NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 266: A Hạo, em rất nhớ anh: Chợt là thiên đường, chợt là địa ngục

Tác giả: Minh Châu Hoàn
Chọn tập
Ads Top

Anh ta chính là người mà cô khắc cốt ghi tâm kia sao, bất kể ở nơi nào, bất kể trôi qua bao lâu, còn có thể đột ngột xông vào trong mộng của cô, đột ngột kích thích nỗi lòng yếu ớt của cô. . . . . .”Nhan Nhan. . . . . . Nhan Nhan?” Á Hi chậm rãi đi vào phòng bệnh, liếc thấy cô đang nằm ở trên giường ngủ say, anh vòng qua cái bàn, thấy chiếc chăn trên người cô bị trượt xuống hơn phân nửa, anh không khỏi lắc đầu mà thở dài một tiếng, bên môi tràn ra một nụ cười dịu dàng, cũng đã lớn như vậy rồi, nhưng cô vẫn không chăm sóc bản thân mình thật tốt.
Trên bệ cửa sổ có gió nhẹ thổi tới, nâng lên màn tơ, anh đi qua nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, ánh mặt trời chiếu vào, chiếu lên trên giường, Nhan Nhi sẽ chói mắt, anh nghĩ vậy, liền kéo rèm cửa sổ lại, vòng qua cái ghế đầu giường, khẽ bước đi đến bên người cô.
Kéo chăn đắp kín cho cô, bóng dáng cao gầy của anh cũng đồng thời chặn lại ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, anh không thấy bên má cô có một giọt nước mắt.
Anh ngồi xuống, nắm lấy những ngón tay hơi lạnh của cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình, anh nhìn cô, chỉ an tĩnh nhìn như vậy, nhưng nó cũng làm cho lòng anh tràn đầy thỏa mãn.
“Nhan Nhan. . . . . .” Anh gọi tên cô thanh âm giống như một tiếng thở dài, trong giấc mộng cô chợt cau lại lông mày, siết tay anh chặt hơn, làn môi mỏng tràn ra vụn vặt thanh âm: “A Hạo, là anh sao?”
Á Hi chợt hiểu mình nghe được chính là cái kia tên, sống lưng đột cứng lại, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười chua xót, hạnh phúc vừa mới lóe lên biến mất trong nháy mắt, vô tung vô ảnh, anh đờ đẫn ngồi ở đó, bên môi còn đọng lại một nụ cười buồn bã, A Hạo, A Hạo. . . . . . Chỉ có vào những thời khắc như thế này, thì nội tâm cô mới chân thật nhất.
“A Hạo. . . . . .Em rất nhớ anh. . . . .” Hoan Nhan lật người, dán sát mặt vào lòng bàn tay anh, Á Hi hơi chậm lại, muốn đem tay rút ra, nhưng cô lại không chịu, càng siết chặt hơn;”Đừng xa cách em . . . . . Cũng đừng rời xa em.”
Mơ hồ không rõ lẩm bẩm, giống như một cơn gió mạnh, lập tức đánh tan những hi vọng của anh.
“Anh không rời đi, không rời đi. . . . . .” Anh chết lặng nhẹ giọng nỉ non, cảm thấy trong lòng bàn tay nhiệt độ đang hạ xuống, cô đang khóc.
Anh không bỏ được, nếu như giờ phút này cô coi anh như là người đàn ông trong mộng của mình, thì vì để cô có thể hạnh phúc, có thể thỏa mãn, như vậy anh nguyện ý.
“Có thật không?” Cô càng đem mặt chôn chặt trong lòng bàn tay anh, chóp mũi lạnh buốt ở trong lòng bàn tay của anh vuốt ve: “Anh lại gạt em. . . . . .anh luôn lừa gạt em, cõi đời này. . . . . . Chỉ có Á Hi mới không gạt em, chỉ có anh ấy. . . . . .”
Thanh âm của cô thấp dần đi, hô hấp lại thay đổi nhàn nhạt, Á Hi không biết mình ngồi yên lặng bên cô bao lâu, cũng không biết nội mình giằng xé bao lâu, mặt trời đã dần lặn mất, hoàng hôn cũng tắt, trời sắp tối hẳn, từng cơn gió lạnh ùa vào.
Anh liền đứng lên, rút tay về, ngay cả chút hơi sức để né tránh sự lúng túng lúc này cũng không có.
Hoan Nhan, Hoan Nhan. . . . . . Cô đáng thương như vậy, rồi lại tàn nhẫn như vậy.
Anh giống như tỉnh ngộ, tình yêu, chờ không được, dù có cố trông mong cũng không được, anh đã tới chậm, chính là đã tới chậm, ngay cả anh có đem tấm lòng mình phơi bày ra cho cô xem, thì cô cũng chỉ vì anh mà rơi lệ, vì đau lòng, nhưng để có thể cô vui vẻ, để cho cô thỏa mãn thì chỉ có thể là người kia, bất kể là bị thương cũng được, đau lòng cũng được, người mà cô khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn là anh ta, chỉ có thể là anh ta, cả đời đều là anh ta.
Ánh mắt Á Hi chậm rãi trượt xuống, rơi chiếc bụng đang phập phồng theo hơi thở, anh chợt cười, cười mà nước mắt lã chã rơi xuống.
Đứa bé này, một đứa bé dở dở ương ương, có lẽ đợi đến lúc nó được sinh ra thì sẽ chẳng còn ba, vậy anh nên làm thế nào?
Nếu như đây chỉ là bởi vì lòng tốt của cô đối với anh, là sự áy náy của cô đối với Tằng gia, thì anh tình nguyện không cần nó, tình nguyện để cho ba tháng trước anh sớm tỉnh ngộ một chút!
Á Hi thất hồn lạc phách đứng lên, cô chẳng biết lúc nào buông tay anh ra. Á Hi nhìn thời gian, không sai biệt lắm lúc này cô sắp tỉnh ngủ, anh đứng lên, cảm thấy hai chân thũng trướng, đau, mà ngực lại bắt đầu khó chịu vô cùng, anh men theo vách tường, để cho mình an tĩnh đứng một lát, mới chậm rãi hoạt động hai chân đi ra ngoài. . . . . . Mới vừa kéo cửa ra, đã nghe thấy tiếng huyên náo trong hành lang bệnh viện truyền đến cùng với tiếng một người phụ nữ khóc thét, Á Hi không biết làm sao, nhưng anh cảm thấy thanh âm kia có chút quen thuộc, ánh mắt cũng liền nhìn qua. . . . . .”Á Hi, Á Hi. . . . . . Mẹ tới, mẹ tới thăm con. . . . . .” Á Hi sửng sốt, ở khúc quanh của hành lang xuất hiện hai người, trong miệng kêu tên của anh lảo đảo nghiêng ngả đi vào, không phải ba mẹ của thì còn ai vào đây nữa?
“Mẹ, cha, hai người làm sao, tại sao lại ở chỗ này?” Á Hi theo bản năng muốn né tránh, mà hai người kia cũng đã thấy được anh, tiếng khóc càng lớn lên, anh cuống quít cẩn thận đóng cửa đi ra ngoài hành lang, nhắm mắt tiến lên nhỏ giọng nói với hai người.
“Cái đứa bé chết tiệt này, con bị bệnh làm sao không nói cho mẹ? Có phải con muốn mẹ lo lắng chết hay không!” Tằng phu nhân khóc đến cặp mắt sưng đỏ, kéo tay của anh xuống quan sát: “Làm sao gầy thành ra như vậy rồi? Con có biết mẹ thương con lắm không!”
“Mẹ, không có chuyện gì, chỉ là bệnh nhẹ thôi mà, lập tức có thể xuất viện rồi.” Á Hi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt già nua của Tằng phu nhân, ánh mắt anh rơi trên đôi mắt sưng đỏ của bà ;”Cha, mẹ, hai người yên tâm đi, con không sao . . . . . .”
“Con còn muốn gạt mẹ sao? Mẹ biết hết rồi, Á Hi, con sao lại ngốc nghếch như vậy chứ, đều là do người phụ nữ kia làm hại, đều là do cô ta, nếu không phải vì cô ta, ba con làm sao phải làm như vậy, để cho con không tìm được việc làm, đi làm việc nặng nhọc, làm cho con bị bệnh phổi! Đều là do cô ta . . . . .” Tằng phu nhân ôm con trai gầy như que củi khàn giọng khóc. . . . . . Phía sau bọn họ cửa phòng lặng lẽ mở ra, Hoan Nhan mặc bộ quần áo bệnh nhân đứng ở nơi đó, cắn chặt răng, không nói một câu.
Tằng Tử Mặc nhìn con trai một cái, chỉ trầm trầm thở dài một cái, ôm lấy Sầm Bội Nghi đang khóc:
“Bội Nghi, để cho Á Hi về phòng đi đã, nhiều người nhìn như vậy, đừng khóc. . . . . .”
“Cha, mẹ, hai người làm sao biết?”
Rốt cuộc đáy mắt Á Hi vẫn ánh lên một chút tuyệt vọng, anh không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của ba, ở trong đó có thất vọng cùng thống khổ, cơ hồ khiến anh hít thở không thông. . . . . .
“Nếu không phải là một vị bác sĩ ở đây nhận ra con, ông ấy là bạn tốt của ba, có phải con định tiếp tục lừa gạt chúng ta hay không?” Tằng Tử Mặc cắn chặt hàm răng, nặng nề dậm chân một cái, không nhịn được rơi lệ. . . . . .”Hứa Hoan Nhan! Cô còn có mặt mũi để đứng đó sao!” Sầm Bội Nghi đang lau nước mắt vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hứa Hoan Nhan đứng phía sau Á Hi, chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt bà trở nên dữ tợn, đẩy ra Á Hi vọt tới chỗ Hứa Hoan Nhan . . . . .

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer