NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Sáng, Trưa Và Đêm

Chương 8

Tác giả: Sidney Sheldon
Ads Top

Thẩm phán Tyler Stanford lần đầu tiên hay tin bố chết là qua kênh truyền hình WBBM của Chicago
Y nhìn màn hình như bị thôi miên, trống ngực đập thình thình. Y thấy ảnh chiếc Blue Skies, và người bình luận viên đang nói, “… tai nạn xảy ra trong một trận bão tại vùng biển Corsica. Dmitri Kaminsky, vệ sĩ của Harry Stanford đã tận mắt chứng kiến tai nạn song không thể cứu nổi chủ mình. Harry Stanford được giới tài chính biết đến như một nhà tài phiệt lẫy lừng nhất…”
Tyler ngồi đó, nhìn những hình ảnh dịch chuyển và hồi tưởng lại…
Tiếng cãi vã oang oang khiến nó giật mình tỉnh giấc vào lúc nửa đêm. Năm đó nó mười bốn tuổi.
Nó lắng nghe tiếng nói giận dữ một lúc rồi ra khỏi phòng, lẳng lặng đi xuống cầu thang. Trong phòng nghỉ bên dưới bố mẹ nó đang có một cuộc chiến kỵch liệt. Mẹ nó gào thét, và nó nhìn thấy bố tát vào mặt mẹ.
Màn hình tivi chuyển sang một cảnh khác. Harry Stanford ở trong văn phòng hình ô-van của toà Bạch Ốc, đang bắt tay tổng thống Ronald Reagan. “Là  một trong những con át chủ bài trong đội quân xung kích tài chính của Tổng thống, Harry Stanford từng là một cố vấn quan trọng của… “
Chúng chơi bóng ở sân sau. Em nó, Woody, ném quả bóng về phía toà nhà. Tyler chạy đuổi theo. Vừa nhặt quả bóng lên thì nghe thấy tiếng cha mình nói ở bên kia bờ dậu. ” Anh yêu em. Em biết thế mà!”
Nó dừng lại, sướng điên lên vì nghĩ cha mẹ nó đã làm lành với nhau. Nhưng rồi nó nghe tiếng cô gia sư Rosemary. ” Anh có vợ rồi. Em muốn anh để em yên”.
Lòng nó quặn lại. Nó yêu cả mẹ nó lẫn Rosemary.
Chỉ có cha là người lạ mặt mang đến nỗi kinh hoàng.
Tivi chuyển sang giới thiệu một loạt ảnh Harry Stanford ngồi với Margaret Thatcher… Tổng thống Mitterand… Mikhail Gorbachev… Bình luận viên nói: “Nhà tài phiệt huyền thoại nầy bình đẳng như người thân trong gia đình với cả công nhân ở nhà máy lẫn lãnh đạo quôc gia siêu cường…”
Nó vừa bước qua ngưỡng cửa vào văn phòng của cha thì nghe tiếng Rosemary. “Tôi đi đây…”. Rồi tiếng cha nó, “Anh sẽ không để em đi đâu. Em phải hợp lí một chút, Rosemary! Đây là cách duy nhất để anh và em có thể…”
– Em không thể nghe theo anh được. Em sẽ giữ đứa bé.
Rồi Rosemary biến mất.
Màn hình tivi lại chuyển cảnh lần nữa. Gia quyến Stanford đứng trước cửa nhà thờ nhìn chiếc quan tài đang được đưa lên xe tang. Tường thuật viên nói,  “… Harry Stanford và các con ông bên quan tài. Bà Stanford tự tử được cho là do sức khoẻ suy sụp Theo các điều tra viên, Harry Stanford…”
Đang lúc nửa đêm cha nó bỗng dựng nó dậy.
– Dậy đi, con trai. Bố có tin dữ muốn báo với con.
Cậu bé mười tuổi bỗng run lên lẩy bẩy.
– Mẹ con bị tai nạn, Tyler ạ.
Đấy là một lời nói dối. Cha nó đã giết mẹ nó. Mẹ nó tự vẫn vì cha nó và cuộc tình vụng trộm của ông với Rosemary.
Bào chí làm rùm beng về cái chết của mẹ nó. Đấy là một vụ scandal làm rung chuyển cả Boston, và các báo khổ nhỏ tận dụng hết ưu thế lá cải của mình. Không có cách gì bưng bít với bọn trẻ được nữa. Các bạn cùng lớp bàn tán làm chúng khổ tâm vô cùng. Trong vòng có hai mươi bốn giờ, ba đứa trẻ đã mất đi hai người mà chúng yêu mến nhất. Đó là mẹ và cô gia sư. Tất cả chỉ tại cha chúng.
– Em cóc cần biết ông ta có phải là bố của chúng ta không. – Kendall nức nở. – Em căm thù ông ta.
– Anh cũng thế!
– Em cũng thế!
Chúng tính chuyện bỏ đi, song không biết đi đâu, bèn quyết định nổi loạn.
Tyler cầm đầu lũ trẻ nói chuyện với cha.
– Chúng tôi muốn một ông bố khác. Chúng tôi không muốn ông.
Harry Stanford nhìn nó và nói lạnh lùng:
– Tao nghĩ chuyện đó có thể thu xếp được.
Ba tuần sau mỗi đứa được gửi tới một trường nộỉ trú khác nhau.
Năm tháng qua đi, bọn trẻ gặp cha chúng rất ít.
Chúng đọc về cha chúng trên báo, xem ông trên tivi, lúc thì đi cùng người đàn bà đẹp nầy, lúc thì đàm đạo với một nguyên thủ khác. Chúng chỉ ở bên cha mình vào những dịp đặc biệt như tuần lễ Giáng sinh hoặc những ngày nghỉ, khi ông cần chứng tỏ ông là người cha hết lòng vì con cái như thế nào. Sau đấy mỗi đứa mỗi ngả về trường của mình.
Tyler ngồi lặng đi. Tivi đang giới thiệu một loạt những nhà máy tại những miền khác nhau trên thế giới, cùng những bức ảnh của cha y. “… một trong nhưng tập đoàn tư nhân lớn nhất thế giới. Harry Stanford, người đã tạo ra nó, là một hưyền thoại. Các chuyên g ia tài chính của Wall Street đang đặt câu hỏi điều gì sẽ xảy đến với tập đoàn khi người sáng lập nó đã ra đi? Harry Stanford để lại ba đứa trẻ, song chưa rõ ai trong chúng sẽ là người thừa kế cái tài sản nhiều tỉ đô la mà Stanford đã bỏ lại đằng sau, hoặc ai sẽ là người lãnh đạo tập đoàn…”
Nó lên sáu. Nó thích sục sạo vào mọi ngõ ngách của toà nhà, khám phá từng gian phòng bí ẩn một.
Nơi duy nhất nó không thể tới là văn phòng của cha nó. Tyler biết rằng các cuộc họp quan trọng thường diễn ra ở trong đó. Những người đàn ông vận comple đen sang trọng thường xuyên lui tới gian phòng.
Việc nó không được phép vào đã đẩy trí tò mò của nó lên tới tột cùng.
Một ngày, nhân lúc cha đi vắng, Tyler quyết định đột nhập vào văn phòng xem sao. Gian phòng mênh mông được cấp điện thừa mứa, không khí tẻ nhạt.
Tyler đứng nhìn chiếc bàn lớn và chiếc ghế da đồ sộ mà cha nó thường ngồi . Sẽ có ngày mình ngồi vào cái ghế đó, và mình cũng sẽ quan trọng như cha mình. Nó đi tới chiếc bàn và ngó nghiêng một lúc.
Trên đó có cả chục tập giấy tờ trang trọng. Nó vòng sang bên kia bàn và chễm chệ ngồi vào chiếc ghế bành bọc da. Tuyệt quá. Giờ mình cũng đă quan trọng rồi.
– Mày làm cái khỉ gì thế?
Tyler giật mình ngẩng lên. Cha nó đang đứng lù lù trên ngưỡng cửa, vẻ mặt tức tối.
– Ai bảo mày có thể ngồi ra sau chiếc bàn kia?
Cậu bé run lẩy bẩy:
Con… con chỉ muốn xem nó như thế nào thôi.
Bố lập tức sừng sộ:
– Để tao cho mày biết nhé, mày sẽ không bạo giờ biết được nó như thế nào đâu! Không bao giờ! Giờ mày hãy cút khỏi đây và tránh xa nó ra!
Tyler khóc nức nở chạy lên phòng mình. Mẹ nó vào với nó. Bà vòng tay ôm lấy cậu con trai:
– Đừng khóc, con yêu của mẹ. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
– Không… không ổn đâu mẹ ạ, – nó nói trong tiếng nấc. – Ông ta… ông ta ghét con lắm.
– Không đâu. Ông ta không ghét con đâu.
– Tất cả những gì con đã làm là ngồi vào chiếc ghế của ông ta.
– Đấy là chiếc ghế của ông ta, con yêu ạ. Ông ta không muốn ai ngồi lên nó cả.
Nó khóc không nín được. Bà ôm chặt lấy nó mà an ủi:
– Tyler, khi cha mẹ cưới nhau, cha nói là ông muốn mẹ trở thành một thành viên của công ty. Ông tặng mẹ một cổ phiếu. Việc đó trở thành chuyện tiếu lâm trong gia đình. Nay mẹ tặng lại cổ phiếu đó cho con. Mẹ dành cho con toàn bộ lãi cổ phần đấy. Như vậy là con đã trở thành một thành viên của công ty rồi. Được không?
Tập đoàn Stanford có cả thảy một trăm cổ phiếu như vậy, và Tyler giờ có thể tự hào rằng nó đang nắm một phần trăm cổ phần công ty.
Lúc Harry Stanford hay chuyện vợ mình làm, ông ta cáu kỷnh nói:
– Em nghĩ nó có thể làm nên tích sự gì với tờ cố phiếu đó? Mua lại cả công ty chắc?
Tyler tắt tivi và ngồi suy nghĩ về những dòng tin vừa nhận được. Y cảm thấy hoàn toàn thoả mãn.
Thông thường, những đứa con trai luôn gắng thành đạt để làm nức lòng cha. Còn với Tyler Stanford, y chỉ muốn thành đạt để đủ sức tiêu diệt cha mình.
Lúc còn thơ dại, nó ấp ủ ước vọng cha nó bị kết tội giết chết mẹ nó, còn nó là người chịu trách nhiệm thông qua bản án. Ta kết tội ngươi phải chết trên ghế điện. Đôi khi mơ ước của nó thay đổi, và nó muốn cha nó bị treo cổ, hạ độc hay bị bắn. Nay thì y gần như đã được toại nguyện rồi.
Trường quân sự mà nó được gửi đến là trưỡng võ bị Mississippi, và đấy là bốn năm nó sống trong cảnh địa ngục. Tyler ngán lối sống kỷ luật cứng nhắc.
Năm đầu vào trường, nó không nghĩ tới chuyện gì khác ngoài tự tử. Song nó không làm chuyện đó bởi không muốn cho cha nó hưởng cái sung sướng được thấy nó tự tử. Lão đã giết chết mẹ mình. Lão sẽ không thể giết mình theo cách đó.
Tyler có cảm giác các sĩ quan hết sức nghiệt ngã với nó, và tin chắc rằng cha nó phải chịu trách nhiệm về những nỗi thống khổ nầy. Tyler quyết không để trường học đánh gục mình. Tuy nó chỉ phải về nhà vào những ngày nghỉ, những cuộc gặp hiếm hoi giữa hai cha con mỗi ngày một trở nên khó chịu hơn.
Hai em nó cũng về nhà vào những ngày nghỉ, song giữa chúng không có tình máu mủ thông thường.
Cha chúng đã huỷ diệt thứ tình cảm đó. Chúng hoàn toàn xa lạ với nhau, chỉ mong ngày nghỉ chóng qua để lại được ra đi.
Tyler biết cha nó có nhiều tỉ đô la, song nó, Woody và Kendall lại phải sống bằng sự trợ giúp của bà mẹ. Càng lớn Tyler càng băn khoăn không biết nó có được thừa hưởng tài sản của gia đình không. Nó biết chắc rằng anh em nó đang bị đánh lừa. Mình cần một luật sư. Cái đó thì đúng quá đi rồi, song ý nghĩ tiếp theo của nó là, mình sẽ trở thành một luật sư. Lúc bố Tyler biết được kế hoạch của con trai, ông nói:
– Vậy là mày sẽ trở thành luật sư đấy? Mày nghĩ tao sẽ cho mày một việc làm ở Harry Stanford chứ gì? Quên đi nhé. Tao sẽ không để mày lởn vởn tới gần nó quá một dặm đâu.
Lúc Tyler tốt nghỉệp trường luật, y có thể thực tập tại Boston, và với uy tín gia đình hàng chục công ty sẵn sàng mời y vào hội đồng quản trị. Song y lại muốn tránh cha mình ra thật xa. Y quyết định thực tập nghề luật sư ở Chicago.
Những ngày đầu thật vất vả. Vì y không chịu tận dụng thanh danh của gia đình nên chẳng có mấy thân chủ chịu tìm đến với y. Tuy vậy, sống ở Chicago, Tyler nhanh chóng nhận ra rằng một luật gia trẻ cần phải tham gia vào Hội Luật gia quận Cook thì mới có cơ nên người. Y tìm được việc làm ở văn phớng luật sư quận. Y có trí nhớ tốt và học rất nhanh. Chẳng bao lâu y đã trở thành một tài sản vô giá của văn phòng luật. Y khởi tố mọi phạm nhân có thể buộc tội được, và bảng thành tích của y ngày một dài ra.
Y được thăng tiến rất nhanh và cuối cùng được bổ nhiệm làm thẩm phán toà biện lý quận Cook. Y tin cha y sẽ tự hào về y. Song y đã nhầm.
– Mày ấy à? Một thẩm phán toà biện lý ấy à? Vì Chúa, tao sẽ không để mày xử thậm chí một vụ kiện mất gà.
Thẩm phán Tyler Stanford thấp, mập, có đôi mắt tinh nhanh và khoé miệng rắn rỏi. Y không thừa hưởng được một đường nét hấp dẫn nào ở người cha. Cái nổi bật nơi y là một giọng nói trầm, khoẻ, vang, như được trời phú cho để đọc các bản án Tyler Stanford là kẻ ít cởi mở, không bao giờ bộc lộ ý nghĩ của mình. Y bốn mươi tuổi, song trông già hơn nhiều. Y tự hào vì mình chẳng có lấy một chút tính hài hước nào hết. Cuộc đời quá ảm đạm để mà cười. Thú vui duy nhất của y là cờ tướng, và môi tuần một lần y chơi ở một câu lạc bộ địa phương, nơi y luôn thắng tuyệt đối.
Tyler Stanford là một luật gia lỗi lạc, được các thẩm phán đồng nghiệp đánh giá rất cao, và họ thường xuyên tìm tới y để tham khảo ý kiến. Rất ít người biết rằng y chính là con trai của Harry Stanford. Y chưa bao giờ nhắc tới tên cha mình. Các đồng nghiệp của Tyler biết rất ít về cuộc đời của y. Họ chỉ nghe phong phanh rằng y có một cuộc hôn nhân cay đắng, và rằng y sống một mình trong một ngôi nhà nhỏ ba buồng trên đường Kimbark, quận Hyde Park. Y không kết bạn với một láng giềng nào, và các láng giềng cũng chẳng biết gì về y. Y thuê một người tới dọn dẹp mỗi tuần ba lần, riêng việc mua sắm thì y tự làm lấy. Thỉnh thoảng, tại những buổi gặp mặt chính thức, Tyler có trò chuyện với vợ các đồng nghiệp của mình. Họ cảm thấy y là gã trai cô đơn và tìm cách giới thiệu cho y một vài bạn gái, hoặc mời y tới nhà chơi. Y luôn chối từ: “Tối nay tôi bận rồi”.
Dường như tất cả các buổi tối y đều bận, có điều họ không hiểu y bận cái gì.
– Tyler không quan tâm tới điều gì khác ngoài luật – một thẩm phán giải thích với vợ mình. – Và anh ta chưa quan tâm tới phụ nữ đâu. Anh nghe anh ta dã từng có một cuộc hôn nhân tồi tệ.
Vị thẩm phán nói không sai.
Sau khi li hôn, Tyler thề sẽ không bao giờ dính líu vào chuyện tình cảm nữa. Rồi y gập Lee, và mọi chuyện bỗng đổi khác. Lee đẹp, nhạy cảm và tận tuỵ – con người mà Tyler muốn dành toàn bộ cuộc đời còn lại để chung sống. Tyler yêu Lee, nhưng sao Lee lại phải yêu y? Là một người mẫu thành đạt, Lee có cả tá người ngưỡng mộ, phần đông trong số họ đều rất giầu sang. Và Lee thì lại thích những đồ đắt tiền.
Tyler cảm thấy vô vọng. Về sức quyến rũ, Tyler chẳng so bì được với ai. Tuy nhiên, chỉ trong một đêm, với cái chết của cha y, mọi chuyện có thể đổi khác. Y sẽ trở nên giầu có ngoài sức tưởng tượng ngông cuồng nhất của y.
Y có thể cho Lee cả thế giới.
Tyler bước vào phòng làm việc của chánh án.
– Keith, tôi e rằng mình phải đi Boston vài ngày. Việc gia đình. Không biết bà có thể thu xếp ai đó xử nốt những vụ án còn dang dở của tôi hay không?
– Dĩ nhiên rồi. Tôi sẽ thu xếp việc đó, – vị chánh án đáp.
– Cám ơn bà.
Chiều hôm đó, thẩm phán Tyler Stanford lên đường về Boston. Trên máy bay, một lần nữa y nhớ lại lời cha y đã nói trong cái ngày khủng khiếp đó:  “Tao biết cái bí mật nhỏ ghê tởm của mầy”.

Bình luận
Ads Footer