NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 63: Tà công(1)

Tác giả: Vương Thiểu Thiểu
Chọn tập
Ads Top

* Giản Phỉ Phỉ mặc dù có võ công, nhưng nhìn thấy cảnh chém giết hỗn loạn như vậy, vẫn run nhè nhẹ, nhẹ giọng nói: “Kia, ở chỗ kia… Có quang mang hồng nhạt…” Triệu Long một bên nghe ngóng cẩn thận, thấy mấy hộ vệ không hiểu phong tình ngăn trở ánh mắt của nàng, vội quát: “Mấy kẻ các ngươi lại đây, không được đi loạn, phải bảo vệ tốt phu nhân, không được phạm sai lầm nữa, bằng không thật có lỗi với tướng quân, khụ khụ! Đúng, đứng vậy là tốt rồi!”

” Vương… Nhạc Nhạc sao lại không đánh, thiết kỵ binh trận pháp Kim Thạch mang theo đã loạn, sắp không trụ được rồi, ôi, Triệu Long, Vương Nhạc Nhạc hôm qua đã cứu ta, ngươi xem thế nào giúp bọn hắn một chút?”

Triệu Long vuốt vuốt chòm râu ngắn cứng màu đen, nhìn chằm chằm cuộc hỗn chiến trong sân, trả lời: “Phu nhân, bọn Kim Thạch mặc dù rơi vào hạ phong, nhưng muốn tiêu diệt thiết kỵ bọn họ, cũng phải trả một giá rất đắc, lưỡng bại câu thương, Mã Vạn Lý sẽ không làm, nhất định do Kim Thạch không buông tha Vạn Lý Minh, Mã Vạn Lý muốn liều mạng cá chết lưới rách, con của hắn vừa mới chết, tính tình đại biến cũng có thể hiểu… Vương Nhạc Nhạc che chở Kim Điệp, chung quanh hắn cũng không có địch nhân, đánh cũng rất thoải mái, quanh hắn còn có mấy mỹ nữ võ công cực cao bảo vệ, nên rất an toàn…” Còn muốn phân tích giải thích thêm, đột ngột bắt gặp Mộc phu nhân lo lắng nhíu mày trừng nhìn hắn, vỗ vỗ ót cười nói: “Muốn giúp hắn, rất đơn giản, chỉ cần tìm một cái cớ, ôi, phu nhân người xem, ở bên kia có một kẻ, đầu lưỡi màu đỏ, lão đầu mặc áo choàng cũ đang le lưỡi ra, ngày hôm qua chính là hắn, Điếu Tử của Quỷ Ngục Môn, làm loạn trong phủ chúng ta, chỉ cần…”

Mộc phu nhân gật gật đầu, nói không sợ phiền toái, chẳng cần biết chúng là Vạn Lý Minh hay là Tư Đồ thế gia ta cũng không sợ! Ta chỉ biết, ngày đêm hôm qua nếu Nhạc Nhạc không liều mình cứu ta, bây giờ ta đã chết thảm tại dã ngoại rồi, Triệu Long, cứ làm theo ý ngươi!

Giản Phỉ Phỉ cũng gật gật đầu, nói: “Xảo Xảo tỷ yên tâm, có Kiếm Tông tại đây, tuyệt không để cho tỷ bị khi dễ ủy khuất, Vạn Lý Minh càng ngày càng kỳ cục rồi, ngang nhiên chạy đến Kim phủ giết người nháo sự, phụ thân cũng thiệt là, ngoại trừ luyện kiếm, chuyện gì cũng không quản, nếu ngừoi đến đây, nhất định dọa Mã Vạn Lý phải bỏ chạy!”

Triệu Long phân phó thủ hạ, lưu lại ba mươi người bảo vệ Mộc phu nhân, chính mình mang theo bảy mươi kim giáp hộ vệ, bày ra trận hình nghiêm thủ, chậm rãi đi về đấu trường, tiến tới gần Điếu Tử Quỷ…

Triệu Long phân phó thủ hạ: “Chúng ta chủ yếu là bắt Điếu Tử Quỷ, không cần giết người của Vạn Lý Minh. Đương nhiên nếu chúng bổ đao vào cổ chúng ta, các huynh đệ ngàn vạn lần không cần khách khí, trước đâm vào bụng của chúng, lại vặn gãy cổ chúng, một câu, ngăn cản ta, sát!”

Mấy tên hộ vệ đều là lính do hắn mang theo, luôn tuân theo mệnh lệnh của hắn, đồng thanh trả lời: “Vâng, kẻ nào ngăn cản ta, sát!” Từng chém giết trên chiến trường, sát khí lâu nay vẫn tồn tại sâu trong linh hồn, lâu nay vẫn cố tìm cách thoát ra khỏi cơ thể, hắn ngửi thấy mùi máu tươi, thét gào cuồng dại, ánh mắt bọn họ tựa hồ đã trở thành màu đỏ, tựa như dã thú.

Mấy tên thành viên Vạn Lý Minh có mắt như mù, gặp người tới mang hộ giáp tỏa kim quang, tưởng nhân mã của Kim Thạch, nhắm mắt miệng hét lớn, ôm trường đao, chém bọn người Triệu Long, lực lượng yếu ớt, giống như thiêu thân lao vào lửa, chỉ để lại máu tanh nhỏ giọt, thi thể nằm lại phía sau kim giáp, con mắt phình lên, đồng tử tan nát, cả ánh sáng mặt trời sáng sớm cũng không thể nhìn thấy nữa, chỉ có thể ngã xuống Cửu U hoàng tuyền, u ám lạnh lẽo như băng.

Điếu Tử Quỷ tay cầm dây tơ màu vàng đen, hắc sắc khí bao phủ khắp toàn thân, ô kim tác(dây tơ vàng đen) tựa như linh xà, quỷ dị phi vũ, cứ như ác quỷ địa ngục quấn lấy tâm hồn con người, nhe răng cười quất kỵ binh rớt xuống ngựa, thuận tay quất ô kim tác lên cổ ngựa, cổ tay đột nhiên run lên, chiến mã cao lớn cường tráng truyền ra tiếng răng rắc nát vụn, con ngựa trắng rên rĩ một tiếng, thân hình tuyết trắng ngã mạnh xuống, đôi mắt xinh đẹp to đen, chảy ra vài giọt nước mắt, tẩm ẩm ướt lớp lông cạnh khóe mắt.

Kỵ binh không có ngựa thì trở thành bộ binh rồi– người nọ từ trên mặt đất bò lên, bi thống nhìn ái mã chết đi, giận dữ hét lớn một tiếng, giơ đao đâm hướng Điếu Tử Quỷ. Điếu Tử Quỷ cong chiếc lưỡi dài lên, liếm môi dưới đỏ sậm, đồng tử lạnh tro nhìn chằm chằm người kỵ binh không còn ngựa, khóe miệng có chút nhếch lên, như là cười nhạo, cười nhạo hắn sắp sửa trở thành thi thể cứng ngắc.

Điếu Tử Quỷ đã ôn nhu đem trường tác(dây tơ dài) quất lên cổ người kỵ binh không ngựa, đang muốn chấm dứt sinh mệnh của hắn. Nhưng lại nghe thấy từ phía sau tiếng động của mười kẻ muốn đánh úp hắn, hắn nhe răng cười một tiếng, buông con mồi trong tay ra, bay xéo tại không trung, né tránh ám kích, chờ khi hắn rơi xuống trên mặt đất, lại phát hiện đã bị khác bao vây nghiêm ngặt, Triệu Long xông lên quát: “Điếu Tử Quỷ, ngươi là một lão hỗn đản! Đêm qua nhập phủ dùng kế,điệu hổ ly sơn hại ta thiếu chút nữa tạo thành sai lầm cực lớn, hôm nay quyết không tha ngươi!”

” Thiếu chút nữa? Chẳng lẻ Ngạ Tử Quỷ không đắc thủ, rõ ràng thấy hắn đã ôm Mộc phu nhân ra khỏi…?” Hắn hơi lộ vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẻ Ngạ Tử Quỷ đã bị tướng quân Mộc phủ bắt được, không xong, Sắc Quỷ đã chết, nếu hắn lại xảy ra chuyện, làm sao giao phó với môn chủ!” Vội hỏi nói: “Các ngươi làm gì Ngạ Tử Quỷ rồi?”

Triệu Long cười hắc hắc, nói: “Vào hoàng thành nên nghe qua một câu như thế này, “nếu đi vào Mộc phủ, tiết kiệm trăm thạch lương”! Ngạ Tử Quỷ đã vĩnh viễn tiết kiệm lương thực rồi, phía dưới, đã đến lượt ngươi vào luân hồi rồi, ngươi phải vi trẻ em trên thế giới đáng chết đói mà đóng góp chút chứ… Các huynh đệ, giết cho ta, xông lên giết hắn cho ta, nếu lại để cho hắn chạy trốn, chúng ta còn mặt mũi nào gặp phu nhân!”

Chúng thủ hạ hộ vệ cùng rống to “Sát!” trận thế chậm rãi biến hóa, vây quanh tên Điếu Tử Quỷ đang lo lắng.

Nhạc Nhạc nhìn thấy Thải Vân cực kỳ tôn kính, cực kỳ e ngại sư phụ, rất coi trọng sắc mặt của sư phụ, trong lòng thầm đề phòng. Yến Vô Song đã lo lắng nhìn về phía Nhạc Nhạc, hai người trao đổi ánh mắt, tỏ vẻ đồng ý giải thích của đối phương. Nhạc Nhạc trảm ngã mấy kẻ muốn nhân cơ hội đánh lén, đi đến bên người Thải Vân, nhìn Ẩn Quy đạo trưởng cười nói: “Thì ra là Ẩn Quy đạo trưởng đại danh lừng lẫy, ta thường xuyên nghe Thải Vân nhắc tới, hôm nay được gặp, quả nhiên bất phàm, vãn bối Vương Nhạc Nhạc, tiến đến bái kiến!” Thải Vân cảm kích liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc, thấy hắn đối với sư phụ cung kính như thế, cũng hơi an tâm.

Ấn Quy đạo trưởng lại liếc hắn một chút, thần sắc lãnh đạm nói: “Ngươi đúng là Vương Nhạc Nhạc? Ngươi ỷ vào chỗ dựa Tiên Vu thế gia, mặc sức làm loạn chốn giang hồ, giết oan Thanh Nhãn thư sinh, lại cấu kết với yêu nữ ma giáo, sát hại trên trăm hảo thủ của Vạn Lý Minh, chuyện hôm nay cũng là do ngươi làm!”

” Sư phụ, Nhạc Nhạc không có…” Thải Vân thấy Ẩn Quy đạo trưởng xuất ngôn bất thiện, vội vàng giải thích cho Nhạc Nhạc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://sachvui.com

” Chẳng lẻ sư phụ nói sai? Thải Vân, đừng nên chấp mê bất ngộ, để yêu nhân đầu độc…” Ấn Quy đạo trưởng thấy Thải Vân còn nói giúp Nhạc Nhạc, trong đôi mắt phun ra hừng hực lửa giận, trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc.

Chỉ là hắn còn chưa nói hết, Yến Vô Song nhịn không được quát: “Ngươi mới là yêu nhân, đừng tưởng rằng là sư phụ của Thải Vân, ca ca ta sẽ kính sợ ngươi, hừ, nếu lại nói hưu nói vượn, cho dù là Thiên Vương lão tử, cũng phải đánh khắp cả người đầy vết thương, không thương tiếc, gân mạch đứt đoạn tàn phế… Làm mới một lần, xinh đẹp như hoa! Ôi, dùng sai từ rồi, nhìn cái gì vậy, ta chưa đi học bao giờ, dùng sai từ là chuyện rất bình thường!”

Nhạc Nhạc cùng vài nữ nhân khác nhịn không được cười to, Thải Vân cũng thất thanh bật cười, Ẩn Quy đạo trưởng tức giận sắc mặt đỏ bừng, dùng cánh tay run rẩy, chỉ Thải Vân mắng: “Xú nha đầu khá lắm, ngươi… ngươi giúp người ngoài nhục mạ sư phụ…”

Thải Vân bất an hô: ” Sư phụ, thực xin lỗi…” Đúng lúc này, bốn phía truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề của vô số hộ vệ binh sĩ, một người hô lớn: “Tất cả dừng tay, kẻ trái lệnh trảm ngay tại chỗ!” Thanh âm to rõ mạnh mẽ, lọt vào trong trận đánh, lọt vào trong tai mỗi người. Kẻ đánh nhau liền ngẩng đầu lên, đã phát giác bị người ta vây quanh, cẩn thận dừng tay, thối lui đến địa phương an toàn, Ẩn Quy đạo trưởng tức giận hừ lạnh một tiếng, thối lui đến bên cạnh Mã Vạn Lý.

Thành phòng ngự quân biến mất đã lâu cuối cùng đã xuất hiện. Tư Đồ Bằng mặc áo giáp kim lân hạng nặng, uy phong lẫm lẫm đứng ở ngoài trận chỉ huy binh sĩ. Một ngàn trường thương binh vây quanh bọn người Vạn Lý Minh, năm trăm cung tiến thủ đứng ở địa hình thuận lợi, tên đã giương sẵn.

Những kẻ đánh nhau đều dừng lại, Điếu Tử Quỷ người đầy mồ hôi h, toàn thân chịu hơn mười đao thương lớn nhỏ, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhân cơ hội mọi người sửng sốt, chạy ra khỏi vòng vây của đám Triệu Long, trốn vào giữa đám cao thủ Mã Vạn Lý, âm thầm chữa thương.

Triệu Long tức giận vỗ đùi, khó chịu quát: “Hỗn trướng, lại để cho hắn trốn thoát, mấy kẻ các ngươi hồi phủ hảo hảo luyện tập khinh công, còn ngươi, đừng tưởng rằng luyện đao thương là đủ, giống như ngày hôm qua vậy, cư nhiên các ngươi trông coi không kỹ, để cho hắn chạy trốn ra khỏi phủ, hừ, may mắn phu nhân không có việc gì, bằng không, chúng ta còn mặt mũi nào đi gặp Mộc tướng quân đã chết.”

Kim Thạch trước xem xét thương thế thủ hạ, đã chết bảy người, trọng thương hơn mười một người, mới hướng Triệu Long chào hỏi nói:” Triệu tướng quân, đa tạ ngươi trượng nghĩa cứu giúp, Kim Thạch cảm kích vô cùng!”

Triệu Long lau mồ hôi, cười nói: “Ta đã sớm không còn là tướng quân rồi, Kim huynh hay là cứ gọi ta là Triệu hộ vệ, như vậy nghe thoải mái hơn! Bất quá, chúng ta cũng không phải giúp ngươi, chỉ là tới bắt một tên tiểu tặc, ngươi cũng không nên hiểu lầm.”

Kim Thạch biết tính tình của hắn, không hề ngạc nhiên, chỉ là ha hả cười, chữa trị cho những người bị thương.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer