Sáng sớm hôm sau, Steve đáp chuyến bay tới Chicago. Ra khỏi sân bay O Hare, anh vẫy một chiếc taxi.
– Đi đâu vậy? – Người tài xế hỏi.
– Bệnh viện tâm thần Reed.
Người tài xế quay hẳn lại và nhìn Steve:
– Đúng không?
– Đúng. Làm sao cơ?
– Không. Tôi chỉ hỏi thôi!
Tại cổng bệnh viện, Steve tiến đến người nhân viên an ninh đang đứng trong trạm kiểm soát. Anh ta nhìn lên:
– Anh cần gì?
– Tôi muốn gặp Margo Posner.
– Cô ta có phải là nhân viên ở đây không?
– Tôi không rõ lắm. – Điều nầy Steve không nghĩ tới.
– Anh không rõ à? – Người nhân viên ném cho Steve một cái nhìn nghi ngờ.
– Tôi chỉ biết chắc là cô ta có ở đây.
Người nhân viên thò tay vào ngăn kéo và lôi ra một bản danh sách dài. Sau một hồi rà soát, anh ta nói.
Cô ta không phải là nhân viên ở đây. Có thể cô ta là bệnh nhân.
– Tôi… tôi không biết. Hy vọng là vậy.
Người nhân viên ném cho Steve một cái nhìn nghi ngờ nữa và lôi ra một cái máy tính cá nhân. Anh ta loay hoay một lúc rồi ngẩng đầu lên.
– Đây rồi. Posner. Margo.
– Đúng vậy. – Steve ngạc nhiên. – Cô ta đúng là bệnh nhân à?
– Ừ ừ. Anh có quan hệ gì với cô ta?
– Không…
– Vậy thì anh không thể gặp cô ta.
– Tôi phải được gặp cô ta – Steve nói. Chuyện rất quan trọng đấy.
– Xin lỗi. Tôi chấp hành đúng phận sự. Nếu không được hẹn trước, anh không thể thăm bất cứ bệnh nhân nào.
– Ai là người chịu trách nhiệm ở đây? – Steve hỏi.
– Tôi.
– Ý của tôi là trách nhiệm về lĩnh vực y học.
– Bác sĩ Kingley.
– Tôi muốn gặp ông ta.
– Được! – Người nhân viên nhấc điện thoại lên và quay số. – Bác sĩ Kingley, tôi là Joe ở trạm gác đây. Có một quý ông muốn được gặp ông – Anh ta quay sang Steve. – Tên của anh?
Steve Sloane. Tôi là luật sư.
Steve Sloane. Ngài ấy là luật sư… được. – Anh ta dập điện thoại và nói với Steve – Sẽ có người dẫn anh đến gặp ông ta.
Năm phút sau, Steve đã được đưa vào phòng bác sĩ Gary Kingley. Đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, trông có vẻ già cỗi, và lúc nào cũng tràn đầy lo âu:
– Tôi có thể giúp gì ông, ông Sloane?
– Tôi muốn gặp một bệnh nhân ở đây. Margo Posner.
– À tôi biết. Trường hợp nghiêm trọng đấy. Ông có quan hệ gì với cô ta?
– Không. Nhưng tôi đang điều tra một vụ giết người và cô ta là một nhân tố rất quan trọng. Có thể cô ta chính là đầu mối của vụ nầy.
– Xin lỗi tôi không giúp gì được ông.
– Ông phải giúp. – Steve nói. – Đây là…
– Ông Sloane. Dù muốn tôi cũng không giúp ông được.
– Tại sao?
– Bởi vì Margo Posner đã bị đưa đi biệt giam. Cô ta tấn công tất cả những ai lại gần mình. Sáng hôm nay, cô ta suýt nữa đã giết một bà quản đốc và hai bác sĩ.
– Cái gì?
– Cô ta vẫn tiếp tục nhận mình là Julia Stanford và suốt ngày kêu gào đòi gặp anh trai mình, Tyler, và thuỷ thủ đoàn trên chiếc du thuyền của cô ta. Cách duy nhất để cô ta yên lặng là đưa vâo phòng biệt giam.
– Ôi Chúa ơi! – Steve nói. – Ông nghĩ rằng cô ta có thể thoát khỏi tình trạng đó không?
– Cô ta đang bị chúng tôi theo dõi rất kỹ lưỡng. Có thể một lúc nào đọ cô ta sẽ tĩnh lại và chúng tôi có thể xem xét lại điều kiện của cô ta.Nhưng tới lúc đó thì…