NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 214: Dạ tiệc

Tác giả: Tả Nhi Thiển
Chọn tập
Ads Top

Ánh mắt của mọi người dõi theo hai nhân vật chính kinh thái tuyệt diễm đi tới, lúc này đối với trai tài gái sắc đứng trên sân khấu nhìn xuống mọi người, Liên Tĩnh Bạch tuấn lãng và Mịch Nhi linh động hợp nhau lại càng đẹp, hình ảnh xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật, làm người ta nhìn cũng vui tai vui mắt.

Không biết là ai nhìn đến mê mẫn, tuôn ra một tràng vỗ tay, tiếng vỗ tay giống như là ngọn lửa lan tràn, thoáng chốc truyền nhiễm cho mọi người, dưới sân khấu khán giả vỗ tay hoan hô, dùng phương thức nhiệt tình trực tiếp nhất, chào đón Mịch Nhi vị lãnh đạo tối cao tương lai của Mộc Ái này, chào đón cô lần đầu tiên chính thức ra mắt.

Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi nhìn nhau cười một tiếng, hai người đều tướng mạo phi phàm đã quen được người khác theo đuổi, cho dù giống như bây giờ bị vây xem bị bàn tán, hai người ở trên sân khấu len lén thì thầm trò chuyện với nhau, bọn họ vẫn mang vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh, vẫn duy trì nụ cười tao nhã thân thiết, hoàn mỹ lộ ra được dáng vẻ quý tộc.

Mãi cho đến khi tiếng vỗ tay ầm ĩ ở hội trường từ từ giảm nhỏ, Mịch Nhi mới cầm microphone lên, cô cười với mọi người nói: “Các vị bác sĩ, y tá, những người công tác hậu cần của Mộc Ái, xin chào mọi người, tôi là Mịch Nhi! Hôm nay, là ngày đầu tiên tôi đến Mộc Ái, rất vui mừng được gia nhập đại gia đình này! Mặc dù mọi người biết rõ thân phận của tôi, nhưng tôi hi vọng sau này mỗi ngày, mọi người vẫn chỉ đơn gian coi tôi là bác sĩ, tôi cũng vậy sẽ chỉ ở khoa nghi nan tạp chứng làm một bác sĩ bình thường, các chuyện vặt hay muốn làm phiền viện trưởng và các vị chủ nhiệm, công việc và cuộc sống của mọi người sẽ không vì vậy mà có quá nhiều thay đổi. . . . . .”

Mịch Nhi thuyết minh sơ qua về kế hoạch trong tương lai của Mộc Ái trên sân khấu, cô biểu đạt yêu cầu của mình bằng lời lẽ đơn giản nhất, cũng an ủi lòng tất cả nhân viên y tế.

Bọn họ sợ chắc chắn là quan mới nhậm chức ba tầng lửa (chỉ những chính sách mới do người mới nhậm chức đưa ra), sợ công việc của mình sẽ vì một chút vội vàng điều chỉnh nhân viên lung tung mà loạn thành một đống, nhưng bây giờ Mịch Nhi xác định nói sẽ không có thay đổi, chuyện này với bọn họ mà nói đã là tin tức có thể an tâm nhất.

“Mục tiêu của tôi vẫn rất đơn giản, hi vọng chúng ta có thể tiến bộ ở trên lĩnh vực y học, chữa trị được nhiều bệnh nhân hơn, hi vọng này của tôi, cũng giống như mọi người trong bệnh viện Mộc Ái sẽ trở nên càng ngày càng tốt đẹp!” Mịch Nhi chỉ nói chưa đến mười phút, liền tuyên bố khiến các bác sĩ y tá vui mừng, “Được, tôi chỉ nói như vậy, tối nay hoạt động diễn thuyết chào đón đến đây là kết thúc!”

Nói xong, không đợi khán giả vỗ tay, Mịch Nhi vô cùng thuần thục vỗ tay một cái, lấy phong thái ông chủ thuần thục chỉ huy mọi người: “Kế tiếp, tại đại sảnh Huệ Đông của Mộc Ái tổ chức tiệc rượu, dành cho mọi người và các vị tổng giám đốc các bộ trưởng tham gia hoạt động hôm nay. Ở đó đã chuẩn bị tiệc buffet an ủi những người tăng ca tối nay, mong mọi người trật tự rời khỏi theo lối ra, cùng nhau tham gia tiệc rượu!”

Thời điểm cô nói chuyện với Liên Tĩnh Bạch, đã tìm hiểu được tối nay, thật sẽ có tiệc rượu long trọng, để mọi người hưởng thụ dùng bữa giao lưu tin tức.

Trước kia sau hoạt động tập thể của Mộc Ái đều sẽ có tiệc rượu liên hoan, nhưng mà khi đó tuyên bố tan họp trước bữa tiệc với mọi người là viện trưởng, hôm nay, cô coi như đã nhậm chức thành người phụ trách tối cao của Mộc Ái, công việc sắp xếp các nhân viên rời đi ăn này, ai cũng không thể giành với cô!

Các bác sĩ y tá sau khi vui mừng hò reo một hồi, liền tự động chia ra theo mấy cửa rời khỏi hội trường.

Sau hoạt động lớn là tiệc rượu liên hoan ước định mà thành của Mộc Ái, người có ý muốn kết giao quyền quý sẽ tìm cách bắt chuyện với tầng lớp nhân sĩ ở tiệc rượu, nhưng cho dù là các bác sĩ y tá không có ý muốn này, cũng sẽ bị thức ăn trên tiệc rượu cao cấp giữ lại, nhất định cũng sẽ tham gia.

Nhìn người người nhốn nháo rời khỏi, nhìn hội trường to như vậy từ từ không còn ai, Liên Tĩnh Bạch dắt tay Mịch Nhi, nhẹ nhàng nói: “Công chúa điện hạ, khách mời đã lên đường, chúng ta cũng nên tới bữa tiệc!”

“Uhm!” Mịch Nhi nở nụ cười, dịu dàng khoác cánh tay anh, hai người cùng nhau đi tới dạ tiệc.

Đây là vì chào đón Mịch Nhi gia nhập bệnh viện Mộc Ái mà tổ chức dạ tiệc, hai người bọn họ như cũ tuyệt đối là nhận vật chính, các vị khách mời đường xa mà đến và nội bộ nhân viên Mộc Ái cũng đã chạy tới đại sảnh, bọn họ cũng không thể đến trễ.

Mặc dù hai người là người bắt đầu đi trễ nhất, nhưng ngồi xe thể thao chạy nhanh, bọn họ vẫn rất nhanh đã tới dạ tiệc, Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi, lấy phong thái tao nhã đi vào đại sảnh, kéo màn che bắt đầu bữa tiệc.

Ở bệnh viện Mộc Ái vội vàng tổ chức dạ tiệc này cũng bố trí tỉ mỉ chu đáo mọi mặt, nhưng nó đương nhiên vẫn không thể sánh bằng bữa tiệc đính hôn nghiêm cẩn lộng lẫy mấy ngày trước của nhà họ Triển, tối nay nếu như nghiêm túc tính toán, khách mời đến chỉ có hai ba mươi người, bọn họ đều là các tổng giám đốc từng được Mịch Nhi chữa trị thành công, những viện trưởng chủ nhiệm bác sĩ y tá khác đều chỉ coi như là nhân viên của cô, cũng sẽ không đem đến quá nhiều áp lực.

Đối với Mịch Nhi mà nói, tối nay là một party thoải mái thả lỏng hơn mà thôi.

Nơi này hoàn toàn không có ánh mắt soi mói của các khách mời trong bữa tiệc đính hôn, Mịch Nhi đối đáp sẽ thuận buồm xuôi gió hơn, cho dù Liên Tĩnh Bạch bị mấy vị lão đại thương giới kéo đi xã giao, tự cô bưng ly rượu cũng có thể tiếp cận nói vài câu với người khác, nếu như đã từng là bệnh nhân của mình, cô liền nói về để tài hẹn tái khám, mà nếu như là bác sĩ của Mộc Ái, dĩ nhiên chính là tham thảo nâng cao phương diện y học.

Đàm luận đến y thuật, Mịch Nhi chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, cô bị Liên Tĩnh Bạch xã giao xong trở về kéo khỏi vòng tham thảo y học, cô thậm chí có chút oán giận anh tại sao không rời đi lâu một chút nữa.

“Anh Tiểu Bạch, anh mang em đi đâu ——” Mịch Nhi vừa bị Liên Tĩn Bạch kéo đi, còn vừa quay đầu lại lưu luyến nhìn vòng bác sĩ còn sững sờ tại chỗ.

Nhìn gương mặt của bọn họ, Mịch Nhi không khỏi cảm khái, bệnh viện Mộc Ái quả nhiên ngọa hổ tàng long (nhân tài có nhiều nhưng không lộ diện mà ẩn dật trong dân gian), cho dù các bác sĩ trẻ tuổi cũng đều có chỗ độc đáo, thật sự là đáng để cô học tập trao đổi một phen!

Liền Tĩnh Bạch vẫn đem Mịch Nhi bị kéo đến vườn hoa nhỏ yên tĩnh bên ngoài hội trường, mới dừng lại, anh nhẹ nhàng gõ trán cô, trách cứ nói: “Anh chỉ hơn 10 phút không có ở đây, em sẽ ở đó trêu hoa ghẹo nguyệt! Em không nhìn thấy ánh mắt những bác sĩ nam kia nhìn em si mê ư, em không sợ lại trêu chọc thêm một Alex nữa ư!”

“Đau. . . . . .” Mịch Nhi xoa xoa trán, bĩu môi phản bác, “Bọn em rõ ràng là đang tiến hành nghiêm túc thảo luận y học, anh nhìn thấy em trêu chọc đàn ông chỗ nào. . . . . . Bụng dạ hẹp hòi, anh không cần ảo tưởng quá có được không! Nhất định là lòng mình nghĩ gì, anh liền thấy cái đó, hoàn toàn không có chứng cớ!”

“Ngu ngốc! Ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ đương nhiên anh hiểu, bọn họ tuyệt đối là ham muốn em!” Liên Tĩnh Bạch đưa tay bất đắc dĩ vò tóc cô, xúc động nói, “Mịch Nhi, anh bắt đầu thấy hối hận khi giới thiệu em cho mọi người biết rồi, bỗng chốc để cho minh châu hiện thế, mọi chuyện lại không thể an ổn nữa rồi! Uh, vừa rồi em lên sân khấu thì nên tiếp tục mang theo mắt kính của em, duy trì trạng thái khó coi, như vậy anh mới có thể yên tâm để em đến Mộc Ái làm việc. . . . . .”

“Anh xong chưa, anh đã tuyên bố em là vị hôn thê của anh, còn ai dám không có mắt tranh với anh!” Mịch Nhi đỡ trán, lần đầu tiên cô biết Liên Tĩnh Bạch ghen sẽ không giảng đạo lý như thế, cô cũng nghiêm túc bảo đảm nói, “Anh yên tâm đi, cho dù có những người khác muốn cạnh tranh, em đây đóng lại tuyệt đối không ai có thể tới đấy!”

Suy nghĩ một chút, Mịch Nhi cau mũi, cô bĩu môi hừ anh, trong lời nói cũng đầy chua nồng ghen tức: “Hừ, cũng không biết rốt cuộc là ai trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, ở hội đường liền cướp lấy vô số trái tim của người khác, chuyện này em chính là chứng cớ xác thật không thể chối cãi! Nhưng người kia hiện tại lại tới lo lắng kéo em tới đây, làm ăn trộm còn kêu bắt trộm, không có lập trường . . . . . .”

“Ai cho em hôm nay biểu hiện tốt như vậy, Mộc Ái lại có nhiều bác sĩ nam trẻ tuổi đầy hứa hẹn, làm sao anh có thể yên tâm bỏ cô vợ nhỏ xinh đẹp vào ổ sói, làm sao có thể không lo lắng có chút nào!” Liên Tĩnh Bạch ra vẻ hối hận thở dài nói, “Mịch Nhi, về sau em không nên tới bệnh viện có được không, anh cũng vậy không đi làm, chúng ta sẽ để cho một mình Dĩ Mặc đi làm, nó kiếm tiền nuôi anh và mọi người, như vậy thì không tồn tại bất kỳ vấn đề gì!”

“Ha ha, anh đùa gì thế!” Mịch Nhi cười ra tiếng, Liên Tĩnh Bạch đề nghị hoang đường khiến tất cả cảm xúc ghen tức của cô cũng vô ích, không thể tranh cãi nổi nữa.

Cô xoay người nhéo Liên Tĩnh Bạch đùa giỡn với anh, trong lúc nhất thời, bọn họ dường như quên mất mọi người trong phòng khách.

“Chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, nên về thôi!” Một hồi liếc mắt đưa tình kết thúc, Liên Tĩnh Bạch nhìn thời gian, dắt tay Mịch Nhi bắt đầu đi về.

“A, em nhớ ra rồi, em hỏi anh một chuyện!” Hai người sóng vai bước nhanh, Mịch Nhi chợt tò mò hỏi Liên Tĩnh Bạch, “Anh Tiểu Bạch, làm sao anh chợt nảy ra ý, muốn tổ chức hoạt động chào đón long trọng ở Mộc Ái vậy? Hừ, buổi chiều anh còn gạt em nói muốn tới xem diễn thuyết chung với em, nhưng kết quả, anh đã đến rồi! Làm em sợ chơi rất vui ư, một mình em đợi anh dưới sân khấu rất lâu, em thật sự sợ anh không có kịp thời chạy tới có phải xảy ra gì ngoài ý muốn không!”

Cô dĩ nhiên cũng không muốn oán giận bản thân lâu hơn, cô muốn biết chỉ là tại sao Liên Tĩnh Bạch chợt muốn gióng trống khua chiêng tuyên dương thân phận của cô, không phải anh đã biết hôm nay tất cả chuyện không thuận lợi xảy ra của cô ở Mộc Ái.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer