NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Mandarin Của Tôi

Chương 5

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ads Top

Type: Ximiiesk

Kiểm Biên Lâm nhẹ nhàng lặp lại, “Đàn anh?”

Sau đó, anh im lặng đưa bức ảnh đã ký tên xong cho cô tiếp viên hàng không. Bầu không khí lại quay trở về trạng thái trầm lặng như lúc họ vừa lên máy bay.

Sơ Kiến thấp thỏm nhìn anh, cảm giác áy náy nhanh chóng lan tỏa. Đắn đo một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng giải thích, “Em không có cảm giác với anh ta,” nói xong liền lấy quyển tạp chí hàng không cũ mèm từ lưng ghế trước ra, lật bừa vài trang rồi lẩm bẩm, “Nếu thích ai, em sẽ nói với anh.”

Kiểm Biên Lâm quay lại lần nữa, nhíu mày nhìn cô.

Cả ngày hôm nay, sắc mặt anh vốn đã tệ, giờ càng tệ hơn.

Thật ra, nếu chú ý kỹ một chút, ai cũng có thể phát hiện được cảm xúc lúc này đang hiện rõ trong đôi mắt anh, có điều đã bị mái tóc ngắn trên trán che đi do cố ý tránh né cô. Anh không muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến cô, tùy tiện nói đùa hai câu nhưng không ngờ lại bị cô kéo xuống một vực thẳm phiền muộn khác.

Sơ Kiến biết anh đang nhìn mình nên không dám nhìn lại nữa. Thế là cô tập trung lật cuốn tạp chí trong tay, từ đầu đến cuối rồi lại lật ngược từ cuối lên đầu, đọc cả những dòng chữ quảng cáo bé xíu, cứ chịu đựng không khí ngột ngạt như thế đến tận lúc máy bay hạ cánh, vẻ mặt như thể đang phải kìm nén đến nội thương.

Trước khi xuống máy bay, Kiểm Biên Lâm lấy khẩu trang màu đen đeo vào, che đi hơn nửa khuôn mặt. Bình thường, anh rất hiếm khi đeo thứ này. Mấy hôm trước anh dùng vì bị cảm, sắc mặt kém, sợ bị chụp lại sẽ khiến fan lo lắng, còn bây giờ thì bởi tâm trạng không tốt, cảm xúc bất ổn nên càng sợ sẽ bị người ta viết lung tung.

Da anh vốn đã trắng, giờ lớp khẩu trang đen vì lại càng làm nổi bật vẻ nhợt nhạt.

Duy nhất có đôi mắt lộ ra, anh không nhìn cô mà chỉ nói, “Đi theo anh, đừng gần quá!” rồi cầm ba lô của mình đi trước.

Chuyến đi này vô cùng bí mật, tuyệt nhiên không có chuyện tiết lộ tin tức từ trước để fan ra sân bay đón. Thế nhưng từ lúc bước ra ngoài, cái dáng cúi đầu đi vội vã của anh cũng liên tục bị người xung quanh phát hiện. Cả đám người xa gần rối rít rút di động ra, háo hức chạy theo Kiểm Biên Lâm. Anh không dẫn theo trợ lí, khó tránh khỏi bị cả đám người vây kín, khó mà thoát ra được, may là tất cả bọn họ đều rất lịch sự.

Ánh mắt Kiểm Biên Lâm trước sau chỉ kiếm tìm bóng dáng Sơ Kiến giữa đám đông, sợ cô bị xô đẩy mà lạc mất. Trái lại, Sơ Kiến rất cẩn thận, ngoan ngoãn đi theo anh, luôn giữ khoảng cách hai mươi mét. Cô còn nhân lúc anh bị bủa vây mà rẽ vào cửa hàng KFC mua cốc Coca-Cola, kiên nhẫn ngậm ống hút, chậm rãi uống chờ anh thoát thân.

Ngày còn bé, cô cũng thường chờ anh như vậy.

Lúc ấy, chú Kiểm hay phải đi công tác xa vì công việc ở xưởng tàu, thường để Kiểm Biên Lâm qua nhà Sơ Kiến ăn cơm mười ngày đến nửa tháng, nên họ luôn về nhà cùng nhau. Nhưng anh thuộc lớp trọng điểm, lại là học sinh giỏi, vì thế ở lại học thêm hay tiết học bị dạy quá giờ là chuyện thường ngày. Lớp A9 của cô chỉ là lớp bình thường nên tan học sớm hơn. Vì vậy, hai lớp luôn một đầu một cuối tắt đèn muộn nhất. Chỉ khác là cả lớp anh đều đang học, còn lớp cô chỉ có mình Sơ Kiến đang ngủ hoặc đọc truyện tranh giết thời gian.

Thường khi tan học, mọi người sẽ nhao nhao chạy xuống, chỉ có mình anh men theo hành lang tối đen đi đến cuối dãy, đẩy cửa ra rồi dẫn Sơ Kiến đang đói đến mờ mắt đi về.

Tính kiên nhẫn đã được tôi luyện từng chút từng chút như thế đấy!

Ra khỏi sân bay quả thật giống như màn đánh quái thú để lên cấp trong game, khắp nơi đều là chướng ngại vật…

Cuối cùng, ngay cả ô tô của ba cô cũng bị mấy fan trung thành của anh bao vây. Sơ Kiến chắc mẩm không thể lên xe về nhà được, bèn quay người chạy đến chỗ xếp hàng chờ taxi.

Cùng lúc đó, điện thoại của Kiểm Biên Lâm rung lên, là Sơ Kiến gửi tin nhắn đến: Anh và ba em đi trước đi. Em bắt xe về sau.

Kiểm Biên Lâm tìm cô qua gương chiếu hậu, thấy cô lên xe rồi nhắc nhở mấy cô bé hâm mộ đang với theo anh coi chừng bị kẹp tay, sau đó mới đóng cửa xe lại.

Ba anh nằm ở phòng bệnh VIP, cũng may không phải phòng chăm sóc đặc biệt.

Sơ Kiến là người đến cuối cùng, lúc đi vào đã thấy Kiểm Biên Lâm đang ngồi cách xa giường, yên lặng cúi đầu bóc vỏ bưởi bằng tay không.

Còn ba anh – người đang ngồi trên giường – thì đang lên án con trai bằng tiếng Quảng Đông.

Tuy đến Hàng Châu đã lâu nhưng thường ngày, hai cha con họ vẫn nói chuyện bằng tiếng Quảng Đông. Sơ Kiến ở chung nhiều năm như vậy nên cũng có thể nghe hiểu được hết, nhưng không thể tuyệt nhiên mở miệng nói bao giờ.

Chú Kiểm trách mắng anh từ mũ mão đến quần áo, từ thắt lưng đến giày thể thao, thêm cả sợi dây chuyền trên cổ, cuối cùng không quên rầy la về chiếc nhẫn đen nơi ngón út.

Tóm lại, theo suy nghĩ của ông, đàn ông con trai ăn mặc đỏm dáng như thế thật chẳng ra thể thống gì.

Chàng trai Kiểm Biên Lâm cao lớn, chỉ im lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt ở lối đi nhỏ chật hẹp giữa cửa sổ và giường bệnh, khuỷu tay chống lên đùi, khom người tiếp tục công việc đang dở dang. Mãi đến khi nhìn thấy Sơ Kiến, anh mới chợt dừng lại.

Ba anh trông thấy Sơ Kiến, thái độ lập tức trở nên ôn hòa, thân thiết, “Tiểu Sơ à, chú nhớ con quá! Con bận thế sao còn chạy đến đây?”

“Không sao đâu ạ!” Sơ Kiến xua xua tay, “Con là bà chủ mà, có ai quản lí con đâu.”

Chú Kiểm đã lâu không gặp Sơ Kiến nên rất vui mừng, khắp người đau nhức nhưng vẫn có thể miêu tả vô cùng sinh động về việc buổi trưa hôm đó, huyết áp ông đột ngột hạ xuống rất thấp, suýt nữa đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm, đi chầu ông bà rồi.

Kiểm Biên Lâm nhân lúc ba mình đang nói chuyện đầy hứng khởi liền đứng dậy, đưa múi bưởi vừa bóc xong vào miệng ông, còn tiện tay bóc thêm một múi khác cho Sơ Kiến.

“Con xem đi, Tiểu Kiểm chịu khó, chu đáo biết bao!” Ba Sơ Kiến thì thầm, “Con trước giờ toàn ăn thì chăm mà làm thì lười.”

Cô vâng vâng dạ dạ thừa nhận mình lười biếng, tranh thủ vừa tách múi bưởi ra thành từng miếng nhỏ cho dễ ăn vừa len lén nhìn Kiểm Biên Lâm. Thấy chú Kiểm như thế, mọi người yên tâm hơn rất nhiều. Chắc hẳn tâm trang anh cũng nhẹ nhõm rồi nhỉ?

Chẳng bao lâu sau, có lãnh đạo xưởng đóng tàu đến thăm.

Kiểm Biên Lâm cứ như một con gấu trúc quý hiếm, ai vào cũng phải nhìn anh vài lần. Anh thấy ba mình đang tỏ vẻ rất hưởng thụ khi được mấy vị lãnh đạo hỏi thăm thì cũng không muốn ở lại quấy rầy nữa, nhanh chóng đi kiểm tra phí điều trị và nhận lấy một xấp hóa đơn viện phí mới nhất.

“Để em đi cho!” Sơ Kiến giành lấy hóa đơn từ tay anh, lật xem chi tiết, “Anh không tiện đi lung tung đâu.”

Kiểm Biên Lâm im lặng nhìn cô.

Sơ Kiến rút ví tiền từ tay anh rồi chạy mất.

Đến khu nộp tiền ở tầng dưới, trong lúc đối mặt với nhân viên thu ngân ngồi tính toán trước cánh cửa kính, cô miên man ngẫm nghĩ, lặng lẽ thương cảm cho chính mình. Nếu có thể quay lại thời điểm đó, cô thà làm mình làm mẩy đến khi Kiểm Biên Lâm chịu không nổi mà chủ động từ bỏ mình mới thôi, nếu vậy có lẽ cảm giác áy náy sẽ không bám riết lấy cô nhiều năm như vậy.

Ôi, tất cả là do cô năm đó chưa có kinh nghiệm.

“Bảo bối của mình thật là đẹp trai quá đáng, đến mức muốn ngạt thở… Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi mất! Cậu nhìn eo anh ấy kìa!” Mấy cô bé xếp hàng sau cô đang phấn khích bàn tán.

Bài hát này… chẳng phải ở trong chương trình ti vi hôm qua hay sao?

Một xấp tiền lẽ được đưa ra trước ô cửa nhỏ quầy thu ngân, Sơ Kiến cầm lấy rồi tranh thủ liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động trong tay cô gái kia. Quả nhiên là tiết mục đặc biệt ngày hôm qua. Đáng tiếc là lúc ấy khi tiếng nhạc vừa vang lên, Kiểm Biên Lâm người thật giá thật đã xuất hiện khiến cô bối rối, chẳng còn lòng dạ nào xem tiếp.

Sơ Kiến xếp lại xấp tiền lần lượt theo mệnh giá từ nhỏ đến lớn rồi nhét lại vào ví anh, vẫn không nhịn được tò mò liếc mắt sang nhìn trộm.

Trong bóng tối, một tia sáng trắng mỏng manh rọi xuống, còn anh thì dưới vành mũ kéo thấp ngước đôi mắt đen láy sâu hun hút lên, nhìn thẳng vào ống kính…

“Clip này thích hợp xem vào buổi tối đấy! Mau gửi link cho tớ đi nào!”

“Đúng đấy, đúng đấy! Tối hôm qua, tớ lăn qua lăn lại mười mấy lần vẫn không sao ngủ được! Trên sân khấu, sức tấn công của bảo bối nhà chúng ta quả là mạnh mẽ, hormone tung tóe ngập trời luôn!”

Ở sân bay và công ty thì cũng cho qua, nhưng ngay cả bệnh viện xếp hàng đóng tiền mà cũng gặp được fan của anh nữa, Sơ Kiến đã cảm nhận được sâu sắc mức độ nổi tiếng của anh rồi! Cũng khó trách vì sao vừa nghe Kiểm Biên Lâm đề nghị hợp tác dẫn dắt người mới, Đồng Phi đã hung phấn như thế, đến mức chỉ mong buộc ngay dây ruy băng khắp người cô đưa đến làm quà đáp lễ!

Lúc trở lại tầng VIP, cô trông thấy bóng lưng một người phụ nữ luống tuổi và Kiểm Biên Lâm đang dứng ở trước cửa phòng.

Đó là giáo viên chủ nhiêm hồi cấp 2 của Kiểm Biên Lâm và cũng là cô giáo tiếng Anh của Sơ Kiến. Hồi đó, chính bà cô này đã gọi hai người họ vào văn phòng, nghiêm khắc truy hỏi xem có phải đang yêu sớm hay không, còn tận tình khuyên bảo một hồi…

Không hiểu sao từ bé, Sơ Kiến luôn sợ giáo viên. Mỗi lần tình cờ chạm mặt các thầy cô trên hành lang, cô đều đứng nép sát vào bờ tường, cúi đầu lí nhí chào, sau đó tự xem mình như không khí rồi lướt đi. Bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà giờ phút này, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là bất giác nép vào tường rồi lặng lẽ đi qua, chỉ mong không bị phát hiện.

Dĩ nhiên, đối phương không để Sơ Kiến được như ý nguyện rồi. Cô Lý lập tức đưa tay kéo cô sang, hết vuốt tóc rồi lại nắm bàn tay cô, nói nào là lớn rồi xinh đẹp hẳn ra rồi mới đi vào ý chính, “Cô đến bệnh viện lấy thuốc, nhìn thấy lãnh đạo xưởng đóng tàu của bố Kiểm Biên Lâm mới hay tin ông ấy bị tai nạn lao động phải nằm viện, liền vội đến thăm. Không ngờ lại gặp bọn em ở đây.”

Sơ Kiến cười gượng, “Phiền cô quá ạ!”

Cô Lý cười hiền lành, “Hai vợ chồng em cùng nhau về à?”

Cô choáng váng, “Dạ không… không phải ạ!”

Không về cùng nhau? Vậy là người trước người sau hả?” Cô Lý cười khanh khách ngắt lời, “Cô hiểu mà. Tiểu Kiểm bây giờ là ngôi sao rồi, những người nổi tiếng luôn phải giữa bí mật cá nhân. Ừ, yên tâm đi, cô sẽ giữ kín cho. Ngay cả học sinh trong trường có hỏi, cô cũng không nhắc đến hai em đâu.”

“Cô… Cô ơi… Cô hiểu lầm rồi. Bọn em thật sự không có quan hệ gì cả.” Sơ Kiến líu lưỡi.

“Chuyện năm đó là vì nghĩ cho thành tích học tập của hai em mà thôi.” Cô Lý tiếp tục vuốt mái tóc ngắn của Sơ Kiến, “Em phải hiểu, đứng trên lập trường của một giáo viên, học sinh yêu sớm thật sự không tốt, không tốt chút nào cả. Có được bao nhiêu đứa có thể giống như hai em, đến tận bây giờ vẫn ở bên nhau cơ chứ, đều chỉ mù quáng rồi làm bừa cả.”

“Cô ơi, cô thật sự hiểu lầm rồi. Bọn em không ở bên nhau đâu. Thật ạ… Thật đấy ạ!” Sơ Kiến sợ ba mẹ bên trong nghe được, bèn kéo góc áo, cầu cứu Kiểm Biên Lâm.

Cô Lý có vẻ không hiểu gì, đành nhìn về phía Kiểm Biên Lâm vẫn đang bàng quan.

Kiểm Biên Lâm lấy lại ví tiền từ tay Sơ Kiến, tiện thể bỏ vào túi quần sau rồi mới trả lời ngắn gọn, “Bọn em chia tay rồi ạ!”

Cô giáo già bừng tỉnh, nét mặt buồn bã và tiếc nuối, cuối cùng vẫn ôm ý nghĩ khuyên giải, hàn gắn, nhỏ giọng hỏi, “Hai đứa cãi nhau à?” vửa nói còn vừa nắm lấy cổ tay Kiểm Biên Lâm, “Tiểu Kiểm, con gái ấy mà, chịu khó dỗ dành một chút, đừng tùy tiện chia tay em ạ!”

Vẻ mặt Kiểm Biên Lâm khổ sở, “Cô ấy khó dỗ dành lắm ạ! Em đã cố hết sức rồi.”

Bình luận
Ads Footer