NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Đừng Nghĩ Tôi Sẽ Buông Em

Chương 35: Buổi dạ tiệc ở khách sạn hoa anh đào

Tác giả: Vĩnh Nguyên
Chọn tập
Ads Top

Khách sạn Hoa Anh Đào.

Chiếc xe ô tô sang trọng dừng bên lề đường. Bảo vệ nhanh chóng chạy tới bên mở cửa xe đón tiếp. Từ trong xe hắn bước ra, chỉnh lại cổ áo rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Bên khu vực gara từng vị trí chủ nhân của những chiếc xe ô tô sang trọng đã có mặt đông đủ duy chỉ mình hắn tới chậm nhất. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay khóe môi khẽ hài lòng. Hắn cố tình đến muộn khi buổi tiệc gần tàn mới xuất hiện, hắn không muốn cô nhìn thấy Vương Đình. Ước tính giờ này Vương Đình đã rời khỏi buổi dạ tiệc từ lâu.

Hắn xoay người nhìn vào trong xe. Mĩ nhân đang ngồi trong xe hôm nay thật đẹp lộng lẫy trong chiếc đầm dạ hội màu trắng ôm lấy thân hình nhỏ gọn tạo ra những đường cong thật gợi cảm.

Hắn vươn tay về phía trước, mặc dù không muốn nhưng cô vẫn miễn cưỡng đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào lòng bàn tay to lớn lạnh lẽo của hắn. Hắn nắm lấy bàn tay cô, sau đó ra hiệu cho cô luồn tay qua ôm lấy cánh tay hắn, cô nhíu mày chậm rãi luồn qua.

Vệ sĩ đứng bên ngoài cửa khách sạn vội vàng mở cửa cúi đầu chào khách.

Cánh cửa vừa mở ra tất cả những ai đang có mặt trong khách sạn tất cả ở nhiều tư thế khác nhau hầu như hóa thành tượng khi thấy hắn đột nhiên xuất hiện. Còn những kẻ đang nhắc tới hắn mặt bỗng tái xanh trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi hạt. Các cô gái mặt mày hớn hở khi thấy hắn xuất hiện nhưng sự hớn hở bị dập tắt thay vào đó rất nhiều ánh mắt biểu cảm tức giận, ghen ghét khác nhau.

Cô muốn bỏ tay mình ra khỏi cánh tay của hắn nhưng hắn đã ôm lấy vòng eo nhỏ cho áp sát vào người hắn.

– Ngại quá – Hắn lên tiếng đánh động – Vì có chút việc bận nên tôi tới chậm xin các vị lượng thứ.

Tất cả đều cười hớn hở ra mặt miệng luôn nói “không có gì, ngài tới là tốt rồi…” hắn đảo mắt nhìn quanh. Bàn tiệc đã chuẩn bị sẵn chỉ đợi hắn tới sẽ khai tiệc.

Từ phía cuối đám đông truyền tới một điệu cười sang sảng tất cả quay đầu lại nhìn, một người đàn ông từ bàn cuối cùng đi lên.

Người đàn ông trung niên nhìn bề ngoài đã hơn bốn mươi tuổi, nước da trắng hồng, thân hình cao to mang hai dòng máu Á – Âu, đôi mắt sáng lạnh sắc như loài chim ưng, sống mũi cao thẳng gọn. Trên người khoác bộ veston màu xanh dương.

Trên tay cầm hai ly rượu vang đỏ đi tới, bước chân dừng lại nụ cười trên môi vụt tắt. Trên gương mặt hiện lên một tầng băng lạnh lẽo, ánh mắt dừng tại người phụ nữ bên cạnh Lý Nam. Những ngón tay thon dài kẹp chặt lấy thân ly như muốn bóp thành mảnh nhỏ, rượu trong ly sóng sánh từng đợt giao động nhỏ không biết vì quá kích động hay do giận.

– Ôi trời ơi ai thế này.

Một quý bà ăn mặc sang trọng cũng từ trong đám đông bước ra, trên gương mặt xinh đẹp được trang điểm rất cầu kì tỉ mỉ nhưng vẫn không thể che đi dấu vết nhăn nơi đuôi mắt. Ánh mắt diễu cợt đảo liếc nhìn cô rồi dừng lại tại vòng eo nơi mà bàn tay của hắn đặt lên.

– Hơn một năm không gặp khi trở lại con thật lợi hại hơn trước rất nhiều, Dì không hiểu tại sao con không an phận với Lý Nam Vương mà lại đi lăng nhăng với người đàn ông khác. Dì nghĩ cha của con rất muốn biết.

Mấy câu cuối người phụ nữ quay sang nhìn người đàn ông trung niên. Ánh mắt cô liếc nhìn người đàn ông trung niên rồi nhủ thầm. Người đứng trước mặt đây hẳn là Vi Quốc Lâm người cha trên danh nghĩa của cô còn người phụ nữ bên cạnh là Dì Thanh Hoa. Ngay lần đầu đối diện cô không có một chút thiện cảm với mẹ kế.

– Gặp lại, con không có lời muốn nói với Dì và cha của con sao?

Vi Quốc Lâm không nói một lời túm lấy tay cô lôi đi nhưng hắn đã kéo lại.

– Ông chủ Lâm, ông có thấy mình đã thất lễ không?

– Thứ lỗi, tôi muốn nói chuyện với con tôi một lúc.

– Ngại quá, tôi không thể đáp ứng được ông rồi, tôi quên chưa giới thiệu.

Đúng lúc đó người phụ vụ đem rượu đi ngang qua hắn cầm lấy một ly trên khay phục vụ. Hắn đưa ly rượu lên phía trước.

– Tôi xin phép chịu phạt với quý vị vì sự chậm trễ của mình nhân đây tôi cũng xin giới thiệu với quý vị – Hắn dừng lại sau đó nắm lấy tay Vi Quốc Lâm bỏ ra khỏi bàn tay của cô, hắn tiếp lời – Đây là phu nhân của tôi Dương Thanh Nhã.

Hắn giới thiệu xong bắt đầu bao nhiêu lời bàn tán ồn ào vang lên. Dương Thanh Nhã ai cũng biết cô là con gái của Vi Quốc Lâm nhưng mang họ mẹ. Hơn một năm trước đây được gả cho Lý Nam Vương nhưng giờ đây tại sao lại là phu nhân của Lý Nam điều này khiến ai cũng thắc mắc. Lý Nam Vương từng trả lời với báo chí truyền hình khi cưới Thanh Nhã nhằm mục đích trả thù cho hành động tội lỗi mà Thanh Nhã đã gây ra cái chết của em gái. Từ sau khi được gả cho Lý Nam Vương rất nhiều người muốn biết cuộc sống của Thanh Nhã khi bị Lý Nam Vương trả thù như thế nào, ngày nào các phóng viên cũng rình mò quẩn quanh khu vực tòa lâu đài, cái mà họ nhìn thấy chỉ có bức tường thành lạnh lùng kiêu ngạo hiên ngang đứng chắn. Họ không có cách nào để tiếp cận được với thế giới bên trong tòa lâu đài kiên cố vững chắc ấy, dần dần họ cũng chán nản bỏ cuộc, cái tên Dương Thanh Nhã đã bị xã hội quên lãng cho tới ngày hôm nay khi cô xuất hiện họ mới sực nhớ ra trong số đó cũng có người không còn nhớ nổi tên của cô.

– Chuyện này là sao?

Vi Quốc Lâm không nhịn được bèn hỏi. Hắn nhìn Vi Quốc Lâm rồi lên tiếng.

– Ông hỏi tôi hay hỏi ai?

– À, tôi hỏi Thanh Nhã.

– Nếu muốn biết ông hỏi con rể ông sẽ rõ.

– Tôi thấy cô cũng quá lợi hại, không biết bằng cách nào mà cô có thể quyến rũ được Lý Nam không những vậy Khải Huy cũng bị cô mê hoặc.

Một giọng nói từ ngoài cửa vọng tới cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hắn và Vi Quốc Lâm. Một cô gái xinh đẹp bước vào đi bên cạnh là Lý Nam Vương.

Lời của Hạ Vi khiến bao người phải xôn xao thì thầm, ánh mắt lâu lâu ngước nhìn cô và Lý Nam Vương. Thật đúng lúc khi hai người họ xuất hiện, họ rất muốn biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra.

Lý Nam Vương phóng tầm mắt lạnh lẽo về phía cô, theo phản xạ cô giật mình lùi lại phía sau, thân hình nhỏ bé hơi run. Hắn cảm nhận được điều đó, quả nhiên hắn đã để lại sự ám ảnh sợ hãi trong lòng cô rất lớn. Tim hắn nhói đau, tại sao hắn không nhận ra bản thân mình đã yêu cô từ khi nào, làm cách nào để xóa bỏ sự sợ hãi trong lòng cô.

Lý Nam Vương thu hồi tầm mắt đi đến bên Vi Quốc Lâm gật đầu coi như đã chào. Lý Nam là người đến chậm nhưng Lý Nam Vương còn tới chậm hơn, trong giới thượng lưu nếu nói về địa vị và thân phận thì Lý Nam Vương là nhân vật có uy tín lớn và có tầm ảnh hưởng lớn nhất, ai chẳng biết hắn là vua vật chất. Đi bên cạnh không thể thiếu đó là Hạ Vi.

Về thân phận và địa vị của Hạ Vi thì không ai biết đó là một con số bí ẩn, chỉ biết rằng cô ta rất được Lý Nam Vương coi trọng. Mọi người vẫn dõi theo để xem câu chuyện sẽ tiếp diễn ra sao khi cô và Lý Nam Vương diện kiến nhau, ai cũng thấy rõ một điều cô đang rất sợ hãi Lý Nam Vương. Một điều họ khẳng định chắc chắn là cô có ngoại tình như lời mà Hạ Vi đã nói ra khi nãy.

– Chúng ta lại gặp nhau – Lý Nam Vương đưa tay lên phía trước mặt cô và Lý Nam không biết ý định bắt tay ai.

– Trái đất thật nhỏ bé – Lý Nam bắt tay, khóe môi khẽ nở nụ cười lạnh.

Lý Nam Vương nhìn cô rồi đưa tay về phía cô:

– Cô Thanh Nhã lại gặp cô.

Cô lùi lại phía sau nép vào Lý Nam để tìm sự che trở, bàn tay cô nắm chặt lấy vạt áo của Lý Nam tay không ngừng run rẩy. Lý Nam Vương thu hồi tay lại nhìn cô một lần nữa sau đó thì rời đi sang vị trí khác.

Sự việc vừa diễn ra khiến mọi người không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, tại sao Lý Nam Vương lại có hành động đó trên thực tế Thanh Nhã mới chính là vợ vậy hơn một năm qua chuyện gì đã xảy ra mà mọi người không hay biết.

– Dì Thanh Hoa con nhớ dì quá à – Hạ Vi ôm lấy cánh tay của Thanh Hoa bắt đầu nũng nịu.

– Đi đâu bây giờ mới xuất hiện – Người phụ nữ dí đầu Hạ Vi trách móc. – Qua đây Dì có cái này tặng cho con.

– Thật hả, yêu Dì nhất.

Trước khi đi Hạ Vi không quên liếc cô một cái thật sắc bén rồi buông một câu.

– Đúng là hạng gái điếm.

Lý Nam trừng mắt, bàn tay vì thế mà nắm chặt. Hắn tại sao khi đó lại sủng nịnh Hạ Vi như vậy.

Hắn lấy lại nét mặt khi nhìn thấy Lâm Phàm đang đi tới, bàn tay hắn nắm lấy vòng eo cô chặt hơn như thể sợ cô chạy tới bên Lâm Phàm.

Ánh mắt Lâm Phàm nhìn cô hiện lên sự đau thương, trên khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi.

– Thanh Nhã – Lâm Phàm cất giọng.

Buổi tối ngày hôm nay đã khiến cho mọi người được phen tò mò và đầy hứng thú khi xảy ra liên tiếp nhiều sự kiện, vấn đề là xoay quanh Thanh Nhã.

– Anh…

Lâm Phàm không nói gì, đưa tay vào túi lấy ra một hộp quà nhỏ được gói rất cẩn thận, nắm lấy tay cô.

– Hẳn em còn nhớ – Lâm Phàm đặt lên tay cô nhưng Lý Nam đã hất xuống.

– Xin lỗi nhé, quà này vợ tôi không thích, tôi có thể tặng cho vợ tôi rất nhiều vì vậy anh không cần phải tặng thêm cho cô ấy nữa.

Cô nhìn hộp quà dưới đất nó có một cái gì đó thôi thúc cô phải nhặt lên, Lý Nam bèn kéo cô đi nhưng ánh mắt cô vẫn quay lại nhìn hộp quà.

Lâm Phàm nhìn theo bóng lưng cô dần khuất trong đám đông sau đó mới cúi xuống nhặt hộp quà cẩn thận bỏ vào trong túi áo. Ánh mắt Lâm Phàm lạnh lẽo quét một vòng tròn.

– Có gì đáng nhìn lắm sao?

– Anh Phàm tôi là Đông rất vui được biết anh – Một trong số vị khách đứng ra chào hỏi. Buổi tiệc bắt đầu nhộn nhịp sau mấy giây bị sao lãng, khách khứa lại trò chuyện chào hỏi nhau nhưng đề tài chủ yếu vẫn xoay quanh Thanh Nhã.

– Ông Lâm, chuyện ngày hôm nay là sao? Tôi nghĩ rằng con rể ông là Lý Nam Vương chứ không ngờ lại là Lý Nam.

Vi Quốc Lâm nhìn lão mập đầy tức giận, chuyện buổi tối nay thực là nực cười không những vậy còn là một nỗi sỉ nhục lớn khi lời đồn tung ra Thanh Nhã từng làm việc trong hộp đêm phục vụ những gã đàn ông. Vi Quốc Lâm uống cạn ly rượu trên tay trong con mắt ẩn nhẫn sự tức giận không một ai biết trong não của ông ta đang nghĩ cái gì.

– Nghe cô Hạ Vi nói con gái ông từng lên giường với rất nhiều gã đàn ông có đúng là như vậy không?

Lão mập vẫn không buông tha, lão mập và Vi Quốc Lâm từng có mối hiểm khích nên đây là cơ hội cho gã đả kích. Vi Quốc Lâm trừng mắt, lão mập cười khà khà thích thú.

– Vậy là đúng rồi – Lão mập lắc đầu sau đó quay đi hướng khác, lão đi về phía Lý Nam Vương.

– Ông chủ Vương tôi có thể ngồi xuống đây không?

Miệng tuy hỏi vậy nhưng mông của lão đã đặt xuống ghế đối diện, Lý Nam Vương chỉ liếc mắt nhìn không nói gì rồi quay đi hướng khác, ánh mắt Lý Nam Vương dừng ở phía bên kia đối diện nơi mà cô đang ngồi ở đó chậm rãi dùng bữa tối, bên cạnh cô là Lý Nam đang ân cần chăm sóc.

Lão mập tinh ý đảo mắt nhìn theo sau đó giả vờ dè dặt hỏi.

– Kia có phải phu nhân của ngài không, tại sao lại…

Lý Nam ném cho lão ta một tia nhìn sắc bén lạnh thấu xương, lão hiểu điều mình vừa hỏi không đúng lúc nên tự động rút lui, lão không muốn bị đem ra rút sạch gân cốt.

Cô cảm thấy có gì đó không thích hợp theo linh cảm cô ngẩng đầu nhìn về phía đối diện bắt gặp ánh mắt của Lý Nam Vương đang nhìn cô khiến cô giật mình đánh rơi chiếc thìa trên tay xuống sàn nhà. Hắn nhìn cô xong hỏi.

– Em sao vậy?

– Không…không có gì – Cô luống cuống trả lời vội cúi xuống để nhặt thìa lên hắn đã cản lại và nhanh chóng gọi phục vụ đem thìa khác đến cho cô. Hắn nhíu mày khi thấy tay cô không ngừng run rẩy, ánh mắt hắn rà soát một vòng không nhìn thấy gì sau đó hắn mới nhìn cô.

– Em nhìn thấy Lý Nam Vương sao?

Miệng hỏi vậy nhưng tâm hắn thực đau đớn, biểu hiện sợ hãi đó chỉ có khi nhìn thấy Lý Nam Vương nên cô mới run sợ. Hắn đứng dậy đi đến bên cô ôm lấy cô vào lòng an ủi.

– Đừng sợ, đã có tôi ở đây sẽ không ai làm hại được em.

Hắn rất sợ thân phận khi bại lộ, nếu cô biết hắn chính là Lý Nam Vương thì mọi chuyện sẽ như thế nào. Nhưng hắn không thể ở trong thân phận là Lý Nam mãi được, còn một số chuyện hắn phải trở lại với chính thân phận của mình để giải quyết. Giá như thời gian có thể quay trở lại hắn sẽ bắt đầu lại từ đầu gặp và yêu cô. Trong tim của hắn hình ảnh của cô đã dần thay thế Linh, hình ảnh của Linh mà hắn cố níu kéo lấy đang dần phai nhạt trong tâm trí. Đối với hắn mà nói hắn rất sợ khi cô biến mất, một lần cô biến mất đã khiến hắn vất vả khổ sở tìm kiếm. Không có nỗi đau nào khi phải chịu đựng cảnh người mình yêu thương rời bỏ và chạy trốn.

Hắn ôm chặt lấy cô khiến cô thấy ngạt thở và muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn, hắn nhận thức thấy cô khó thở nên đã buông ra.

– Tôi đi vệ sinh một lúc, anh ngồi đây không cần phải theo tôi.

Cô đứng dậy bước đi, hắn nghe theo lời cô ngoan ngoãn ngồi xuống thưởng thức trà. Trà, đây là lần đầu hắn uống một loại trà đắng ngắt nó có tên là “chè đắng” hắn không hiểu tại sao cô lại thích uống loại trà đắng ngắt như vậy.

Hắn uống thêm một ngụm nhỏ chậm rãi thưởng thức hương vị của trà, mùi thơm của trà xông lên mũi thật dễ chịu, trà khi uống vào có vị đắng nhưng khi nuốt xuống cổ họng lại có vị ngọt và thanh rất dễ chịu. À, hóa ra trà còn có hương vị đặc biệt như vậy, cũng như trong tình yêu, có đắng cay mới có hạnh phúc. Đây là giây phút mà hắn cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời, hắn hy vọng một ngày nào đó sẽ được thưởng thức hương vị ngọt ngào đó.

– A, ui da!

Cô khẽ kêu khi một người cố ý quẹt mạnh vào vai.

– Mù sao không biết tránh đường – Hạ Vi hung hăng với cô.

– Chuyện gì mà ồn ào vậy – Thanh Hoa – mẹ kế của Thanh Nhã đi đến bên hỏi.

– Dì à, là cô ta cố tình đẩy con gần ngã.

– Thanh Nhã, có đúng như vậy không?

Thanh Hoa nhìn cô sau đó hỏi.

– Là ai tự người đó biết – Cô lạnh nhạt trả lời, thừa biết đây là tình huống kiếm cớ mà trong phim thường áp dụng khi họ muốn dạy dỗ một ai đó.

– Dì thấy chưa – Hạ Vi bắt đầu dở trò ăn vạ.

– Thanh Nhã, tôi tưởng cô hơn một năm nay đã biết hối cải nhưng không ngờ trong lòng cô vẫn đầy dã tâm độc ác như vậy, hẳn cô vẫn chưa quên cái chết của em cô như thế nào? Cô còn muốn hại những ai nữa thì cô mới cảm thấy hài lòng – Thanh Hoa nét mặt biểu cảm đầy sự giận dữ và phẫn hận nhìn cô. Còn Hạ Vi khoanh tay trước ngực nhìn cô đầy vẻ hứng thú.

– Dì à, con nghĩ loại gái điếm như cô ta thì…

Hạ Vi bỏ lửng lời nói lắc đầu tỏ ra thương hại nhìn cô.

– Nếu tôi nói cho mọi người hay chuyện mà cô từng sống trong tòa lâu đài và chuyện cô bị Lý Nam Vương cho người cưỡng bức sau đó đem cô tới Đam Mê làm gái điếm hẳn câu chuyện sẽ rất là thú vị.

Cô không muốn đôi co với hai người họ nên rẽ sang lối khác để đi đến nhà vệ sinh. Hạ Vi cười khẩy.

– Chuyện con nói ra có thực như thế không?

Hạ Vi vội bịt miệng khi lỡ nói ra, Hạ Vi từng hứa với Lý Nam Vương sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.

– Hihi…Dì à không có gì chỉ là con nói vui thôi – Hạ Vi ôm lấy cánh tay Thanh Hoa lôi đi. Hai người vừa đi khỏi thì một tay nhà báo trá hình thương gia đứng ở gần đó nghe được toàn bộ câu chuyện. Trong bữa tiệc ngày hôm nay duy chỉ có các thương gia có thiệp mời và thẻ hội viên mới có thể đặt chân vào khách sạn hoa Anh Đào. Khi ra vào cửa được kiểm soát rất chặt chẽ.

– Cô ơi – Một giọng nói quen thuộc cất lên. Cô dừng bước và quay lại sau.

Từ phía sau một dáng người quen thuộc đi tới, cô nhận ra người đó, nhìn thấy người đó khiến tâm trạng cô trở nên vui hẳn miệng muốn mở to gọi lớn tên của người đó, nhưng cô không thể nào lên tiếng được bởi sự vui mừng kèm theo sự xúc động.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer