điều gây ngạc nhiên nhỉ, thậm chí ở độ tuổi của chúng ta vẫn còn lắm điều gây ngạc nhiên”.

“Anh là người hết thuốc chữa.” – Hilary nghiến răng. “Anh phải bị nhiều đàn bà cho nếm mùi lắm nếu anh đối xử với họ như vậy. Thường là mất bao lâu trước khi họ có được quyền sở hữu với những luật lệ và nguyên tắc?”

“Thật ra,” – Anh kéo dài trong suy nghĩ trước khi nói tiếp. “Hầu hết họ đều nhắm đến sẽ ở lâu dài với anh cho đến khi anh ngưng không trả các lệ phí tiêu xài trên người của họ nữa.” – Anh rút ngắn khoảng cách giữa hai người gần hơn.

Hilary có cảm tưởng cô giống như đang bị theo dõi.

“Và anh quyết định kiếm một người nào đó có của hồi môn, có phải vậy không?” – Cô phản công lại đầy khinh bỉ, ngay lập tức nhận ra cô đang bị tổn thương.

“Anh chưa hề nghĩ đến điều đó, dù là một chút xíu khi quyết định tiến tới với em, nhưng mà, không sai, em sẽ đem đến cho anh một gia tài rất có giá trị, Hilary. Anh không nghĩ là em sẽ tin nếu anh nói cho em biết, gia tài mà anh nói đến không hề có dính đến những nhà hàng như em vẫn luôn nghĩ.” – Anh dịu dàng, ôn tồn nói, tiếp tục rút ngắn khoảng cách giữa anh và cô.

“Anh nói đúng, tôi sẽ không tin đâu.” – Hilary dự tính lui lại bằng với khoảng cách mà Logan đang rút ngắn. Đáng buồn cho ý tưởng hèn nhát đó. Bên cạnh đó, đây là nhà của cô, cô quyết định cần phải giành thế chủ động trong cuộc nói chuyện này.

“Tôi nghĩ, anh đi về được rồi, Logan.” – Cô tỏ rõ ý định môt cách kiên quyết, mắt ngó thẳng anh đầy thách thức. “Anh đã có được cái mà anh muốn khi anh quyết định tới đây. Tôi hi vọng anh sẽ có được buổi ăn tối vào ngày mai thật thoải mái, thành thật mà nói, tôi nghĩ anh sẽ rất là thất vọng khi ngồi ở đó, trên cái bàn của một trong những nhà hàng ăn mà anh biết là mình không có cách nào có được nó”.

“Nghĩ xem, thú vị làm sao em dựa vào đó để mà trêu tức, mỉa mai anh?” – Anh nêu lên đầy chán nản.

“Đó cũng là một ý kiến,” – Hilary bắn trả lại anh ngay tức khắc. “Tôi có thể lừa anh, làm cho anh tin rằng anh sẽ có được đúng cái mà anh đã thỏa thuận cùng với ba tôi rồi thì “pàm”, không có Hilary cũng không có nhà hàng. Anh có chắc là vẫn còn muốn đi ăn tối với tôi ngày mai chứ?” – Cô khấp khởi hi vọng.

“Anh chấp nhận may rủi, Hilary!” – Logan gầm gừ, với tay lên vai cô. Hilary không màng cố gắng thoát khỏi bàn tay đang đặt lên vai mình, cô chỉ giận dữ nhíu mày.

“Nếu anh nghĩ đến việc hôn tôi lần nữa,” – Cô khẳng định. “Hãy quên đi, Logan Saber. Tôi đòi hỏi đặc quyền mà tôi có được vào tối mai ngay bây giờ.” – Cô đối mặt với anh không một chút run sợ, tự hỏi cô sẽ làm gì nếu anh không chịu lùi bước.

“Hãy cho người đàn bà một chút quyền lực,” – Anh nhăn mặt một cách thảm thương. “Rồi nó sẽ ăn sâu vào óc cô ấy.” – Anh lắc nhẹ cô. “Tại sao em không chịu thừa nhận là em bị anh thu hút cũng giống như anh bị em thu hút vậy? Em sẽ không bao giờ đồng ý đi ra ngoài ăn tối cùng anh nếu như em không muốn và em biết rõ như thế”.

“Cái tôi bị xúc xiển đang nói chuyện đấy à?” – Cô ngọt nhạt hỏi móc anh và tò mò tự nghĩ nếu những gì anh nói không đúng thì sao? Anh dùng cách lạ lùng mê hoặc cô, cách mà chưa có người đàn ông nào sử dụng để “áp đảo” cô.

“Anh sẽ may mắn biết bao nếu như cái tôi tội nghiệp của anh có thể sống sót khi em chấm dứt việc làm của em, em yêu.” – Anh thở dài, đột ngột buông tay đang đặt ở vai cô xuống, như anh sợ cô sẽ không được thoải mái dưới áp lực của anh. “Anh nghĩ anh nên nghe lời khuyên của em mà rời khỏi đây, nếu anh còn tiếp tục ở lại, e rằng anh rất có thể làm chuyện mà anh đây không thể khống chế…”

“Như chấm dứt “quấy rối tình dục”.” – Cô phản pháo một cách cay độc.

“Không,” – anh bình tĩnh trả lời trong khi bước qua mặt cô đi về phía cửa. “chấm dứt làm chuyện mà anh đã làm với em từ sớm, trêu ngươi em”.

“Làm ơn đi,” – Có vẻ thích chí lắm khi trêu anh, cô bước phía sau anh ra ngoài đại sảnh. “Anh là nhà doanh nghiệp, nhớ không? Anh phải dùng cái tài ăn nói và đảm lược của mình để thuyết phục tôi chứ không phải là dùng đến sức mạnh của vũ lực”.

“Anh dùng mọi cách, không cần biết là phương cách nào, miễn nó thành công, em Hilary thân yêu ạ!” – Anh khuyến cáo cô, quay lại đối diện nhìn thẳng vào Hilary, tay anh đặt trên nắm cửa. “Em đã từng nói, anh cao lớn và thông minh hơn những tuyển phu trước, cho nên em cần cẩn thận.” – Gương mặt anh lộ rõ sự đe dọa và quyết tâm sắt đá của mình, biểu lộ ấy chỉ hiện lên trong tích tắc đủ cho anh kịp nhìn ra quả là không khôn ngoan chút nào dưới hiện trạng bây giờ và anh lập tức đổi thái độ bằng nụ cười.

Nhưng quá muộn, Hilary đã nhìn thấy và sự khó chịu trong suốt buổi tối mà cô trải qua đã quay trở lại. Suy nghĩ về cơ hội tham gia những màn kịch tính tuy không cao nhưng đã quay trở lại trong đầu cô.

“Chúc anh có buổi tối tốt lành, Logan.” – Hilary nói một cách kiêu ngạo. “Gặp anh ngày mai lúc 6.30 tối”.

“Được. Anh đồng ý. Gặp em lúc 6.30, và Hilary,” – Anh nói thêm, ngừng lại lần nữa trước khi bước ra khỏi cửa. “Em sẽ không hoảng sợ và bỏ trốn chứ? Anh ghét phải buộc mình đi kiếm tìm em lắm…”

“Tôi đã nói với anh rồi, tôi không sợ anh,dù chỉ một chút, Logan.” – Cô trừng trừng vào anh, không thích cách anh đánh vào lòng kiêu ngạo của cô đồng thời cũng khâm phục cách khích tướng ấy của anh.

“Tốt.” – Logan đóng sầm cửa lại, đem theo sự kích thích, sự ấm áp và cả sự căng thẳng, mà khi đến anh lấp đầy căn phòng, và bây giờ khi anh đi anh mang nó theo cùng anh.

Hilary nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong vài giây sau khi Logan rời khỏi, các suy nghĩ cứ quay tới quay lui trong đầu cho đến khi cô phát hiện ra mình vẫn còn đứng đó chưa hề rời khỏi từ lúc Logan bỏ đi, ngay lập tức cô tự mỉa mai mình vì hành động ngớ ngẩn này. Thật ra cũng bình thường thôi, khi Logan khuyến cáo cô không được bỏ trốn nếu không, tuy không muốn chút nào nhưng anh sẽ buộc mình đi kiếm để lôi cô về cho bằng được.

Cô thật muốn hỏi anh: anh thật sẽ làm vậy chứ? Đi kiếm cô trở về?

Anh có thật vượt qua mọi trở ngại, thách thức và van xin cô trở về? Cô nghĩ tới những tác động về việc làm đó đối với người đàn ông có quá nhiều kiêu ngạo. Điều đó quả thật sẽ là một vết đau khó lành cho những người đàn ông như Logan Saber.

Hừm, cô không thích thừa nhận chút nào khi đã từng nghĩ đến, bước đường cùng cô sẽ lẩn tránh Logan. Hilary thừa biết, cô cũng có cái tôi cần giữ thể diện và lẩn tránh người đàn ông như Logan là một việc làm vô cùng khó khăn. Cô buộc phải thừa nhận người đàn ông như Logan Saber không thể nào khống chế được, cô nhìn thấy và biết rõ, thậm chí cô đã nhắc nhở mình nhiều lần, đó cũng là thừa nhận một vấn đề khác, vấn đề mà cô ước gì mình không nhìn ra trong lúc này.

Trầm tư với những suy nghĩ trong đầu, cô đưa mình ra khỏi căn phòng ấm áp, dễ chịu, tắt hết đèn, ngưng lại đưa mắt nhìn về cái tủ trưng bày những lọ thủy tinh và cuối cùng bước chân đưa cô tới chiếc giường.

Cô đã hết sức cố gắng trong việc tập trung vào công việc mà cô quyết định là phải hoàn thành vào ngày hôm sau. Gần đây cô hoàn toàn vừa ý với những công việc mà cô đã bỏ ra cho nhà hàng của cô, không có gì làm cho người làm kinh doanh được thoả mãn bằng việc đem lại lợi nhuận và có lãi đến cho kinh doanh của mình. Nhưng tiếc là, vấn đề này vẫn không đủ sức giúp cô gạt bỏ được hình ảnh vị khách bất ngờ xuất hiện ở nhà cô tối nay ra khỏi đầu cô.

Cô thay đồ trong căn phòng ngủ được trang trí sáng sủa với khăn trải giường màu đỏ và vàng, tường được dán bằng giấy in hoa của Trung Quốc, tâm trí cô lúc này đầy ắp hình ảnh của Logan Saber, nhưng cô vẫn chưa chịu nhìn thẳng vào sự thật cho đến khi lưng cô đặt xuống giường, đầu trên gối, kéo tấm dra phủ kín đến cằm lúc ấy cô mới thừa nhận.

Cô trút hết mọi tội lên người Logan Saber, cho rằng anh đã dùng thủ đoạn ép đặt cô vào vị trí khó có thể chối từ cùng anh ra ngoài ăn tối vào ngày mai. Nhưng thực tế của vấn đề là cô, rất muốn trôi qua bữa ăn tối cùng với người chuyên gây phiền phức, chọc cô phát cáu và không sai còn là một người đàn ông đầy hấp dẫn.

Bình luận
Ads Footer