NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 50

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Ads Top

Đỗ Nhược dạy xong, buổi trưa trở về trường. Nhiệt độ Bắc Kinh hơn bốn mươi độ, tưởng chừng như người đi trên đường đều có thể bốc hơi. Trong ký túc xá không có máy điều hòa. May mà học kỳ trước, trước khi tốt nghiệp, chị Địch Miểu đã tặng cô chiếc quạt máy. Đỗ Nhược miễn cưỡng có thể gắng gượng qua mùa hè nóng cháy này, nhưng ngủ trưa dậy, người vẫn đổ mồ hôi đầm đìa.

Cô thu dọn đồ đạc đến thư viện, vừa hưởng ké máy lạnh vừa tự học. Khắp sân trường nắng như đổ lửa, hôm nay là ngày phụ huynh và con em đến tham quan, người người chen chúc nên càng thấy nóng nực hơn.

Trong thư viện mát mẻ sảng khoái, cô ở đó đến muộn mới về. Đỗ Nhược quét dọn phòng ký túc xá đã lâu không ai ở, thay toàn bộ ga giường, vỏ gối, bận bịu đến tận khuya mới đi tắm rồi nằm trên giường cho quạt máy thổi vù vù.

Lúc này, cô mới nhớ đến Cảnh Minh, bèn lấy điện thoại ra xem. Cả ngày không có tin nhắn nào, không rõ có phải cậu quên mất cô rồi hay không. Đỗ Nhược bật quạt số lớn nhất rồi trở mình nằm ngủ. Trằn trọc mãi không sao ngủ được, cô lật người cầm lấy điện thoại, nhưng nghĩ ngợi một hồi rồi lại bỏ xuống.

***

Ba ngày sau, vướt qua cơn nóng bốn mươi độ, nhiệt độ chỉ còn dao động ở mức ba mươi bảy. Từ sáng đến tối, Đỗ Nhược đều ở thư viện tự học, đọc sách, nghiên cứu tài liệu, không buồn đếm xỉa đến chuyện bên ngoài.

Không biết tại sao Cảnh Minh vẫn không liên lạc với cô, có lẽ bận rộn việc gì đó nên quên mất rồi. Cô không chủ động tìm cậu, thỉnh thoảng nhớ đến thì lấy di động ra xem, thấy phần tin nhắn không có gì mới thì vứt điện thoại sang một bên.

Bên phía cô thì kìm nén, còn bên Cảnh Minh thì không được điềm tĩnh như vậy. Một ngày, hai ngày rồi lại ba ngày, Đỗ Nhược về trường như thể mất tích, không hề nhắn tin hỏi han cậu lấy một câu.

Cảnh Minh nhốt mình trong phòng sách mấy ngày liền, xuống tầng ăn cơm cũng im lìm, sắc mặt tệ đến mức như bị ai quỵt mất cục nợ to đùng vậy. Cậu tức anh ách, nhưng sau nghĩ lại, có khi nào trời yên biển lặng trước cơn dông tố chăng? Cô chuẩn bị đến ngày cuối cùng sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ chẳng hạn. Thầm ôm hy vọng đợi đến rạng sáng ngày cuối cùng, tin nhắn gửi đến oanh tạc cả điện thoại, nhưng trong khung tin nhắn của cô vẫn im lìm.

Sống từng ấy năm, lần đầu tiên trong đời, Cảnh Minh cảm nhận được thế nào gọi là “lòng rơi xuống đáy vực”.

Hôm ấy, cậu dậy sớm đi xuống tầng. Mẹ nấu món mì trường thọ mà cậu chỉ ăn được một miếng nhỏ. Đến trưa, họ hàng kéo nhau đến vây quanh cậu, khiến cả nhà đều tưng bừng nhộn nhịp. Cảnh MInh ngồi giữa phòng khách huyên náo càng nghẹn uất, không thèm ngó ngàng đến ai cả. Chơi game ván nào cũng thua, bọn trẻ lại ầm ĩ, phiền não bực mình, cậu dứt khoát lên tầng cho thanh tịnh.

Đến chiều, bên Đỗ Nhược vẫn không có động tĩnh, rốt cuộc Cảnh Minh không nhịn được nữa, nhắn tin: “Em ở đâu?”

Nhắn xong, cậu lại vứt di động đi, tiếp tục đọc sách, nhưng bên kia vẫn chậm chạp không hồi âm. Cậu chộp lấy điện thoại kiểm tra, rõ ràng không hề chỉnh chế độ im lặng, vậy là cô thật sự không nhắn lại. Cậu nổi cơn thịnh nộ, ném điện thoại đi thật xa.

Nhìn chòng chọc quyển sách một lúc, cậu chộp lấy điện thoại lần nữa, nhắn thêm một tin: “Bảy giờ tối, anh đến đón em.”

Vẫn không có ai trả lời. Sau mấy phút lặng ngắt, Cảnh Minh đột ngột vung tay. Quyển sách vô tội văng ra khỏi bàn, đập mạnh vào vách tường.

***

Trời nóng quá mức, buổi trưa, Đỗ Nhược không ra khỏi thư viện, chỉ gặm bánh mì cho đỡ đói. Định sẽ kiên trì đến tối, nhưng mới sáu giờ thì bụng cô đã kêu ùng ục biểu tình. Cô thu dọn sách vở đến căng tin, cơm nước xong đi ra cửa lại vô tình gặp được Lê Thanh Hòa.

“Sao anh cũng ở lại trường?” Đỗ Nhược kinh ngạc.

“Trước đó, Orbit đã cho nghỉ phép rồi, ngày mai tập hợp.”

“Bọn em cũng vậy.”

Lê Thanh Hòa không đến Thâm Quyến tham gia cuộc thi nên khen ngợi: “Chúc mừng em nhé, đoạt giải vô địch thế giới.”

“Là cả nhóm mới đúng.”

“Em có thể chung sức với cả nhóm, tạo nên thành tựu xuất sắc như vậy, anh thấy mừng cho em. Anh Dịch cũng khen ngợi em rất nhiều đấy.”

Đỗ Nhược không tin: “Vậy sao? Em từng gặp anh ấy ở Thâm Quyến, vẫn vô cùng nghiêm túc. dọa em chết khiếp.”

Lê Thanh Hòa cười sang sảng: “Thật, anh ấy hiếm khi khen ai.” Sau đó, anh lại thở dài. “Tiếc là không giữ em lại được.”

“Sao lại nhắc đến chuyện này? Lúc trước đã nói rồi mà. Mặc dù anh Ô làm mọi chuyện ầm ĩ khó coi, nhưng em vẫn rất cảm ơn anh và anh Dịch.”

“Anh không dám nhận đâu. Tuy rằng hai bên có cạnh tranh nhưng chúng ta vẫn là bạn, em đừng quên nhé.”

Đỗ Nhược phì cười: “Em là loại người này à? Anh cũng đâu phải, đúng không?”

“Vậy thì đúng.” Lê Thanh Hòa cười vui vẻ, ngẩng đầu thấy đã đến ký túc xá nữ, liền vẫy tay chào cô. “Em vào đi, anh cũng đi đây, bye bye.”

“Vâng, bye bye anh.” Đỗ Nhược chào lại, nhìn theo bóng anh ta đi xa mới cười tủm tỉm, quay người đi lên bậc thềm, lập tức thấy Cảnh Minh đang đứng dưới cây phong, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn cô.

Đỗ Nhược khá bất ngờ, nhìn xung quanh không có ai mới chạy sang, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây? Em nghĩ sáng mai anh mới về trường chứ?”

Cảnh Minh không đáp, ánh mắt lia nhanh từ đầu đến chân cô mới bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh nhắn tin cho em, em không đọc được hả?”

Cô sửng sốt, vội giải thích: “Em bỏ quên điện thoại ở ký túc xá.”

Cảnh Minh nghẹn giọng, kiềm chế lắm mới không để lộ ra sắc mặt quá khó coi, bèn quay người lại: “Đi thôi.”

Đỗ Nhược hí hửng đuổi theo: “Đi đâu?”

Cậu không trả lời, giống như không nghe thấy. Cô thấy rất lạ, nhìn cậu nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Lúc lên xe, chạy trong khuôn viên trường thì vẫn bình thường, nhưng khi ra đến đường vành đai bốn cậu liền phóng như vũ bão.

Đỗ Nhược nắm chặt tay nắm bên cửa ghế lái phụ, kinh hồn bạt vía: “Anh có thể lái chậm lại không? Chạy nhanh như vậy làm gì?”

Cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm con đường phía trước. Cô khó hiểu, dần dần nhận ra tâm trạng cậu không tốt nhưng không biết nguyên do. Lẽ nào vì cô quên mang theo di động? Không đến nỗi giận như vậy chứ? Tính tình người này…Thôi, càng khuyên sợ càng bốc hỏa, cô dứt khoát im lặng, cứ để mặc cậu vậy, khi nào hạ hỏa chút rồi hãy nói.

Xe dừng trước một nhà hàng cổ điển đậm chất Trung Hoa cực kỳ trang nhã, trên tảng đá màu sắc rực rỡ viết ba chữ: Ngô Ngữ Hiên. Bóng đêm giăng bốn phía, đèn lồng giấy treo trên hành lang dài khẽ lay động theo gió. Cảnh sắc rất đỗi nên thơ, nhưng hai người đều không có tâm trạng nào ngắm cảnh.

Cô gái lễ tân mặc sườn xám lịch sự khom người dẫn đường. Từ đầu đến cuối, Cảnh Minh không nói lời nào. Đỗ Nhược cắm đầu đi theo cậu.

Căn phòng rất lớn, bên trong bài trí tao nhã. Trên bàn gỗ lim đã bày sẵn món ăn muôn hình muôn vẻ, nào là vịt quay xắt lát, cá chưng, bách hợp xào cần tây, cải xào tôm, cá lăng xào rau diếp, canh dưa leo đậu hũ, trà Long Tỉnh, sữa ngô và một lồng bánh hấp trắng ngần mềm mại.

Cảnh Minh ngồi xuống trước, không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Đỗ Nhược suy đoán chắc cậu định hẹn cô ăn tối nhưng cô lại không phản hồi nên tức giận đây mà. Mặc dù thấy oan uổng nhưng để cậu phát hỏa một chút cũng được, cô không muốn khiến không khí trở nên xấu đi, bèn cầm đũa gắp thức ăn vào bát: “Còn chờ ai nữa hả?”

“Chờ ai nữa?” Cậu gắt giọng hỏi ngược lại.

“À, tại em thấy nhiều món ăn như vậy nên tưởng còn có người khác.”

Đỗ Nhược đánh hơi được cơn thịnh nộ cuồn cuộn ẩn sau giọng nói bình tĩnh kia, thế là dứt khoát không chọc cậu nữa, chú tâm dùng bữa. Nhưng khi nãy ở trường, cô đã ăn bát mì to rồi, làm sao nuốt trôi nữa, nên mới ăn hai miếng liền có chút no bụng.

Cảnh Minh chăm chú quan sát nãy giờ, không hề động đũa nên cậu dễ dàng nhận ra. Cảnh tượng ở trước ký túc xá nữ tối nay hệt như lần ở sân vận động Tổ Chim, nỗi nhục nhã lại tái diễn khiến đầu óc cậu như muốn nổ tung.

Cậu đột ngột lên tiếng: “Sau này, không được qua lại với Lê Thanh Hòa nữa.”

Cô giật mình ngẩng đầu: “Hả?”

“Anh không thích, không thích chút nào.” Cậu gằn giọng.

“Tại sao?”

“Không tại sao cả.”

Đỗ Nhược lẩm bẩm: “Anh vô lý quá.”

“Anh vô lý đấy, thì sao?” Cậu cất cao âm lượng, cố kiềm chế, quay đầu nhìn bức tranh chữ treo trên tường, cười châm chọc: “Đỗ Nhược Xuân, em có làm rõ tình huống chưa? Hắn là gì của em? Cùng nhau dùng cơm tán gẫu, em không có bạn trai hay sao mà phải đi tìm hắn?”

“Anh…Anh nghĩ lung tung gì vậy?” Đỗ Nhược xấu hổ đỏ mặt. “Em không thể có bạn là con trai sao? Lý Duy, Hà Vọng, Vạn Tử Ngang đều là bạn của em, sao anh không nói?”

“Họ thì được, hắn thì không.”

“Tại sao?”

“Anh nói không được là không được.”

Tên này quả thật ngang như cua ấy. Cô đặt đũa xuống, quay người sang nơi khác, mặt mày lạnh tanh, không thèm để ý đến cậu nữa.

Làm sao cậu không nhìn ra cô đang xị mặt kháng nghị, ngọn lửa thịnh nộ trong lòng bốc cao, cộng thêm sự uất ức, tức tối mấy ngày qua dồn nén lại, dù không thể nhẫn nhịn được nữa nhưng Cảnh Minh vẫn cố bình tĩnh hỏi: “Có phải em thích hắn không?”

Đỗ Nhược kinh hãi nhìn cậu.

Cậu mỉa mai: “Tên đó có gì đáng để em thích hả? Nói nghe xem.”

Sắc mặt Đỗ Nhược thay đổi, không rõ lại đắc tội với cậu chỗ nào. Cậu quá đáng như vậy, cô không thể tiếp tục nhân nhượng được nữa: “Anh có thể đừng nói bằng giọng điệu này không? Đàn anh tốt tính, học giỏi, ngoại trừ gia cảnh bình thường thì cái gì cũng tốt cả. Nếu có người thích anh ấy thì cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

“Cũng đúng.” Cậu ngả lưng vào ghế, tay siết chặt mép bàn, cười khẩy. “Rất xứng với em.”

Đỗ Nhược thấy tim mình như bị đâm một dao, kinh ngạc trợn to mắt, không dám tin cậu vừa thốt ra những lời vừa rồi.

Cảnh Minh đanh mặt, ánh mắt khiêu khích. Cậu chính là cố ý bướng bỉnh không nhận sai đấy!

“Anh nói chuyện đừng cay nghiệt như vậy được không?” Lúc này, cô cảm thấy cực kỳ nhục nhã. “Anh có tiền thì hay lắm sao?”

Cậu hỏi ngược lại: “Em không có tiền thì hay lắm sao?”

Đỗ Nhược uất nghẹn, mặt đỏ như sắp rỉ máu: “Anh cho rằng bản thân mình chỗ nào cũng tốt hết hả? Trong mắt em, anh chẳng có chỗ nào tốt cả, khinh thường người khác, tự cao tự đại, kênh kiệu hách dịch, vô cùng đáng ghét!”

Sắc mặt Cảnh Minh càng trở nên khó coi hơn: “Em nghèo nàn văn chương vậy sao? “Khinh thường người khác, kênh kiệu hách dịch, tự cao tự đại”, nói đi nói lại chỉ có mỗi mấy câu này thôi à? Mẹ nó, tôi thuộc đến nát luôn rồi! Em cứ nói mãi như vậy có ý nghĩa gì không?”

Cô bị cậu quát tháo, nhịp tim đập cuồng loạn trong lồng ngực. “…Chẳng có ý nghĩa gì cả.” Cô thất vọng vô cùng. “Tôi nghĩ anh đã thay đổi, nhưng thật ra không hề.”

Cảnh Minh ngạc nhiên giống như được nghe chuyện cười: “Tôi thay đổi? Vì ai? Em sao? Em cho rằng tôi quen em là để xóa đói giảm nghèo hả? Đỗ Nhược Xuân, Cảnh Minh tôi tuyệt đối sẽ không thay đổi vì bất cứ ai. Trước kia tôi thế nào, bây giờ vẫn tiếp tục như thế, sau này cũng vậy. Tốt nhất em nên tiếp nhận sự thật này đi.”

Con người cậu một khi muốn làm tổn thương người khác thì mỗi lời thốt ra đều sắc bén như dao. Tim Đỗ Nhược đau nhói từng cơn. Cô cảm thấy mình không thể ở đây thêm một giây một phút nào nữa, đứng dậy toan bỏ đi.

“Ngồi xuống!” Cậu quát lớn, lạnh lùng ra lệnh. “Ăn xong rồi đi.”

Cô dừng lại theo phản xạ, hổ thẹn vì mình nhu nhược, quay lại gắt giọng: “Trước khi đến, tôi đã ăn rồi.” Dứt câu liền xoay người bỏ đi.

Cảnh Minh giận dữ đứng bật dậy, xông đến kéo cô lại.

Đỗ Nhược bị kéo loạng choạng đụng vào ngực cậu, kinh hãi: “Anh buông tay ra.”

Cậu không buông, cúi đầu gằn từng chữ: “Tôi nói là ăn xong rồi đi.”

“Tôi không ăn.” Cô hét ầm lên, cố đẩy cậu ra, lại không ngờ mình đứng không vững, người chao đảo va phải giá gỗ chạm rỗng bên cạnh.

Cảnh Minh sửng sốt, lập tức nhào đến kéo cô về phía mình, thế nhưng cậu lại mất trọng tâm ngã về phía giá gỗ kia. Tấm lưng gầy gò của cậu đụng phải góc nhọn của chiếc giá, thoáng chốc đau đến mức mặt trắng bệch.

Chiếc giá đổ ầm xuống đất, một hộp giấy nhỏ vuông vức rơi xuống sàn. Bánh sinh nhật vỡ tan.

Cảnh Minh chịu đựng cơn đau, lảo đảo đứng dậy, còn Đỗ Nhược thì giẫm phải gì đó, nhấc chân lên mới thấy là hai cây nến số 1 và 9 bị cô đạp bẹp gí. Cô sững sờ giây lát, hết nhìn cây nến rồi nhìn lại chiếc bánh kem đã nát vụn, ngẩng đầu nhìn cậu: “Anh.. “

Cơn thịnh nộ của Cảnh Minh đã đến cực điểm: “Ngay cả sinh nhật tôi mà em cũng không biết sao?”

Đỗ Nhược vừa ấm ức vừa ngượng ngùng: “Anh không nói, sao em biết?”

“Đã nói với em tôi là chòm sao Sư Tử, nếu em có chút xíu quan tâm thì đã tìm hiểu rồi.” Cậu quay người lại, tay chống xuống bàn, giận đến độ bả vai run run.

Thế cục đột ngột thay đổi. Cậu không nhìn Đỗ Nhược nữa, hạ lệnh đuổi khách: “Em muốn đi thì đi đi.”

Đỗ Nhược đứng ngây như phỗng, mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ hoe. Xưa nay, cô chưa từng làm sinh nhật, cũng không biết chòm sao gì. Đây chỉ là sơ suất vô tâm thôi, nhưng cậu lại cho rằng đó là lỗi lầm cố ý. Rõ ràng cậu cũng sai, nhưng bây giờ cô lại biến thành người đáng ghét phải chủ động xin lỗi.

Tại sao phải như vậy?

Cô băn khoăn, loạng choạng đi về phía cửa. Khóe mắt cậu nhác thấy hành động đó, tấm lưng gồng lên căng cứng. Cuối cùng, cô vẫn đứng lại, không sao bỏ đi được, dù giận khủng khiếp vẫn không thể nào bỏ mặc cậu lại đây.

Cảnh Minh theo dõi sát sao từng động tĩnh của Đỗ Nhược. Rốt cuộc cô đã đứng lại, quay đầu nhìn chiếc bánh kem nát bét. Cô đột ngột ngồi xuống, uất ức cầm lên một miếng kem bơ. Cậu kinh hoàng nhào đến, kéo cô dậy: “Em làm gì thế?”

Đỗ Nhược nhìn cậu, mắt đỏ hoe: “Không phải anh nói ăn xong mới được đi sao? Không phải anh trách em không biết sinh nhật của anh sao? Em ăn hết tất cả những thứ ở đây, coi như xin lỗi anh, được chưa?” Vừa nói cô vừa muốn giãy khỏi cậu.

“Đây là em cố ý giẫn dỗi với anh hả?” Cậu đau lòng chết đi được, tức giận kéo cô lại, lúng túng lau đi chỗ kem trên tay cô, gầm lên: “Ai ép em ăn cơm? Ai ép em ăn bánh? Em không thể xuống nước một chút hay sao? Dỗ ngọt anh vài câu sẽ chết à?”

“Tại sao anh quát mắng em mà em còn phải dỗ dành anh? Tại sao anh không nói thẳng mà bắt em phải tự hiểu? Em không biết chòm sao Sư Tử là gì cả.”

“Là do em không quan tâm đến anh thôi.”

“Em không có…” Cô tức giận phản bác, đáy mắt rưng rưng nhưng vẫn cố nén để nước mắt không rơi xuống.

Cảnh Minh ngây người.

“Đừng khóc!” Cậu không đành lòng thấy cô như vậy, cuống quýt cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.

“Không cần anh lo.” Cô gạt phắt tay cậu ra.

Cậu vẫn đứng yên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, không hề vồ vập về phía cô như trước nữa.

Mắt hoen đỏ, cô không khóc nhưng cũng không nhìn cậu. Trong lòng ấm ức vô vàn, cô không biết phải nói từ đâu. Hôm nay là sinh nhật cậu nên cậu lớn nhất, nói gì cũng đều là cô sai.

Cảnh Minh ngồi bên kia bàn, sắc mặt vẫn khó coi, nỗi tức giận lan tràn, nhưng sợ cô khóc nên cậu phải cố nén nhịn. Hai người cứ thế giằng co, không ai để ý ai, người nào cũng cảm thấy bản thân đang phải chịu uất ức, không cách nào trút ra, không chịu nhượng bộ đối phương.

Bữa cơm kết thúc trong nước mắt và tiếng cãi vã ồn ào. Cảnh Minh lái xe đưa Đỗ Nhược về trường. Trước khi cô xuống xe, cậu lạnh giọng nói: “Anh hỏi lại lần nữa, em vẫn tiếp tục qua lại với người kia, đúng không?”

Cô im lặng tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe rồi đóng sầm lại, đi thẳng không hề quay đầu.

Cảnh Minh nổi trận lôi đình, gần như muốn đập mạnh vào tay lái trút cơn thịnh nộ. Cậu không cho qua chuyện này dễ dàng đâu. Nếu cô không chịu chủ động làm lành trước, cả đời này, cậu cũng sẽ không nói chuyện với cô nữa.

(HẾT TẬP 1)

Bình luận
Ads Footer