NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 3

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Ads Top

Trước khi vào học một ngày, trường tổ chức lễ chào mừng tân sinh viên vào buổi chiều. Nữ sinh ngồi ở hai dãy đầu, phía sau lúc nhúc cả đám con trai. Buổi lễ còn chưa bắt đầu, hội trường đã xôn xao tiếng nói chuyện.

Đỗ Nhược lắng tai nghe mấy cô sinh viên mới ngồi cạnh đang giao lưu với nhau, đại loại như “Cậu học ngành nào?”, “Quê cậu ở đâu?”, “Lớp cậu có mấy mống nữ?”…

Cô chú ý đến cách ăn mặc của mấy cô nàng không khác gì hồi cấp Ba, tóc ngắn, tóc buộc đuôi ngựa, áo sơ mi, áo thun, quần jeans, quần kaki. Họ không trang điểm cầu kỳ mà vẫn khoác trên mình vẻ học sinh chân chất.

Nhóm nữ sinh ngành Công nghệ thông tin có vẻ không để ý đến bề ngoài, ít nhất là vừa nhập học nên không chơi trội. Trong mắt Cảnh Minh, chắc hẳn họ chính là một đám quê mùa. Cô dễ dàng tưởng tượng ra được vẻ mặt của cậu vào lúc này: Không chút biểu cảm, khóe môi khẽ nhếch, dường như thấy họ hệt như mấy chú hề nực cười, trong đôi mắt ánh lên chút khinh khỉnh, coi thường kẻ khác chỉ như bụi bặm.

Cô thật sự hơi sợ cậu, không, là có lẽ là ghét thì đúng hơn. Ghét cái thái độ ác cảm ra mặt của cậu đối với cô.

Đỗ Nhược nhìn những nữ sinh xung quanh rồi lại nhìn bản thân. Chiếc áo thun trắng kết hợp với quần jeans được giặt sạch sẽ, ngồi giữa nhóm bạn học cũng không tính là khác thường.

Cô thở hắt, lại lơ đãng quay đầu nhìn một vòng đám con trai. Khuôn mặt họ vẫn ngây ngô non nớt, ăn mặc cũng lôi thôi lếch thếch như hồi phổ thông. Không ai khác biệt, đều là những sinh viên bình thường không chăm chút vẻ bề ngoài. Nhưng một giây sâu, ánh mắt cô vô thức bị thu hút, thật sự là vì đối phương quá bắt mắt thôi.

Cảnh Minh đi vào từ cửa sau hội trường. Dáng vóc cậu cao ráo, da thịt trắng trẻo, cùng là áo sơ mi trắng nhưng chiếc áo của cậu lại trắng hơn mấy sinh viêin khác nhiều.

Lúc này Đỗ Nhược mới thấy rõ, hóa ra áo trắng của mọi người cũng được chia thành đủ loại trắng như trắng xám, trắng kem, trắng ngà, trắng vàng và trắng ngả màu…

Lần này cô gái ngồi bên cạnh cô cũng bất giác quay đầu lại nhìn theo, dần dần tạo thành hiệu ứng bầy đàn, cả hội trường lần lượt dõi mắt về hướng đó.

Chưa cần bàn đến ngoại hình đẹp trai ngời ngời của Cảnh Minh, chỉ riêng cử chỉ đã toát lên phong thái nhàn nhã tự tại không sao tả xiết, vừa ơ hờ vừa kiêu căng, không chút thấp thỏm hay câu nệ vốn có của một sinh viên năm nhất.

Cậu đặt một tay trong túi quần, một tay bấm điện thoại di động, bước lên bậc thềm thì khựng lại, tranh thủ gửi một tin nhắn. Vẻ mặt cậu hơi khó chịu, mày nhíu lại, miệng bật ra câu chửi “con mẹ nó” bằng khẩu hình. Gửi tin xong, cậu quạu quọ ngước mắt, thấy cả phòng đang yên lặng nhìn mình. Cậu đứng trên bậc cao nhìn lại nhóm bạn học như thể nhìn đống khoai tây dính bùn, đôi mắt đen láy quét một vòng khắp hội trường, tìm đến chỗ ba người cùng phòng, họ đã giữ chỗ sẵn cho cậu. Cậu lại đút tay vào túi quần, bực bội bước xuống bậc thềm.

Đỗ Nhược lập tức quay người lại, chỗ trống kia ở ngay phía sau cô. Cô chợt nhận ra bản thân rất không ưa Cảnh Minh.

Lần này đến thủ đô đi học vốn là mang theo hân hoan và hy vọng, cơ mà buổi chiều đầu tiên đến Bắc Kinh đã bị Cảnh Minh ra đòn cảnh cáo, cho cô nhận rõ mình chỉ là người bà con nghèo khổ ở nông thôn đến đây ăn ké ở ké. Nói khó nghe thì cô chẳng qua chỉ là đứa ăn xin mà thôi.

Cảm giác bản thân tài giỏi khi thi đậu vào trường danh giá của cô bay biến mất sạch, bởi vì “thằng con nhà giàu” Cảnh Minh này học cùng trường với cô, còn là “học sinh được đặc cách” nữa chứ. Chẳng phải là đi đường ngang ngõ tắt sao? Cứ như thể mấy năm đèn sách gian khổ của cô chỉ là một trò hề. Có lẽ cậu thích đối xử với cô như vậy, nếu không cũng sẽ chẳng “chảnh chó” đến thế.

Bóng dáng người đó đổ xuống từ phía sau, cùng lúc là tiếng kéo ghế, Cảnh Minh ngồi xuống.

“Mần gì mà trễ thế?”

“Không phải năm giờ mới bắt đầu sao? Tao đâu có trễ.” Cảnh Minh nói giọng hờ hững như lẽ đương nhiên.

“Cũng có lý đấy nhỉ.” Bạn cùng phòng với cậu không phát hiện gì khác thường, cười nói, “4 giờ 59 phút 30 giây, không đến trễ.”

“Ngồi trong lớp chán bỏ bà, đến khi vào học mày còn sợ không có thời gian ngồi hay sao?”

Cậu ngồi sau lưng cô tán gẫu vu vơ, còn cô thì toàn thân căng cứng, đến hô hấp cũng khó khăn.

Bấy giờ hội trường im bặt, các thầy giáo mặc áo Polo và quần tây – trang phục điển hình của đàn ông công nghệ thông tin – lần lượt bước vào. Trông họ đều khiêm tốn và hiền hòa, thậm chí còn có chút rụt rè, không mấy chủ động trao đổi ánh mắt với sinh viên. Có mấy thầy tướng tá béo tốt, tư thế bước đi chậm chạp chấc phát đầy thân thiện.

Đám sinh viên hai mắt sáng rỡ nhìn họ, hệt gà con chờ gà mẹ về tổ, đoán xem ai là thầy chủ nhiệm của mình.

Các thầy ngồi xuống chỗ trống hàng đầu tiên, cả đám sinh viên bắt đầu xì xào suy đoán sau lưng họ.

Hà Hoan Hoan huých cánh tay Đỗ Nhược, nhỏ giọng hỏi dò: “Cậu đoán xem ai là thầy chủ nhiệm lớp cậu?”

Đỗ Nhược lắc đầu: “Làm sao mình biết được?”

Hà Hoan Hoan cười trộm: “Mình cũng vậy.”

Đỗ Nhược phát hiện thầy giáo ngồi ở vị trí trong cùng hàng đầu tiên rất trẻ, trông giống sinh viên hơn. Góc mặt thanh tú, đăm chiêu nhìn lên bục giảng.

Khưu Vũ Thần thầm thì: “Thầy giáo kia trẻ quá, mình không muốn theo học thầy ấy đâu.”

Đỗ Nhược kinh ngạc: “Tại sao?”

Khưu Vũ Thần: “Lớn tuổi có kinh nghiệm hơn, theo thấy ấy sợ không học tập được kiến thức thực tiễn gì.”

Đỗ Nhược nghe thấy có lý bèn gật đầu: “Mình cũng không muốn theo thầy ấy.”

Nói xong khóe mắt nhác thấy Cảnh Minh đang ngồi nghiêng ở phía sau, tuy cậu không nhìn cô, nhưng cô vẫn giật cả mình, lập tức quay mặt nhìn thẳng về phía trước.

Cô quyết định không quay đầu lại nữa, dù chỉ mười độ cũng không.

Lễ chào mừng tân sinh viên do Phó hiệu trưởng chủ trì. Đầu tiên thầy Hiệu trưởng lên phát biểu, giới thiệu sơ qua về hoàn cảnh học tập cùng lịch sử, hiện trạng và phương hướng phát triển tương lai của trường. Tiếp theo là mấy lời khuôn mẫu như sinh viên không được quên trách nhiệm, phải hăng say học tập, mạnh dạn sáng tạo, rèn luyện sức khỏe, lập kế hoạch bốn năm đại học hợp lý, phát triển toàn diện, cống hiến cho nước nhà.

Những sinh viên mới vừa vượt qua thử thách cam go của kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, ai ai cũng mang trong mình niềm kỳ vọng vô hạn vào tương lai, những gương mặt thanh niên bỗng chốc sáng rỡ hơn bao giờ hết. Lời phát biểu của Hiệu trưởng khích lệ ý chí quyết tâm của cả thế hệ trẻ.

Song Cảnh Minh chẳng buồn nghe, cậu vẫn vùi đầu vào chiếc điện thoại dưới bàn, dần dần cảm thấy phiền toái, cuối cùng kéo ảnh đại diện của một người trên Wechat vào danh sách chặn, còn chưa hết bực nên tìm trong danh bạ, kéo luôn cái tên Mẫn Ân Trúc vào sổ đen. Xong xuôi cậu lắc lư điện thoại, nhướn mí mắt lên.

Hết bài phát biểu của Hiệu trưởng lại đến đại biểu sinh viên trường, đó là đàn anh năm hai Lê Thanh Hòa, cũng chính là người ngồi vị trí trong cùng dãy đầu tiên, bị Đỗ Nhược và bạn cô ngộ nhận là thầy giáo.

“Hóa ra là đàn anh.”

So với những sinh viên mới dưới bục, Lê Thanh Hòa đã cởi bỏ vẻ ngây ngô, ra dáng đàn anh chín chắn. Từ cách nói chuyện đến nụ cười đều đúng mực, bình tĩnh chia sẻ với nhóm đàn em những điều tâm đắc và kinh nghiệm học tập. Bên dưới thỉnh thoảng vang lên từng trận cười thích thú.

Nhưng Cảnh Minh không hề cảm thấy Lê Thanh Hòa có gì thú vị, chỉ giỏi tỏ vẻ từng trải lừa gạt mấy đứa học sinh tiểu học. Cậu không thèm bỏ vào tai, lại rủ mắt nhìn điện thoại di động, người đã bị chặn, tin nhắn điện thoại cuối cùng cũng chịu yên tĩnh.

Cậu bực dọc ngước mi mắt lên, trong lúc vô tình lướt qua nữ sinh phía trước. Sao… nhìn… quen quen nhỉ? Ánh mắt vừa thoáng qua liền dừng lại, hơi nghiêng về phía sau một chút. À, đây không phải là con nhóc Đỗ Nhược Xuân sao? Lại trùng hợp chạy đến ngồi trước mặt cậu rồi.

Hôm đó đưa Đỗ Nhược đến trường, suốt quãng đường Cảnh Minh chẳng buồn liếc mắt nhìn cô, ấn tượng về cô chỉ vẻn vẹn dừng ở hình ảnh hôm đón cô ở ga tàu hỏa, tóc tai bết dính, da dẻ vàng vọt, quần áo rách nát, dáng người còm nhom cùng mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi tàu hỏa nồng nặc.

Bây giờ đầu cô đã gội sạch sẽ, tóc ngắn phủ qua tai, buông xõa mềm mượt. Có lẽ vì thiếu dinh dưỡng nên hơi ngả vàng.

Cái biệt danh “nhóc con”(1) này cực kỳ hợp với cô, cậu không khỏi chế nhạo.

(1) “Nhóc con” ở đây có nguyên bản tiếng Trung là 黄毛丫头 – nhóc con tóc vàng, chỉ những cô gái trẻ ngây thơ chưa biết sự đời.

Mái tóc ngắn cong cong ở nửa bên mặt hướng về phía cậu được vén lên mang tai, dưới đuôi tóc bằng chang là chiếc cổ thon dài. Ánh đèn huỳnh quang trong phòng đánh lừa mắt người khác khiến làn da cô trở nên bóng loáng và trắng sáng, có thể xem như một hiệu ứng làm đẹp. Cô mặc chiếc áo T-shirt thoải mái, trông khác hẳn con bé ở sân ga bữa nọ.

Cảnh Minh không hứng thú lắm, lướt mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt, bắt gặp trên áo cô có chỗ bục chỉ to khoảng bằng đầu ngón tay. Cậu lại lần nữa nhếch môi cười cợt. Vịt con xấu xí dù có tắm sạch lông thì vẫn là vịt con xấu xí thôi.

Cậu chả buồn soi nữa, dời mắt đi chỗ khác. Đàn anh trên bục vẫn huyên thuyên chia sẻ kinh nghiệm của mình, ôi, trên đời này không có gì tẻ nhạt hơn mấy kiểu sự kiện này. Cậu vọc chiếc điện thoại trong tay, nhưng không thể chơi game được. Giây lát sau, một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu cậu, hàng mày cau chặt như bị chọc giận, ngón tay gõ phím thoăn thoắt gửi đi một tin nhắn.

Điện thoại Đỗ Nhược vang lên tính toong, âm thanh không lớn nhưng đủ hút ánh mắt của người khác. Bạn học xung quanh thì thôi không nói, ngay cả giáo viên ngồi dãy trước cũng quay đầu lại nhìn. Lê Thanh Hòa trên sân khấu thoáng khựng lại rồi nói tiếp.

Đỗ Nhược xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, cuống quýt chỉnh điện thoại im lặng, liền thấy tin nhắn Cảnh Minh gửi đến: “Tiền mua quần áo cho cô đâu? Sung làm của riêng rồi à?”

Đỗ Nhược thắc mắc quá đỗi nhưng không có ý định hồi âm, vừa định cất điện thoại đi thì màn hình lại sáng lên: “Áo cô rách rồi kìa.”

Đầu óc cô nổ tung, quay đầu kinh hoảng nhìn cậu. Hai mắt Cảnh Minh vô hồn nhìn lên bục giảng, không ngó ngàng đến cô, giống như người ngoài cuộc vậy.

Cô sợ bị người khác chú ý vội vã quay đầu lại, ngượng chín mặt, không hiểu vì sao lại có cảm giác ánh mắt mọi người đều đổ về mình, xuyên thấu qua các lỗ chân lông trên người cô. Tay cô ướt nhẹp mồ hôi, vội gửi tin hỏi lại: “Ở đâu?”

Nhưng đối phương không tốt bụng mách cho cô biết.

Lê Thành Hòa phát biểu xong, cả phòng vang lên tiếng vỗ tay rần rần. Rồi lại đến đại biểu tân sinh viên lên phát biểu.

Đỗ Nhược dè dặt quay đầu kiểm tra hai bên bả vai mình, không có vấn đề, lại nhìn hai bên sườn. Bên phải bị bục chỉ, dài chừng một centimet, ngồi yên không sao, nhưng vừa cử động thì sẽ thấy ngay một khe hở nhỏ. Nếu bị ai vô tình thấy, chắc cô sẽ mắc cỡ lắm nhưng không đến nỗi xấu hổ tự ti.

Ấy thế mà “cái lỗ rách nghèo túng đáng thương” này lại bị Cảnh Minh thấy được, Đỗ Nhược nhất thời cảm thán trong lòng “Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng?”.

001pt;t��^!xn1

Bình luận
Ads Footer