NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Ổ Buôn Người

Chương 20

Tác giả: Giản Tư Hải
Ads Top

Trong một thoáng rùng mình, Han nhận ngay ra Huk. Cánh tay tên cướp như gọng kìm sắt riết mạnh vào cổ hắn.

– Thằng khốn khiếp! Không ngờ lại gặp mày ở đây. Hôm nay là ngày tận số của mày đây rồi! Khai ra mau, cô gái kia đâu rồi?

– Đằng nào mày giết thì cứ giết, hỏi làm gì nữa.

– Nói mau, phu nhân đi đâu? Ai ra lệnh cho mày? – Tên cướp gầm lên vang động cánh rừng.

– Mày … buông tao ra… tao sẽ nói… – Cánh tay riết chặt cổ làm Han lạc cả giọng. Đôi tai ù đặc. Mắt hắn hoa lên. Nước lẫn máu nhỏ tong tong lên mặt đất. Han nghiến răng cố nhích mũi chân trái choãi ra. Biết trước ý đồ của đối phương, Huk dẫm mạnh vào mũi chân làm hắn rú lên đau đớn.

– Mày hết phép rồi tên khốn nạn. Tao sẽ cho mày chết từ từ. Vĩnh biệt đi! – Mũi dao lún sâu vào yết hầu. Máu trào ra.

Bỗng một tiếng phạch vang lên, lưng Han nhói đau như một mũi dao đâm mạnh phía sau. Cánh tay Huk trước cổ bỗng dưng lỏng ra rồi thõng xuống. Han quay phắt lại và nhận ra một mũi tên bọc sắt thò ra trên ngực Huk. Tên cướp từ từ ngả về phía sau rồi ngã chổng kềnh xuống đất đẩy chiếc mũi tên thòi hết ra phía trước đỏ lòm. Han kinh hãi nhảy phắt ra xa mắt lia dọc bờ suối bỏ chạy. Phía bên kia bờ, một bóng đen lội nước ộp oạp tiến sang.

– Han! Ken đây!

– Bác Ken? – Han vui sướng nhận ra âm thanh quen thuộc. Một tiếng cười sang sảng vang lên. Ken tay cầm cái nỏ dơ cao ùng ục rẽ nước bước lên bờ. Han xuống đỡ cánh cung trên tay Ken mà hắn đã từng nhìn thấy trong nhà hàng K’lin hồi nào.

– Tại sao bác biết tôi ở đây mà đến cứu?

– Anh thật không coi tôi ra gì. Việc hệ trọng thế này mà lại đi hành động một mình.

– Dạ đâu có bác. Em sợ liên lụy đến bác nên không nói, định xong việc sẽ báo bác nhưng không ngờ quân lão Ma đông và thiện chiến quá. Nếu bác không sang kịp thì tôi…

– May mà tôi chưa bỏ mạng vì chúng nó. Đêm nay một tên lính của tôi nói rằng Mãnh và anh đang tổ chức cướp cô gái trong nhà tên Ma. Tôi suy ra có binh đao nên bí mật bám theo nhân đây báo thù hắn. Sau lưng tôi còn vài tên đang đuổi theo nữa đấy. Không được phép nghỉ đâu. Chạy nhanh lên!

Han nhìn sang bên kia bờ rồi đứng dậy nhìn thân hình nặng nề của Ken.

– Bác Ken, bác cởi áo quần ra!

– Sao lại cởi? – Ken ngớ người.

– Bác vứt bộ com – lê trên người bác và khoác bộ rằn ri của tên này vào. Han chỉ tên lính to béo đang thoi thóp vừa dạt vào mép nước.

– Còn tôi sẽ mặc bộ đồ tên Huk chột này. Chúng ta sẽ nhập bầy với quân đang chạy trước kia.

– Nhưng…

– Nhanh lên. Bác cứ làm như tôi nói! – Han nhanh chóng cởi bộ áo quần thô rách nát rồi khoác bộ đồ tên Huk vào. Quan trọng nhất là lấy chiếc kính của hắn. Khi đeo chiếc kính đen có tia hồng ngoại của Huk vào, cánh rừng trước mắt Han như hửng sáng. Bây giờ hắn mới hiểu rằng tên tướng cướp đeo kính đen không phải để trang điểm.

– Bác bảo tôi giống Huk chưa?

– Khá lắm, giá như tóc ngắn tí nữa mới chuẩn.

Han chẳng nói chẳng rằng rút dao cắt roạt mớ tóc bù xù phía trước.

– Thế này thì ổn rồi chứ hả? – Han nhếch mép tinh nghịch nhìn Ken cũng hệt một gã du côn khi vừa khoác xong bộ rằn ri lột ra từ tên cướp.

– Lát nữa chúng ta đuổi theo chúng, bác chớ nói câu gì. Chúng nhận ra là rách việc đấy.

Hai bóng đen thoắt cái đã lẩn sâu vào rừng nhằm hướng ngọn núi xa xa. 71

Khi đến chân núi, Han dỏng tai lên nghe tiếng bước chân và tiếng chó săn. Họ bắt đầu leo núi. Ngọn núi dốc chỉ một lối đi hình xoắn ốc lên cao do người đi rừng lâu ngày tạo nên. Thấy động, ba tên quay đầu lại và nhận ra sát sau lưng mình một tên đeo kính và một gã mặc rằn ri đã theo kịp. Ba tên kia mừng rỡ vì thủ lĩnh của chúng đã trở lại như đã hứa. Tên dắt chó đi đầu đưa tay lên xem đồng hồ và hài lòng khi Huk không bao giờ lỡ hẹn. Thủ lĩnh luôn đúng giờ răm rắp. Chúng như được tiếp thêm sức mạnh và giờ chỉ còn nhằm thẳng mục tiêu phía trước.

Khi cách ba tên độ vài chục bước, Han kín đáo quay lại ra hiệu Ken đi chậm lại. Han chạy bứt lên trước giành lại dây xích con chó trong tay tên lính. Con chó săn lớn gấp rưỡi con chó nhà và chỉ bằng một phần ba con béc-giê đầu tối mà hắn vừa hạ. Con chó vẫn hung hăng dúi mũi lên trước và nó không hiểu rằng sợi dây định mệnh trên cổ nó đang nằm trong tay kẻ sát chó kinh hoàng nhất. Con vật rít lên khi đánh hơi thấy mùi Hà Vi ngày một đậm dần. Ngay cả Han cũng cảm thấy mùi nước hoa phảng phất trong gió rừng. Han chạy sau con chó đã tách ra khỏi tốp. Phía sau có dấu hiệu chậm lại vì đến khúc quặt. Không ai nói với ai một lời để dành mọi sức lực cho những bước chân kiệt quệ. Bỗng ‘ Oắng!..Rầm…’ con chó bất ngờ trượt chân lăn kềnh xuống vực. Đất đá cuốn theo như sạt lở cả vách đồi.

– Đại ca! Đại ca có làm sao không? – Một tên hoảng hốt lao tới định đỡ gã mắt chột.

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng phì phò tưởng như đứt hơi. Tên kia gắng sức chạy lại chỗ gã đeo kính đang gục xuống đường. Vừa nhào đến chưa kịp hỏi han thì bị ‘ đại ca’ của hắn đạp mạnh vào cẳng chân. Tên cướp chới với bám vào một gốc sim nhưng sức nặng của khối thịt làm bật cả gốc cây bám hờ trên vách đá. Hắn rú lên một tiếng rồi lăn kềnh xuống vách núi như một khúc gỗ.

Biết mật hiệu đã điểm, Ken cũng tung một cú đấm bất ngờ vào gáy tên đi trước làm tên này xếu rếu túm vội vào áo tên đi sát hắn. Tên này chưa kịp làm trụ cho đồng bọn thì bị Han chuồi xuống một cú đá. Hai tên ôm nhau lao trùng trục xuống vực như không gì ngăn nổi.

Lại nói về Mãnh. Hắn hì hục cõng Hà Vi đang kiệt sức băng qua những dốc đá lẫn đám gai góc nhằm đỉnh núi. Vốn từng được huấn luyện theo giáo trình lục quân 1 trước khi trúng tuyển vào đặc công, bài tập mang 30kg ba-lô trên lưng bộ hành hàng trăm km diễn ra hàng tuần. Giờ đây, khối thịt mềm oặt tưởng như ngàn cân đang dặt dẹo trên lưng như muốn đè bẹp hắn xuống đất. Đôi giày đinh mòn vẹt đã há mõm bải hoải bám trên dốc đá lởm chởm. Mãnh thở không ra hơi, định bụng thả xuống ngồi nghỉ nhưng ngay phía sau hắn không xa, tiếng chó săn gầm rít và tiếng hò hú của lũ côn đồ ngày một gần. Hắn gồng hết chút sức lực cuối cùng nhằm ngọn núi trước mặt, phía đó Han đảm bảo cho hắn một cách thoát thân. Có thể là một chiếc trực thăng hay một nhóm tay chân của Han đang đợi hắn ở đó. Hắn tin Han luôn tính toán chu đáo và tài ứng phó trong mọi hiểm nguy.

Cuối cùng hắn cũng đã đến đỉnh núi Kulin, ở đây quả thực công khó thủ dễ và quan sát được mọi biến động xung quanh. Trên mỏm núi bằng phẳng có một bãi trống đủ chỗ để một sân bóng rổ và một chiếc cột ăng -ten cao vút nhưng để làm gì và ai đã làm ra cái đó? Hắn không còn sức để suy nghĩ. Hắn đứt hơi khụy xuống. Cô gái ngất lịm sau lưng hắn cũng nhèo xuống như một cái xác. Không còn sức để nhai tiếp những chiếc kẹo chống buồn ngủ trong mồm, Mãnh lăn ra lịm dần. Khi bầu trời hửng lên đôi chút Mãnh mới giật mình tỉnh dậy. Hắn không biết mình đã ngất đi bao lâu. Tiếng hò hú và chó gầm phía dưới đồi biến mất như lũ quỷ sợ ánh sáng. Bên cạnh hắn, Hà Vi vẫn bất động trong đám cỏ tranh với tư thế hệt như lúc hắn thả nàng xuống. Gã buôn người hoảng hốt lay mạnh cô gái nhưng không có kết quả. Hắn xoãi chân, chống hai tay xuống đất ghé tai xuống ngực cô gái nhưng không nhận ra sự sống nào và hắn quyết định luồn hẳn tay vào trong mảnh áo để kiểm chứng. Tuy nhịp tim yếu ớt và ngắt quãng nhưng hắn vẫn cảm nhận được một cơ thể căng tròn tràn đầy sức sống qua hơi thở phập phồng và thân nhiệt còn nóng hổi. Hắn mừng rỡ mỉm cười nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của cô gái trẻ. Vậy là nàng còn sống. Rất tốt. Hắn từ từ rút tay ra rồi ngắm nàng từ trên xuống dưới. Cô ta rất tuyệt. Suốt đêm qua người nằm trên lưng hắn chẳng khác gì một nàng tiên. Một nàng tiên giáng trần quên cả sắc phục. Chiếc áo khoác của nàng rơi mất tự lúc nào. Bên trong, chiếc váy ngủ cũng te tua như chiếc lưới rách không che nổi một thứ gì. Từ khuôn mặt cho đến bàn chân trắng nõn đã bị cào rách nhưng không mảy may làm hắn thương hại. Vậy là chỉ sau nửa tháng thất lạc nàng lại rơi vào tay hắn.

Hồi tưởng lại cái cảnh ngoạn mục mà hắn đã cướp được nàng từ tay đại gia Hà Nội cách đây nửa tháng làm hắn hả hê khoái trá. Gây ra án mạng không phải là mục đích của hắn nhưng khi nghĩ những toán cảnh sát điên cuồng truy lùng thủ phạm vẫn làm hắn thích thú. Còn đám thợ lặn thì trần truồng tím tái hì hụp một cách vô ích không làm hắn nhịn được cười. Một lũ ngốc. Hắn cười thầm. Khi kéo nàng đến Poshan hắn nhận ra nàng đẹp và không nỡ bán đi như dự tính. Hắn bỗng muốn từ bỏ cái nghề buôn người chết tiệt để đưa nàng đi đâu đó thật xa chỉ có hắn với nàng rồi làm lại cuộc đời. Vậy là thay vì giao cho Jack, hắn mang về nhà và để nàng nghỉ ngơi nhưng chính đêm hôm đó lão Ma đã đánh hơi rồi cướp nàng ngay trên tay hắn. Cay cú vì bị hớt tay trên quá sớm đến nỗi hắn còn chưa kịp xơ múi gì.

Tiếc tiền, tiếc công sức, nhưng tiếc miếng mồi ngon tuột khỏi tay thì nhiều. Hắn thù Ma từ đêm đó. Hắn thề sống thề chết nếu có gặp lại nàng lần thứ hai hắn sẽ không bỏ lỡ. Tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại nàng, ấy vậy mà giờ đây nàng đang lõa lồ bên cạnh. Mình đang nằm mơ sao? Chỉ sáng mai thôi. Không. Thậm chí chỉ vài phút nữa, nàng sẽ bị sang tên một người chủ mới. Mình phải tranh thủ. Cởi phắt chiếc áo lính sờn rách trên người, gã cựu binh thấy dục vọng của mình đã bốc lên ngùn ngụt. Hắn đưa tay móc bã cao su trong mồm rồi vẩy mạnh xuống đất. Nhìn quanh lần nữa để chắc chắn không có ai, hắn vục mặt xuống nàng. Hà Vi thấy nhột người và bất ngờ tỉnh dậy:

– Buông tôi ra!

Bỗng có tiếng bước chân dồn dập đang lại gần. Hắn luống cuống khoác áo bật dậy tìm kiếm hung khí phòng thân. Hai tên mặc rằn từ xa lao tới. Mãnh chồm dậy vớ con dao khi hai tên kia đã sấn đến trước mắt. Hắn xông ra xiên một lưỡi dao vào bụng tên mắt chột nhưng tên này mau lẹ né sang bên.

– Mãnh! Han đây!

Mãnh đứng ngây ra như tượng.

– Han và bác Ken hả. Trời ạ! Làm em sợ vãi cả đái ra quần. – Mà hắn đái ra quần thật.

Bình luận
Ads Footer