NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 229: Cô ở trên lầu, anh ở dưới

Tác giả: Minh Châu Hoàn
Chọn tập
Ads Top

“Thân Tống Hạo, anh tìm được Nhan lại muốn làm sao? Đón cô ấy trở về, cùng Tô Lai và anh ở chung một chỗ, để cho tên khốn kiếp anh hưởng Tề nhân chi phúc sao?”
“Tĩnh!” Kì Chấn cau mày, giọng nói ôn hòa cưng chiều, thực ra anh cũng tán thành cách nói của Văn Tĩnh, chỉ là cũng bận tâm hai mươi năm giao tình với A Hạo, có chút không nhịn được.
Hai mắt Thân Tống Hạo nheo lại giấu dưới đôi mắt kính màu cà phê đậm, tìm được cô, cầu mong sự tha thứ của cô, sau đó thì sao?
Đón cô trở lại, đuổi Tô Lai đi? Chính anh cũng không chịu nổi sự hai mặt của mình!
“Nói chuyện với anh đó? Anh không phải cả ngày đều nói Hoan Nhan có tâm kế, Nhan gả cho anh là trèo cao sao? Bây giờ giả mù sa mưa hối hận cái gì? Thân Tống Hạo, Nhan nhà tôi mắt mù mới thích anh! Anh cũng bị mù mắt mới thích cái bà lão Tô Lai đó! Cô ta tốt chỗ nào? Chỗ nào hơn được Nhan, Nhan và anh kết hôn một năm, một món đồ trang sức chưa từng mua, một bộ quần áo không hề đòi, còn cô gái Tô Lai đó thì tốt, hận không thể đem cả cửa hàng chuyển về nhà đi! Tôi không biết một cô gái ham giàu như vậy, lại được anh tôn sùng là nữ thần, chiếm giữ trái tim! Anh sao không đụng đầu vào tường mà chết đi, con mắt của anh để ăn cơm à?”
Văn Tĩnh càng nói càng kích động, bắt đầu hoa tay múa chân, nếu không phải Kì Chấn sống chết kéo cô, cô đã sớm nhào qua đánh anh ta một trận rồi!
Thân Tống Hạo có chút bất đắc dĩ, rồi lại biết rõ những lời cô nói lả sự thật, Tô Lai quả thật có chút ham giàu, nhưng mà những thứ này đối với anh chưa tính là gì.
“Văn TĨnh, Tô Lai tuy rằng tiêu tiền như nước, nhưng cũng không phải đến mức không chịu nổi như cô nói….”
“Anh còn che chở cho cô ta!” Văn Tĩnh tức giận, cô ngồi dậy, chỉ vào Thân Tống Hạo mắng: “Vậy Nhan thì sao, bởi vì chút đồ trang sức, còn là di chúc ông nội để lại cho Nhan, vậy mà anh cũng không tha cho, thế nào bây giờ đối với Tô Lai, anh lại hào phóng rồi? Anh khi dễ Nhan như vậy, anh chính là coi thường cô ấy, anh bởi vì cô ấy nghèo, cho nên anh coi cô ấy là kẻ tham tiền phải không?”
“Chuyện này, tôi thật sự xin lỗi cô ấy…” Thân Tống Hạo không có lời nào để nói, bị cô chỉ vào mặt mà mắng tuy cảm thấy khó chịu nhưng cũng chẳng thể làm gì.
“Thật xin lỗi?” Văn Tĩnh cười lạnh, hai tay ôm lại nhìn anh: “Tôi không phải nói anh Thân thiếu, tôi muốn anh, không thể nào gặp mặt Hoan Nhan, ít nhất lúc Tô Lai còn ở trên giường anh, anh không có tư cách đi tìm Hoan Nhan!”
Thân hình Thân Tống Hạo cứng đờ, môi mỏng khẽ nở nụ cười khổ: “Cô nói rất đúng, tôi không có tư cách tìm cô ấy, nhưng là… Tôi chỉ muốn nhìn cô ấy, muốn đền bù chút lỗi lầm của tôi….”
“Vậy anh ngược lại nói xem, anh làm gì để đền bù? Anh nguyện ý đuổi TÔ Lai đi, tôi sẽ tin anh!” Văn Tĩnh không khách khí mở miệng, Thân Tống Hạo chật vật im lặng, anh chần chừ hồi lâu, chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác mệt mỏi, ban đầu không tìm hiểu rõ chân tướng sự việc? Dẫn tới tình cảnh khó xử như bây giờ, anh vì Tô Lai đuổi Hoan Nhan, chẳng lẽ bây giờ vì Hoan Nhan lại đuổi Tô Lai? Nếu anh thật sự làm vậy, anh còn là một người đàn ông sao?
Huống chi…. Tô Lai là vô tội, ban đầu chính anh nhắn tin bảo Tô Lai trở lại?
“Không làm được đi!” Văn Tĩnh hận vô cùng, trong lòng lạnh xuống… Không trách được Nhan rời đi, đổi lại là cô, cô cũng đã sớm chết tâm.
“Thân Tống Hạo, tôi hiện tại, ngược lại hi vọng… Anh vĩnh viễn không tìm được Nhan, nếu như vậy, Nhan nhà tôi biết đâu lại có thể tìm được một người tốt, an an ổn ổn sống cả đời!” Văn Tĩnh thở dài một tiếng, quay mặt sang không bao giờ để ý tới anh ta nữa.
Xe không vào được, bọn họ xuống xe, một hàng ba người đi vào ngõ nhỏ, dọc đường đi mi tâm anh không hề giãn ra, cô thế mà lại ở nơi hoang tàn thế này, thậm chí còn không bằng lúc cô ở Hứa gia.
Buổi trưa mùa thu, con hẻm nhỏ yên tĩnh không có ai, chỉ có bóng dáng bọn họ kéo dài, mặt đất trong ngõ hẻm bẩn thỉu kéo dài, trong lòng hoảng hốt, Thân Tống Hạo không biết từ lúc nào đã siết chặt bàn tay, đợi đến khi dừng trước sân, anh mới chợt hiểu cảm giác của lòng mình, chua xót.
“Các người tìm ai?” Chủ thuê nhà nhìn mấy người nam nữ quần áo sang trọng, nghi ngờ hỏi.
“Ở đây có một người tên là Hứa Hoan Nhan không?” Văn Tĩnh không chờ đợi kịp mở miệng.
“Hứa Hoan Nhan? Có, cô ấy trọ ở tầng ba.” Bà chủ nhà chỉ lên tầng, nghĩ một lát rồi lớn tiếng nói.
“Tôi đi tìm cô ấy!” Văn Tĩnh kích động muốn lên lầu, bà chủ vẫn là cắn hạt dưa mở miệng: “Người mấy ngày trước đã rời đi, còn tìm cái gì?”
“Rời đi? Làm sao có thể?” Thân Tống Hạo lập tức tiếp lời, cảm giác chờ đợi và kích động muốn xông lên đã bị rơi vào đáy cốc.
“Cũng không biết đang rất tốt hai hôm trước trở lại vội vã nói có người tìm cô ấy, tiền phòng cũng không lấy lại, đêm đã rời đi!” Bà chủ nhìn bọn họ đánh giá, vừa mở miệng, lại vừa làm ra vẻ mặt sợ hãi: “Chẳng lẽ mấy người là người muốn tìm cô ấy? Cô ấy nói, dù có chết, cũng không muốn những người đó tìm được mình….”
“Phế vật, không phải nói các người chỉ đứng ở xa nhìn cô ấy, không được để cô ấy phát hiện sao?” Thân Tống Hạo nghe vậy, lập tức sững sờ, một quyền đánh vào mặt người đàn ông…

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer