NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Ổ Buôn Người

Chương 5

Tác giả: Giản Tư Hải
Ads Top

Dường như không hề nghe thấy, gã “cao bồi’’ lừng lững tiến vào cánh cửa. Chưa đầy nháy mắt, gã quay ra trên tay là một người phụ nữ gần như khỏa thân, bất tỉnh và bê bết máu.

– Mang đi cấp cứu nhanh lên! – Gã thét như ra lệnh khi trao cho một thanh niên nhanh chân ập đến. Đám đông nhanh chóng bu lấy người phụ nữ trần truồng vừa bị thả ra ngoài. Người đàn ông lại vội vã sục vào bên trong. Tất cả vẫn nín thở chờ đợi. Độ vài giây sau gã lại đẩy cửa lao ra, trên vai một người đàn ông mềm oặt như bún. Khi có người lao lại đón cái xác trên tay, gã lại liều lĩnh xông vào lần nữa. Đám đông nín thở chờ đợi người thân của mình, tuyệt nhiên không dám bén mảng gần cánh cửa. Một phút căng thẳng trôi qua, gã lại chui ra ngoài. Lần này khi nhìn thấy gã, đám ông kinh hoàng bỏ chạy toán loạn. Hai tay gã là đôi mãng xà bị bóp thè lưỡi, hai dải thân lốm đốm xoắn vào nhau như hai sợi cáp khổng lồ đang điên cuồng giãy dụa. Miệng gã cũng cắn chặt một con ngang cổ hệt như sư tử đang tha mồi. Đám đông chạy bán sống bán chết ra vòng ngoài rồi ùa ra phố chính. Khu phố náo loạn. Người đàn ông mang ba con rắn bước lại chiếc xe thùng. Gã dùng mũi ủng gạt nắp thùng xe có dòng chữ “DANGER’’ làm cánh cửa bật tung. Gã nhả con rắn vào trong rồi quẳng nốt hai con trên tay xuống sập cửa.

– Cha tôi! Mau mau cứu cha tôi với! – Một cô gái mặt tái nhợt từ ngoài phố ập đến quỳ ngay trước mắt gã chỉ tay về phía cửa gào lên. Giật mình như sực nhớ điều gì, gã nhanh chóng đột nhập lần cuối.

Mặc dù 3 con rắn độc đã được bắt ra, nhưng không có ai ngoài gã dám xông vào kéo những người bị thương đang mắc kẹt bên trong. Phải chăng họ sợ vẫn chưa hết. Gã đàn ông đã vào dăm phút, cô gái trẻ chỉ dám đứng ngoài cầu khẩn bằng cặp mắt chưa hoàn hồn. Quá lo lắng cho số phận cha mình, cô gái gào lên và không biết từ đâu hai ba gã mặc rằn ri mới lấm lét tiến vào. Nửa phút trôi qua, người đàn ông kính đen cùng hai tên rằn ri hì hục kéo một tay đầu trọc béo ị bê bết máu lên chiếc xe thùng. Đó là ông chủ nhà hàng. Chiếc xe thùng rồ máy rẽ đám đông tiến về bệnh viện trong đêm tối.

Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện Poshan, gã đàn ông xuống xe. Phía sau, đám người nhà lão chủ cũng vừa ập đến rối rít xốc nách lão béo xuống xộc thẳng buồng cấp cứu. Phận sự của mình đã xong, người thanh niên kính đen lên xe định quay đầu thì phía trước mũi xe lại xuất hiện cô gái ban nãy ập tới vỗ lên tấm kính chắn gió.

– Anh gì ơi! Gượm đã, gia đình tôi muốn đền ơn anh. Cha tôi sẽ nổi giận thế nào khi ông ấy quay về mà không biết gì về tên tuổi của ân nhân. Xin ông hãy để lại cách liên lạc. – Cô gái xinh đẹp hiện lên khi tấm kính chắn gió được anh ta hạ xuống. Ngưỡng mộ trước vẻ đẹp và thái độ chân tình của cô ta. Đổi lại, người đàn ông kì lạ lại kiệm lời khi lẽ ra phải biết thể hiện. Hắn ta vẫy vẫy tay thay cho câu trả lời rồi quay đầu nhấn ga. Chiếc Ford bán tải có chiếc thùng kín biến mất vào bóng đêm. Vụ náo loạn tại hộp đem K’lin làm tình hình chuyển biến nhanh chóng. Vốn dĩ hoạt động phi pháp đã nhiều năm, chính ở đây liên tục xảy ra các vụ ẩu đả, sát phạt nhau đẫm máu. Đây là nơi tụ tập và giao du của những tay anh chị và nhóm buôn bán hàng cấm. Sự cố đặc biệt hôm nay lần nữa phơi bày những trò xấu xa trước bàn dân thiên hạ. Đã từ lâu nó là cái gai khó nhổ của chính quyền sở tại vì được những tay anh chị có uy lực và những đường dây từ những phe phái ngầm trong chính quyền dung túng. Nay dưới áp lực dư luận và báo chí, người ta chắc chắn không thể làm ngơ được mãi. Ông chủ nhà hàng K’lin nhanh chóng xuất viện bất chấp những chấn thương chưa lành để về nhà đối phó tình hình. Đã hai ngày hộp đêm phải đóng cửa chờ lão ta. Rời khỏi bệnh viện bằng chiếc Cadilac có lái xe riêng, lão gọi điện cho hai gã bảo kê cấp tốc đi tìm người thanh niên đã cứu lão. Tuy nhiên, không ai có địa chỉ hay số điện thoại của anh ta. Những gì xảy ra hệt một giấc mơ hãi hùng. Đám nhân viên thề thốt rằng đã từng thấy anh ta thi thoảng có ghé qua đây uống rượu với một vài người địa phương nhưng họ là ai thì không ai nhớ.

Tạm gác chuyện tìm ân nhân, lão chủ tên Ken ra lệnh thay vì về nhà mà đến một địa chỉ khác xa hơn để gặp một nhân vật quan trọng khác. Đối phó công an. Đó là tay buôn bán phụ nữ người Việt Nam tên Mãnh. Hắn là một thanh niên luôn khoác trên mình bộ quân phục bạc màu như muốn nhắc nhở những đối tác của hắn đừng quên hắn đã có một quá khứ bom đạn cam trường. Tuy tuổi đời chưa đến 40 nhưng uy thế hắn khét tiếng thị trấn vùng biên này mặc dù các tay anh chị địa phương không muốn thừa nhận điều đó. Ngồi bất động trên bộ sa-lon sân thượng, miệng hắn nhỏm nhẻm nhai kẹo cao su và hắn biết ai đến khi nghe tiếng động cơ nhẹ như tiếng gió của chiếc Cadilac đỗ dưới sân ngôi biệt thự kiểu Anh.

Ken hớn hở khi ngoi lên hết chiếc cầu thang và thấy Mãnh đang ngả người trên bộ sa-lon mây tre. Ken vừa nói vừa thở hồng hộc:

– Nội trong đêm nay sẽ có đoàn thanh tra và cảnh sát từ Nam Tu đến làm việc, phen này chúng cuỗm mất hàng thì bỏ mẹ.

Quai hàm rộng của Mãnh vẫn chuyển động dưới đôi mắt lim dim đang nhìn mơ màng lên không trung:

– Thằng này biết rồi. Vụ này dở hơi quá, vì thế nên chờ ông đến để bàn bạc đây.

– Tôi đến đón anh đây, về nhà hàng K’lin ngay. Hàng chục con chân dài đang bị cô lập dưới hầm chờ tao về xử lí. Đi ngay được chứ?

Ken đặt mông xuống chiếc ghế mây cạnh Mãnh. Lão biết rằng Mãnh đưa chúng đến được thì cũng sẽ mang tẩu tán đi được.

– Vội cũng không ăn thua gì, đêm nay tôi sẽ cho chúng đi trốn hết. Khi nào lặng ta lại mang trả cho ông. Lũ cảnh sát đến chỉ còn hơi hám chúng mà thôi. Chỉ sợ mỗi một điều…

– Thằng Jack Ma đúng không? – Ken biết trong thị trấn này Mãnh sợ mỗi tên Jack. Khi Ma chõ mũi vào chuyện gì, chúng chỉ có cách bất lực đứng nhìn.

– Đúng, ngày nào tôi chưa chưa diệt được thằng Jack, Mãnh này vẫn chưa thể ngủ ngon. Thôi! đâu sẽ có đó, về nhà hàng ngay đi. – Mãnh gồng tấm thân cao 1,75 và nặng 72 kg ngồi dậy. Chiếc ghế mây oằn lên những âm thanh rào rạo. Đưa tay móc bã chiếc kẹo cao su ấn xuống gầm bàn, hắn nốc nốt nửa cốc Cognac đang uống dở trên bàn rồi ưỡn thẳng người.

– Đi!

Ken nhổm dậy theo Mãnh xuống sân. Nhìn dáng đi như gấu trong bộ quân phục giải phóng của Mãnh làm Ken thực sự yên tâm và dành hết niềm tin cho hắn. Nếu cần thiết, Ken có thể tặng không một chục em chân dài cho hắn miễn là hắn không để mất cho tay Jack Ma.

Chiếc xe nhập khẩu trị giá 250 ngàn đô la nổ máy êm ru xé ngang khu vườn nho rồi quay về thị trấn. Sau nửa giờ nó dừng ngay trước sân nhà hàng K’lin. Sau sự cố cách đây hai ngày, cánh cửa luôn đóng im lìm. Hai người bước xuống, Ken lại sát bảng điều khiển gắn bên cánh cửa ấn mật mã. Cánh cửa sắt nặng nề tự động mở ra và hai người mất hút trong đó. Sau khi thị sát lại toàn bộ hàng sống dưới hầm, nó vẫn còn nguyên nhưng không gì đảm bảo sẽ yên ổn trong chốc lát nữa, khi cảnh sát ập đến. Ken hất hàm nhìn gã quân nhân đào ngũ cầu cứu:

– Mày chuyển số hàng này đi ngay trong đêm nay cho tao được chứ?

‘ Hàng’ hắn nói đấy chính là gái. Đúng hơn là các thiếu nữ từ vị chưa thành niên đến dưới 30, từ vùng cao đến thành thị, từ ngây ngô dại dột đên đua đòi sành sỏi, từ hoa khôi người đẹp đến gái nhà quê hay trẻ lang thang cơ nhỡ. Ở đây có hết. Họ giống nhau một điểm là đã sập bẫy. Có vào mà chẳng có ra. Nếu gọi đó là hàng thì hộp đêm K’lin phải gọi là đại lí hoặc nhà kho mới đúng. Mà không chỉ có K’lin, nhan nhản xung quanh Poshan có hàng chục nhà kho như vậy. Một nghành công nghiệp béo bở không khói và ông trùm công nghiệp, hay cha đẻ của nó cũng vậy thôi, đó là Jack Ma.

– Để tao lo vụ này. – Mãnh nghiến chặt hàm răng dính bã cao su trấn an đồng bọn. Nhưng một khi Ma đánh hơi thấy vụ sơ tán quy mô này, hắn sẽ tìm cách bắt sạch trước khi cảnh sát nhũng mũi vào. Ông chấp nhận rủi ro này tôi mới giúp đấy!

– Tao chấp nhận, hãy chuyển đi ngay lập tức!

Bình luận
Ads Footer