NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Không Thịt Không Vui

Quyển 2 – Chương 32

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập
Ads Top

Chuyện xảy ra ngày ấy, tôi và Lý Lý Cát lại đến chợ tìm nữ vương.

Ngoài dự đoán của mọi người, tôi thành công trả hàng về tay nữ vương, không bị dép nhét vào miệng thối chết, không bị đá một cái đến quán thịt bị dao chặt nhầm chết, không bị vỏ dưa xuyên qua cổ, không thở được chết, ngoài ra, tôi còn thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài với nữ vương, tôi định kỳ tải chuyện vận động trên giường mới nhất của Nhật giao cho nữ vương, mà nữ vương bí mật ở nhà xưởng nhỏ in thành đĩa đem bán.

Bởi vì đồ đẹp, giá thấp lại mới mẻ, lượng tiêu thụ CD của chúng tôi cực tốt.

Hợp tác giữa tôi và nữ vương rất có giá trị.

Từ phương diện nhỏ mà nói, chúng tôi mang đến lợi ích cho đàn ông xung quanh, gián tiếp thúc đẩy sự phát triển của giấy vệ sinh địa phương.

Từ mặt chuyên gia mà nói, hành động này của chúng tôi đã đẩy mạnh quan hệ hữu nghị, trao đổi văn hóa Trung Nhật, rất có ích cho việc cân bằng quốc tế.

Mười lăm năm sau, chính tôi nhìn thấy hình ảnh nữ chợ vương trên báo chí lần nữa, khi ấy cô đã là một tổng giám đốc đại diện cho công ty điện ảnh và truyền hình, hơn nữa còn trèo lên được một vị trí trong bảng tài phú. (bảng những người giàu có)

Tất nhiên đấy đều là chuyện sau này.

Ít nhất bây giờ, cô vẫn là nữ chợ vương vắt chéo chân ngồi cắn hạt dưa.

Tôi đem mười bộ phim mới nhất giao cho cô, cầm tiền, vừa đi vừa dùng nước bọt dính trên ngón tay đếm tiền. Không thể không thừa nhận, tư thế này khiến tôi có cảm giác thành công.

Mặc dù Lý Lý Cát khinh thường hành vi này của tôi, nhưng tạm thời cũng không có cách nào thay đổi, chỉ có thể mặc kệ tôi bất nhã.

Ở cổng chợ, chúng tôi bị một chiếc xe chặn lại.

Màu đen bóng loáng phản chiếu gương màu trắng, đáng tiếc là lệch tông màu.

Cửa kính từ từ hạ xuống, tôi nhìn thấy đôi mắt nhỏ dài hơi nhếch vô cùng quen thuộc.

Không cần nói gì, là cái thằng trời đánh Hồng Thiếu Nhu.

Lý Lý Cát phản ứng khá nhanh, một tay kéo tôi ra sau lưng anh, dùng thân thể mình ngăn tầm mắt không phân biệt được nhiệt tình lạnh nhạt của Hồng Thiếu Nhu.

“Bất Hoan, tôi muốn nói với em hai câu.” Hồng Thiếu Nhu không nói lời vô nghĩa, vừa đến đã nói luôn yêu cầu.

“Cô ấy với anh không có chuyện gì để nói.” Lý Lý Cát tự động làm người phát ngôn của tôi.

Nói xong, để biểu đạt rõ hơn, Lý Lý Cát kéo tôi đi theo hướng ngược lại.

Hồng Thiếu Nhu là người thế nào, anh ta ung dung nói ra một câu khiến tôi phải dừng bước: “Thật ra tôi chỉ muốn hỏi, đêm hôm đó, trong thư phòng tại Lý gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đâu chỉ là dừng bước lại, tôi lập tức chạy như bay đến trước cửa xe anh ta, dùng mắt nhìn chằm chằm vào anh ta: “Hồng Thiếu Nhu, rốt cuộc anh muốn gì?”

Bắt đầu nghiền ngẫm từng chữ một, điều này nói rõ một vấn đề: Tôi hoảng.

Không cần biết anh ta làm thế nào, nhưng kết quả bây giờ là: Hồng Thiếu Nhu đã biết quan hệ giữa tôi và Lý Bồi Cổ cách xa cái gọi là thuần khiết vạn dặm rồi.

Trong lòng tôi Hồng Thiếu Nhu là một tên yêu tinh phiền toái, tôi thấy kiếp trước nhất định tôi không biết trời cao đát dày, trước mặt Diêm Vương vẩy bầu nước tiểu nên Diêm Vương mới đưa anh ta tới bên tôi hành hạ không kể ngày đêm.

Anh ta giống như con chó Nhật, theo sau lưng bạn, thỉnh thoảng cắn vào gót chân bạn, bạn tức giận quay đầu lại, nó lùi xa đến năm thước nghiêng nghiêng đầu nhìn bạn, khi bạn không quan tâm đến nó, chỉ một lúc sau nó lại nhảy lên cắn bạn.

Đáng giận hơn là, bạn vẫn không thể cầm con dao phay chặt nó, bởi vì nó cắn không mạnh, cùng lắm là xước da, giống như đang đùa với bạn, vĩnh viễn cũng không đến mức hai bên chém giết nhau.

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc bạn mãi mãi không thoát được nó.

Có điều bây giờ, anh ta cắn hơi mạnh.

“Em cũng không muốn đê tôi nói chuyện này trước mặt cậu ta đấy chứ?” Hồng Thiếu Nhu hơi hất cằm về phía Lý Lý Cát, mắt nhỏ dài chuyển động, quang ảnh biến ảo, giống như một khe suối nhỏ chuyển động.

“Rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói trước mặt anh?” Lý Lý Cát đuổi sát phía sau đã rất bất mãn với việc làm trái ý anh của tôi, lại nghe những lời này của Hồng Thiếu Nhu càng thêm nghi ngờ.

Hồng Thiếu Nhu nhìn tôi, khóe miệng cười rạng rỡ đến đáng đánh.

Nếu ánh mắt là a- xít sun-phu-rit, tôi đã hủy dung anh ta một trăm lần rồi một trăm lần.

“Anh chờ em ở quán trọ nhỏ trước mặt, nếu em không . . . . . .” Hồng Thiếu Nhu bỏ dở nửa câu sau, cửa xe theo xe nghênh ngang rời đi.

Đây là lần đầu tiên anh ta tự rời đi- – bởi vì đã đoán được tôi nhất định sẽ đến chỗ hẹn.

Tôi cùng Lý Lý Cát lòng đầy nghi ngờ quay lại phòng trọ nhỏ, dọc đường đi, anh đều dùng ánh mắt nhìn phạm nhân nhìn tôi.

Tất nhiên cảm giác không dễ chịu, nhưng lời của Hồng Thiếu Nhu lại càng khiến tôi ảo não hơn.

Nếu không đi. . . . . . Anh ta sẽ không đem chuyện của tôi và Lý Bồi Cổ nói cho Lý Lý Cát biết chứ?

Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu ý trên đầu chữ sắc có con dao rồi.

Sau khi qua cửa, một tay Lý Lý Cát đẩy tôi ngã ngồi trên sofa, mà anh thì khom người, hai tay nắm vai tôi, dùng sức ấn chặt xuống sofa khiến tôi không thể động đậy.

Hai con mắt đên nháy vững vàng kia nhìn tôi chằm chằm: “Đừng giấu anh.”

Nhất thời tôi có cảm giác binh đến dưới thành, vô cùng lo lắng.

Không thấy tôi tiếp lời, anh nắm chặt cằm, uy hiếp: “Không nói cũng được, dù sao nếu em không đến, Hồng Thiếu Nhu sẽ tự tìm tới cửa nói ra chân tướng, như vậy, chúng ta cùng chờ anh ta cũng tốt.”

Hiện tại, trước mắt tôi chỉ có hai con đường.

Một là nói cho Lý Lý Cát chân tướng của sự việc.

Hai là phải đi tìm Hồng Thiếu Nhu, xem xem có cách nào khác tiếp tục giấu sự việc này đi không.

Tôi từng đấu tranh.

Mở miệng, do dự một hồi lâu, rốt cuộc nói: “Em muốn thẳng thắn một chuyện, đó là, đó là, đó là. . . . . .”

Nói liên tục ba chữ đó là, tôi vẫn không có dũng khí nói ra sự thật.

Chẳng lẽ nói thật cho anh biết, tiểu muội muội của tôi và tiểu đệ đệ của anh trai anh tại thư phòng đã tiến hành gặp mặt thành công?

Tôi sợ sau khi nghe tôi nói xong, lời đầu tiên Lý Lý Cát nói là giết, sau đó giết cả nhà tôi.

Cuối cùng, tôi lựa chọn cách thứ hai.

“Vốn là trời xanh mây trắng, đột nhiên thiên địa biến sắc, cát bay đá chạy, luồng yêu khí nổi lên bốn phía.”

Tôi yên lặng đã lâu ngày, Quỷ Kiến Sầu thấy người lo gặp rắm cuộn cộng thêm nước tiểu chảy, rốt cuộc cục gạch vàng cũng lại được thấy ánh mặt trời rồi.

Màu vàng sáng trong trên không trung rơi xuống theo đường vòng cung sắc bén, chỉ nghe một tiếng “Đông” trầm đục, Lý Lý Cát xụi lơ như đất dẻo ngã trên mặt đất.

Tôi quyết định thừa lúc anh hôn mê đi tìm Hồng Thiếu Nhu thương lượng, đợi đến khi sự tình không thể cứu vãn thì sẽ nói thật.

Từ đấy có thể biết, Bất Hoan tôi là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Để an toàn, tôi lấy sợi dây trói Lý Lý Cát đang hôn mê thành cái bánh chưng.

Xác định không có vấn đề gì nữa, tôi ra cửa, chạy thẳng đến nơi Hồng Thiếu Nhu nói.

Hồng Thiếu Nhu không thẹn là phú thương trong truyền thuyết, không chỉ đơn giản thuê nơi đàm phàn này mà anh ta còn mua hẳn nhà trọ kia.

Ở dưới một mì sợi dẫn tôi vào trong phòng ở tầng hai, không cần nhiều lời, anh ta đã chờ tôi ở đấy.

Vọt vào cửa, tôi không nói hai lời, nhày luôn lên giường, nằm xuống, tứ chi dang ra hình chữ đại, nhắm mắt lại, bộ dạng vì nghĩa không sợ, nghiêm túc nói: “Đến đây đi! ! ! Chúng ta giải quyết một lần.”

Tôi lý giải nguyên nhân Hồng Thiếu Nhu đuổi sát tôi không buông thành Cầu bất đắc khổ của Bát khổ trong Phật giáo. (1)

Bởi vì Cầu bất đắc, cho nên mới thấy hứng thú với tôi.

Vậy tôi hiến thân một lần là có thể hoàn toàn thoát khỏi anh ta.

Nghĩ theo chiều hướng tốt, coi như là tìm vịt một lần- – tuy là mí mắt con vịt nhíu lại.

“Bất Hoan, em xem, em không hiểu tôi.” Hồng thiếu nhu đứng ở phía trước cửa sổ, cũng không tới đây, chỉ mỉm cười: “Nếu như chỉ muốn thân thể em, tôi cần gì phí công làm nhiều chuyện như vậy?”

“Đối với người bản thân tôi không quan tâm, trước giờ tôi không cần hiểu.” Ta thẳng thắn.

“Vậy theo logic này, Lý Lý Cát coi như là người em quan tâm, em nên hiểu rõ anh ta, vậy Bất Hoan, nói cho anh biết, saukhi anh ta biết em và Lý Bồi Cổ xảy ra quan hệ sẽ có phản ứng thế nào đây?” Ánh mặt trời chiếu lên gò má Hồng Thiếu Nhu, da mặt trắng hoàn hảo không tỳ vết.

Tôi nghĩ, lột da người này làm đèn lồng da nhất định bán rất đắt.

“Có điều kiện gì, anh nói ra luôn đi.” Thời gian không nhiều, lúc nào Lý Lý Cát cũng có thể sẽ tỉnh, tôi phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.

“Rất đơn giản, quay về bên cạnh tôi.” Hồng Thiếu Nhu cũng không phải người dài dòng.

Đáng tiếc cái cách giải quyết đơn giản này tôi không làm được.

“Như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là nói cho anh ta biết.” Hồng Thiếu Nhu lờ mờ uy hiếp.

“Yên tâm, trước lúc đó, tôi đã nói cho anh ấy biết.” Nếu đàm phán thất bại, tôi quyết định đi con đường cuối cùng.

“Cô nghĩ anh ta có thể chấp nhận?” Hồng Thiếu Nhu hỏi.

“Tôi sẽ giải thích.” Tôi nói.

Nụ cười của Hồng Thiếu Nhu từ khóe miệng nhẹ nhàng lan ra, lúc này trên gương mặt thanh tú có nét sắc sảo lay động: “Lúc Lý Lý Cát vì em mà tuyệt thực mất nước phải nằm viện thì em lại cùng anh trai anh ta điên loan đảo phượng (2), loại chuyện này phải giải thích thế nào đây?”

“Anh nói gì?” Màng nhĩ chợt bị ngăn chận, giống như là xe lửa qua đường hầm lúc loại cảm giác đó.

“Vì được gặp em, Lý Lý Cát tuyệt thực ba ngày, cuối cùng mất nước được đưa vào viện, suýt nữa không giữ được cái mạng nhỏ, mà khi ấy, em và Lý Bồi Cổ đang ở trong thư phòng giao hoan.” Hồng thiếu nhu nói từng chữ đều là đinh, đem ta đính tại trên tường.

Lý Lý Cát chưa từng nói đến chuyện này.

Khi anh đến tôi thấy sắc mặt anh trắng bệch, nhưng vì tinh lực anh vẫn tràn trề như thường nên tôi cũng không để ý, thật không ngờ, sau sự tái nhợt ấy là chuyện như vậy.

Cảm giác tội lỗi vỡ òa trong sâu thẳm, tôi bị lời này của Hồng Thiếu Nhu đánh bại: “Đừng nói cho anh ấy, chuyện còn lại, chúng ta có thể từ từ thương lượng.”

Giờ phút này, đầy trời hỗn loạn suy nghĩ mảnh vụn ở bên trong, ta chỉ bắt được một cái: Nhất định không thể để Lý Lý Cát biết chuyện này.

Nhưng đã quá muộn.

Bởi vì cửa phòng bị người ta mở ra, giọng nói lạnh lùng của Lý Lý Cát từ cửa truyền đến: “Không cần. . . . . . Anh đã biết.”

Đúng, anh đã nghe thấy tất cả..

(Còn tiếp ~~~~~~~~~~~~~)

(1) Bát khổ trong Phật giáo chính là tám điều khổ con người ai cũng gặp:

Sinh khổ

Con người khổ trong sự sinh sống. Người ta khổ từ khi còn là bào thai trong bụng mẹ. Con phải nằm trong bụng mẹ chật hẹp, cũng là khổ. Mẹ phải mang nặng đẻ đau biết bao khó nhọc, đó là khổ. Sinh con ra rồi thì cha mẹ cũng phải khổ. Con người sống trên đời phải mưu kế sinh nhai, cũng là khổ.

Lão khổ

Khi đến tuổi già thì thân thể trở nên già nua, mắt mờ, tai điếc. Đó là khổ.

Bệnh khổ

Con người phải chịu đau đớn, khổ sở cả về thể xác và tinh thần khi mắc bệnh. Đó là khổ.

Tử khổ

Khi sắp chết thì sợ hãi tinh thần, ngạt hơi rất khổ. Chết đi rồi thì thân xác phân hủy, hôi tanh. Gia quyến đau lòng. Đó là khổ.

Ái biệt ly khổ

Con người phải chịu khổ khi yêu mà lại phải chia lìa điều mình yêu, hàng ngày đem lòng mong nhớ. Đó là khổ. Có hai loại ái biệt ly khổ: sinh ly (chia lìa nhau khi còn sống) và tử biệt (chia lìa nhau khi chết).

Sở cầu bất đắc khổ (hay cầu bắt đắc khổ)

Con người khổ khi không được toại (bất đắc) nguyện vọng, tham muốn, khao khát của bản thân (sở cầu). Chẳng hạn, lúc đói thì muốn có cái ăn cái mặc; lúc no lại muốn giàu sang phú quý.

Oán tăng hội khổ

Con người chịu khổ khi phải tiếp xúc với những thứ mà không thích hoặc oán ghét.

Ngũ uẩn khổ (hay ngũ uẩn xí thạnh khổ)

Con người khổ vì có sự hội tụ và xung đột của ngũ uẩn – sắc, thụ, tưởng, hành và thức – trong cơ thể. Chẳng hạn, mơ ước (tưởng) quá thì cũng khổ, biết (thức) nhiều thì cũng khổ.

(2) Điên loan đảo phượng: Cụm từ chỉ chuyện phòng the.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer