NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nơi Trái Tim Trở Về

Chương 18

Tác giả: Dorothy Garlock
Ads Top

Sage rời khỏi quán rượu và nhìn tới lui trên đường, ở đây là quán thứ năm anh đã la cà. Mọi thứ trông không khác gì một thành phố nhỏ miền Tây điển hình vào một buổi tối giông gió và rét mướt. Cả chục con ngựa bị buộc vào thanh vịn và một cỗ xe bốn bánh đậu trước nhà tang lễ. Một chiếc xe khác đang chất hàng từ cửa hàng mậu dịch. Vài người đang đi hối hả trên lối đi được lát ván. Chẳng có gì khác thường.

Trong một thành phố nhỏ miền Tây, không việc nhỏ nhặt nào lại không bị chú ý và mọi thứ được thảo luận trong các quán rượu quanh chai uýt-ky hoặc cốc bia. Một người có thể tìm được câu trả lời cho nhiều câu hỏi nếu anh ta lòng vòng xung quanh và dỏng tai nghe. Đó là việc Sage đang làm. Anh đã biết gã người Anh đang trọ ở khách sạn Overland, và gã cặp với một cô gái trẻ đến thành phố cùng lúc với gã. Không có nhiều thông tin về cô ta, ngoại trừ trước khi đeo đuổi tên người Anh thì cô nàng đã mời vài gã lên phòng.

Sage cũng biết rằng tên sát thủ khét tiếng, Runt Tallard, đã đến đây bằng xe lửa, mua một con ngựa vàđi về hướng Nam. Anh đang cố kết nối mọi sự kiện lại với nhau thì thấy một cỗ xe cùng toán đàn ông cưỡi ngựa ở góc đường đang đi xuống. Anh đứng tựa lưng vào tường quán rượu, chờ họ đi qua để sang đường về khách sạn Overland.

Mặc dù không nhận ra cỗ xe và cặp ngựa kéo, Sage nhận ra toán cưỡi ngựa ngay tức thì, anh bước ra.

Clay giật cương và nói với em trai. “Hắn kìa, Pete.” Rồi hỏi Sage, “Nellie đâu?”

Sage lờ cậu ta. “Mason có đến không?” Anh hỏi Pete.

“Anh ấy trong xe. Bị bắn. Bác sĩ ở đấu?”

“Tôi biết đấy, nhóc,” một giọng vang lên phía trước xe. “Dưới đằng này.”

Cỗ xe cùng toán người tiến lên, Sage nhảy lên ngựa của Pete.

“Anh ấy bị thương nặng không?”

“Nặng,” Pete nói quà kẽ răng. “Có kẻ được thuê giết anh ấy. Tôi không biết chuyện quái gì, nhưng gã đã tóm được anh ấy. Mà chuyện anh chay trốn với Nellie là sao hả?”

“Nellie và cô McKenna đang ở khách sạn.”

“Anh đã bảo em rồi, Pete, hắn…”

“Im đi Clay,” Pete đanh giọng. “Lúc này chẳng có thời gian lôi chuyện đó ra đâu. Chúng ta lo cho Mason là quá đủ rồi.”

Toán người tụ tập tại nhà bác sĩ và lặng lẽ chờ trong khi ông mặc quần áo rồi khâu những vết thương của Mason. Cơn đau đánh thức anh, bác sĩ cho anh một liều thuốc phiện để ngủ lại. Rồi họ chuyển anh vào giường trong một căn phòng sau nhà bác sĩ. Sage cùng mấy người nhà Mahaffey đứng quanh giường.

“Victoria,”Mason lảm nhảm, đấu tranh để giữ tính táo.

“Cô ấy và Nellie đang ở khách sạn,”Sage bảo anh. “Tôi sẽ chăm sóc họ.”

“Kẻ… giết… thuê. Theo… cô… ấy.” Mason cố nói nữa nhưng thuốc đã khiến anh rơi vào giấc ngủ.

“Ý anh ấy là sao?” Pete hỏi khi họ rời phòng.

Sage trả lời nhanh đến nuốt chữ. “Ý anh ấy là rất có thể có kẻ đang săn tìm cô McKenna, và tôi khá chắc chắn mình biết kẻ đó.” Anh quay sang cậu em nhỏ nhất. “Doonie, hãy ngồi với Mason. Đưa cho thằng bé một khẩu súng của cậu, Pete. Nếu có ai phá cửa vào thì bắn ngay. Tôi sẽ bảo vài người canh gác ở đây.” Không ai cãi lệnh của anh, kể cả Clay.

Khi Sage rời nhà bác sĩ, Pete bước cạnh anh và Clay đi không xa phía sau. Bác sĩ đã cam đoan với họ rằng Mason sẽ phục hồi. Sage không lo cho Mason mà là Victoria, và thằng anh trai mà Sage dám chắc là đang cố giết cô.

***

Kelso đi theo thân hình mảnh dẻ của cô gái lên cầu thang sau của khách sạn. Thậm chí trong bộ đồ con trai, cô nàng vẫn đẹp lắm. Nhưng hắn không thích điểm nào ở cô ta, hay cái gã ngoại quốc chết giẫm tự nhận là con của ông Marcus. Hắn cố mãi mà không tìm được nét nào của nhà McKenna trên cái gã đáng tởm ấy. Còn đứa con gái là điếm. Cô ta rất đẹp khi diện lên, nhưng tuy thế vẫn nguy hiểm như một thùng thuốc súng. Hắn không thể chờ rũ bỏ chúng. Hắn đã quyết định gã người Anh là một tên ba hoa, và tiểu thư Victoria sẽ không đứng yên nhìn lão Stonewall bị ném khỏi trang trại. Mà dù gì hắn cũng không còn chắc là mình muốn cái công việc bỏ mẹ đó nữa. Sau mấy tuần rời trang hại MM, hắn đã nhận ra còn nhiều thứ khác để khám phá, và có lẽ hắn sẽ đi tìm hiểu chúng. Hắn sẽ làm việc McKenna giao, kiếm tiền, rồi biến.

Đứa con gái gõ ba cái trên cửa phòng McKenna, Kelso nghe tiếng khóa quay trong ổ. Cửa bật mở, Kelso theo cô ả vào phòng.

“Cái quái gì đây!” hắn rống lên và khựng lại ngay ngưỡng cửa. “Cái quái gì ở đây hả?” hắn gặng hỏi. “Anh làm thế với tiểu thư Victoria để làm gì?”

“Bình tĩnh nào, anh bạn,” Robert nói êm ái. “Tôi chỉ đang cứu nó khỏi bị thằng vô lại Mahaffey tẩy não thôi. Chúng tôi cần cậu giúp. Tôi muốn cậu giúp đưa em gái tôi và quý cô đây xuống cỗ xe bốn bánh đang chờ trên sân sau, và đưa chúng tới nơi an toàn trong khi tôi giành phần đấu khó khăn với Mahaffey. Khi mọi chuyện xong xuôi cậu sẽ đưa nó về nhà, về trang trại MM.”

Kelso tiến tới chỗ Victoria, cùng lúc cảm thấy khẩu súng của hắn bị nhấc khỏi bao. Gã xoay người, giương nắm đấm lên. Cô ả đứng dựa lưng vào cửa, họng súng trỏ thẳng vào hắn.

“Em không cần làm thế, Juney,” Robert nhẫn nại nói. “Kelso sẽ giúp chúng ta. Cậu ấy sẽ điều hành trang trại sau khi chúng ta dọn sạch đống lộn xộn này.”

“Không đâu. Tin hắn là sai lầm đấy. Em biết điều đó ngay lúc hắn thấy cô ta.” Cô ả hất đầu về phía Victoria. “Đàn ông như hắn chỉ biết đứng sau mà chiêm ngưỡng cô ta như thể thần thánh. Nếu anh không tin, em sẽ chỉ cho anh xem.”

Vẫn hướng họng súng vào Kelso, Juney đi vòng tối trước mặt Victoria. Ả rút con dao từ túi, bấm vào nhíp, và lưỡi dao dài mỏng bật ra. Nụ cười nhếch trên miệng khi ả thấy nỗi khiếp sợ trong mắt Victoria. Bằng một chuyển động nhanh như cắt, ả xoẹt đầu dao tới thân trên váy, mở toang áo Victoria. Một đường rạch tứa máu xuất hiện ngay tức thì trên làn da trắng. Cô ả nhìn Kelso và thấy cơn thịnh nộ bùng nổ trên mặt gã chăn bò.

Victoria quằn quại trên ghế. Trò thử thách kinh tởm đã có tác dụng và cô đang trên bờ vực cuồng loạn. Anh mắt cô van nài Kelso trong khi con mụ kia tra tấn cô bằng lưỡi dao. Đầu dao chọc vào má cô và sợ hãi trở thành giận dữ. Cô gom hết sức dùng cái chân bị trói tấn công vào gót cô ả. Cô nghe tiếng ả kêu đau trước khi cả cô cùng chiếc ghế đổ nhào xuống sàn.

Sau đó, cô không biết việc gì xảy ra trước, tiếng gầm hung hãn của Kelso khi anh ta tấn công cô ả hay tiếng súng lục. Đầu Victoria đập xuống sàn, trong một giây thế giới chỉ là một màn mây đỏ thẫm. Khi tầm nhìn rõ lại, cô nhìn Kelso. Trong cơn cuồng nộ anh ta độc ác và phá hủy mọi thứ. Juney chỉ có thời gian bắn một phát trước khi đôi tay to như cột nhà với ra túm lấy ả, kéo về phía trước. Tiếng gầm gừ thoát khỏi cổ Kelso, âm thanh rin rít hoang dại. Đôi tay khổng lồ vắt không khí khỏi phổi ả. Hắn nâng cô ả lên và ném đi như con búp bê vải. Cô ả lao rầm vào bàn, đầu đập vào cạnh và nằm thành một đống trên sàn.

Victoria điên cuồng cố xoay ghế để có thể nhìn. Kelso đang lảo đảo. Hắn lui một bước để cố giữ thăng bằng. Victoria nghe tiếng Robert rên lên và bò tới khẩu súng đã rơi khỏi tay Juney. Kelso loạng choạng lui lại tựa người lên thành giường bằng đồng, mắt nhìn Victoria.

“Tôi đã cố… thưa cô…”

Viên đạn Robert bắn đang khiến hắn quay cuồng.

Kelso! Victoria la lên trong đầu khi cơ thể to lớn của hắn khuỵu xuống trên hai gối. Cánh cửa mở tung ra, Robert chửi thề và bắt đầu nã đạn vào thân người đang khom xuống với mỗi tay một súng. Tiếng súng rền lấp đầy trí óc, cô lơ lửng giữa bóng tối và quay cuồng. Khi đám mây dày tan đi, ai đó tháo miếng giẻ khỏi miệng cô và cắt sợi dây ác nghiệt khỏi cổ tay. Cô nằm trên sàn hớp không khí đầy phổi cho tới khi hai tay được giải phóng. Pete dựng ghế lên và nâng cô dậy.

“Mason.”cô hổn hển. “Chúng cử người đi giết anh ấy.”

“Anh Mason không sao.”Pete nói nhanh.

Sage ngồi trên giường ôm Nellie đang nức nở trong vòng tay. Victoria cố đứng dậy. Cô phải ra khỏi đây. Đôi mắt khiếp đảm của cô thấy cơ thể to đùng của Kelso cuối giường. Cô xô Pete ra và tới quỳ gối cạnh Kelso. Máu anh ta đang chảy từ một lỗ toác hoác bên cổ và một lỗ khác trên ngực. Kelso đang cố hít thở.

“Anh ta còn sống! Ai đó giúp anh ta đi! Gọi bác sĩ!”

Clay đứng cạnh cô. “Không phải hắn là kẻ đã tấn công Nellie và đánh ông Stonewall sao? Để thằng khốn đó chết đi.”

“Im đi!” Victoria gào. “Im đi và tránh khỏi anh ta. Nếu không có anh ta thì Nellie và tôi đã chết cả rồi.”

Pete dìu Victoria đứng dậy. “Cô dùng rìu cũng không giết được hắn ta đâu, Victoria. Đừng lo. Chúng tôi sẽ gọi bác sĩ. Rời khỏi đây và trấn tĩnh đã.”

Pete dắt cô ra hành lang tới căn phòng mà Sage đang ngồi trên giường với Nellie vẫn choáng váng trong lòng. Nellie khóa tay chặt quanh cổ anh như thể sẽ không bao giờ buông ra. Clay ngượng ngùng theo họ vào phòng và dựa người vào cánh cửa đã đóng.

“Giờ có lẽ không phải lúc để nói, thưa cô, nhưng tôi vẫn phải xin lỗi vì những điều đã nói ở trang trại. Không có câu nào là thật hết. Anh Mason rất quan tâmđến cô dù có trang trại hay không. Tôi cho là mình điên tiết vì gia đình lại sắp phân tán.”

Victoria không đáp gì. So với những điều cô và Nellie đã trải qua, lời xin lỗi của Clay dường như chẳng mấy quan trọng.

Clay ngoan cố nói tiếp. “Tôi cũng đã sai với anh, Sage. Tôi nghĩ mình có thể học nhiều từ anh đấy. Tôi nên lui lại, như anh nói, và cân nhắc tình huống trước khi nhảy chồm lên bằng cả hai chân.”

Sage giơ tay ra, Clay nhanh chóng bắt lấy.

“Phải là đàn ông thật sự mới dám thừa nhận mình sai. Tôi sẽ lấy em gái cậu, Clay. Chúng tôi sẽ xây dựng tổ ấm nhỏ cho mình. Cậu sẽ luôn được chào đón.” Sage nói bình thản nhưng đôi mắt sẫm của anh lấp lánh. “Đừng lo về Nellie. Tôi sẽ dành cả đời mình chăm lo cho cô ấy và làm cô ấy hạnh phúc.”

Pete tiến tới cạnh anh trai và giơ tay ra. “Đấy là tất cả những gì chúng tôi cần.”

***

Victoria ngồi cạnh giường Mason, ngắm ánh đèn bập bùng trên khuôn mặt bất động của anh. Tuy mắt đờ đẫn vì mệt mỏi, nhưng cô vẫn ngồi thẳng trên chiếc ghế dựa, nhớ lại những việc vừa xảy ra trong mấy giờ qua.

Anh trai Robert của cô đã chết. Sage đã giết anh ta khi phá cửa xông vào. Ả kia cũng chết, cổ ả bị gãy khi Kelso quăng ả vào chiếc bàn.

Trong căn phòng khác cùng dãy, Kelso đang ngủ. Bác sĩ đã nói, “Tôi không chắc cậu ta sẽ sống đâu, nhưng cậu ta to khỏe, nên vẫn còn có thể hy vọng.” Trong giây phút Kelso hồi tỉnh ngắn ngủi, Victoria đã cảm ơn anh ta vì đã cứu sống cô. Kelso đã nói rằng anh ta hối hận với điều đã làm với Nellie và ông Stonewall. Khi nào đủ khỏe anh ta sẽ đi về hướng Tây. Anh ta muốn thấy biển trước khi chết.

Mason động đậy, Victoria ngắm gương mặt thân thương, tự hỏi làm sao cô có thể nghi ngờ sự chính trực của anh.

“Em sẽ dành cả đời để yêu anh, anh yêu,” cô khẽ thì thầm.

Victoria xoa hai tay cho ấm rồi luồn xuống dưới chăn. Bờ ngực trần của anh thật trơn, và cố nhớ cảm giác nó áp vào ngực cô. Giờ anh là của cô rồi, cô cho phép tay mình nấn ná, ngón tay ve vuốt phần bụng giữa săn chắc dưới hàng xương sườn. Cô nghiêng người, nhẹ đặt những nụ hôn lên miệng, má và mắt anh.

“Victoria…” Giọng anh chỉ là những tiếng thì thầm.

Cô ngả người. Mắt anh mở, chúng đang nhìn cô.

“Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi,” giọng cô run run, trái tim đột nhiên đập thình thịch. “Anh có muốn uống nước không?”

“Không, anh muốn em làm tiếp việc đang làm.”

“Hôn anh sao? Em nghĩ anh đang ngủ.”

“Anh đã nghĩ mình đang mơ. Sao em lại ở đây?”

“Chuyện dài lắm, anh yêu. Anh trai em chính là kẻ thuê người giết chúng ta. Anh ta muốn lấy lại trang trại để bán lần nữa. Chúng mình không phải lo đến anh ta nữa đâu. Khi nào anh khỏe hơn em sẽ kể anh nghe mọi chuyện.”

Anh nhấc tay lên, cô nắm lấy nó bằng cả hai bàn tay.

“Anh đã rất sợ.” Giọng anh run run đầy cảm xúc. “Anh cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại Victoria nữa, sẽ không bao giờ còn được ôm em trong vòng tay và nói với em rằng anh yêu em hơn mạng sống.”

“Em cũng nghĩ vậy, anh yêu. Em yêu anh, M.T. Mahaffey.” Nước mắt lăn tròn từ khóe mắt cô.

“Anh yêu em, Victoria McKenna Mahaffey.”

“Chưa đâu.” Lời thầm thì đầy cảm xúc là tất cả những gì cô có thể thốt ra.

“Em sẽ trở thành vợ anh trước khi chúng mình rời thành phố.”

Victoria chưa bao giờ thấy vẻ dịu dàng đến nhường ấy trên khuôn mặt anh. Đôi mắt xanh biển ngập tràn tình yêu đang nhìn cô đầy tha thiết.

“Ngài biết ra lệnh đấy nhỉ, ngài Mahaffey.”

“Còn phải hỏi.” Anh cười mệt mỏi. “Em đẹp quá, em yêu dấu. Anh ước gì chúng mình có thể chạy trốn và giữ em cho riêng mình trong một thời gian thật là lâu.”

Cô chớp đôi mắt nhòa lệ. “Có lẽ một ngày nào đó chúng ta có thể làm vậy, nhưng ngay bây giờ chúng ta phải lo cho gia đình. Nellie yêu Sage và họ sẽ xây dựng tổ ấm ở nơi nào đó trong thung lũng. Chúng ta phải chăm sóc Dora và Doonie. Và phải giúp hai cậu sinh đôi có một khởi đầu suôn sẻ.”

“Đừng quên bà Ruby và ông Stonewall chứ. Vì sao em khóc?”

“Em không biết.”

“Lên giường với anh nào.”

“Anh Mason! Em không thể! Bác sĩ sẽ nói gì nếu ông ấy vào chứ?”

“Quỷ tha ma bắt ông ta đi. Anh sẽ cử ông ấy đi gọi cha xứ.” Anh nhấc chăn lên. “Nào. Anh muốn cảm nhận em nằm cạnh anh.”

Victoria cởi bỏ áo quần và nằm duỗi người cạnh Mason, đầu cô ngả trên vai anh. “Em sẽ dạy con gái chơi đàn xpinet,” cô thì thầm.

“Anh sẽ dạy con trai trở thành cao bồi.” Tay anh ve vuốt má cô, môi anh hôn lên trán cô. “Ngủ đi, em yêu dấu. Chúng ta sẽ về nhà sớm thôi.”

Bình luận
Ads Footer