NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Ổ Buôn Người

Chương 21

Tác giả: Giản Tư Hải
Ads Top

Tại thời điểm này, đám quân do Ma đích thân dẫn đầu có xe ô tô và ngựa đã bịt hết cả lối dẫn vào thủ phủ Nam Tu. Khi đã cho quân mai phục hết các điểm nghi Han sẽ đi qua. Đỗ chiếc Range Rover lại bên vệ đường, Ma đu người nhảy xuống đất. Một toán lố nhố binh lính của hắn đã tụ tập ngay trước mũi chiếc xe. Một đàn em xấn đến tâu:

– Thưa thủ lĩnh. Phen này chúng nếu không bị chó săn xé xác thì cũng chết mục xương trong rừng thôi ạ!

– Không được chủ quan. Bằng mọi giá, nội trong đêm nay chúng bay phải tìm cho ra vợ của ta.

– Nhất định phu nhân bị thằng Mãnh và Han rắn bắt cóc chạy vào rừng rồi. Nghe đến Han rắn, mắt Ma long lên sòng sọc:

– Cấp tốc theo ta bắt sống bọn chúng.

– Tuân lệnh! Mời thủ lĩnh lên ngựa ạ.

Ma liếc mắt thấy hai con ngựa Nội Mông cao lớn đứng lù lù bên bìa rừng. Đàn em hắn vừa điều từ trại lính Poshan đến. Hắn lệch xệch tiến về một con đứng gần. Bù lại những khuyết điểm của đôi chân, thượng đế lại phú cho hắn sức bật hơn người. Bám chặt yên ngựa, hắn nhún chân bật mạnh lên yên rồi dang đôi chân cong kẹp vừa vặn hông ngựa. Ma giật lấy khẩu tiểu liên M-16 từ tay tên vệ sỹ rồi quay đầu phía sau điểm lại quân lính. Chỉ ngót ngét chục tên. Tên thủ lĩnh cất giọng the thé nhưng đanh thép:

– Tất cả theo ta đuổi bắt quân phản tặc. Kẻ nào bỏ trốn tao bắn bỏ!

Hắn dẫn toán quân rẽ vào con đường nhỏ tiến sâu vào rừng nhằm ngọn núi cao gần hai ngàn mét, nơi hắn nghi Han sẽ đưa cô gái đi bằng đường không. Con đường quá hẹp và cheo leo. Hai con ngựa chỉ đủ Ma và tên vệ sĩ cưỡi. Đám quân còn lại mang kiếm bộ hành theo sau chúng. Nhìn đám quân ô hợp chẳng khác gì lũ thảo khấu rừng xanh. Gần đến con suối, phía trước xuất hiện một tiếng động khả nghi. Một bóng đen đang rón rén ì oạp lội qua con suối.

Hai con ngựa chiến đặc chủng giống Nội Mông khự lại khi bị ghì cương. Ma ra hiệu im lặng. Tiếng ì oạp vang lên ngày một gần và dưới ánh sao mờ ảo, một cô gái dáng vẻ rũ rượi đang bước lên bờ. Bọn chúng nấp kĩ từ xa quan sát.

– Con gái tên ken! – Tên vệ sĩ khẽ rỉ tai Ma.

Ma hất hàm cho tên đi sau. Tên này nhẹ nhàng xuống ngựa len lén tiến sát bụi cây ven đường.

Cô gái bất ngờ ngồi xuống bên hai xác chết. Có lẽ nhận ra không phải xác cha mình nên cô ta vội đứng dậy lần theo đường mòn đi tiếp. Bỗng bóng đen bất thần lao ra khỏi chỗ nấp. Cô chưa kịp kêu lên một tiếng thì bị bàn tay bịt miệng rồi kéo đi. Toán quân của Ma tiến gần hai xác chết. Ma nhảy phịch xuống và kinh hãi nhận ra Huk bị một mũi tên xuyên qua tấm thân trần truồng nằm vắt qua tảng đá. Hắn đứng phắt dậy rít lên:

– Han Rắn và thằng Ken phải chết. Đuổi theo chúng!

Bọn chúng quay ngựa lần theo dấu vết con đường mòn trước mặt rẽ về ngọn núi. Khả năng duy nhất bọn chúng sẽ chọn hướng đó.

***

Trên ngọn đồi cao, ba gã đàn ông và cô gái đang nằm la liệt chờ ngóng quân tiếp viện đến từ Nam Tu. Theo đề nghị của Han sẽ có trực thăng riêng của Lã đến cứu Hà Vi. Để xóa sổ được tận gốc băng đảng tên Ma. Han cho rằng phải diệt được tên thủ lĩnh này và chục tên thân cận của hắn. Huk và năm tên nữa đã bị loại khỏi vòng chiến đấu. Cần phải diệt nốt Ma và đám tàn quân còn lại bằng một quả mìn cài lại đây là lựa chọn tối ưu. Nhử được Ma lên núi là thành công một nửa. Trước khi rút bằng trực thăng, Han sẽ cài lại trên đỉnh này một quả mìn hẹn giờ. Mọi chuyện sẽ kết thúc. Đống cỏ khô đã chuẩn bị, hễ có trực thăng là đốt lên. Chờ mãi mà không thấy báy bay đến tất cả rất sốt ruột. Không có điện thoại mang theo. Một mặt ngóng tiếp viện, một mặt chuẩn bị đối phó với quân Ma có thể đang tiến đến. Chợt có âm thanh của động cơ. Chiếc trực thăng loại nhỏ lướt qua đầu. Tất cả vui mừng nhìn lên cặp đèn sáng rực đang chiếu xuống từ bụng chiếc trực thăng. Mỏm núi sáng lòa trong chùm đèn ha-lo-gen cực mạnh. Nếu đúng là nó thì muộn hơn nửa tiếng so với dự tính. Mãnh biết thành viên Ô Phú không những chịu chơi mà còn có trách nhiệm với mọi thành viên. Chính Lã đại nhân cũng mong Mãnh và cả cô hoa hậu mà hắn hứa mang tới. Tuy nhiên chiếc trực thăng chỉ vờn quanh trên đầu họ mà không có dấu hiệu hạ xuống.

– Đốt lửa lên! – Han phất tay về phía Mãnh đang túc trực cạnh đống củi. Ánh lửa bùng lên rừng rực. Những đôi tay vung lên bầu trời sáng lòa ánh lửa và đèn từ trên không. Tiếng hò reo inh ỏi.

Nhưng lạ thay, chiếc trực thăng nghiêng mình như con ó khổng lồ rồi liệng đi mất hút về hướng nam.

– Thế này là thế nào? Sao chúng bỏ lại chúng ta? – Mãnh nói trong hoảng hốt.

– Chết rồi, hay nó tưởng quân của lão Ma? – Ken bình tĩnh hơn nhưng cũng không khỏi lo lắng. Phía dưới núi có tiếng ngựa hí.

***

Trói gô cô con gái độc nhất của Ken rồi vứt lên yên ngựa, Ma thúc quân chạy xé ngang rừng, nửa giờ sau Ma đã đến chân núi Kulin. Hắn ghìm cương ngựa đứng lại để định phương hướng đồng thời dành chút thời gian ngắn ngủi cho toán quân bộ hành nghỉ ngơi chốc lát. Ma vươn chiếc cổ ngắn ngủn của mình ngước lên đỉnh rồi ngó nghiêng nghe ngóng. Không hề động tĩnh gì. Hắn băn khoăn không biết giờ này Hà Vi và Han đang ở trên núi hay đang kéo nhau nấp ở một hang đá nào đó và quan trọng hơn là chúng đã kịp làm gì nhau hay chưa. Kẻ thù của hắn lần này không phải là người thường khi chiến tướng Huk đã bỏ mạng. Ma hoang mang người vợ xinh đẹp đã vĩnh viễn tuột khỏi tay. Những tên lính còn lại của Huk dẫn theo chó săn cũng biến mất một cách đáng sợ. Đang định chia ra nhiều nhóm nhỏ để truy tìm kẻ bắt cóc vợ mình. Bỗng có tiếng phành phạch làm Ma chú ý. Không biết xuất phát từ đâu, một chiếc máy bay nhanh chóng tiến rất gần và lơ lửng trên đỉnh núi. Hắn lập tức nghĩ đến hai khả năng, một là tháp truyền hình xảy ra sự cố. Hai là kẻ bắt cóc thuê trực thăng giải thoát.

– Thưa thủ lĩnh, có lửa cháy! – Tên vệ sĩ bên cạnh với lợi thế chiều cao của mình đã phát hiện một đám lửa vừa bùng lên trên đỉnh núi.

– Đâu đâu? Mày không nhầm đấy chứ? – Ma đứng phắt dậy trên yên ngựa làm đôi chân cong khuỳnh của hắn run lên bần bật khi cố gắng gìm giữ một sự thăng bằng mong manh.

– Thôi đúng rồi, Manki! Mày dẫn năm tên đi vòng sang bên kia sườn núi đề phòng chúng rút lui. Tao sẽ dốc quân thẳng góc tiến lên. Nhanh lên không được để nó thoát. Ma ngồi phịch xuống lưng ngựa quất roi. Toán lính đồng loạt lao theo.

***

Nghi ngờ nguyên nhân chiếc máy bay đã bỏ đi, ba gã đàn ông đều đưa ra những lí do khác nhau để lí giải hành động đó. Ken lên tiếng:

– Hay đây là trực thăng của đài truyền hình đi thị sát. Thấy chúng ta họ không dám hạ xuống là đúng.

Han nhìn bộ quần áo rằn ri, cặp kính đen vẫn trên mặt. Lão Ken cũng y như vậy, dưới ánh sáng như ban ngày của chiếc trực thăng.

Chúng hiện lên như một toán quân của Huk. Để không bị phiền hà bởi quân của Ma, viên phi công chắc đã lờ đi quay về.

– Cởi ra nhanh! Có thể nó sẽ quay lại ngay đấy.

Trên đỉnh núi cao hơn ngàn mét, gió ù ù làm họ rét run người. Han liếc nhìn Hà Vi ái ngại, nhưng cô ta đã quay mặt đi sau một bụi cây. Chính cô ta chắc cũng lạnh lắm khi trên người không có gì lành lặn. Han lột chiếc áo bên ngoài để lộ chiếc áo phông hiệu Diesel sáng màu. Ken sau một loáng cũng vứt bỏ bộ quần áo rằn ri bên ngoài. Dưới sườn đồi, tiếng vó ngựa ngày một rõ dần. Han ra hiệu tất cả sẵn sàng nghênh địch. Hắn một mình lén ra mép núi ngó xuống. Phía dưới lờ mờ thấp thoáng mấy bóng người ngựa mang hung khí đang lao lên đỉnh núi. Lại có tiếng động mạnh phía bên trái, bên phải. Han rùng mình khi nhận ra xung quanh chân núi đâu đâu cũng có những bóng người dâng lên.

– Chúng ta đang bị bao vây. Hết đường chạy trốn rồi. – Tất cả sợ hãi nhìn nhau.

– Nhìn kìa! – Mãnh kêu lên.

Ngay lúc đó có tiếng động cơ phành phạch lướt đến rất nhanh. Lại một chiếc trực thăng đen sì xuất hiện trên bầu trời. Nó lại chiếu đèn pha xuống để kiểm tra lần cuối trước khi bỏ đi. Ánh sáng lòe lên như ban ngày. Lập tức tất cả cùng nhảy lên vẫy tay.

– Cứu với, cứu chúng tôi!

Một cái đầu đội mũ bảo hiểm thò ra từ cánh cửa trên khoang. Lần này nó từ từ hạ xuống đúng vị trí khoảng trống, người kia hét lớn.

– Có anh Han không?

Han sung sướng nhào đến chiếc trực thăng đang quạt đổ rạp đám cỏ tranh.

– Có tôi đây, người kia nhìn Han rồi nhìn vào một tấm ảnh trên tay. Giọng anh ta cố át tiếng động cơ cánh quạt.

– Ông chủ Lã phái tôi đến đón các anh. Hãy lên nhanh kẻo chúng bắn bỏ hết bây giờ!

Mãnh nhảy phóc lên trước rồi quay lại kéo tay Hà Vi. Han và Ken đỡ cô ta trèo lên bậu cửa cao ngang ngực. Tất cả đã vào trong khoang, riêng Han vẫn đứng dưới đất gọi to viên phi công:

– Ông Lã có gửi cho tôi quả mìn hẹn giờ không?

– Có thưa ông, nhưng ta không còn thời gian. Bọn chúng đã đến sau lưng ông rồi kìa. – Viên phi công kinh hãi chỉ tay về sau lưng Han. Tiếng ngựa hí thất thanh phía sau xé toạc màn âm thanh rào rào phát ra từ chiếc cánh quạt. Han quay lại đã thấy hai con ngựa và mấy chục bóng đen lù lù như nhô lên từ lòng đất. Một họng súng dài chĩa thẳng chiếc máy bay.

– Đứng im, không tao bắn hết!

Han chồm vào trong khoang đè rạp Hà Vi xuống sàn trước khi một loạt đạn bắn xối xả phá tan một mảng cửa sắt làm tóe lửa như pháo sáng. Cửa chống đạn tự động trượt kín trong nháy mắt. Chiếc Eurocopter EC135 rung rên nhấc phổng họ lên khỏi mặt đất. Những đám cỏ tranh đổ rạp như bão quất dưới bụng chiếc máy bay.

– Dừng lại, dừng lại ngay! – Ken bất thần đập mạnh vào cửa kính. Qua ánh đèn pha sáng lòa gắn dưới bụng máy bay, Ken thất kinh khi nhận ra con gái mình rơi từ trên lưng ngựa xuống đất. Hai tay bị trói gô ra phía sau. Miệng bị bịt kín đang dãy dụa dưới mũi khẩu tiểu liên của Ma.

– Hạ xuống. Hạ xuống! – Một âm thanh the thé dưới đất vang lên. Ma nhảy phịch xuống ngựa. Hắn dí khẩu M-16 báng gấp vào đầu cô gái dưới đất rồi trỏ ngón tay chỉ xuống bãi đất trống ra hiệu cho chiếc trực thăng. Cả hội hoảng hốt nhìn xuống. Chiếc Eurocopter EC135 lấy thăng bằng trước khi hạ hai càng xuống đất. Ma giao khẩu M-16 cho tên vệ sĩ khống chế cô gái rồi rút khẩu súng ngắn bên hông chĩa về chiếc trực thăng. Tiếng hắn át cả tiếng gió rít:

– Tất cả xuống hết!

Cánh cửa sắt vừa hé thì Han đã nhảy xuống đất. Chưa một lần giáp mặt Ma dù tên tuổi hắn đã lan khắp Nam Á. Han nôn nóng được giáp mặt tên thủ lĩnh đã một thời từng đòi li khai. Tuy được Ken và Mãnh mô tả từ trước nhưng khi tiếp đất Han cũng không khỏi rùng mình khi trước mặt là một gã đàn ông to phè có đôi chân vòng kiềng. Trong bóng đêm không nhìn rõ mặt người làm cho hình hài Ma càng trở nên kì quái. Chiếc đầu đinh dính vào đôi vai vuông đồ sộ gần như một khối không có cổ. Cặp chân cong khuỳnh hệt đôi càng của một con bọ cạp khổng lồ đang… lộn ngược. Gã quăng người phía Han. Một cảm giác rờn rợn sởn lên sau gáy, Han lùi phắt lại thì ngay lập tức Ken cũng nhảy từ trên máy bay xuống chặn ngay trước mặt Jack Ma:

– Thằng kia, mày thả con gái tao ra ngay!

– Đồ phản tặc! Hóa ra lũ chúng mày cấu kết để hại tao? – Giọng nói the thé của Ma vang lên.

– Mày muốn gì bây giờ? Con tao không có tội, mở trói cho nó ngay.

– Hãy bảo tên kia thả súng và xuống đây đã. – Ma hất hàm về viên phi công trên buồng lái đang lăm lăm khẩu Beretta nhỏ xíu. Ken nhói lòng nhìn con gái đang quằn quại dưới họng súng tên cướp rồi quay lại ra hiệu cho anh ta hãy tuân lệnh. Viên phi công miễn cưỡng hạ súng rồi nhảy xuống trong khi mắt vẫn không rời người đàn ông quái dị.

– Đồ kẻ cướp, quân phản loạn! Trả lại vợ cho tao? – Ma chỉ vào Hà Vi đang run rẩy sau cửa kính trên khoang.

– Không đời nào! Chính mày đã cướp trắng trợn của tao. – Mãnh nhảy xuống cay cú chỉ vào mặt tên thủ lĩnh thấp bé nhưng uy quyền khét tiếng.

– Mày khá lắm, đồ súc vật. Tao nói cho mày từ giờ đất Poshan có tao hoặc có

chúng mày và ngược lại. Tao sẽ không thả con bé kia chừng nào chúng mày chưa trả lại vợ cho tao!

– Không đời nào. Lão Ma, ông đã phạm tội bắt giữ người trái phép. Ông sẽ không được gì đâu. Cảnh sát đang kéo đến dưới chân núi kia rồi.

– Mày đừng lôi bọn ấy ra mà dọa tao. Chúng may hãy lo thân mày đi!

– Ông Ma! không còn nhiều thời gian cho ông nữa đâu. Ngọn đồi đã bị phong tỏa. Tất cả chúng ta cùng vào tù mà tranh luận!

Lúc này, từ đỉnh đồi có thể nghe thấy tiếng còi hụ đã sục tới chân núi. Cảnh sát đã bao vây ngọn đồi tứ phía. Ma nhìn đồng bọn xung quanh. Bất thần từ phía đối diện, sau chiếc máy bay nhô lên mấy bóng đen. Ma giật mình nhưng vội nhận ra tên Manki đang lao đến như người mất hồn.

– Thưa thủ lĩnh. Không còn đường nào rút nữa rồi. Bọn cớm đã bắt hết quân của chúng ta phía dưới đồi rồi. Chúng ta bị kẹt lại ở đây mất. Han nhìn tên cướp đang hốt hoảng rồi giục dã:

– Ông Ma! Tất cả chúng ta đang bị cảnh sát bao vây. Chúng ta ghìm chân nhau ở đây để chờ cảnh sát đến bắt sạch hay sao. Hãy thả cô ta ra và chúng ta tìm cùng tẩu thoát. – Han chỉ tay vào con gái Ken.

– Thằng khốn! Đừng hòng tao thả chừng nào chúng mày chưa thả vợ tao! Quân bay, lôi con bé này lên ngựa chạy theo ta. – Ma chỉ con gái Ken rồi hắn nhún mạnh đôi chân bật người lên lưng con ngựa chiến.

– Không! thả con tôi ra, thả ra!

Han cũng vội ập đến chặn trước con ngựa.

– Ông Ma. Dừng lại, tôi cần thỏa hiệp với ông lần cuối. – Han dõng dạc . Lúc này câu giờ là thượng sách.

– Nói đi! – Ma giật mạnh giây cương làm con ngựa chổng vó trước lên trời.

– Bất cứ mọi ngả đường tháo lui đều bị cảnh sát bao vây, bỏ chạy vô ích. Ma nhìn toán quân hiếu chiến được hắn trang bị vũ khí rồi nhìn Han đầy mỉa mai:

– Không chịu đổi còn lắm lời. Quân bay, theo ta. – Hắn quất mạnh giây cương nhưng con ngựa dẫm mạnh bốn vó xuống đất chống cự khi một loạt súng vang lên trước mặt. Ngay lúc đó một tên lính của hắn từ sau xộc tới:

– Đại ca, cảnh sát đông lắm họ đã ào lên phía sau. Sáu đứa bị bắt rồi ạ! – Hắn sợi hãi chỉ tay phía dưới sườn đồi.

Ma rùng mình. Hắn đảo mắt nhìn chiếc trực thăng bỏ trống đang đỗ trước mặt. Mắt hắn sáng lên nhìn về phía Han.

– Tao sẽ thả cho chúng mày con bé này nhưng với điều kiện: giao chiếc máy bay kia cho tao!

Cả hội sửng sốt. Viên phi công trẻ nhảy cẫng lên khi Ma chỉ tay vào chiếc Eurocopter trị giá 5 triệu đô-la. Thằng này điên rồi. ông chủ sẽ treo cổ mình lên mất . – Hắn lắp bắp:

– Ông… Ông có những 7 người. Máy bay này tối đa chỉ 5 người thôi, mà trực thăng phải có người lái còn ông thì…

Ma cười sằng sặc nhìn viên phi công:

– Mày ngu thế. Tao chỉ cần 5 đứa đi thôi. Tao lái được máy bay. Mày về hỏi Lã đại nhân của mày xem có đúng Jack Ma tốt nghiệp loại ưu khóa đào tạo phi công trực thăng tại Triết Giang năm ngoái không. Hãy nói với lão ta cho bạn học mượn vài hôm nhé. Đừng lo mất! – Một tràng cười sằng sặc nữa vang lên. Viên phi công lột phắt chiếc mũ bảo hiểm trên đầu rồi nhìn chằm chằm vào đôi chân tật nguyền của Ma:

– Ông…ông không đùa tôi đấy chứ?

– Đừng câu giờ! Giao chìa khóa máy bay đây! – Ma vung tay gạt đám cỏ tranh cao ngang đầu lết soàn soạt đến trước mặt viên phi công. Viên phi công giật mình lùi lại đồng thờ rút khẩu Beretta chĩa thẳng gã lùn:

– Dừng lại. Đừng động vào tao!

Han vội vã kéo mạnh viên phi công sang một bên rồi ấn cánh tay hắn làm khẩu súng chĩa nòng xuống đất.

– Nhanh lên, chìa khóa đâu? – Ma chìa tay ra trước mặt viên phi công thét lên. Năm giây lặng thinh trôi qua, tất cả đổ dồn mắt về viên phi công. Bỗng Han từ từ bước lên trước mặt Ma rồi nhìn xuống mặt hắn đầy quả quyết:

– Tôi đồng ý giao máy bay, nhưng ông hãy thả cô gái ra. Gã phi công giãy nảy quay sang nhìn gã cao bồi.

– Ơ, ông điên hả? Lã đại gia sẽ giết tôi. Không!

Chớp thời cơ, Ma quàng một chân lên trước giật mạnh cánh tay viên phi công làm chùm chìa khóa té ra. Gã phi công giật mình khi gã lùn bất ngờ ra tay liền lao nhanh về phía đó hòng giành lại chùm chìa khóa. Như một con bọ cạp có đôi càng của loài cào cào, Ma búng người soạt qua mặt gã phi công vồ vào bụi cây. Gã phi công hốt hoảng lao lên trước mặt Ma nơi hắn nghi vị trí vật kim loại rơi xuống. Do trời tối, không ai thấy chùm chìa khóa đã văng vào đám cỏ tranh sát chân Mãnh. Gã cựu binh lẳng lặng cúi xuống cầm lên rồi cười nhăn nhở nhìn hai người đang lồm cồm tìm kiếm.

– Đây rồi! Nó là của tao. Đừng tìm làm gì mất công. Tên phi công và Ma ngửng dậy sững sờ nhìn gã quân nhân. Nhận thấy số phận chiếc máy bay đã tuột mất và đang nằm trong tay những kẻ lạ không đáng tin cậy. Chiếc eurocopter như một quả bóng đang trong trò chơi đá ma mà hắn không thể nào chạm chân. Ma sẵn sàng giết hắn để đoạt chiếc trực thăng đã đành, ngay cả Han cũng muốn giao nộp cho Ma. Hắn nhận ra đang bị lôi vào trò chơi ma quái khó hiểu. Lã đại nhân sẽ treo cổ hắn mất. Chỉ có một cách duy nhất để hắn giành lại. Gã rút khẩu súng ngắn chĩa vào ngực gã quân nhân rồi gào lên tức tưởi:

– Đưa ngay đây!

Mãnh tung tay chuyền về phía sau cho Ken. Tức nổ máu mắt, gã phi công không ngần ngại nhằm người đàn ông đầu trọc siết cò. Vốn luôn đề phòng sự manh động của tên phi công, Han luôn theo sát chân gã. Nhận thấy hắn điên cuồng xả súng vào Ken, Han lao đến đá mạnh tay làm khẩu Beretta đã lên đạn văng ra. Gã phi công sẵn hỏa khí quay lại ăn thua với kẻ đá mình nhưng bị Han quật ngã đè sấp hắn xuống đất. Han dùng đầu gối đè gáy gã rồi thì thào nhanh mấy câu gì đó vào tai hắn. Gã phi công nghe xong đành bất lực ngoan ngoãn đứng lên.

Ken hăm hở nắm chắc chùm chìa khóa dơ cao hướng về phía Ma:

– Tao đồng ý giao máy bay cho mày thoát thân, nhưng phải thả con gái tao ra và nộp hết súng lại cho tao.

– Để chúng mày bắn tao à? Tao chỉ đồng ý chỉ khi giao súng cho bên trung gian. Ma đáp.

– Ai là trung gian ở đây? – Ken hỏi.

– Bọn tao chỉ bay được 5. Còn hai đứa sẽ ở lại đây. Hai đứa đó cầm súng, chúng ta sẽ bàn giao dưới sự kiểm soát và làm chứng của chúng. Tao có quyền đề phòng chúng mày nổ súng vào chúng tao.

Han nhìn đám lính lố nhố lờ mờ trong bóng đêm mà không biết ai trong số những tên bất lương kia là trung gian. Hắn luôn nắm đằng chuôi

– Đồng ý! – Han bất ngờ đáp.

Ma quay về phía đồng bọn.

– Ai xung phong ở lại?

Một thoáng câm lặng.

– Tôi sẽ ở lại! – Một tên đứng ra phía trước.

Không như Han nghĩ, có hai tên xung phong ở lại nhường cho thủ lĩnh tẩu thoát. Mà nếu chúng không xung phong thì sẽ bị chỉ định. Khác gì nhau. Ma bước sát hai tên lính mới chỉ trạc đôi mươi. Hắn ngước cặp mắt ti hí đượm buồn rồi đặt bàn tay ngắn tũn lên vai chúng:

– Ta khắc sâu ân huệ mà các người dành cho ta. Cầu mong mọi sự sẽ tốt đẹp. Nếu có gì rủi ro… ta sẽ chu cấp đầy đủ cho cha mẹ và con cái các người đến già. – Nói xong hắn khó nhọc tiến về phía Ken.

– Giao chì khóa máy bay lẹ lên! – Ma hét ré lên đồng thời đẩy con gái lão về phía Ken.

Ken trao chìa khóa cho Ma. Cuộc bàn giao chớp nhoáng diễn ra. Han lao về

chiếc trực thăng định nhảy lên đỡ Hà Vi xuống nhưng bị Mãnh đuổi theo chặn lại.

– Hãy để tôi! – Gã cựu binh nhảy phóc vào trong khoang ôm cô gái đang rúm ró một góc nhảy xuống.

Hội Han cùng với viên phi công nép về một phía rồi lùi ra xa dưới sự kiểm soát của khẩu M-16 đang trong tay một trong hai tên lính. Tên bồng súng đứng giữa chiếc máy bay và nhóm của Han. Mắt đầy sự cảnh giác.

Ma phất tay chỉ đám lính:

– Lên ngay!

Ma lao tới chiếc trực thăng vươn hai tay bám bậu cửa. Bốn tên lập tức ập đến nắm lấy hai đùi ép mạnh đôi chân lọt qua cánh cửa hẹp vào trong. Viên phi công gần như nín thở, mắt không chớp nhìn chiếc máy bay đang rung lên. Hắn không hiểu gã lùn có đôi chân trời đày này sẽ xoay xở ra sao với những chiếc bàn đạp cao thấp cộng với hàng đống cần số và nút bấm bày la liệt quanh chiếc ghế lái. Lạy chúa, cầu mong mình không phải chứng kiến chiếc máy bay rơi ngay trước mắt. Mình sẽ đi đâu đó thật xa. Mình sẽ không dám tay không về gặp Lã đại nhân sau vụ chiếm đoạt tài sản trắng trợn nhất Châu Á này.

Chiếc máy bay nảy phóc lên chao đảo liệng mạnh theo hướng chếch bên trái. Đầu chốc xuống đất. Sau mấy giây nó cũng lấy lại thăng bằng rồi bay tít lên nền trời mờ sao. Tên lính hạ súng xuống và bắt đầu tính cách bỏ trốn. Vốn bị Ma ép đi theo hắn, những việc làm bất nhân và đồng lương chết đói, chúng mấy lần muốn trốn nhưng nghĩ đến cái chết thảm của đồng bọ khi bị Huk hành hung vì tội đào ngũ nên lại thôi. Nay nhân cơ hội có một không hai, chúng đã có lí do không thể cao thượng hơn. Một sự trở về trong danh dự mà nằm mơ cũng không thấy. Nhận thấy Han và Ken không hẳn là người xấu, chúng linh tính sẽ không bị hại khi rơi vào tay họ. Và quả thực, khi chúng bỏ súng và giao hết vũ khí cho Han. Chúng vẫn bình an và tự chọn đường lui. Nhưng cảnh sát đang mai phục chân núi, chúng quyết định nhập hội với Han. Cả nhóm hợp lại gồm hai cô gái và 5 người đàn ông. Gần chục người có vũ khí. Han tự tin dẫn quân xuống thẳng chân núi bất chấp hiểm nguy đang chờ.

Chiếc máy bay trong chốc lát đã liệng sang dãy núi phía xa xa. Bất thần một tiếng nổ long trời vang động khu rừng. Một quả cầu lửa sáng rực góc trời. Cả hội sững sờ nhìn lên. Lạy chúa! Viên phi công đứng như chết lặng người đưa tay làm dấu thánh. Hắn đã linh cảm được chuyện này từ khi mấy tên lính bế thốc viên phi công bất đắc dĩ lên máy bay. Nhưng sự thật lại phũ phàng hơn những gì con người mong ước. Riêng Mãnh không hề lộ rõ sự bất ngờ nào. Khoảng thời gian ngắn ngủi trên chiếc máy bay hắn đã liếc thấy một quả mìn ai đó giấu kín dưới ghế. Dưới con mắt một đặc công, hắn không lạ gì loại mìn chống tăng TM-46 được cài thêm đồng hồ cơ hẹn giờ mà hắn đã từng được dạy kĩ cách sử dụng. Lúc lên đỡ Hà Vi xuống, hắn nhẩm chắc thời gian sống của Ma và đồng bọn được hưởng cũng ngắn như kim chiếc đồng hồ hẹn giờ trên tay. Mau lẹ bật nút khởi động, cài chiếc nút hẹn giờ và chỉnh đồng hồ báo lùi. Ôm chặt Hà Vi lao xuống cửa, hắn chẳng bao giờ dám nghĩ những bài tập trong quân ngũ lại được đem ra áp dụng ngay trong thời bình thế này. Hắn cũng chẳng dám tin giờ phút và cách thức báo thù lại đơn giản mà khốc liệt đến thế. Thật phi thường. Quân đội muôn năm!

Bình luận
Ads Footer