NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 317: Quyền, sắc giao dịch: Cái chết!

Tác giả: Minh Châu Hoàn
Chọn tập
Ads Top

Đã tự bởi Team DocTruyen.Org
Ông ta cắn răng khẽ nguyền rủa, muốn đưa tay nắm lấy cơ thể cô, nhưng không dè Lâm Thiến cười khúc khích, nhẹ nhàng từ bên cạnh bàn làm việc tránh qua bên kia. Vẫn như cũ cười mê hoặc, liếc xéo nhìn người đàn ông hung hăng giật cà vạt ra, hơi thở nặng nề…. “Tới đây!” Đặng Quang Duệ đè thấp giọng nói mang chút từ tính, lúc này ông ta bị trêu ghẹo, dục vọng nổi lên căn bản khó mà khống chế được. Người phụ nữ này đi theo ông đã một năm, lại dám để cho ông thèm thuồng mười tháng mới được toại nguyện, sau này số lần hai người đi chung với nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Không thể phủ nhận cô là một tình nhân tuyệt vời, không dây dưa và hiểu chuyện, trên phương diện công tác lại là trợ thủ đắc lực.
Lâm Thiến liếc mắt nhìn cánh cửa đang khép hờ, khẽ cười: “Quang Duệ, anh muốn để cho cán bộ cấp dưới chưa kêu đã đi vào rồi sao?”
“Không có tôi cho phép, em xem ai dám vào nơi này!” Đặng Quang Duệ tựa nửa người vào ghế, cổ áo sơ mi màu trắng mở rộng, lộ ra cần cổ da thịt màu đồng. Ông ta thường xuyên rèn luyện thể hình, mỗi tuần đến phòng tập ba lần, đây cũng là lý do vì sao trông ông mạnh khỏe rắn chắc hơn các quan viên khác.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thiến hơi lưu chuyển, cô đi mấy bước tới cạnh bên cánh cửa, duyên dáng tựa người vào nơi đó. Đôi con ngươi giống như móc câu, trực tiếp câu hồn người ta!
“Quang Duệ, anh dám đến đây không?” Lâm Thiến cố ý để chính mình đứng đối diện với khe hở cánh cữa, cô trái lại muốn nhìn, người này ngoài mặt là chính nhân quân tử, không gần đàn bà, không mê rượu, không thích tiền, là một thị trưởng tốt. Đến cùng có dám đến trước mặt cô phóng đãng đến bước nào.
Quang Duệ cúi đầu cười một tiếng, trong ngực đè nén cảm giác khó chịu, ông ta ngẩng đầu đứng lên, thân hình cao một mét tám, vậy mà nhìn ông có vài phần anh tuấn nho nhã. Lâm Thiến liếc mắt nhìn qua chốc lát, thế nhưng hơi hoảng hốt, nụ cười như vậy, bình tĩnh mà lại độc tài, tựa hồ cả thế giới này đều bị ông ta nắm trong lòng bàn tay. Nhiều năm trước cô đã thấy qua dạng người này, cũng từng yêu.
Khoảnh khắc cô đang thất thần, Đặng Quang Duệ bỗng nhiên đưa tay ôm lấy dáng người mềm mại của cô, thậm chí ông còn ngông cuồng đem cô hướng sau cửa đè vào, sau đó nhéo cằm cô một cái: “Thế nào, không phải tôi đã qua đây rồi sao?”
Lâm Thiến xinh đẹp cưởi cười, đôi tay mềm mại quấn trên vai ông ta: “Vậy…. Không phải người ta để mặc cho anh xâu xé làm thịt sao?”
“Xâu xé? Cái từ này tôi thích!” Đặng Quang Duệ đưa tay cởi bộ đồ công sở của cô ra, thậm chí không kiên nhẫn đi cởi từng nút áo, áo sơ mi màu trắng bị ông ta hung hăng xé toạc, hàng nút màu vàng nhạt văng ra, rơi đầy trên sàn nhà. Bàn tay ông nhanh nhẹn mở khuy cài phía trước áo ngực, một đôi rất tròn đẫy đà lập tức nhảy ra, bị bàn tay to lớn của ông nắm lấy chặt chẽ… “Tiểu yêu tinh, phóng đãng nãy giờ, xem tôi hôm nay giết chết em như thế nào!” Ông ta một bên hung hăng nói, một bên cởi dây thắt lưng của mình, váy của cô bị tốc ngược lên hông, đưa tay kéo một bên chân dài quấn vòng ngang hông ông, vật nóng bỏng cứng rắn thô lỗ tìm mấy cái, liền hung hăng đâm mạnh vào cơ thể cô…. Lại nóng, lại rát, đau đớn, khiến cô không nhịn được khẽ nói, từ trong khóe môi tràn đầy dụ hoặc người lẩm bẩm: “Quang Duệ, anh giết chết em rồi, về sau ai sẽ là người hạ hỏa cho anh đây? Là người đoan trang, khéo léo, bà thị trưởng sao?”
“Nói đến cô ta làm gì? Một người phụ nữ vĩnh viễn chỉ biết nằm phía dưới ….” Đặng Quang Duệ vừa thở dốc nặng nề, nhưng vẫn tiếp tục luật động, nói vào bên tai cô.
Lâm Thiến nghe mấy lời này, không khỏi bật cười khanh khách, cô ôm cổ Đặng Quang Duệ, môi ghé vào bên tai ông ta thì thầm: “Vậy em thì sao?”
“Cô ta làm sao so được với em? Wow! Một ngày tôi không nhìn thấy em thì trong lòng ngứa ngáy….”
“Xem anh kìa, còn đâu dáng vẻ của một lãnh đạo thành phố chứ!” Lâm Thiến bị động tác của ông ta làm tóc tai xốc xếch, không khỏi bất mãn oán giận.
“Cùng em làm một lần, tôi tình nguyện bớt đi một năm làm thị trưởng.”
“Anh nằm mơ à, thật khéo biết dỗ người ta.” Lâm Thiến tuy trong miệng nói vậy, nhưng lại càng xuất ra tất cả kinh nghiệm tình trường, quấn chặt lấy người đàn ông: “Vậy…. Công việc đấu thầu cạnh tranh mảnh đất kia giao cho em làm, có được không?”
“Mỗi việc cỏn con ấy mà cần em mở miệng hỏi sao? Phục vụ tôi thật tốt, thì tất cả thành phố đều cho em, tôi nói là làm.”
“Quang Duệ…. Anh đối với người ta thật là tốt!” Giọng nói nũng nịu của Lâm Thiến làm cho toàn thân Đặng Quang Duệ mểm nhũn chịu không nổi, hai người cứ thế mà ngã xuống mặt thảm mềm mại, càng phát ra âm thanh dâm uế, phóng đãng, quấn quýt lấy nhau….
*************************** “ỐI trời ơi! Nhan nhi, cậu nếu còn chưa chịu trở về, thì mình đã bị bảo bối cục cưng của cậu giày vò đến chết thôi. Buổi sáng thức dậy khóc, buổi tối ngủ cũng khóc, đi học khóc, tan học khóc. Ngay cả mẹ nuôi là mình, cha nuôi Kỳ Chấn, còn cả cậu Duy An và ông bà ngoại cũng không thể dỗ được con bé! Thật là thiệt thòi, mình còn vác cái bụng ráng đưa đón con bé đi học, mới vừa nghe cậu trở về, lập tức trở mặt rồi!”
Vừa nhìn thấy Hoan Nhan, Văn Tĩnh liền càu nhàu cả buổi không để yên, tóm lấy Hoan Nhan giống như đứa bé chờ mẹ về kiện cáo, làm hai người Kỳ Chấn và Thân Tống Hạo đứng đấy cũng nhịn không được bật cười.
“Noãn Noãn từ lúc sinh ra tới giờ, chưa bao giờ rời xa mình cả. Thật xin lỗi cậu, Tĩnh nhi…. Lần sau mình có đi xa, sẽ mang theo đứa nhỏ này theo. Nhưng thật tình, mới nghĩ tới thôi, mình đã muốn chết rồi!” Hoan Nhan ôm Noãn Noãn, xem thử coi con bé có mập lên được tí nào không, vóc dáng cũng không thấy cao lên gì cả.
“Chà chà…. Nhìn hai mẹ con các người kìa, vừa gặp mặt đã quấn lấy như vậy rồi. Này nhóc con, uổng công mẹ nuôi đối xử tốt với con rồi!” Văn Tĩnh đưa ngón tay lên điểm vào giữa trán của Noãn Noãn, thở phì phì lắc lắc đầu.
“Cục cưng ngoan ngoãn…. Để cho ba ôm con có được không?” Thân Tống Hạo cười mĩm tiến lên, Noãn Noãn vừa mới tan học về thấy nhìn thấy liền chạy đến ôm Nhan Nhan, làm anh ước ao được như cô.
Noãn Noãn vài ngày không thấy mặt anh, lại bắt đầu sợ người lạ, núp ở trong lòng Hoan Nhan, lắc đầu từ chối.
“Noãn Noãn, con không cho ba ôm, ba sẽ rất buồn đấy!” Hoan Nhan kiên nhẫn khuyên bảo con gái, lại nói nhỏ vừa đủ nghe bên tai Noãn Noãn: “Noãn Noãn ngoan, khi nào gặp mặt nhớ kêu bằng ba, nhớ chưa? Ba rất thương con, từ bên nước Mỹ mang về cho con nhiều đồ chơi và váy áo đẹp đẽ!”
“Vậy…. Vậy thì cho ôm một chút, một phút thôi!” Noãn Noãn giơ lên một ngón tay bụ bẫm, đồng ý một cách cực kỳ keo kiệt.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer