NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Ổ Buôn Người

Chương 28

Tác giả: Giản Tư Hải
Ads Top

Thiếu tá Luo trong bộ đồ rằn ri cảnh sát đích thân chỉ huy 7 tên lính đặc nhiệm có dắt hai con chó nghiệp vụ băng núi theo lối mòn mà tên tội phạm vừa trốn. Sáng nay sau khi nhân viên trực đài nhận được tin báo, tuy hơi ngờ vực nhưng lời hứa với Trần Phách đã khá lâu chưa thực hiện được. Uy tín của ông với người đồng nghiệp nước Nam anh em không thể để mất một cách hổ thẹn.

Ông cho quân tập kích địa chỉ được báo, tiếc thay tên Han đã mau chân tẩu thoát từ trước. Ông cũng nhanh chóng điện cho tất cả cửa khẩu biên phòng và cảnh sát địa phương giăng lưới. Quả thực tin báo về Han là xác thực. Chỉ tiếc rằng hai gã cảnh sát trấn giữ đường biên lại non kém và để thoát con mồi một cách đáng ngờ. Ông đã định cho bắt giam hai viên sỹ quan kia nhưng đại úy Jinko lại can ngăn. Hắn khuyên ông để hai người kia lập công chuộc tội. Một đội đặc nhiệm và hai sỹ quan kia lập tức lên đường. Khi họ tràn lên đến dãy núi Lim đường biên, hai lối đi xuất hiện. Toán cảnh sát chia ra hai nhóm. Mũi thứ nhất do viên sỹ quan to béo dẫn đầu bất ngờ nhận thấy một chiếc quần cũ vứt bên đường. Y cho quân dừng lại:

– Chính áo của hắn. Cho chó lại đây!

Con chó nghiệp vụ sục chiếc mõm đen nhẻm vào chiếc quần như để lưu vào bộ nhớ có dung lượng hàng tỉ nơ – ron khứu giác. Hai con chó như gã nghiện vừa được xông mùi he-ro-in kích thích. Chúng điên cuồng sục sạo vòng quanh mấy bụi cây rồi bất ngờ quay lại ngả chính.

Viên quản chó khoái trá trầm trồ:

– Thính thật! Chứng tỏ tên thủ phạm định đánh lạc hướng, nhưng chó thì không ngu ngơ để hắn lừa đâu.

Hai con chó nhận ra đường đi của con mồi vội lao theo như tên bắn. Thiếu tá Luo rút khẩu Type-54 bên hông lên đạn dẫn quân lao lên trước. Những bước chân oai vệ dũng mãnh của ông làm đám quân phía sau càng thêm phấn khích.

***

Bất chấp toán biên phòng dồn mắt về phía mình, hai tay Han xách hai bao hàng quá cỡ. Hắn cố gắng thả những bước chân chắc nịch theo sát hai mẹ con như một người chồng, người cha lam lũ. Mắt hắn đảo ngang dọc nhìn năm tên lính biên phòng áo xanh được trang bị vũ khí tận răng. Một tên to cao đeo băng đỏ, tay lăm lăm khẩu súng trường tự động CKC mắt lơ láo nhìn “gia đình’’ cửu vạn. Năm cặp mắt đều dừng lại trên người đàn ông. Không nghi ngờ gì nữa, chúng đã nhận ra hắn. Bức ảnh truy nã có lẽ chúng đã thuộc làu từ sáng nay. Khẩu Norinco trong thắt lưng nhắc nhở hắn hết sức bình tĩnh. Lúc này trong đầu hắn nóng ran với các phương án thát thân. Đôi chân trở nên nặng trĩu, Han cố nén sự run rẩy từ từ tiến lên. Tên đội trưởng đợi Han đến sát tầm mắt, hắn nhìn từ đầu đến chân. Một con người lịch lãm, ăn mặc bảnh chọe lại xực nước hoa thơm ngát có vẻ không giống với kẻ đang bị truy nã. Hắn nhìn Han hất hàm:

– Bao gì đấy, bỏ xuống!

Han ngoan ngoãn tuân thủ. Im lặng.

Bỗng người phụ nữ trẻ quay lại nhanh nhảu:

– Hàng em đấy! Gớm! Ngày nào cũng đi mà cứ phải hỏi.

– Tôi không hỏi chị! Xê ra. – Gã đội trưởng quắc mắt. Tay phải y chống mạnh báng súng xuống đất.

– Anh cho tôi xem giấy tờ, mau lên.

Mắt Han như hoa lên. Hắn xọc tay vào hai túi áo, rồi lần ra sau túi quần nhưng làm gì có. Mắt hắn đảo liên tục tìm cách thoát thân. Xung quanh chỉ có vách đá và những bụi cây dại um tùm. Cách đó không xa là một con đường khá đông người và xe cộ qua lại. Nếu chạy xuống đó hắn có thể lẫn vào đám người đi đường. Tốp lính kia không dám liều mạng xả súng. Cơ hội thoát thân rất lớn. Lúc này năm cặp mắt đang nhìn hắn như thiêu đốt. Cần phải hướng sự chú ý của chúng đi chỗ khác và chớp thời cơ khi chúng sơ hở.

Han bỗng reo lên:

– À kia rồi. Tôi nhét chứng minh thư trong cái bao kia kìa! – Han chỉ tay vào một trong hai cái bọc hàng dưới đất. Vừa dứt lời hắn đã nhận ra sai lầm chết người của mình. Trong bao hàng có chiếc áo của hắn. Tai hại hơn khi hắn nhớ ra ở túi trong chiếc áo thô còn có giấy đăng kí chiếc xe 67 mang tên thật của hắn. Vậy là toi rồi. Tên đội trưởng đanh giọng:

– Giữ hắn lại! Thằng Kha! mày lục tung cái bọc này ra!

Han bị đẩy sang bên và kẹp giữa hai tên lính. Một tên từ trong chòi cầm kéo chui ra cắt tung cái bọc. Nhìn đống hàng tạp của cô gái lăn lóc bung ra mà Han không cầm được lòng. Những đồng thù lao chết đói khi phải mang hàng chục cân chui rúc qua bao ngọn núi. Nàng đã đổ bao nhiêu mồ hôi và nước mắt trong rủi ro và nguy hiểm để thay chồng nuôi con. Nay chỉ vì một mục đích ưa hèn mà hắn đã làm đổ nốt bát cơm của chị ta. Một nỗi ân hận dâng lên làm hắn ngẹn ứ cổ. Tên lính sục sạo rồi lôi lên một chiếc áo cũ.

– Sao cái này lại ở đây?

Han lại chột dạ khi tên lính lôi trúng phóc chiếc áo. Hắn im thin thít. Người phụ nữ lại tru tréo:

– Này, các ông thật qúa thể. Sao lục tung hàng người ta thế? Xếp lại mau.

– Sao lại giấu chiếc áo này ở đây?

– Tao cần đếch gì giấu. Hàng se-cond-hand người ta đấy. Thấy rẻ người ta lấy hết mang về. – Chị ta chống nạnh đáp.

Gã đội trưởng chỉ tay vào chiếc áo:

– Lục kĩ đi.

Tên lính đưa chiếc áo thô màu cỏ úa lắm túi lên cao, ngắm nghía trước sau rồi ngửi như đánh hơi ma túy.

Một tên xen vào:

– Hàng thùng có khi còn nhặt được tiền đấy. Anh lục hết các túi đi. Tên lính kia một tay dơ cao chiếc áo, tay kia banh các túi trước sau rồi lộn cả túi trong nhưng chưa tìm ra một thứ gì. Han nóng mặt hồi hộp. Lẽ ra hắn phải vứt nó từ lúc trước rồi.

Ở khoảng cách 100 m và tốc độ của một mũi tên, hai con béc-giê thiện chiến đã xác định mục tiêu nó ở đâu. Giữa hàng ngàn luồng hơi người qua lại mỗi ngày ở đây, chúng ngửi ra có 3 luồng hơi còn nóng hổi. Một mùi thơm của phụ nữ. Một mùi hôi hoắc của trẻ con. Một sặc mùi nước hoa, và một mùi mồ hôi giống mùi chiếc quần lúc nãy. Mùi mục tiêu của nó. Mấy thứ mùi đó vạch lên những đường dẫn vô hình kéo dài tận dốc núi. Như một tên lửa hành trình được dẫn đường bằng tia la-de. Khi cách mục tiêu khoảng mười giây, nó đột ngột tăng tốc.

Cuối cùng thì tên lính cũng lần ra một tấm thẻ đang định lôi ra thì bất ngờ có tiếng rít từ trên dốc. Hai con chó hung hãn không biết từ đâu lao tới. Hắn tá hỏa chưa kịp bỏ chạy thì con chó nửa tạ vồ trúng chiếc áo trên tay đẩy hắn ngã chổng kềnh xuống đất. Cả chó lẫn áo tấp lên mặt. Đám lính kinh hãi chạy loạn xạ. Trong lúc chờ người quản chó đang hốt hoảng đuổi theo, toán lính áo xanh lúng túng không biết nên liều chết xông vào vật chó hay nã súng bừa vào hai con bec-giê đang quần đảo đồng đội. Người phụ nữ và thằng bé kinh khiếp chạy tháo xuống dốc. Lúc này họ đưa mắt tìm người đàn ông tốt bụng mới quen, nhưng anh ta đã biến đâu mất. Khi thiếu tá Luo và toán đặc nhiệm chạy hết tốc lực phía sau, ông đã nghe mấy loạt đạn vang lên. Những tưởng biên phòng Việt Nam đã phải dùng phương án cuối cùng hạ thủ Han. Ông vừa mừng vừa lo, khi chạy đến nơi ông thở không ra hơi. Một cảnh tượng hãi hùng hiện lên trước mắt. Hai con chó bị bắn nát đầu và thân trong hai vũng máu. Đáng buồn hơn, một lính áo xanh với hàng chục vết thương trên người đang nằm bất động trên sân. Hai ba lính áo xanh và tên trung úy đặc nhiệm chạy đến băng bó cho anh ta trước khi chở đi bệnh viện.

Thiếu tá Luo thẫn thờ, cặp mắt dũng khí của ông biến thành những cái nhìn căm giận vào hư vô. Môt lần nữa ông lại để sổng Han. Một lần nữa ông lỗi hẹn với Trần Phách.

Bình luận
Ads Footer