NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 22

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Ads Top

Khi Đỗ Nhược mang con quy hồi chuyển, bộ cảm biến âm thanh, nhiệt độ, ánh sáng, bộ cảm biến độ nghiêng và bộ cảm biến gia tốc do tự cô làm đến văn phòng, giáo sư Dương Trường Thanh quả thật rất bất ngờ: “Đây đều là tự mình em làm à?”

“Dạ, đều tự em làm.”

“Giỏi lắm.”

“Giáo sư, thầy có thể cho em đi theo vào phòng thí nghiệm không, chỉ là giúp việc cho đàn anh cũng được ạ. Một mình em tự làm, không ai chỉ dẫn, phải mất rất nhiều thời gian ạ.”

Dương Trường Thanh không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Em thích ngành này lắm à?”

“Thích ạ.” Cô gật đầu như bằm tỏi.

“Tại sao thích? Thầy nhớ hồi mới tựu trường, em bảo không hiểu nhiều về ngành này.”

Cô vô thức mỉm cười: “Cảm thấy tiếp xúc với máy móc rất chân thật, mình cho cái gì thì nó sẽ trả lại cái đó, không hơn không kém, không có may mắn cũng tuyệt đối không phụ lòng mình. Chúng nó như có sinh mạng, chỉ cần mình nghiêm túc làm tốt từng bước, đến cuối cùng nó nhất định sẽ đáp lại mình.”

Dứt câu cô thuận tay sờ vào bộ cảm biến nhiệt, ngón tay vừa chạm đến đèn liền phát sáng.

Dương Trường Thanh cười: “Được, em đến đi.”

Đỗ Nhược mừng rỡ: “Cảm ơn giáo sư.”

Từ đó, đứa con gái duy nhất là cô bắt đầu đi theo các đàn anh đến công xưởng thí nghiệm, bắt đầu tiếp xúc với các máy khoan dò, máy giũa. Đương nhiên cũng nhận được không ít sự giúp đỡ từ mấy vị tiền bối.

Thời gian cứ thế trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã hết một năm. Bắc Kinh đổ tuyết vào ngày đầu năm âm lịch, Đỗ Nhược và Hà Hoan Hoan đến từ miền Nam nên chưa bao giờ thấy tuyết, hưng phấn đến mức nhảy nhót tung tăng, suýt nữa thì ngã cắm mặt vào đống tuyết.

Hạ Nam và Khưu Vũ Thần trợn tròn mắt: “Phải, phải, phải, đó là tuyết, tuyết trắng tinh, ai không biết còn tưởng có vàng từ trời rơi xuống đấy.”

“Cậu trừng mắt lần nữa xem.” Đỗ Nhược vốc một nắm tuyết ném vào đầu Hạ Nam.

“Cậu muốn chết hả!” Hạ Nam tránh kịp, vốc một nắm lên ném trả.

Bốn người vui vẻ nô đùa, lăn lộn trên tuyết. Đỗ Nhược nắn một quả cầu tuyết, ném đi. Khưu Vũ Thần kịp tránh né, quả cầu nện thẳng vào người nam sinh đi ngang qua, là Lê Thanh Hòa.

“Ối, sư huynh, em xin lỗi.” Cô lập tức chạy đến hối lỗi.

“Không sao.” Lê Thanh Hòa phủi tuyết trên người, cười nói, “Anh nhớ em là người miền Nam phải không? Bình thường, bình thường thôi.”

Đỗ Nhược xấu hổ. Khưu Vũ Thần ở bên cạnh giả vờ giả vịt: “Đúng vậy, sư huynh. Cỏ Nhỏ nhà bọn em cái gì cũng thấy lạ, khiến anh chê cười rồi.”

Lê Thanh Hòa cười sang sảng. Đỗ Nhược quay đầu lại: “Cậu muốn chết à!”

Khưu Vũ Thần trêu ghẹo xong le lưỡi bỏ trốn.

Lê Thanh Hòa nhìn Đỗ Nhược cười nói: “Trùng hợp, anh đang tìm em có việc.”

“Việc gì ạ?”

“Đây là đoạn phim mấy lần đầu em tham gia hùng biện trong câu lạc bộ.”

Cô lúng túng: “Hả, anh quay lại á?”

“Soi khiếm khuyết để giúp em trau dồi và nhanh chóng nâng cao kỹ năng.”

“Cảm ơn. À đúng rồi, lần trước tài liệu hùng biện anh cho em mượn đã xem xong rồi, hôm nào em mang trả lại anh.”

“Được, không vội đâu.”

Lê Thanh Hòa nhắn nhủ xong bèn đi trước lo liệu công việc của mình. Đỗ Nhược đưa mắt nhìn anh ta rời đi, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ba cặp mắt đầy mờ ám của bạn cùng phòng.

Hà Hoan Hoan: “Có vấn đề.”

Khưu Vũ Thần: “Có biến.”

Hạ Nam: “Có gian tình.”

Đỗ Nhược hoàn toàn không nghĩ như vậy, thuận miệng đáp: “Sư huynh tài giỏi như vậy, còn đẹp trai nữa, sao lại để ý đến mình được?”

Hà Hoan Hoan la ó bất bình: “Sao lại không để ý cậu chứ! Cỏ Nhỏ của mình xinh thế cơ mà.”

Mắt Đỗ Nhược trợn trừng như sắp rớt ra ngoài: “Mắt cậu có vấn đề sao mà thấy mình xinh?”

Khưu Vũ Thần chen lời: “Thật ra cậu xinh hơn hồi vừa vào học nhiều rồi. Mặt mũi xinh xắn, da cũng trắng hơn, trông mơn mởn í.”

Hạ Nam chậm rãi nói: “Ừ, thẩm mỹ cũng tăng lên, không giống với lúc mới đến, luôn mặc mấy bộ đồ khiến người ta cạn lời.”

Đỗ Nhược nghẹn lời hồi lâu: “Các cậu đang lăng xê hay lăng mạ mình vậy?” Nhưng dù là khen hay chê cô đều không mấy chú trọng.

Nếu thật sự phải nói cô khác gì với lúc đầu, có lẽ là ở chỗ cô biết chải chuốt hơn, nhưng không đến mức quá cuồng đến nỗi lúc nào cũng chăm chăm để ý và suy đoán xem người khác nhìn mình thế nào. Cô còn biết cố gắng trau dồi học thức và vốn sống cho bản thân, nhưng không mù quáng, tự ti, luống cuống tay chân, hay chốc chốc lại muốn ganh đua, so tài cao thấp với người khác.

Cô đi từng bước vững chắc, vui vẻ học hành, mở mang đầu óc, làm quen bạn mới, đi đến nhiều nơi, đọc thêm nhiều sách, học hỏi nhiều điều. Con người dần cởi mở, lá gan cũng trở nên to lớn, những việc xưa nay cô nghĩ mình sẽ mãi mãi không làm được, thì bây giờ đã bắt đầu thử trải nghiệm. Ví dụ như là nhảy nhót trong buổi vũ hội tân sinh viên.

Trường họ có một truyền thống, hằng năm, chủ nhật đầu tiên của năm mới sẽ tổ chức dạ vũ cho tân sinh viên. Tất cả sinh viên năm nhất đều phải chuẩn bị tiết mục nhảy múa.

Lớp Đỗ Nhược có mình cô là nữ, múa đơn quả thật khó kham nổi nên đành giao trọng trách lại cho nhóm nam sinh.

Cô đang rảnh rỗi thì Hà Hoan Hoan tìm đến cửa, nói lớp họ muốn biểu diễn tiết mục nam nữ nhảy đôi, cần bốn nam bốn nữ, nhưng lớp cô ấy chỉ có ba nữ thôi, muốn mượn Đỗ Nhược sang hỗ trợ. Cô nhanh chóng đồng ý, một là không thể từ chối bạn thân, hai là Hà Hoan Hoan cho cô xem một đoạn clip có sự kết hợp giữa các điệu nhảy sôi nổi phóng khoáng như Flamenco, Samba, Tango, có sức lan tỏa mạnh, xem mà ngứa cả tay chân.

Cô và mọi người ráo riết tập luyện trong vòng năm đêm, rốt cuộc đã thành công mỹ mãn. Đêm dạ vũ, Hạ Nam trang điểm thật đậm cho Đỗ Nhược, hàng mi dày cong vút, mắt màu khói sâu thẳm, mặt trắng nõn, môi đỏ rực. Lại dùng dụng cụ làm tóc uốn lọn to cho mái tóc chấm vai của cô, đeo băng đô màu đỏ, bước cuối cùng là thay chiếc váy xòe hở lưng màu đỏ.

Khưu Vũ Thần mắt tròn mắt dẹt: “Chồi ôi, Đỗ Nhược biến thành tiểu yêu tinh rồi.”

Đỗ Nhược nhìn cô gái yêu kiều lộng lẫy trong gương, suýt cười bục ruột: “Mợ ơi, cái quỷ gì vậy?”

“Dở hơi, đi khiêu vũ chẳng lẽ trang điểm nhạt nhẽo à?” Nhà tạo hình nghiệp dư Hạ Nam tuyên bố.

“Rồi rồi rồi, đẹp đẹp đẹp.” Đỗ Nhược phì cười đi ra cửa.

Đêm vũ hội diễn ra vào một ngày giữa đông, tuyết vẫn không ngừng bay khắp nơi. Đỗ Nhược, Hà Hoan Hoan, Từ Khả, Tô Nghiên mặc váy khiêu vũ, mang giày cao gót màu đỏ, trùm kín áo phao lông vũ chạy băng băng trong sân trường giá rét. Không khí căm căm kích thích thần kinh, khiến người ta trở nên hưng phấn đến lạ. Những chiếc váy đỏ của nhóm con gái rực rỡ chói mắt giữa màn tuyết trắng xóa. Họ túm lấy tà váy, vừa cười khanh khách vừa hướng đến tòa nhà giảng dạy. Đây là tòa nhà được xây dựng theo phong cách hiện đại hóa màu xám lạnh, có một cầu thang riêng ở bên ngoài dẫn thẳng đến hội trường ở tầng hai. Trên cầu thang sắt phủ đầy lớp tuyết in hằn những dấu chân.

Trên tầng có người ra vào liên tục, cửa hội trường hết đóng rồi lại mở, tiếng nhạc huyên náo lúc vọng ra ngoài vang rền, lúc lại bị bưng bít trong không gian khán phòng. Đỗ Nhược cầm váy chạy đùng đùng lên lầu, ba cô gái kia cũng vội theo sát phía sau.

Hà Hoan Hoan: “Nhanh lên nào, bắt đầu nãy giờ rồi, nhanh lên.”

Từ Khả: “Éc, rét chết được, rét chết được, giày sắp rơi ra rồi.”

Đỗ Nhược: “Cậu nói xem bọn mình mang giày đỏ, có khi nào sẽ nhảy mãi không dừng được không, giống như trong truyện cổ tích Andersen đấy, cuối cùng phải chặt chân.”

Tô Nghiên: “Hả? Chặt chân? Bản mình xem là cởi giày ra mà.”

Đỗ Nhược: “Đó là truyện thiếu nhi, còn bản gốc là cô gái mang giày đỏ không cởi ra được, đành phải chặt chân của mình. À, đúng rồi, còn có cô gái lọ lem nữa, hai cô chị vì muốn mang vừa giày thủy tinh, một người cắt đi đầu ngón chân, một người thì cắt bỏ gót chân…”

Hà Hoan Hoan: “Im đi! Cậu là con nhỏ biến thái, hủy hoại tuổi thơ của mình.”

“Ha ha, đây là sự thật, lẽ nào cậu cam chịu để bị lừa sao?” Đỗ Nhược cười lớn, vừa quay đầu trêu Hà Hoan Hoan vừa rảo bước lên cầu thang.

“Cậu cẩn thận một chút!” Hà Hoan Hoan bị trượt chân, nắm chặt tay vịn, “Cầu thang đóng băng rồi, trơn lắm.”

“Không sao, mình đã lên…” Đỗ Nhược bước đến bậc cuối cùng. Một bóng người cao cao đẩy cửa hội trường đi ra từ bên trong, tiếng nhạc, tiếng người ập đến như thủy triều dâng.

Đỗ Nhược giật mình, chân giẫm phải miếng băng trơn trượt, giày cao gót lảo đảo, đột ngột ngã nghiêng sang một bên: “Aaaaa!”

Chàng trai đang cầm điện thoại vừa đi ra kia nhìn thấy một cô gái tóc xoăn, váy đỏ chao đảo sắp té lăn xuống thang lầu, cậu không hề nghĩ ngợi, tức thì bước đến nắm lấy cánh tay cô, giật mạnh trở lại. Hai tay Đỗ Nhược liền nắm chặt tay chàng trai ấy theo phản xạ, như thể bám lấy khúc cây cứu mạng vậy.

Lạy trời, được cứu rồi! Nhưng cô vẫn không buông tay ra, chỉ thở hổn hà hổn hển.

“Cô không sao chứ?” Giọng đối phương thản nhiên, không chút lo lắng.

Đỗ Nhược chưa kịp định thần sau sự cố vừa rồi, từ từ ngẩng đầu lên liền bắt gặp gương mặt tuấn tú của Cảnh Minh. Trong đêm tuyết trắng, đôi mắt của cậu đen lay láy.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt cô gái, Cảnh Minh thoáng ngỡ ngàng rồi hàng mày từ từ nhíu lại. Cậu nhìn cô từ trên xuống dưới, gần như không thể nhận ra, mắt màu khói, môi đỏ chót, tóc uốn lọn, váy đỏ. Cô nàng này… làm cái quái gì thế?

“Đỗ Nhược, cậu không sao chứ?” Hà Hoan Hoan xông lên đỡ cô.

“Không sao.” Đỗ Nhược nhanh chóng buông tay Cảnh Minh ra, đứng thẳng dậy, không nói nhiều cũng không cười, nghĩ ngợi chốc lát, dù khá miễn cưỡng nhưng vẫn khẽ nói, “Cảm ơn.”

Cậu không trả lời, đưa điện thoại lên tai, đi qua một bên ban công nghe điện thoại.

Bên ngoài gió lớn, bốn người nhanh chóng chui vào hội trường.

Từ Khả: “Nghe nói Giang Tiểu Vận thả thính cậu ta lâu rồi không dính.”

Tô Nghiên: “Ồ, Giang Tiểu Vận đẹp vậy mà…”

Từ Khả: “Ai biết, nói là lười có bồ, chơi với robot thích hơn.”

Tô Nghiên: “… Thế giới của thiên tài người phàm như chúng ta không hiểu đâu.”

Đỗ Nhược không có phản ứng, lặng lẽ trợn trắng mắt. Hà Hoan Hoan nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng nói chuyện nữa, tiếp theo là đến chúng ta rồi.”

Họ lập tức im lặng, đi đến góc sân. Trong hội trường nhóm sinh viên hoặc đứng hoặc ngồi vây quanh thành một vòng, chính giữa là sân khấu.

Hiện tại đang là phần biểu diễn của Vương Hoài Ngọc, đại diện lớp Cơ khí điện tử, cô ta mặc chiếc váy ba-lê trắng, nhẹ nhàng nhảy múa vô cùng tao nhã, hệt như con thiên nga trên sân khấu. Đỗ Nhược đứng bên cạnh xem có chút ngưỡng mộ, nhưng cũng không vì vậy mà dễ dàng phủ định bản thân như trước đây.

Ba-lê là điệu múa trang nhã cổ điển, còn điệu nhảy của họ thuộc phong cách sôi động phóng khoáng, hai bên hoàn toàn đối lập. Họ nhất định sẽ mang đến một buổi biểu diễn đặc sắc cho người xem.

Vương Hoài Ngọc kết thúc mà biểu diễn một cách hoàn hảo, cúi người cảm ơn, hội trường vang lên tiếng vỗ tay rần rần.

Thiên nga trắng bước xuống sân khấu, bươm bướm đỏ lướt thướt tung bay. Đỗ Nhược ra sân.

Bốn nam bốn nữ đứng giữa sân khấu, mỗi cặp đều bày tư thế đứng xa đối phương, trên gương mặt là vẻ tự tin ngời ngời và không để ý đến đối phương. Tiếng nhạc bỗng vang lên, vũ điệu phong cách Tây Ban Nha vừa cuồng nhiệt vừa hoang dại.

Đỗ Nhược hất cằm, vung cánh tay mảnh khảnh, vỗ tay hai cái, chân bước theo nhịp điệu, vạt váy lay động, phần eo lắc lư di chuyển quanh bạn nhảy. Màn biểu diễn thanh thoát và không kém phần sôi nổi chính thức bắt đầu.

Cảnh Minh đẩy cửa vào, vừa hay bắt gặp ngay màn này. Chiếc váy đỏ rực tôn lên tấm lưng để trần trắng ngần như tuyết của cô, gương mặt rạng rỡ, phối hợp nhịp nhàng với bạn nhảy, chốc chốc lại cử động bả vai. Lúc thì liếc mắt đưa tình, tiến gần đến đối phương; khi lại chau mày, ra vẻ kiêu kỳ tránh xa bạn nam ấy. Hai người cứ thế trêu đùa, rồi lại giữ khoảng cách, chỉ duy nhất biểu cảm là vẫn cháy bỏng, không hề vơi bớt.

Tà váy đỏ cũng gợn sóng, xoay múa theo như cánh bướm, nụ cười tươi tắn trên gương mặt như đóa hoa nở rộ. Ngay cả những lọn tóc xoăn dường như cũng được thổi hồn, dập dờn nhảy múa trên đôi vai mảnh khảnh của cô.

Cảnh Minh tựa vào tường, dõi mắt quan sát người đang khiêu vũ ở giữa sân khấu, mày cau lại, vẻ mặt tối tăm khó hiểu. Bạn học xung quanh đều bị thu hút, bất giác vỗ tay theo nhịp điệu.

Giữa chừng chợt xảy ra sự cố, Đỗ Nhược quên bước nhảy, vũ đạo bắt đầu lóng ngóng. Họ vốn dĩ học cấp tốc nên đâu thể nhớ được nhiều như vậy, phải nhờ đồng bọn nhắc nhở lẫn nhau, vì vậy cô vừa quên thì mấy bạn còn lại cũng loạn cào cào lên.

Làm sao đây? Mọi người hoảng hốt trao đổi ánh mắt với nhau.

Không làm gì cả, quên rồi thì nhảy bừa thôi!

“Eo ôi, mình quên rồi!” Cô ôm mặt hét lên một tiếng, thế nhưng người đang trong trạng thái hưng phấn cao độ nên cũng bất chấp, cứ phát huy theo bản năng, nhảy múa loạn xạ.

Nhóm bạn nhảy cũng chẳng hơi đâu lo nghĩ nhiều, ai cũng quên bài cả rồi nên cứ nhảy đại thôi. Quẫy hết mình là được rồi, vui là chính mà. Lần này cả hội trường đều hưng phấn, cười sảng khoái. Màn trình diễn của họ là tiết mục cuối cùng trong đêm nên mọi người đều tràn lên sân khấu, tự do khiêu vũ.

Đỗ Nhược nhảy mệt rồi, chen ra khỏi đám đông vẫn đang nhảy nhót hăng say, cười khanh khách không ngớt, được mấy bạn nam sinh rối rít khen ngợi: “Được lắm Đỗ Nhược.”

“Cảm ơn.” Cô lớn tiếng đáp lời, tung tăng đi ra khỏi đám người,, vừa nhún vai vừa ngâm nga theo nhạc: “Senorita… Mira… Mira…”

Vừa ngước lên thì bắt gặp ánh mắt thẳng tăm tắp của Cảnh Minh hướng thẳng về phía cô. Cậu đang tựa người vào tường, tay xoay xoay điện thoại di động. Tiếng hát tắc nghẽn nơi cổ họng. Trong tiếng nhạc xập xình, ánh đèn nhấp nháy, cậu nhìn cô, cô cũng nhìn cậu, tức khắc một giây sau, cả hai đồng thời dời mắt về phía khác.

“Đỗ Nhược, cùng nhảy đi.” Bên cạnh có người gọi cô, là Lê Thanh Hòa.

“Sư huynh cũng đến à?”

“Sang đây xem sinh viên mới bọn em quậy cỡ nào, nhảy không?”

“Được. Nhưng nhảy điệu gì?”

“Anh cũng không biết.”

“Vậy nhảy bừa thôi hì hì.”

Cảnh Minh dời mắt đi, liếc nhìn đám người trong hội trường, bỏ điện thoại vào túi, không có hứng thú nhảy nhót tưng tưng hệt như đám thiểu năng này.

Một nữ sinh đi đến mời cậu: “Cảnh Minh, cùng nhảy đi.”

“Không nhảy đâu.” Cậu hờ hững từ chối, nhỏm dậy khỏi bức tường đi thẳng ra cửa.

^fWw

Bình luận
Ads Footer