NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 1 – Chương 17: Phá thai bất đắc dĩ

Tác giả: Đạm Mạc Đích Tử Sắc
Chọn tập
Ads Top

Sau bữa cơm tối, Tư Vũ trở về phòng chờ điện thoại của Trạc Thác.

Cô vừa mới ngồi xuống, bà Thẩm đến bên cạnh, âu sầu nói: “Tiểu Vũ, chúng ta quyết định rồi, mai sẽ dẫn con đến bệnh viện phá thai.”

Sắc mặt Tư Vũ tái nhợt: “Mẹ….”

“Tiểu Vũ, nghe mẹ nói, chúng ta cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy, trong lòng chúng ta cũng có nỗi khổ riêng.”

“Cái gì mà bất đắc dĩ? Không phải vì hai người ham tiền tài quyền thế của Tư Đồ gia sao. Ba đã thay đổi rồi, trong mắt chỉ có tiền, tình thân đối với ông mà nói không có chút ý nghĩa nào. Ông ngại cùng yêu phú, dã man vô lý, lớn đánh uyên ương, bán nữ cầu vinh…………….”

“Chát” Một âm thanh vang lên, trên mặt Tư Vũ xuất hiện một dấu tay đỏ lựng. Cô vừa che mặt vừa không thể tin vào mắt mình.

Bà Thẩm cũng nhìn cô, nghiêm trang nói: “Tiểu Vũ, vốn dĩ mẹ không muốn nói cho con biết. Thật ra, ba con luôn muốn con kết hôn với A Thụy, vì nhà ta cần nhà nó giúp đỡ. Ba con vì tin tưởng tiểu nhân mà làm công ty mắc nợ nên cần Tư Đồ bá bá giúp đỡ.”

Tư Vũ nguôi ngoai, mở tròn mắt. Lâu sau mới nói: “Ngân hàng không cho vay sao?”

“Chúng ta đã thử rồi nhưng ngân hàng điều tra được công ty thật ra là cá không vỏ bọc nên họ không muốn mạo hiểm. Nếu như chúng ta quay vòng tài chính thì tháng sau công ty sẽ chính thức phá sản. Đây cũng là lý do tại sao chúng ta đồng ý với yêu cầu của Tư Đồ bá bá.”

“Nhưng………Con chỉ yêu Thác, huồng hồ con còn có có của Thác. Mẹ, hay chúng ta nghĩ biện pháp khác được không?”

“Đồ ngốc, nếu có những biện pháp khác thì…., thì mẹ sẽ không làm khó dễ con như vậy.”

“………………….”

“Đừng do dự nữa, coi như lần đầu tiên con giúp ba có được không? A Thụy yêu con xem ra cũng không kém A Thác, con lấy cậu ấy rồi thì tương lai sẽ hạnh phúc hơn so với A Thác.”

Nhìn gương mặt mẹ mình luôn mỉm cười là vậy mà hôm nay tinh thần lại chán nản, Tư Vũ không biết nên làm sao cho phải, cúi đầu suy tư một hồi, bà Thẩm ra khỏi phòng lúc nào cũng không biết.

Đến khi tiếng điện thoại vang lên, cô ms hồi phục lại tinh thần, thấy trên điện thoại là dãy số quen thuộc, cô hoảng loạn để lại điện thoại lên bàn để nó cứ tiếp tục kêu.

Cô nằm trên giường lo sợ, nửa tỉnh nửa mê, cô mơ hồ nghe được tiếng điện thoại vang lên không ngừng.

Hai ngày cuối tuần, trừ những lúc ăn cơm ra thì cô không hề bước ra khỏi cửa phòng nửa bước. Trạc Thác một mực gọi đến, cô không tiếp; rốt cuộc cô nhờ chị Vương thay mặt cô tiếp anh, nói dối rằng cô cùng gia đình về nhà ông ngoại ở quê rồi.

Trải qua hai ngày tự nghĩ, cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định, ngồi trên giường vuốt ve cái bụng bằng phẳng, thấp giọng, cô nói: “Con à, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, tuyệt đối không để cho người ta làm tổn thương đến con. Dù cho vất vả, mẹ cũng sẽ cùng con và ba con sống cùng nhau; đến lúc đó, chúng ta – một nhà ba người cùng nhau cố gắng tạo nên một tương lai tốt đẹp.”

Đột nhiên cánh cửa phòng mở toang, Thẩm Lạc Chính khí thế ào ạt bước đến, bà Thẩm mặt mũi đầy sự âu lo theo sát phía sau. Ông đến trước giường nói: “Tiểu Vũ, cha hỏi con lần cuối, con có đồng ý đi bệnh viện phá thai, sau đó cùng A Thụy đính hôn không?”

“Cha, con đã quyết định rồi, con nhất định sẽ lấy Thác. Còn về phần chuyện của công ty, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chuyện đấy, cha yên tâm, từ nay về sau chúng con sẽ đối tốt với hai người.

“Con!” Thẩm Lạc Chính vừa nghe vừa tức giận đến mặt mũi tái đi, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, con đã quyết như vậy thì ta sẽ từ con, nhưng con cũng đừng mong được cùng tên tiểu tử kia chung sống với nhau, ta nhất định sẽ làm cho nó sống không bằng chết.”

“Cha, cha định làm gì?” Sợ ông, Tư Vũ la lên.

“Ta muốn gì chứ? Hừ, một kẻ không rõ lai lịch, nếu như nó ăn trộm xe của công ty thì cảnh sát sẽ phán nó tội gì?”

“Cha………” Tư Vũ hoảng sợ mở to mắt.

“Con đã cố ý cùng nó chung sống thì từ nay về sau chuẩn bị đến nhà giam thăm tù đi, hừ!” Ông cười lạnh, “Ngày mai ta sẽ thực hiện kế hoạch.”

“Cha, đừng!” Biết ông nói được làm được, Tư Vũ khóc lớn, quỳ trước mặt ông cầu xin “Cho con nghĩ lại được không?”

Bà Thẩm đau lòng nhìn con gái mà lực bất tòng tâm.

“Được, sáng mai hãy cho ta một câu trả lời thuyết phục. Nếu không thì đừng trách ta vô tình.” Thẩm Lạc Chính nói xong, quay người bước đi.

Bà Thẩm nâng cô đang ngã ngồi trên mặt đất lên, đau lòng nói: “Tiểu Vũ, con yêu, quay về giường đi.”

Tư Vũ đẩy bà ra, nói: “Mẹ, con muốn yên tĩnh một mình!”

Bà Thẩm thở dài một tiếng, nhìn cô một cái rồi mới xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa phòng.

————–

Hôm sau, Tư Vũ xuống lầu, đến trước Thẩm Lạc Chính bình tĩnh nói: “Cha, con đồng ý! Nhưng con có yêu cầu. Con muốn cha giúp Trạc Thác chứng thực thân phận. Đến khi anh ấy hiện, cứ ghi từ ‘cô nhi viện Thánh Tâm’ là được.” Trước biểu hiện kinh ngạc của ông, cô nói tiếp: “Con biết cha có thể làm được mà!”

“Được! Cha đồng ý với con!” Sau khi suy nghĩ một lúc, Thẩm Lạc Chính đồng ý với cô.

Để tránh đêm dài lắm mộng, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ Lưu, Tư Vũ phá thai đúng ngày hôm đấy. Trong suốt quá trình, ngoại trừ việc trả lời câu hỏi của bác sĩ ra thì cô không hề hé ra nửa lời, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, bà Thẩm luôn lo lắng bên cạnh cô.

Về phòng, cô nằm trên giường lấy chăn mền phủ kín thân. Bà Thẩm nhẹ nói: “Tiểu Vũ, con nghỉ ngơi chút đi, mẹ đi nấu ít cháo cho con ăn.” Chờ mãi không thấy cô có phản ứng gì, bà thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài.

Nghe được tiếng cửa đóng, người trong chăn lập tức run rẩy. Tư Vũ cắn chặt ga giường, nước mắt như mưa rơi xuống hai gò má, trong đầu cô không nhưng hiện lên hình ảnh vừa rồi tại bệnh viện.

Không thể tưởng tượng được kết tinh tình yêu của cô với Thác còn chưa thành hình đã phải chuyển hóa thành một vũng máu nho nhỏ như vậy.

Nhìn một khối dịch màu trắng trong cơ thể mình chảy ra, cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Nhưng cô lại không hề chảy một giọt nước mắt, một tiếng rên rỉ cũng không có. Cô cho rằng mình sẽ rất kiên cường, từ lần xương máu này cô mới hiểu được cái gì gọi là lòng đau như cắt, ruột gan đứt từng khúc. Cho đứa bé một sinh mệnh nhưng lại không cho nó có cơ hội kéo dài tính mạng, cô phát hiện mình thật vô dụng, thật quá tàn nhẫn. Nghĩ lại mà thất giật mình, cô nghĩ cả đời này chắc cô sẽ không quên được.

Bụng còn rất đau, nhưng không thể so được với việc đau lòng. Đột nhiên, cô nhớ đến Thác, muốn ngả vào ngực anh mà khóc một hồi, nhưng đáng tiếc là cô không thể. Cô không thể nào tưởng tượng được nếu anh biết mình đã nhẫn tâm bỏ rơi đứa bé thì sẽ có phản ứng thế nào.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer