Maddy dậm chân vào vườn. Kẻ xấu xa. Vậy ra cái ý tưởng cưới cô là vô lý? Như thể Mr. Vô Danh – kẻ thậm chí còn không thể ngồi dậy mà không bị chóng mặt, và cần phải được cho ăn như một em bé – là một mẻ cá lớn, còn cô là một kẻ không có giá trị gì?
Cô biết cô không phải là một cô dâu lý tưởng cho bất kỳ người đàn ông nào, nhưng anh ta có cần phải cười như thế? Cô giận muốn ứa nước mắt.
Cô được sinh ra có lẽ còn tốt hơn so với anh ta. Tổ tiên của mẹ cô thuộc tầng lớp quý tộc – dù họ đã bị giảm ân sủng trong một hoặc hai thế hệ.
Cô liếc tới chỗ bọn trẻ đang chơi một trò chơi gì đó bên bức tường. Các hiệp sĩ và các thiếu nữ hình như vậy, với Susan và Lucy đóng vai thiếu nữ còn Jane đóng vai con rồng. Jane tội nghiệp. Chưa bao giờ có vai quyến rũ. Có lẽ cô nên…Không. Có vẻ Jane thích thú, cô thấy vậy, việc làm cho các anh em trai của cô khó khăn với con rồng, đang gầm thét và khạc lửa tưởng tượng vào chúng, và đang vờ ngốn nghiến những cây kiếm sậy của chúng khi chúng tới quá gần.
Bọn trẻ hoàn toàn vui vẻ. Cô đã chán với việc nói chuyện với bọn trẻ và cái kẻ quá quắt đó rồi. Cô cần nói chuyện với những con ong. Cô đã nói chuyện với những con ong kể từ khi cô còn là một cô bé. Grand-mère đã dạy cô: phải luôn nói chuyện với những con ong, tâm sự với chúng suy nghĩ của con, kể cho chúng nghe những tin tức, ai được sinh ra, ai chết đi. Hãy làm điều này và những con ong sẽ không bao giờ để con buồn.
Cô bước qua những khóm rau rậm rạp, đi qua chuồng gà để đến hàng cây ăn quả song song với bức tường cái mà họ gọi là vườn cây ăn quả.
Sát vào bức tường là những hốc uốn cong, và những cái hốc này chứa niềm vui và niềm tự hào của cô, những chú ong của cô. Những hốc này được xây dựng với vỉa đá cổ, được xây dựng đặc biệt cho những tổ ong. Thật vui vì Maddy đã tiếp tục một truyền thống.
Thời tiết xấu đã qua, cô thấy thế khi cô tiến tới gần hơn, những sinh vật nhỏ đang bận rộn bay qua bay lại. Những con ong là những nhà dự đoán thời tiết tuyệt vời. Cẩn thận tránh đường bay trực tiếp của chúng, cô kiếm một chỗ ngồi ưa thích của mình, một phiến đá dày đơn giản đặt trên hai viên đá sát tường, với bầy ong bên trái và bên phải cô.
Một tá ong bay vù vù quanh cô với vẻ tò mò. Cô ngồi im bình tĩnh, và quyết định rằng cô vô hại, chúng bay đi.
“Ong à, tớ đang rất bực mình và khó chịu,” cô bắt đầu. Cô kể cho chúng nghe về người lạ không trí nhớ của cô, vì bạn nên luôn nói với những con ong bất kỳ người mới tới nào.
“Vì sẽ bị ép buộc phải kết hôn để tránh tai tiếng, ai tỉnh táo mà thích chuyện như vậy chứ? Tớ không thể tưởng tượng cái gì tệ hơn việc bị gắn trong một cuộc hôn nhân với người đàn ông sẽ bực bội với tớ suốt quãng đời còn lại của anh ta. Các cậu đó đồng ý vậy không?”
Chúng đồng ý, cô có thể nói vậy. Các con ong là những sinh vật có óc xét đoán.
Maddy biết việc sống với một người đàn ông bực bội như thế nào. Papa đã từng bực bội với Mama, và họ đã lấy nhau vì tình yêu – hay như Mama đã nói vậy.
Maddy không chắc đó có phải là tình yêu hay không nữa. Papa đã choáng ngợp bởi vẻ đẹp của Mama, vẻ quý tộc của gia đình bà, và tài sản của bà. Nhưng tình yêu của ông nguội đi khi ông từ từ nhận ra rằng gia đình và tài sản của Mama sẽ không bao giờ được trả lại, và vẻ đẹp của Mama mờ nhạt dần đi khi bà thất bại, lần này tới lần khác, để cho Papa người thừa kế ông muốn…
Mama tội nghiệp, đã đau buồn vô tận khi các đứa trẻ sơ sinh của bà mất, nhận trách nhiệm một cách cay đắng cho điều mà bà không thể giúp, cho những nỗi đau xé ruột gan của bà.
Sống với sự oán giận như vậy…Maddy ước gì không có phụ nữ nào có thể bị vậy, đặc biệt là cô.
Cô tiếp tục kể cho lũ ong nghe về vấn đề nghiêm trọng hơn của Sir Jasper để lại cho cô, và vấn đề về việc tiền thuê ngôi nhà sẽ không thể được trả bằng mật ong nữa.
“Tớ đã yêu cầu được gặp người thừa kế – khi anh ta trở lại Anh, nếu có bao giờ – và sẽ cố để bắt buộc anh ta thực hiện đúng lời hứa của Sir Jasper, nhưng tớ sợ anh ta sẽ…Không, các cậu đúng, sẽ không có hiểu biết nếu sống trên nỗi lo sợ cho tương lai. Ai đó phải làm việc và chăm sóc bọn trẻ và hy vọng điều tốt đẹp nhất, tớ biết.”
Những con ong vo ve bay tới bay lui. Cô biết chúng đã lắng nghe. Có lẽ con ong chúa sống giữa tổ ong kia – kẻ muốn có được những tin tức, sinh con đẻ cái suốt đời và không bao giờ đi ra ngoài, thật đáng thương. Như Mama.
Grand-mère đã đúng. Nói chuyện với bầy ong luôn luôn mang lại cảm giác bình an và thoải mái. Maddy đã cảm thấy tốt vì những phiền muộn đã thoát ra khỏi ngực cô, và giờ là lúc làm cỏ. Cô yêu khu vườn này, với sự thẳng hàng gọn gàng và vuông vức của nó. Cô đã tự mình làm, giành giật nó, với sự giúp đỡ của các em, từ một mớ cỏ dại.
Cô quỳ xuống một đám tỏi tây vàng và bắt đầu nhổ chúng ra. Vẫn còn khoai tây và hành củ, nhưng cô cần trồng các loại rau mùa hè. Thời điểm sau mùa đông và trước khi vụ mới được thu hoạch là thời gian thiếu thốn trong khu vườn, tương tự với bầy ong.
Mỉa mai là cô đã ghét khu vườn này lúc ban đầu, tức giận và phẫn uất rằng cô bị buộc phải trồng rau hoặc để cho các em chết đói, tức giận vì Papa đã tiêu hoang và để bọn trẻ lại mà không còn gì – không còn gì tệ hơn: những khoản nợ.
Mr. Hulme đã cứu họ khỏi sự giam hãm của những con nợ, ít ra là thế. Và nếu cô không đủ biết ơn để trả lại cho ông ta theo cách ông ta muốn, thì đó cũng là do lỗi của Papa. Ông không bao giờ nên đặt cô vào vị trí đó ở hàng đầu.
Cô cuốc mạnh vào giữa các hàng, hài lòng với việc tiêu diệt đám cỏ dại mới đã dám chọc mũi trơ tráo của chúng lên đất, trộm cắp sự tốt lành từ các hạt mầm mới yếu ớt của cô.
***
Anh nằm trở lại bên đống gối, bị châm chích bởi cảm giác tội lỗi. Anh không nên cười như thế. Dĩ nhiên là cô ấy đã rất buồn. Không ai thích bị cười.
Nhưng ý tưởng của vị mục sư buộc một cuộc hôn nhân giữa anh và cô Woodford đã tấn công anh vì chuyện không tưởng như vậy. Ngay cả không biết bất cứ gì với bản thân mình, anh cũng có thể thấy ngay rằng họ đến từ những hoàn cảnh rất khác nhau.
Cô sống trong một ngôi nhà của một người lao động. Anh thì khá chắc chắn rằng anh chưa bao giờ ở trong một ngôi nhà nhỏ và chật chội như thế này. Sự tù túng với nó đã mách bảo anh như thế. Quá nhỏ với 6 con người sống ở đây. 7 người, kể cả anh.
Và được sắp xếp quá ngăn nắp, mọi thứ đều được đặt đúng chỗ của nó và không một thứ nào anh có thể thấy mà không có một số chức năng thực tế. Không có món đồ nào đẹp hay có tính trưng bày, toàn là những vật dụng thường ngày.
Tuy nhiên, cũng có sự bất thường-giọng cô, là một ví dụ. Và cả bọn trẻ nữa. Họ phát âm như anh, đúng cách, không mạnh âm điệu địa phương.
Có lẽ cô ấy là con gái của một quý ông, bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Nó làm cho câu hỏi về mối hôn nhân giữa họ không kém đi sự không tưởng, nhưng nếu cô ấy có dòng dõi cao quý, anh có thể hiểu được tại sao cô bị xúc phạm bởi tiếng cười của anh.
Khi một người từng có hoàn cảnh gia đình tốt bị mất đi vị trí của họ trong xã hội, sẽ nhạy cảm hơn với việc thể hiện sự tôn trọng. Anh sẽ xin lỗi khi cô trở vào trong nhà.
Anh đã ngủ lơ mơ trong một lúc nhưng tỉnh dậy khi anh nghe tiếng cô trở vào.
“Tôi có thể có một chút nước nóng được không, làm ơn?” anh hỏi, cố gắng để ngồi dậy. Anh nhắm mắt lại để dừng sự quay cuồng, và khi anh mở mắt ra, cô đã đứng bên cạnh giường, đóng khung bởi tấm màn màu đỏ nhạt, trông đáng yêu nhiều như anh đã có thể tưởng tượng, khuôn mặt cô ửng đỏ từ thời gian cô ở bên ngoài trời.
Cô nhìn anh một cách nghiêm trang, một tách nước trong tay cô.
“Tôi xin lỗi vì những điều tôi đã nói,” anh bắt đầu. “Về sự vô l-“
“Không có gì để xin lỗi,” cô nói nhanh, với một cái nhìn chỉ cho thấy cô không có ý định thảo luận về nó nữa. Cô đưa cái tách ra. “Đây, cầm lấy.”
Anh cầm lấy nó và bắt được một luồng hơi làm anh phải nhìn vào bên trong. Đó một loại chất lỏng màu nâu. Anh nhăn mũi. “Đây là cái gì?”
“Trà vỏ cây liễu. Nó sẽ giúp cơn đau đầu. Và gừng sẽ giúp cơn buồn nôn.”
Anh đưa nó trở lại cô. “Cám ơn cô, nhưng không. Tôi muốn nước nóng để cạo râu.” Anh chạy một bàn tay lên cái cằm xù xì của mình và cho cô một nụ cười thảm não. “Theo một nguồn tin đáng tin cậy thì tôi trông giống một tên du côn xấu xa, gần gần với hải tặc.”
Cô mĩm cười. “Anh không cần phải để tâm lời Mục sư Matheson. Ông ấy chỉ nói thế thôi chứ không có tâm địa gì. Tôi sẽ lấy cho anh một ít nước nóng, nhưng trước tiên anh cần phải uống cái này đã.” Cô đưa cái tách ra lần nữa.
Anh không làm một cử chỉ để nhận nó. Anh không muốn uống bất kỳ loại thuốc nào hết. Cái cuối cùng của rất nhiều thứ cô cho anh đã làm anh có những giấc mơ khủng khiếp. “Không, cám ơn.”
“Tôi đã ngâm nó cả đêm.” Cô thêm vào với một giọng dỗ dành, “Và tôi đã làm ngọt nó với mật ong để bớt đắng.” Cô nghĩ anh mấy tuổi hả? “Tôi không quan tâm đến hương vị; tôi không muốn nó bởi loại thuốc mới đây cô đưa cho tôi đã làm những thứ xa lạ đến tâm trí của tôi.”
Cô nghiêng đầu một bên, giống như một con chim nhỏ cảnh giác. “Những thứ xa lạ?”
“Những giấc mơ, những ảo giác, đại loại thế. Và thức dậy giống như cố gắng để đánh bật khỏi chiếc giường dính keo.” Anh không có ý định nói với cô về những gì trong mơ – chúng gợi tình sâu sắc và có mắc míu tới cô.
“Đó không phải là thuốc. Anh đã mê sảng đêm qua bởi vị anh bị sốt.”
“Sốt? Vậy đó là lý do tại sao tôi đã cảm thấy quá chết tiê- ờ – quá yếu.”
Cô gật đầu. “Anh đã ốm nặng. Cơn sốt đã rút lui ngay trước khi bình minh nhưng sẽ phải mất ít lâu trước khi anh lấy lại sức khỏe của mình. Trà vỏ cây liễu thì không có hại và sẽ giúp anh với những cơn đau nhức – và đừng có nói với tôi là anh sẽ không uống, bởi tôi có thể đọc nó trên mặt anh đấy.” Cô đẩy cái tách về phía anh lần nữa. “Đó là quyền lợi của tôi cũng như của anh để anh được phục hồi nhanh chóng,” cô nhắc nhở anh.
“Ồ, rất tốt,” anh nói, cầm lấy nó và nuốt một ngụm lớn xuống. Anh rùng mình và trao cho cô cái tách rỗng. “Nó có vị thấy ghê.”
“Sẽ còn tệ hơn nếu không có mật ong đấy. Giờ thì tôi nghĩ anh sẽ cần cái này.” Cô khom lưng và kéo ra cái túi của anh, đưa nó cho anh trước khi cô đi lấy nước nóng.
Anh lấy ra bộ đồ cạo râu của mình và mở nó ra, sắp đặt chổi cạo râu, xà phòng, dao cạo, đồ mài dao cạo, và một chai chất lỏng anh mở nó ra và ngửi. Nước xức Eau de cologne, nó có mùi dễ chịu và quen thuộc. Anh thử dao cạo. Một cạnh hoàn hảo.
“Đây.” Cô trở lại với một khay trên đó gồm một chậu nước, một cái cốc lớn, một cái gương mặt và một cái khăn. “Anh chắc là có thể tự xoay sở?”
“Tất nhiên.”
Cô nhìn trong khi anh xoa bọt lên chổi cạo với xà phòng và nước nóng và đưa nó lên phía dưới mặt anh.
“Tôi hoàn toàn ổn,” anh nói với cô.
Cô gật đầu nhưng không bước ra.
Anh nhặt cái gương lên trong một tay và dao cạo trong tay khác. Anh cau mày nhìn dao cạo. Nó đang lắc như một chiếc lá. Anh nắm chặt nó hơn. Nó vẫn đang rung. Có vấn đề gì với bàn tay trời đánh này thế này? Anh đưa nó về phía cằm mình, nhưng nó vẫn đang lắc lư, anh biết là sẽ làm mình đổ máu ở cái cạo đầu tiên. Anh lầm bầm điều gì đó trong hơi thở của mình.
“Anh đã bị thương và có một cơn sốt tồi tệ, và anh vẫn chưa hồi phục,” cô nói nhẹ nhàng, lấy cái dao cạo ra khỏi tay anh. “Tôi sẽ làm nó. Tôi đã từng cạo râu Papa khi ông ấy bị bệnh.”
Anh ước gì mình chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cạo râu, nhưng đã quá trễ rồi. Cô sẽ nghĩ anh không tin cô – và cô sẽ đúng.
Phụ nữ cạo râu nam giới ư? Điên rồi.
Đặc biệt là sau khi anh đã xúc phạm cô trước đó. Anh thành khẩn hy vọng cô đã thật sự tha thứ cho anh. Rồi anh sẽ khám phá ra thôi.
Cô đưa một cái nhìn quan tâm lên anh. “Tôi có thể ngồi lên chân anh để làm nó hoặc-” Cô bắt lấy ánh mắt anh và dừng lại.
Anh đã cố gắng nở một nụ cười, nhưng thật sự, cô đã quá ngây thơ với những từ đó. Ngồi trên chân anh á. Tất cả việc anh có thể làm kiềm chế để mời cô làm thế, với ý tốt của anh.
Một vết ửng đỏ trộm trên má cô. Cô nói nhanh trong một tông giọng nghiêm túc, “Hãy quay lại vì thế anh sẽ ngồi trên mép giường, làm ơn.”
Anh ngoan ngoãn quay lại. Anh không nên trêu chọc một phụ nữ với một con dao sắc trong tay.
Nhưng dường như anh không thể tự giúp mình. Đôi chân anh lòng thòng, trần và đầy lông, ở trên mặt bên của giường. Chiếc áo ngủ của mục sư không dài lắm. Nó chỉ mới tới đầu gối anh.
Cô kéo tấm chăn lên và che những cái chi đó.
Anh tự hỏi sẽ được bao lâu trước khi cô nhận ra thực tế của cái lập trường của cô.
Sự đỏ mặt của cô đang tăng lên. Cô đã nhận ra nó. Từ từ, cố giữ khuôn mặt anh trống không như anh có thể, anh trải rộng hai đầu gối mình ra và chờ đợi.
Cô ngập ngừng chỉ một khoảnh khắc, sau đó ngẩng đầu lên, cô bước vào giữa chúng. Cô không nhìn anh. Anh mừng vì điều đó. Nếu cô có thể nhìn vào trái tim anh, anh lo sợ cho da của mình.
Ồ, anh rất vui vì đã muốn cạo râu.
Trong một sự bình tĩnh, dáng vẻ thạo việc, cô nghiêng đầu sang một bên, thấm bọt xà phòng vào cổ và cằm anh, nhúng dao cạo vào nước nóng, và đặt nó lên cổ anh.
Anh chuẩn bị tinh thần, cố gắng không thở hoặc nuốt vì anh cảm thấy cái nhạc cụ giết người đó từ từ lướt lên đường cong của cổ anh đến xương hàm.
Không có máu bắn ra. Anh thở lại.
Cô rửa sạch dao cạo trong nước nóng và làm một cái cạo kế tiếp, nhẹ nhàng và khéo léo, và dần dần sự căng thẳng trong anh nới lỏng.
Một loại căng thẳng khác thế chỗ vào.
Cô cạo râu anh với sự tập trung, một vết nhăn nhỏ giữa chân mày thanh mảnh của cô, đầu lưỡi cô ló ra, cuộn tròn trên môi trên.
Sự chăm chú hoàn toàn của cô là trên nhiệm vụ trong tay, và anh được tự do để quan sát cô đủ gần như anh hài lòng.
Da cô mịn màng, tóc nâu đỏ nhạt, với những hạt mịn như những cánh hoa hồng. Trên đầu mũi hơi hếch của cô là những hạt tàn nhang nhỏ vàng. Hầu hết phụ nữ coi tàn nhang như một sự khiếm khuyết, nhưng những nốt này giống như những mẩu bánh rắc trên kem; chúng làm miệng anh chảy nước.
Hông cô đánh nhẹ nhàng giữa hai đùi anh, và đôi lúc cánh tay cô và một lần ngực cô, chạm nhẹ vào anh khi cô cử động. Đó không phải là sự cố tình, anh biết từ sự mím môi rất nhỏ của cô khi nó xảy ra.
Anh cố không nhìn xuống. Núm vú cô cứng và nhô lên bên dưới chiếc áo choàng nâu xám của cô.
Cô không phải là người duy nhất bị khuấy động. Anh giật mạnh tấm chăn che trên chân anh.
Cô xoay đầu anh để cạo bên kia, và tất cả những gì anh có thể nhìn thấy được là đôi tai cô, nhỏ và tinh tế, được vuốt ve bởi mấy cái tua rua tóc nâu đỏ. Anh khao khát có được hương vị của cô ở đó, để hôn dịu dàng đằng sau tai, để nhấm nháp cái thùy tai xinh xắn, để rà lưỡi anh xung quanh các vòng xoắn phức tạp và làm cho cô rùng mình và quằn quại với khoái lạc.
Không một suy nghĩ, đùi anh siết chặt quanh hông cô làm cô nhảy lên và cắt trúng anh.
“Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?” cô nói một cách phẫn nộ. “Xem anh đã làm tôi làm cái gì đây này!” Cô nhúng một miếng vải trong nước sạch và lau vào má anh. Một đốm đỏ dính trên đó.
“Không có gì,” anh trấn an cô. “Xin lỗi vì đã làm cô giật mình.”
“Tôi cũng xin lỗi,” cô nói, xoa dịu. Cô nhúng cái dao cạo vào trong nước nóng lần nữa và lại tiếp tục cạo. Người hầu của anh chắc không nghi ngờ gì là sẽ làm nhanh và hiệu quả hơn tôi. Và tôi nghĩ là việc ngồi dậy này đang làm anh mệt mỏi.”
Anh không nói gì. Mệt mỏi không phải là vấn đề. Mà là sự quyến rũ. Người phụ nữ thơm tho này quá gần như thể anh có thể chạm, ngửi, và muốn nếm cô. Không đưa được cô ấy vào trong vòng tay anh, cuộn ngược lên giường, không được chầm chậm cởi bộ váy xám này của cô ấy, và từ từ thưởng thức tình yêu với cô cho những ngày còn lại là chuyện mà bất kỳ người đàn ông máu đỏ nào nên phải chịu đựng.
Chết tiệt là sao cô không phải là người đã kết hôn một cách an toàn? Hoặc là một góa phụ. Một phụ nữ đã kết hôn hoặc một góa phụ sẽ biết những gì anh đang nghĩ.
Nhưng cô ấy là một trinh nữ.
Và anh có thể không biết nhiều về bản thân mình, nhưng anh khá chắc chắn anh không phải là loại đàn ông muốn quyến rũ những trinh nữ.
Thật không may.
Cô hoàn thành việc cạo râu cho anh và đưa anh một chiếc khăn để lau sạch những bọt xà phòng cuối cùng trong khi cô lấy cái khay đem đi. Anh cọ xát khuôn mặt của mình trên tất cả, rồi tới cổ và phía sau cổ, và nhanh chóng, trong khi lưng cô quay lại, cọ nhanh lên thân trên của anh và dưới nách.
Nước cologne trên má anh làm một sự lâm râm hài lòng. “Cám ơn cô. Tôi cảm thấy như một người mới.”
Cô mĩm cười. “Tôi không chắc anh trông ít giống cướp biển hơn đâu,” cô nói chậm rãi, mắt cô lướt trên khuôn mặt anh, “nhưng ít nhất cũng sẽ không ai nghĩ rằng anh là một người du côn.”
Anh bắt lấy cái nhìn của cô và giữ nó. “Vậy, tôi là một cướp biển à?” anh nói nhẹ nhàng.
Cô nuốt xuống nhưng không nhìn đi. Mắt cô màu vàng của rượu brandy và trông như đang say. Cô thấm ướt đôi môi mình và miệng anh khô ran. Anh có thể cảm thấy tim mình đang đập thình thịch.
Anh nghiêng người về phía cô, muốn kéo cô xuống và hôn cô đến bất tỉnh.
Cô cũng bị ảnh hưởng về phía anh, như thể cô có thể chào đón điều đó.
“Chị Maddy,” một giọng nói than vãn từ lối ra vào. “Tới giờ ăn tối chưa ạ? Em đang chết đói đây?”
Maddy chớp mắt, và với một nỗ lực rõ rệt, xé cái nhìn của cô từ anh. “Mười phút nữa, John. Nói với mấy đứa kia – và nhớ rửa tay và mặt các em đấy.”
Anh nằm trên giường, nghe tiếng kêu vang của dao kéo và những tiếng hướng dẫn khe khẽ khi Maddy giám sát việc bố trí bàn ăn bởi các cô gái.
“Em sẽ cầm cái khay đến cho Mr. Rider nhé?”
Có một sự trao đổi nhỏ mà anh không thể nắm bắt và sau đó bức màn được kéo ra và Maddy đứng đó với một cái khay. Nó đẩy vải của chiếc váy của cô và cái tạp dề thít chặt tren ngực cô.
Họ, anh nhìn thấy, vẫn còn bị khuấy động, như anh đang.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, má cô từ từ ấm lên đến đỏ nhẹ, nhưng cằm cô đã hếch lên. Cô gặp ánh nhìn của anh với một sự vững vàng, cái nhìn trực tiếp và lặng lẽ nói, “Làm ơn đừng tán tỉnh tôi. Tôi không thể…yêu đương lăng nhăng khi tôi còn có bọn trẻ để mà nghĩ đến.”
Cô không yêu cầu sự hợp tác của anh, mà cô như đang tuyên bố những giới hạn của cô: nếu bước ra khỏi lằn ranh, cô sẽ trục xuất anh đến nhà ông mục sư.
Anh gật đầu và với một nỗ lực kéo cái nhìn của mình đi. Anh nghi ngờ, một sự thừa nhận ngầm rằng, cô cũng đã bị quyến rũ. Một quý ông sẽ tôn trọng điều đó. Một kẻ phóng đãng thì không. Anh tự hỏi liệu anh có chứng minh được.
Cái khay đựng một bát hầm đầy khoau tây nghiền với rau húng rắc lên trên. Một luồng hơi thơm tho dâng lên từ nó. Anh cố kiềm để dạ dày mình không réo lên.
“Jane nói với tôi tên anh là Mr. Rider. Mr. Robert Rider?” Chân mày cô nhướng lên một dấu hỏi.
“Tôi không nhớ bất cứ điều gì. Đó chỉ là tên bọn trẻ đặt và tôi đã đồng ý,” anh nói, cố tìm một vị trí ngồi. Nó đã dễ dàng hơn trước. Đầu anh chỉ xoay một chút, và một khi anh đã vững trở lại, cơn buồn nôn biến mất và cơn đói thế chỗ.
“Miss Lucy đã lo lắng rằng tôi không có một cái tên, vì thế cô bé đề nghị là Rider vì tôi đã cưỡi ngựa.”
Cô đặt cái khay xuống kế bên anh trên giường và đẩy một cái gối phía sau anh. “Vậy còn Robert?”
Anh nhún vai. “Chúng đã chọn nó – chúng tôi chọn cả hai cái tên đó – để đi với chữ R trên chiếc khăn tay của tôi.”
“Chúng tôi?” Cô cho anh một cái nhìn thương xót. “Tôi xin lỗi, tôi đã bảo bọn chúng không được làm phiền anh.”
“Ồ, nhưng chúng đã rất cẩn thận để không làm phiền tôi,” anh giải thích với một nụ cười châm biếm. “Chúng chỉ nói chuyện với tôi. Rất nhẹ nhàng.”
Môi cô giật giật. “Đó chắc là John, một luật sư bẩm sinh, có thể làm cong bất kỳ luật lệ nào. Cha tôi cũng như thế. Tôi hy vọng anh thích món thỏ hầm – và đừng lo, nó khá hợp pháp. Sir Jasper đã cho phép bọn con trai được-” Cô dừng lại, sau đó thêm vào như thể cho chính mình, “Tôi nghĩ nó cũng đã bị thay đổi.” Cô nhặt cái thìa lên.
“Tôi có thể tự ăn,” anh nói chắc chắn. Một cái thìa thì chắc là không nguy hiểm bằng một con dao rồi, và món này cũng không quá lỏng như súp. Ngoài ra, tôi cũng cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Anh thêm vào một cách cố ý, “Kể từ khi tôi cạo râu.”
Cô cho anh một cái nhìn sắc bén.
Anh mĩm cười vô tội trả lại.
Cơn đỏ mặt lại bùng lên và cô bỏ đi.
Món hầm này đơn giản nhưng ngon. Anh ăn từ từ. Bên ngoài bức màn, anh có thể nghe thấy bọn trẻ đang ăn,nói huyên thuyên và nói về các sự kiện trong ngày. Bọn trẻ lần lượt kể những câu chuyện của chúng trong ngày, rồi những tiếng cười lớn, và những tiếng trêu chọc thân thiện. Nó không giống buổi tối gia đình mà anh đã từng trải qua.
Khi anh còn là một cậu bé, anh và Marcus trải qua hầu hết các bữa ăn của mình trong phòng riêng dành cho trẻ con, bị giám sát suốt những năm bởi một loạt những nghi thức cứng nhắc làm theo bà vú (Nanny), mỗi năm mỗi khác.
Sớm hay muộn Mama luôn luôn tìm thấy lỗi của Nanny hiện tại, và một người mới thế chỗ vào, cũng nghiêm khắc và không đùa cợt như người trước đó.
Mama không thích sự đua tranh cho những cậu bé yêu mến của bà.
Những bữa ăn ở phòng trẻ luôn yên tĩnh, phải đặt sự chú ý hầu hết lên cách cư xử ở bàn ăn. Nói chuyện là không được phép.
Thậm chí tệ hơn là những dịp hiếm hoi khi một hoặc cả hai cậu bé được triệu tập đến bàn ăn của gia đình, những cư xử ở bàn ăn của chúng đều bị săm soi kỹ lưỡng bởi cha của họ. Việc tẻ ngắt của bọn chúng, chủ yếu là im lặng, bị ngắt quãng bởi một câu hỏi hay những lời chỉ trích bắn vào chúng từ người ngồi phía đầu bàn.
Nhưng ở đây, bên ngoài bức màn này, anh có thể nghe tiếng cô yêu cầu mỗi đứa kể về ngày của chúng, và có sự nhiệt tình kể lại những câu chuyện và những sự cãi vã và tiếng cười. Tiếng cười ở bàn ăn! Papa chắc sẽ-
Anh bị đóng băng. Với một tiếng loảng xoảng cái thìa rơi ra từ những ngón tay không có lực. Papa? Mama? Marcus?
Trí nhớ của anh đang trở lại.
“Anh ổn chứ, Mr. Rider?” cô gọi.
“Vâng, cảm ơn cô, chỉ là một chút vụng về,” ông xoay sở để trả lời.
Anh đã nhớ lại…những gì? Anh nhắm mắt lại và cố nghĩ, cố nhớ. Anh là ai? Tên anh là gì? Nhưng các lỗ pho mát Thụy Sĩ trong tâm trí anh vẫn còn. Đó là tất cả, anh biết, đu đưa trêu ngươi ra khỏi tầm với, giống như một cái gì đó thoáng qua từ góc mắt của bạn rồi vụt biến mất khi bạn nhìn thẳng vào nó.
Nhưng anh đã nhớ lại điều gì đó. Nhiều người. Gia đình anh. Anh có cha mẹ và một người em tên Marcus.
Vậy Papa tên gì? Và cái phòng ăn trẻ con đó là ở đâu? Anh có thể nhìn thấy nó trong đôi mắt của tâm trí anh, một căn phòng dài, bên trên trong một ngôi nhà lớn màu xám. Về phía tây, nơi vào buổi chiều bạn có thể đứng bên cửa sổ và ngắm hoàng hôn. Nhìn ra ngoài qua một công viên hướng về một khu rừng. Và ngoài ra, những ngọn núi. Tên của nó dường như nằm trên đầu lưỡi anh.
Nhưng anh không thể nhớ, chết tiệt. Mỗi lúc anh nghĩ rằng anh gần như là có thể, thì nó lại…chuồn đi.
“Xong rồi?” Cô đứng đó, bên khung màn màu đỏ, vẫn đáng yêu như anh có thể tưởng tượng.
Anh liếc xuống. Cái đĩa vẫn còn một nửa.
“Anh trông tái xanh,” cô nói. “Anh ổn chứ?”
“Vâng, vâng, tôi ổn. Nhưng…” Anh không biết mình nên nói gì với cô. Trí nhớ của anh đang trở lại nhưng anh vẫn không biết gì? Tốt hơn là chờ cho đến khi anh biết mình là ai.
Nhưng, cũng nhẹ người, đó thật sự đã là ký ức.
“Anh không thích thỏ sao?”
“Không, nó…nó ngon, nhưng tôi no rồi,” anh nói dối. Chưa no, chỉ là cảm thấy một chút nôn nao. Và không thể làm gì với thức ăn và thứ có thể làm là anh…gần như đã nhớ lại.
“Đừng lo.” Cô lấy cái khay. “Nó sẽ không lãng phí đâu. John sẽ ăn bất cứ gì anh để lại. Nó đang ở cái tuổi có thể ăn cho đến khi anh nghĩ là nó sẽ vỡ tung ra mất, rồi 10 phút sau nó lại đói trở lại.”
Anh gật đầu, không thật sự lắng nghe, và nằm xuống giường. Sự nhẹ người đang bị mờ nhạt dần với sự khiếp sợ. Hóa ra anh là ai đây?
Anh nằm đó, với sự lo lắng không đâu như thể bạn lo lắng ở một chiếc răng bị đau. Những ký ức khó nắm bắt nhảy múa ở rìa ý thức của anh, trượt ra xa khi anh cố bắt lại chúng. Như bắt ánh trăng phản chiếu trong nước.
Anh chỉ mơ hồ nhận thức âm thanh của Maddy đang đọc truyện cho các em, giọng cô thấp, các từ nghe không rõ nhưng chúng như tiếng nhạc nhẹ nhàng. Anh nghe cô đang tắm rửa cho chúng rồi thay đồ và đưa lên giường, cố gắng nhớ lại những ký ức về thời thơ ấu của chính anh, như những thứ đã thình lình đến trước đó.
Nhưng khó khăn hơn anh nghĩ, chúng không thèm đến.
***
Ngôi nhà đã yên tĩnh, bọn trẻ đã lên giường. Anh có thể nghe thấy Maddy đang đi lại, âm thanh của nước đổ tràn và nhẹ bắn ra ngoài, như thể…
Sự chú ý của anh thình lình tập trung lại. Cô ấy đang tắm.
Trong ngôi nhà với kích thước nhỏ như thế này không có chỗ cho phòng tắm, và bất kỳ nước nóng mà cô có phải được đun trên cái lò đó. Điều đó có nghĩa…
Miệng anh khô lại khi anh vẽ ra hình ảnh trong đầu mình.
Cô ấy phải đứng trong một cái gì đó như là một cái chậu. Anh nuốt xuống, tai anh căng ra cho mỗi âm thanh, tưởng tượng cô trần truồng trước lò sưởi, ánh sáng của những ngọn lửa bập bùng lên mỗi đường cong và chỗ hõm vào thơm tho khi cô đứng trong một bồn tắm nhỏ, và tắm.
Anh nghe tiếng nước nhỏ giọt. Trong con mắt trong đầu anh, cô đang nhúng miếng vải flanen của cô trong nước, sau đó vắt ép nó và cho xà phòng lên trên. Anh căng thẳng trong sự im lặng theo sau đó, lắng nghe những âm thanh nhỏ nhất của sự chuyển động mềm mại khi cô cọ miếng vải ướt nhúng xà phòng lên làn da mịn màng, trần truồng của cô.
Cái mà anh sẽ không đem cho là miếng vải đó bây giờ. Một lần ở Thổ Nhĩ Kỳ, anh đã từng được tắm bởi hai nữ nô lệ trẻ – đó là một loại khách sạn anh chưa từng gặp trước đây. Các cô gái có vẻ không vui trong tình trạng nô lệ của họ; trong thực tế, họ là một cặp thú vị. Họ tắm cho anh với những tiếng cười khúc khích với những vuốt ve tinh nghịch và nó đã biến thành một sự nô đùa kéo dài đến nửa đêm. Anh đã có những kỷ niệm rất –
Một ký ức khác! Anh nghĩ với một sự phấn chấn dâng tràn. Và như trước đó, nó đã đến khi anh không đang cố gắng để nghĩ hay nhớ. Vậy thì, không nghĩ về nó là chìa khóa.
Những âm thanh bắn tung tóe nhiều hơn làm phân tâm anh. Nghe có vẻ chính xác như anh đã nghĩ cô đang đổ một bình nước lớn trên cơ thể xà phòng của cô. Anh có thể gần như thấy những dòng nước nhỏ giọt xuống cơ thể cô.
Nếu anh đưa Miss Maddy vào một bồn tắm Thổ Nhĩ Kỳ, cô sẽ để anh tắm cho cô? Cô sẽ tắm cho anh?
Anh đau lên với khao khát.
Chỉ có một tấm màn màu đỏ nhạt giữa anh với cô. Một quý ông sẽ không được nhìn. Anh không phải Peeping Tom.
Mặt khác, cô đã không cảnh báo anh không được nhìn.
Không như thể cô đã không biết anh ở đó, hay anh có thể mở tấm màn đó để nhìn ra – như anh đã làm vài lần trước đây. Không biết cô ấy sẽ nói gì. Có thể cô ấy sẽ không phiền nếu anh nhìn.
Có lẽ cô ấy thậm chí còn muốn anh nhìn.
Vậy nếu cô ấy đang cố quyến rũ anh, đang đứng trần truồng bên lò sưởi và đang tắm? Anh không muốn tỏ ra yếu kém. Bên cạnh đó, cô ấy sẽ bị lạnh.
Nhìn, anh quyết định, là điều lịch sự để làm.
Miệng anh khô ran và tim anh đang đập thình thịch khi anh ngả người về phía trước, từ từ, cẩn thận kéo bức màn, và nhìn ra ngoài.
Ngọn lửa nhảy múa. Một ngọn nến lập lòe. Không có sự trần truồng nào, nữ thần ánh sáng đang chờ. Căn phòng trống không. Không có ai ở đó cả.
Anh có thể vẫn nghe tiếng nước bắn ra.
“Cô có đó không, Miss Woodford?” anh gọi ra.
“Tôi đang chỗ rửa bát.” Cô nghe có vẻ giật mình, một chút bối rối. Cô có thể, anh nghĩ, đang tắm ở chỗ rửa bát, dù nó sẽ lạnh ở đó.
“Anh ổn chứ?” cô nói sau một lúc. “Anh muốn gì?”
Anh muốn. Anh muốn cô. “Cô đang làm gì đấy?” anh hỏi.
Cô ngập ngừng. “Chỉ đang giặt một chút.”
Nhưng “chút” nào cô đang giặt? “Cô thể đến đây một lát không?”
“Khẩn cấp à?”
“Vâng.” Giọng anh rền rĩ khi anh nói. Anh cứng như đá và đang đau vì cô.
“Ồ, rất tốt.” Anh nghe tiếng nước nhỏ giọt, khá nhiều nước nhỏ giọt. Anh chuẩn bị tinh thần mình.
Liệu cô ấy đến với anh trong sự trần truồng và ẩm ướt? Hay quấn mình đứng đắn trong một miếng vải lớn từ đầu đến chân, bó sát thú vị vào nơi cô bị ướt.
“Gì thế?” Cô đã đến, lau tay trên một miếng vải, mặc chính xác như cô đã mặt suốt ngày. Bao phủ từ đầu đến chân trong những lớp quần áo. Những lớp dày, chết tiệt, tất cả đều được buột chặt và kín đáo.
Cô cho anh một cái nhìn chờ đợi, có vẻ kỳ quặc. Anh đã nói với cô là khẩn cấp. Anh không thể nghĩ ra thứ gì để nói. “Nước,” cuối cùng anh nói, như một tên ngốc cực kỳ. May mắn là giọng anh vẫn rền rĩ.
Cô mang cho anh một tách nước và anh uống như thể đang khát khô.
Thì anh cũng khát, nhưng không phải nước.
Cô có mùi như sáp ong và hương hoa, như cô thường có.
“Nữa?” cô hỏi và anh gật đầu.
Cô lấy một tách khác và chờ đợi, cúi đầu trong nghĩ ngợi khi anh uống nó xuống. Và đó là khi anh chú ý tới tóc cô. Cô thường quấn nó lại trên đỉnh đầu, nhưng tối đến cô thả ra, giũ nó ra thành một suối tóc, chảy nó, sau đó bện thành một bím tóc lỏng, óng mượt. Tối nay ngọn của bím tóc có thể thấy là bị ướt. Những ngón tay của anh ngứa ngáy muốn tháo nó ra, trải nó trên gối, và vùi mặt anh vào trong nó.
“Cô vừa mới tắm?” anh hỏi.
“Tôi đang giặt đồ cho bọn trẻ,” cô nói một cách quả quyết, nhưng gò má cô ửng hồng lên, và nó không phải là ánh sáng của lò sưởi hay của ánh sáng ngọn nến. Cô cầm cái tách và rút lui mà không nói một lời.
Anh nằm xuống, lặng lẽ đắc chí. Anh đã không nhầm. Cô ấy đã tắm. Vì anh. Sớm thôi cô ấy sẽ trở lại giường, thơm tho và tươi mát.
Anh không thể chờ đợi.