NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Mandarin Của Tôi

Chương 26

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ads Top

type: Trang Phùng

Kiểm Biên Lâm nghĩ thấy không ổn, định nói vài lời giải thích cho rõ thì Sơ Kiến đã chạy mất…

Cô trở vào xe, thật sự không có việc gì làm bèn lấy kìm và dũa móng tay ra, bắt đầu cắt móng. Từng miếng tách tách vang lên đều đặn nhưng vẫn khiến cô cảm thấy cõi lòng rối loạn. Cô chợt dừng lại, đưa mắt nhìn về phía cổng, không biết nghĩ gì, lại tiếp tục cắt móng. 

Không bao lâu sao, Đồng Phi liền dẫn Lâm Thâm đến, lên chiếc xe chỉ có mình Sơ Kiến. Tuy nhân vật của Lâm Thâm phải đến vùng rừng núi xa xôi mới bắt đầu vào diễn, nhưng bộ phim quan trọng như thế mà cậu lại là người mới nên cần phải đến đoàn phim để chuẩn bị trước. Đồng Phi lấy lon Coca-Cola từ tủ mát ra, ném cho Lâm Thâm: “Tham quan một chút để tự khích lệ, sau này cậu nổi tiếng rồi thì chúng ta cũng sẽ có chiếc xe như vậy đấy, ngôi sao màn bạc tương lai ạ!”. 

Lâm Thâm cười kín đáo, cúi đầu mở nắp lon: “Trong bộ phim này, em và anh Kiểm là anh em sống chết có nhau. Nếu có cơ hội có thể khớp lời thoại với anh ấy trước không ạ?”. Anh chàng diễn viên “tiểu thịt tươi” chưa nổi này cũng thật yêu nghề. 

“Hiện giờ, lịch trình của anh ấy đã kín mít, giữa chừng còn phải dành thời gian đi đóng quảng cáo, quay show nữa, khớp lời thoại trước chắc chắn là không được rồi”. Đồng Phi tính toán, “Cậu mau học thuộc kịch bản, làm tốt việc chính mình nên làm trước đi, nhất là nội dung sơ lược về nhân vật thì nên đi gặp biên kịch trao đổi thêm một chút. Lần nào Kiểm Biên Lâm nhận được nội dung sơ lược về nhân vật cũng đã tầm một nghìn chữ, nhưng bản thân có thể bổ sung thêm vài vạn chữ, coi nhân vật ấy là chính mình, những tình tiết nhỏ nhặt trong kịch bản để nắm bắt biến chuyển trong quá trình trưởng thành, dần dần đã biến nhân vật này thành chính bản thân anh ấy. Muốn làm được như đàn anh Kiểm Biên Lâm, ít nhất phải chuyên nghiệp như anh ấy đã thì đến khi diễn chung, cậu mới không bị luống cuống”. 

Một lời nói dài như vậy được Lâm Thâm tiếp thu rất nghiêm túc, Sơ Kiến cũng nghe thấy. Đây là lần đầu tiên Đồng Phi nói đến những chuyện hậu trường của anh với vai trò một diễn viên. 

“Được hợp tác với đàn anh Kiểm Biên Lâm thì cậu phải biết trân trọng cơ hội, con người anh ấy rất đặc biệt, con đường đóng phim cũng rất triển vọng”. Đồng Phi còn không ngừng khen ngợi: “Phải nhớ lấy, kể cả lúc anh ấy chưa nổi tiếng cũng như sau khi nổi tiếng, lúc tiếp nhận phỏng vấn vẫn giữ thái độ như nhau. Hơn nữa, sau khi đã nổi tiếng càng cần phải sáng suốt hơn, thận trọng cả trong lời nói lẫn hành động. Lâm Thâm à, cậu phải theo đàn anh Kiểm Biên Lâm học hỏi nhiều một chút, những diễn viên tăng giá vùn vụt sau khi nổi tiếng thật sự quá nhiều rồi”. 

Lâm Thâm cười rụt rè: “Gần đây, em cũng có xem qua buổi phỏng vấn của đàn anh Kiểm Biên Lâm, vô cùng khâm phục”. 

Hai người cứ cô một câu đàn anh, tôi một câu đàn anh khiến Sơ Kiến rất khó chịu: “Hai người có thể đừng khen nữa không?”. 

“Còn mắc cỡ à? Khen thì sao chứ? Mình còn tôn sùng anh ấy nữa cơ! Đồng Phi này cả đời chưa bao giờ nịnh nọt đàn ông, cũng chưa hề nghĩ đến chuyện đó đâu! Lần này, anh ấy kiên quyết đưa Lâm Thâm ra mắt, thật ra chỉ đơn thuần, đơn thuần, đơn thuần là muốn giúp đỡ bọn mình mà thôi. Mình cũng không hồ đồ, biết rất rõ tất cả chỉ vì cậu là cổ đông trong studio của mình thôi”. 

Sơ Kiến sửng sốt, lúc trước không nghĩ đến chuyện này, còn tưởng rằng Tạ Bân thật sự xem trọng nhân tài tiềm năng của studio Đồng Phi. Nhưng nếu nói như thế thì phải hỏi ngược lại xem studio này có nhân tài tiềm năng gì mà Tạ Bân nhất định phải có chứ? Sơ Kiến vừa hiểu được chuyện này mới muộn màng xúc động. 

Đồng Phi ôm cổ cô tán gẫu: “Vừa rồi, mình chạy đến xem, lần này Kiểm Biên Lâm đột phá rất lớn đấy! Xem kịch bản xong, mình vẫn chưa cảm nhận được sâu sắc, nhưng xem hiện trường thì đã chắc chắn rồi. Một diễn viên thuộc kiểu trong sáng đột nhiên trở thành người đàn ông hừng hực nam tính…Hiệu quả mang lại lần này sẽ tăng gấp đôi cho mà xem”. 

Không phải chỉ là…cảnh nóng thôi sao? 

Sơ Kiến vừa mềm lòng xúc động lại bắt đầu thấy tâm trạng sa sút. 

Đồng Phi hả hê, trêu chọc cô: “Mình từng xem qua nguyên tác rồi, rất nhiều cảnh nóng đấy nhé! Tạ Bân cần đưa công ty lên sàn nên cần phải tạo hiệu ứng bùng nổ với vài bộ phim lớn. Cứ xem như đây là đền đáp của Kiểm Biên Lâm dành cho Tạ Bân đi!”. 

Sơ Kiến im lặng. 

“Ghen à?” Đồng Phi thấy vẻ mặt Sơ Kiến không ổn, liền chế giễu cô: “Cậu đừng ghen, mình không dám khiến cậu hiểu lầm đâu. Công ty của Tạ Bân là nhà đầu tư, lời nói có trọng lượng rất lớn, cảnh nóng đã bị cắt từ lâu rồi, chỉ đơn giản là một bộ phim gián điệp phản gián điệp thôi. Cảnh hôm nay là do tối qua đạo diễn đọc xong nguyên tác, thật sự rất thích thú nên tạm thời thêm vào, đoán chừng là cũng không quay được rồi…Khi nãy, mình thấy bọn họ còn chưa quay đâu, vẫn đang thảo luận với đạo diễn cách giải quyết đấy”. 

Thật đáng tiếc!

Nếu Kiểm Biên Lâm thật sự quay cảnh kiss chính diện, không cần nghĩ cũng biết khi bộ phim này được trực tiếp quảng bá rầm rộ trên mạng sẽ tạo nên làn sóng sôi sục như thế nào, tỉ suất người xem đài chắc chắc sẽ tăng lên 2%, con số 3% chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi. Dĩ nhiên, Đồng Phi không ôm bất cứ hi vọng gì về việc Kiểm Biên Lâm có thể thật sự quay cảnh hôn cả. Anh sẽ không bao giờ đi con đường của mấy “tiểu thịt tươi” đang nổi đâu. 

Đồng Phi bùi ngùi vô hạn, luyến tiếc vô vàn, vô số lời nói luẩn quẩn trong lòng khi thốt ra lại hết sức đơn giản: “Thật là…quá lãng phí đối với một gương mặt như vậy”. 

Đồng Phi nhất quyết kéo Sơ Kiến đi xem. Sơ Kiến lặng lẽ bước vào phim trường, trông thấy Kiểm Biên Lâm đang đứng trước máy giặt, một tay chống lên vách tường, hông dựa sát tường, đưa lưng về phía ống kính, khẽ cử động ngón tay trong bóng tối: “Vất vả rồi”. Anh gật đầu với đối phương, tỏ vẻ xin lỗi rồi nhìn lên vị trí đằng sau máy giặt, trong đầu nhẩm lại những lời thoại và tình tiết phải diễn hôm nay. 

Kiểu quay lấy góc như thế này thật ra còn mệt hơn diễn thật. Nữ diễn viên tạo ra tư thế gợi cảm kỳ lạ theo hướng dẫn cầm tay chỉ việc của phó đạo diễn, cũng cảm thấy quá buồn cười, thật sự chưa từng quay cảnh như thế này bao giờ. Kiểm Biên Lâm làm vậy đâu phải là từ chối quay cảnh hôn, phải nói là tránh phụ nữ như tránh tà. “Có thể hiểu được, anh Kiểm không phải là người chuyên đóng phim thần tượng”. Ngay cả việc leo lên máy giặt cũng là phụ tá giúp nữ chính leo lên. Xét từ góc độ nào đó, Kiểm Biên Lâm thật sự vô cùng giữ gìn phẩm chất của mình. 

Nhưng đứng ở góc độ khác thì lại chẳng có chút ga lăng gì cả. 

Rất tốt, khai máy. 

Sơ Kiến đứng từ đằng xa, chỉ có thể nhìn thấy Kiểm Biên Lâm cúi người đưa lưng về phía mình…Uừ thì cô cố gắng muốn nhìn cho rõ nhưng nhìn không tới, vị trí quá khuất, toàn bộ đều bị cơ thể cao lớn của anh che khuất…

Chỉ quay chốc lát như thế rồi kết thúc. 

Kiểm Biên Lâm không phát hiện Sơ Kiến đã quay trở lại, bắt đầu để nhân viên mời bớt người ra ngoài. Mọi người lục tục ra ngoài, đến tận chỗ Sơ Kiến. 

Sơ Kiến chần chừ không biết là cảnh gì mà phải bí mật như thế…Cô vừa định phối hợp rời đi thì đã bị Tạ Bân bắt gặp, kéo lại: “Ơ? Chạy cái gì hả, bà xã của Kiểm Biên Lâm?”. 

“…Không phải mọi người đang thu  dọn phim trường sao?”

“Phải, đó là người ngoài thôi. Có vài cảnh không thể để người khác xem được ấy mà.” Tạ Bân hạ giọng: “Cô không phải là người trong nhà sao? Không xem phí lắm!”. 

“…”

Tôi không muốn xem đấy!

Sơ Kiến không nói thêm gì vì cô đã thấy Kiểm Biên Lâm bắt đầu cởi áo sơ mi. Thợ trang điểm đang dặm lại phấn cho anh nên đương nhiên anh không nhìn thấy Sơ Kiến đang đứng tránh sau tấm phong trong góc, còn khẽ dặn dò thợ trang điểm gì đó. 

Tạ Bân cứ kéo Sơ Kiến đi, còn thuận miệng cất giọng: “Nước ấm, đừng dùng nước lạnh, đây là bệnh nhân đấy!”. 

“Được rồi, Tổng giám đốc Tạ, nhớ rồi mà”.

Thợ trang điểm nhận lấy bình phun nước nhỏ từ tay trợ lý, đưa lưng về phía cô cởi áo anh ra. Tim đập thình thịch liên hồi, Sơ Kiến liếc nhìn diễn viên nữ, thầm hỏi bên kia cũng phải cởi à? Cảnh nóng như vậy cũng có thể trình chiếu sao? Chắc chắn là không phát sóng được và sẽ bị cắt bỏ rồi. Nếu đã bị cắt thì còn quay làm gì, lãng phí tài nguyên vậy ư? 

Sơ Kiến thầm oán, từng đường nét mượt mà trên tấm lưng của Kiểm Biên Lâm, vòng eo với đường cong vừa phải đầy cám dỗ khiến người ta muốn chạm vào, cả lưng quần cố ý kéo thấp cũng đều đưa về phía cô. Thợ tran điểm phun chút nước lên lưng anh, dùng ngón tay từ từ tạo dáng thành những giọt mồ hôi đọng lại trên lưng và trên tóc…

Sau đó, anh bước qua mà không cần diễn viên nữ. Vẫn là góc quay chếch đi, hai chân tách ra, cơ thể hơi cúi xuống nghiêng về phía trước để quay liên tục vài phân cảnh, tiếp theo lại xoay qua, chống vào vách tường rồi quay thêm vài cảnh nữa.

Xong xuôi…Kết thúc công việc. 

Ơ? Vậy là xong rồi sao? 

Hiểu Vũ mang khăn tắm đến cho anh khoác ngoài, tiện tay mang theo luôn cả áo khoác lông vũ. Kiểm Biên Lâm vừa nhận lấy khăn lau tóc mới chú ý đến Sơ Kiến đang đứng phía sau đám người bên cạnh Tạ Bân, liền đi thẳng đến chỗ cô. Trong đầu vẫn đang suy nghĩ những lời định giải thích vừa nãy, liên quan đến việc công ty Tạ Bân chuẩn bị lên sàn nên phải…

“Anh đóng xong cảnh này rồi hả?” Sơ Kiến vẫn không chắc chắn lắm. 

“Gần xong rồi”. Anh cẩn thận nhớ lại, một cảnh tương tự như cúi người cưỡng hôn và cả bóng lưng mơ hồ, đúng là gần xong rồi. “Không cần phải quay thêm”. 

Kiểm Biên Lâm đã hoàn toàn hiểu nhầm ý cô, còn đang giải thích không biết mấy cảnh đơn giản này có đủ chống đỡ cho màn cảnh nóng mờ ảo không thì…

“Vậy họ đuổi người đi làm gì?”

Kiểm Biên Lâm kéo khăn tắm ra, để lộ vết sẹo phẫu thuật: “Chuyện này không thể bị rò rỉ ra ngoài được”. 

Hóa ra là muốn che giấu vết sẹo phẫu thuật. 

Dù sao phim trường cũng không có máy sưởi, cho dù dùng nước ấm cũng sẽ nguội lạnh nhanh chóng. Họ trở về xe liền bật bếp hâm trà chanh gừng, uống ngay cho ấm người. Rửa tay rửa mặt sạch sẽ xong, Hiểu Vũ còn định hỏi là có cần thêm vài lát chanh không thì đã bị Tạ Bân lôi đi. 

Cửa xe đóng lại, ngăn cách với bên ngoài. Tay chân Kiểm Biên Lâm đều lạnh cóng, vừa nãy thảo luận với đạo diễn để tìm ra phương án khả thi thật đúng là hao tổn sức lực. Vừa phải khiến đạo diễn cảm thấy được tôn trọng chứ không phải anh đang giở bệnh ngôi sao, vừa muốn bản thân thuận lợi qua ải…

Sơ Kiến nghịch bình trà, bình trà cầm tay vang lên tiếng lách tách. Một lúc sau, cô mới liếc nhìn anh rồi nhanh chóng quay đi, vài giấy sau quay lại nhìn: “Hỏi anh một vấn đề kỹ thuật nhé?”.

“Sao hả?”

“Ban nãy, anh đóng cảnh hôn là quay chếch đi à…”

Nuốt xuống cả ngụm trà nóng khiến lưỡi bỏng rát, anh mỉm cười, nói khẽ: “Có thể xem là vậy, nhưng cũng có thể là không”.

Sơ Kiến lườm anh. Phải thì phải, không phải thì không phải, còn có kiểu lập lờ nước đôi này à? 

Kiểm Biên Lâm đặt tách trà nhỏ trong suốt xuống, tách đầu gối ra, nhích người ra sau, kéo cô đến trước người mình rồi đặt cô ngồi sát trước măt: “Anh làm mẫu cho em xem”. 

Làm mẫu á? 

Kiểm Biên Lâm mở ngăn kéo lấy túi giấy ướt ra, lau sạch sẽ mấy ngón tay rồi vò khăn giấy thành một cục vứt vào sọt rác. 

“Như vậy…”

Ngón trỏ đặt lên môi cô, sao đó đôi môi cũng kề sát. Môi hai người kề vào nhau cách ngón tay anh. Trong khoảnh khắc chạm vào nhau, tim Sơ Kiến như muốn rơi rụng, cái này có khác gì không hôn đâu…

“Không thể nào như vậy…”

Anh bỗng cười khe khẽ, rút ngón tay ra, thuận lợi mút lấy môi cô mà không có gì ngăn trở. Làm sao có thể thế được, anh muốn hôn cô, từ bé đến lớn chỉ có mình cô mà thôi. 

Tay anh mơn trớn vành tai cô, phần đuôi nhô ra sau chiếc bông tai cọ vào ngón tay anh, lúc nặng lúc nhẹ, cảm giác đầu lưỡi kia đang nhiệt tình cố gắng quấn quýt với anh. Hương trà chanh gừng vương vất giữa môi lưỡi hai người, lan tỏa từ miệng xuống khiến lục phủ ngũ tạng đang trống rỗng cố hết sức kêu gào đòi hỏi thứ khác đến bổ sung. 

Tay anh phủ lên lưng cô, vuốt ve nồng nhiệt, cảm giác nơi đó đang có thứ vô cùng cố gắng trói buộc thân thể cô, bàn tay trượt theo áo len mềm mại lần vào bên trong. 

Còn một lớp nữa…

Anh: “Gì thế?”. 

Sơ Kiến lẩm bẩm: “…Dây…áo lót”.

Anh: “À…”. 

Vạt áo được kéo ra. Một người đang khát khô đến mức không thốt lên lời sau khi “trèo đèo lội suối” rốt cuộc đã tìm thấy nguồn nước cứu mạng, thử hỏi còn ai có thể ngăn anh đến gần nơi đó cơ chứ? Cuối cùng, Kiểm Biên Lâm đã tìm được nơi mà mình khát khao rất lâu, muốn nhanh chóng nắm bắt nhưng vẫn còn chút khó khăn. 

Yết hầu bất giác khẽ trượt lên xuống. Thật là chết người. Hành động còn giết người hơn cả việc phun nước ấm lên lưng rồi bị gió lạnh thổi nữa!

Bình luận
Ads Footer