NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 31

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Ads Top

Đỗ Nhược chậm chạp đi vào ký túc xá, mang đầy một bầu tâm sự.

Bữa tối do cô mời nên khẩu vị rất tốt, ăn say sưa ngon lành. Không ngờ lúc đi tính tiền thì nhân viên phục vụ cho cô hay là Cảnh Minh đã trả tiền rồi. Khó hiểu, cậu đang giở trò quỷ gì nhỉ?

Tâm tư rối như tơ vò, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một giải thích duy nhất: Dì Minh Y luôn lải nhải bên tai cậu, tra tấn cậu, nên cậu đành bất đắc dĩ thỉnh thoảng phải “quan tâm chăm sóc” cho cô. Nghĩ thế cô lại yên lòng, bước chân nhẹ tênh đi vào thang máy. Dì Minh Y thật tốt!

Vừa đẩy cửa phòng ra đã thấy Khưu Vũ Thần hôm nay tự học mà về sớm, đang ngồi trước bàn vừa xem hoạt hình vừa uống trà sữa, thấy Đỗ Nhược về liền ngừng gõ bàn phím, hỏi thăm: “Cậu tìm đủ người thi hùng biện chưa?”

“Chưa, còn thiếu một người.” Cô vứt túi sang một bên, ngồi xuống ghế than thở, “Hiện tại tìm được hai người đã mệt đứt hơi rồi, giở đủ chiêu trò dụ dỗ, thiếu điều hầu ăn, hầu uống, hầu chơi thôi.”

Khưu Vũ Thần: “Tính mình vào đi.”

Mắt Đỗ Nhược sáng rực: “Thật hả?”

“Ừ.” Thấy Đỗ Nhược cực khổ quá nên cô ấy không đành lòng, “Thi hùng biện là cuối tuần phải không? Gấp rút như vậy, nếu cậu không tìm đủ thành viên cho nhóm thì còn thời gian đâu mà chuẩn bị?”

Lòng Đỗ Nhược rất đỗi ấm áp: “Vũ Thần, cảm ơn cậu!”

“Đừng có cảm ơn suông, cậu phải mời mình ăn cơm bò nạm sốt tương Lao Can Ma đấy.”

“Con khỉ á!”

Hai người đang nói chuyện thì Hạ Nam và Hà Hoan Hoan từ thư viện trở về, vừa vào cửa Hà Hoan Hoan đã cười gian với Đỗ Nhược. Đỗ Nhược bị cô ấy nhìn như vậy liền sởn gai ốc: “Cậu uống nhầm thuốc hả?”

Hà Hoan Hoan: “Khai mau, tối nay cậu đã đi đâu?”

Đỗ Nhược ngơ ngác: “Hả?”

Hà Hoan Hoan lôi ghế ngồi giữa phòng, bắt chéo chân, khoanh tay lại, cứ như đang hỏi cung: “Bạn Cỏ Nhỏ, cậu đã giấu bọn mình làm những gì, thành thật khai báo đi!”

“Không có mà.”

Hạ Nam: “Vương Hoài Ngọc bảo thấy cậu và Cảnh Minh ra ngoài hẹn hò.”

Đỗ Nhược nghẹn họng. Khưu Vũ Thần trợn to mắt, kéo tai nghe ra: “Đệt, Cỏ Nhỏ ghê thật, bình thường câm như hến vậy mà toàn làm chuyện “giật tít”. Đại thiếu gia chảnh chọe Cảnh Minh mà cậu cũng cua dính á?”

Hà Hoan Hoan dẩu môi: “Đúng đấy, còn giấu diếm bọn mình nữa.”

Hạ Nam: “Thảo nào chàng trai ở khoa “hàng xóm” bị cậu từ chối.”

Ba người cậu một câu tôi một câu cứ như mở hội nghị chỉ trích công khai. Đỗ Nhược tối tăm mặt mũi, đợi họ nói xong mới cố gân cổ lên giải thích rõ cô và Cảnh Minh không có quan hệ gì cả.

Máu hóng hớt của Hà Hoan Hoan bị dập tắt không thương tiếc, thất vọng tràn trề: “Còn tưởng hai người đang yêu đương nữa chứ.”

Đỗ Nhược như bị giẫm phải đuôi: “Mình mà yêu đương với cậu ta á, mơ đi!”

Cô hận không thể vạch rõ giới hạn với cậu từng giờ từng khắc: “Tuyệt đối không có cửa đâu!”

Hạ Nam thản nhiên xen lời: “Con người cậu ấy mà lại có hứng thú ăn chùa của cậu một bữa cơm à?”

Trong lòng Đỗ Nhược thầm dựng tóc gáy, nhất thời câm nín, không thể nói là do mẹ cậu yêu cầu cậu quan tâm cô được, đành viện cớ: “Có thể là cậu ta đột nhiên ấm đầu thôi.” Đây có vẻ là lý do hợp lý nhất.

Hà Hoan Hoan vẫn chưa chịu thua, tiếp tục moi tin: “Lúc ăn cơm, hai cậu đã nói gì, làm thân chưa? Cỏ Nhỏ của chúng ta đã thiết lập quan hệ với nhân vật lớn của trường chưa?”

Đỗ Nhược một mực muốn vạch rõ ranh giới, nước sông không phạm nước giếng với cậu: “Không hề, chỉ thảo luận đề tài hùng biện. Cậu ta cực kỳ ít nói, cứ im im suốt.”

Hà Hoàn Hoan bĩu môi, thất vọng toàn tập, hai người còn lại cũng không đào sâu hơn. Đỗ Nhược không muốn bị tra hỏi quá nhiều về việc của Cảnh Minh, bèn vội vàng cầm khăn và bản chải chạy đi rửa mặt.

Vừa đến cửa thì Hà Hoan Hoan lại hỏi với theo: “Đúng rồi, cậu thật sự từ chối chàng trai ở khoa “hàng xóm” hả? Thấy có bài đăng trên diễn đàn BBS nói là cậu ta đặc biệt đến tìm cậu mà. Ôi lãng mạn quá đi mất!”

“Lãng mạn cái đầu cậu.” Đỗ Nhược cắt đứt ngay ý nghĩ hoang tưởng của cô bạn, “Bây giờ mình chỉ muốn chú tâm học hành, dù là Ngô Ngạn Tổ cũng đừng hòng lung lay mình.”

Hà Hoan Hoan mang vẻ “kính nể” giơ ngón tay cái với cô: “Cậu đỉnh lắm!”

Đỗ Nhược phì cười, mở cửa ra khỏi phòng.

Mặc dù cuộc thi biện luận đã đến gần trước mắt, nhưng cuối tháng còn có Hội triển lãm sinh viên khởi nghiệp trí tuệ nhân tạo, Đỗ Nhược phải giành nhiều thời gian phụ giúp công tác chuẩn bị bên phía phòng thí nghiệm, huống chi dự án bộ cảm ứng IMU của cá nhân cô tự nghiên cứu cũng không thể chểnh mảng.

Mà lúc này, Dịch Khôn lại gặp phải phiền phức: Hội triển lãm được tổ chức vào ngày 28 tháng này, nhưng anh phải đến Đức tham quan nhà máy vào ngày 29. Thật ra nhiệm vụ bày gian hàng ở hội triển lãm không hề nặng nề, giao hết cho Ô Chính Bác là được. Nhưng dù sao anh cũng là đội trưởng của Orbit, đây là lần đầu tiên công khai triển lãm, không góp mặt thì có phần đáng tiếc.

Đỗ Nhược biết chuyện này là lúc đang đi thang máy với Lê Thanh Hòa. Cô bận rộn suốt cả ngày, định đi ăn tối, còn Lê Thanh Hòa thì vô tình tiết lộ ra chuyện mình sẽ theo Dịch Khôn đến Đức thăm thú vào thời gian diễn ra hội triển lãm.

Đỗ Nhược nghe thấy bèn hỏi: “Không phải có thời gian chênh lệch sao? Có thể mua vé máy bay chiều 28, đến Đức là sáng sớm 29 mà. Thật ra mấy buổi hội chợ triển lãm buổi sáng mới đông, sau đó thì thưa thớt lắm. Đến trưa là các anh có thể tranh thủ đến sân bay rồi.”

Lê Thanh Hòa vỗ đầu: “Đúng nhỉ, để anh nói với anh Dịch xem.” Rồi lại hỏi, “Gần đây em bận lắm hả?”

“Dạ, nhiều việc quá, cuối tuần còn thi hùng biện nữa.” Cô khẽ thở dài, “Lo lắm ạ.”

Lê Thanh Hòa nghĩ ngợi chốc lát mới hỏi: “Cần anh giúp gì không?”

“Sao cơ?”

“Dù anh không phải là cao thủ hùng biện, nhưng dù sao cũng hiểu chút đường đi nước bước, có thể giúp em chỉ dẫn đội viên hùng biện thế nào.”

“Anh mà không phải cao thủ á? Khiêm tốn quá rồi.” Đỗ Nhược hớn hở, “Nếu anh có thể giúp thì thật tốt, em đang rầu làm sao hướng dẫn ba người mới kia đây.”

“Vậy quyết định thế nhé, hẹn thời gian, gọi đồng đội của em đến.”

“Được ạ!”

Đỗ Nhược tìm một phòng học hai ngày trước khi thi hùng biện vào cuối tuần, gọi điện thoại cho Lý Duy, bảo cậu đến thảo luận đề tài, cuối cùng còn bổ sung thêm: “À… cậu ở cùng phòng với Cảnh Minh, vậy gọi cậu ta đến giúp mình luôn nhé. Mình khỏi phải gọi điện thoại cho cậu ta.”

“Được.” Lý Duy nhanh nhảu nhận lời.

Khi ấy Lý Duy đang làm việc trong phòng thí nghiệm, hội chợ triển lãm cuối tháng họ cũng tham gia nên mấy ngày nay khá bận. Lý Duy buông điện thoại xuống chuyển lời cho Cảnh Minh: “Đỗ Nhược bảo tập họp thảo luận đề tài hùng biện, bây giờ đang chờ bọn mình trong lớp.”

Cảnh Minh nhìn sang chiếc điện thoại im ắng trên bàn: “Mày đi trước đi, tao làm xong việc đang dở đã.”

“Được.” Lý Duy không phát hiện ra khác thường, nói cho cậu biết lớp nào rồi vô tư bỏ đi.

Cảnh Minh ở lại phòng thí nghiệm chỉnh sửa lại mô hình sẽ dùng ở buổi triển lãm. Mười lăm phút, ba mươi phút rồi năm mươi phút trôi qua, điện thoại di động vẫn im ỉm. Cậu trước sau vẫn nghiêm túc làm việc, bỗng “ting” một tiếng, điện thoại báo có tin nhắn đến.

Cậu nhướng mày, bỏ khớp nối lò xo trong tay xuống, nhếch môi cầm lấy điện thoại, là tin nhắn của Lý Duy: “Làm gì vậy? Mau đến đây đi!”

Như có gì đó nghẹn nơi cổ họng, cậu hít sâu, nhét điện thoại vào túi, dặn dò đồng bọn mấy câu rồi rời khỏi phòng thí nghiệm.

Đi trong sân trường buổi tối, bỗng một khoảnh khắc nào đó Cảnh Minh vô thức ngẩng đầu, nhìn ánh đèn đường trắng lóa soi lên từng nhánh cây rậm rạp, màu sắc kia tươi xanh đến lạ. Tâm trạng cậu vô cớ trở nên khó chịu.

Vào tòa nhà giảng dạy, leo cầu thang lên tầng năm, đến cửa lớp, nghe thấy tiếng cười nói của Đỗ Nhược vọng ra từ bên trong: “Ôi, điều này mà cũng nghĩ ra á? Sư huynh anh tài thật!”

Sư huynh ư? Cậu đẩy cửa ra, thấy Đỗ Nhược đang cười tươi rói với Lê Thanh Hòa, thỉnh thoảng lại cúi đầu ghi ghi chép chép vào sổ. Lý Duy và Khưu Vũ Thần ngồi bên cạnh, cũng viết hí hoáy vào vở. Bốn người nghiêm túc và vui vẻ thảo luận đề tài, trông mới hòa hợp làm sao.

Cậu bình tĩnh đóng “rầm” cửa, giọng nói bên trong khựng lại, bốn người đồng loạt nhìn sang.

Lý Duy cười: “Èo, tới rồi hả.”

“Ừ.” Cảnh Minh đi đến ngồi xuống, nhìn một vòng hỏi với giọng nhạt nhẽo, “Nhóm hùng biện cần năm người à?”

“Bốn thôi.” Đỗ Nhược không buồn ngó đến cậu, chỉ lo viết cắm cúi ghi chép, “Anh Lê Thanh Hòa là chuyện gia hùng biện, đến đây hướng dẫn chúng ta.”

Lê Thanh Hòa cười xòa: “Đỗ Nhược đừng khen anh, có chuyên gia gì đâu, bình thường thôi.”

Đỗ Nhược ngẩng đầu mỉm cười với Lê Thanh Hòa.

Lý Duy cũng phụ họa: “Anh Lê lợi hại lắm.” Cậu ta gõ bút lên tờ giấy viết chữ chi chít, nói với Cảnh Minh, “Lát nữa về sẽ chia sẻ điều tâm đắc với mày.”

Cảnh Minh thờ ơ lườm Lý Duy, cơ mặt chẳng hề nhúc nhích.

Lê Thanh Hòa rất chu đáo, thấy Cảnh Minh đến liền cười chào hỏi cậu. Còn cậu thì trước sau vẫn ngồi ườn trên ghế, hờ hững gật đầu với Lê Thanh Hòa xem như đáp lễ.

Đỗ Nhược vuốt tóc trùng hợp thấy được cảnh này, vẻ kiêu căng từ cốt cách của cậu khiến cô gai mắt. Cô đánh giá Cảnh Minh từ trên xuống dưới, khó hiểu với thái độ khinh khi kia, ai đã chọc cậu đây hả?

Cảnh Minh ngồi ngửa đầu tựa vào ghế, cảm nhận được ánh mắt Đỗ Nhược bèn lãnh đạm liếc sang hỏi: “Chuyện gì?”

Đỗ Nhược nhíu mày nhưng vẫn nói với vẻ ôn hòa: “Cậu sao vậy? Sắc mặt khó coi thế?”

Cảnh Minh cười gằn: “Gặp phải chút chuyện rắc rối trong phòng thí nghiệm, tâm trạng không tốt lắm, các người cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi.”

“À…” Đỗ Nhược làm lơ thật, quay đầu nhìn Lê Thanh Hòa, “Sư huynh, tiếp tục đi!”

Cảnh Minh nghiến răng nín thinh.

Lê Thanh Hòa không vội giảng bài, quay sang quan tâm đến Cảnh Minh với tư cách đàn anh: “Phòng thí nghiệm gặp phải rắc rối gì?”

“Chuyện dài dòng lắm.” Vỏn vẹn bốn chữ ngắn gọn.

Lê Thanh Hòa cũng không hỏi nhiều nữa. Lý Duy bối rối, gần đây phòng thí nghiệm có chuyện gì đâu, tất cả đều thuận lợi kia mà. Cậu ta nhìn Cảnh Minh, vừa định hỏi thì Cảnh Minh lắc đầu, ý bảo không việc gì.

Lê Thanh Hòa lại giảng bài tiếp: “Sau khi định ra ba luận điểm này thì phải không ngừng hoàn thiện, đồng thời phải công kích các ý kiến phản bác mà đối phương sẽ đề ra…”

Cảnh Minh nhìn Lê Thanh Hòa chằm chằm trong chốc lát, chán ngán cực kỳ. Lại cáu kỉnh nhìn lướt qua các bạn đang nghiêm túc ghi chép, cuối cùng ánh mắt tập trung vào Đỗ Nhược. Cô đang cúi đầu, múa bút thành văn, một vài sợi tóc lòa xòa bên má. Lại do đêm tối và ánh đèn huỳnh quang tạo nên hiệu ứng khiến da cô trông trắng nõn, cổ cũng thật thon thả. Nhìn cũng không đến nỗi khó ưa, nhưng nếu nói xinh đẹp cỡ nào, thu hút sự chú ý của người khác ra sao thì tuyệt đối không có. Chỉ vậy thôi.

Cậu thầm cười khẩy khinh thường, dời mắt đi, chăm chăm nhìn bảng đen chốc lát, ánh mắt lại chuyển sang phía cô. Lướt mắt nhìn cô từ đầu đến chân một phen, xác định chắc chắn cô chỉ bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Hừ!

Giây phút này cậu cảm thấy ở lại cũng vô nghĩa, định bỏ đi. Mới vừa cầm túi lên thì ánh mắt lại vô tình nhìn thoáng qua quyển sổ Đỗ Nhược để ở một bên, trong đó ghi đầy những con chữ mềm mại ngay ngắn.

Phút chốc thân thể cậu cứng đờ, từ từ tựa lưng trở lại vào ghế, nhớ đến xấp tài liệu cậu vẫn chưa vứt đi còn để trong túi. Cậu kéo khóa túi ra, đưa tay vào chậm rãi rút ra một tờ ghi chép bài chính trị.

Cậu lén la lén lút, chỉ kéo một nửa tờ ra, rủ mắt nhìn chữ viết trên trang giấy, lại ngước mắt nhìn quyển sổ của Đỗ Nhược, sắc mặt lập tức thay đổi. Khoảnh khắc ấy, không hiểu tại sao trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh cậu chưa bao giờ chú ý tới.

Đêm hôm đó, cô ngồi bên ghế lái phụ chiếc xe thể thao của cậu, mặt nghiêng đi, miệng mím lại, lông mi ướt đẫm. Một đêm khác, cô đứng trên bậc thềm tòa nhà hành chính, vui sướng chờ cậu, mắt lấp lánh như vì sao. Lại là một đêm khác, cô chìa bàn tay nhỏ bé của mình, đưa chiếc lá ép khô đến cho cậu: “Tặng cho cậu này!”

Cậu vô thức ngừng thở, rõ ràng chỉ là chuyện vặt vãnh nhưng giờ khắc này bỗng nhớ đến lại khiến cậu cảm thấy khó chịu đến vậy chứ? Cậu ngồi trong lớp, chợt cảm thấy ánh đèn quá chói mắt, liền phiền não nheo lại, trong lồng ngực trào dâng một cảm giác kỳ dị khó tả.

Cậu lại nhìn Đỗ Nhược, ánh mắt và sự chú ý của cô đều đổ dồn về phía Lê Thanh Hòa.

Họ thảo luận với nhau cả đêm, từ đầu đến cuối Cảnh Minh đều lặng thinh, không góp lời cũng không đòi về trước, cứ thế trầm mặc nhìn vào khoảng không, không biết đang nghĩ gì.

Đến cuối cùng, bàn đến thứ tự ra hùng biện, Khưu Vũ Thần không tự tin với năng lực của mình, lại sợ phần tự do tranh luận với đối thủ, kiến quyết đòi ra trận trước. Còn Lý Duy cũng có lý do giống vậy nên xin ra trận thứ tư. Thế là còn vị trí chủ chốt số hai và ba để lại cho Đỗ Nhược và Cảnh Minh.

Đỗ Nhược vừa nghĩ đến điệu bộ uể oải của cậu, nhất thời cảm thấy trước mắt chỉ một màu đen tối. Nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu rõ ràng không hề để tâm đến cuộc thi, cũng chẳng có hứng thú chuẩn bị. Hơn nữa, tính tình cậu cực kỳ khó ưa, cô không muốn chọc cậu chút nào.

Lê Thanh Hòa phân chia nhiệm vụ cho bốn người xong, lại hướng dẫn thêm vài câu rồi cho tan họp.

Đỗ Nhược rối rít cảm ơn Lê Thanh Hòa, cảm ơn anh đã nhính thời gian đến giúp đỡ. Lê Thanh Hòa không ngừng xua tay bảo không cần. Cảnh Minh không nghe thêm nổi nữa, đứng phắt dậy bỏ đi, như thể ở thêm một giây sẽ mất mạng. Lý Duy vội vã thu dọn đồ đạc, chào mọi người rồi đi theo cậu.

Đỗ Nhược thấy vậy đâm ra ngây dại, cậu không hề ghi chép lại nội dung, đã thế còn bỏ đi cực nhanh. Não bộ cô bắt đầu giằng xé đấu tranh, muốn mặc kệ để cậu đi, nhưng lại không cam lòng. Rốt cuộc cô không nhịn được, nhất định phải dặn dò cậu vài câu, vậy nên đã bảo Khưu Vũ Thần chờ mình một lát, chạy ra ngoài đuổi theo.

Cô phóng xuống cầu thang, thấy Cảnh Minh đã rảo bước đến tầng hai. Cô không thể đuổi theo kịp, tức khắc nhoài người ra lan can tay vịn vòng vèo, thấy bóng dáng cậu hiện lên ở khúc cua liền gọi to: “Này!”

Đèn cảm ứng âm thanh vụt tỏa sáng. Cậu ngước đầu lên, ánh đèn ngà ngà soi xuống khuôn mặt. Qua khoảng không uốn lượn của tay vịn cầu thang, hai người một ngẩng đầu, một cúi đầu nhìn nhau.

Cảnh Minh: “Chuyện gì?”

“Cậu…” Cô ngập ngừng tìm từ.

Hành lang buổi tối yên lặng như tờ, cậu hờ hững nhìn cô chờ đợi.

Đỗ Nhược cố hết sức để giọng mình thật nhỏ nhẹ và bình tĩnh, thương lượng với Cảnh Minh: “Cậu… chuẩn bị kỹ kỹ cho cuộc thi hùng biện nhé!”

Cậu không nói không rằng, ánh mắt sắc bén thẳng tắp, nhìn xoáy vào cô chốc lát rồi bỏ đi. Tầm mắt phút chốc trống rỗng, chỉ còn tiếng bước chân cậu đi như bay xuống lầu, tay áo cậu thỉnh thoảng thoáng hiện qua khe hở trống rỗng kia. Nhưng Đỗ Nhược dám chắc, cô rõ ràng nhìn thấy cậu lạnh lùng lừ mắt với mình.

Ông trời ngó xuống mà coi! Con lại đắc tội với thánh Minh chỗ nào nữa vậy? Quả thật là oan hơn cả Thị Kính nữa mà.

Bình luận
Ads Footer