NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

The Accidental Wedding

Chương 10

Tác giả: Anne Gracie
Ads Top

“Có nước nóng không?” Nash hỏi trước bữa ăn tối. “Tôi muốn cạo râu.” Cô đã hoàn toàn lịch sự với anh suốt buổi chiều. Lịch sự đến nỗi anh muốn cảm lạnh.

Anh không thích Maddy giữ khoảng cách với anh, như thể họ là những người xa lạ tình cờ gặp nhau – chết tiệt đó lại là sự thật. Họ đã không còn là những người xa lạ hơn nữa. Anh đã vài lần cố gắng phá bỏ vẻ ngoài lịch sự của cô. Nhưng không thành công.

“Vâng, dĩ nhiên,” cô nói vui vẻ. Cô lấy bộ dụng cụ cạo râu của anh và mang cho anh nước nóng và khăn mặt.

“Cám ơn.” Với một nụ cười, anh giơ tay lấy đồ cạo râu. “Em sẽ giúp chứ?” Cử chỉ cơ bản của sự xoa dịu, anh nghĩ, phải tin tưởng cô ấy, trong tâm trạng thế này, với một con dao kề cổ anh.

“Tay anh không còn rung nữa; anh không cần sự giúp đỡ của tôi nữa,” cô quan sát, và gọi John đến để cầm cái gương cho Mr. Rider.

Henry cũng đến, và Nash hy vọng sự hòa giải này sẽ trở thành một bài học cạo râu cho hai cậu nhóc trong khi Maddy bận rộn chuẩn bị bữa tối.

Anh đã không nghĩ đến chuyện đó, dù vậy. Anh đã không có nhiều việc phải làm với các cậu nhóc trước đây, và việc dạy hai cậu nhóc này bài học vỡ lòng nam tính của việc cạo râu đã cho anh một cảm giác…anh không chắc nó là cái gì.

Anh chưa bao giờ một lần được xem cha anh cạo râu. Người đàn ông dạy anh và Marcus cạo râu là người hầu được thuê cho họ khi họ tới tuổi. Cạo râu nên được, anh quyết định khi anh chỉ cho các cậu bé cách sử dụng da liếc dao cạo, một người đàn ông dạy cho các con trai của mình. Một điều nhỏ nhặt, nhưng quan trọng.

Anh tính tham gia cùng họ ở bàn ăn tối, nhưng gần như ngay lập tức sau khi họ đem cất đồ cạo râu của anh đi, các cô bé đã đi đến với khay thức ăn tối cho anh.

Anh mở miệng để đề nghị anh có thể đứng lên thì bắt gặp ánh mắt của Maddy.

“Anh muốn gì à, Mr. Rider?” cô hỏi một cách lịch sự nên anh quyết định tốt hơn là lịch sự ở lại giường. Cô ấy mà còn lịch sự hơn nữa anh sẽ kết thúc với chứng khó tiêu mất.

Sau bữa tối, khi bàn ăn đã được lau dọn và chén bát đã được dọn đi, cô nói với bọn trẻ, “Mr. Rider đã rất chán, mắc kẹt trong giường mà không có gì để làm. Sao các em không chỉ cho anh ấy trò chơi bài yêu thích của các em?”

Anh thở dài. Còn hơn là bị trừng phạt.

Trong vòng năm phút cả năm đứa trẻ đều ở trên giường và anh chơi một trò chơi tên là Fish, nó liên quan đến việc tìm các cặp đôi. “Em không tham gia với chúng tôi à?” anh gọi cô sau một lúc.

“Cám ơn anh, Mr. Rider, nhưng tôi có việc để làm.” Cô ấy Mr. Rider với anh ở mỗi câu, đối xử với anh với sự thờ ơ hài lòng, như thể anh thật sự là một người ở trọ thay vì là…bất cứ điều gì anh muốn.

“Mr. Rider, có phải anh có một nữ hoàng?” Jane hỏi trong một giọng có ý nói cô bé đã nói câu đó trước đó rồi nhưng Nash đã không chú ý. Nash hiền lành giao nữ hoàng của mình ra. Jane cầm lấy nó với một nụ cười tự mãn và Nash chỉ dồn có nửa sự chú ý của anh vào trò chơi. Sự kiêu hãnh của anh đang nhận vài cú đập trong ngôi nhà này nhưng anh không chuẩn bị để mình bị “lừa” bởi mấy đứa nhỏ – không cả với không một trận đấu.

Trong khi họ chơi bài, Maddy đem ra một giỏ rơm lớn và vài mảnh dây leo được cuộn lại, rồi ngồi lên một cái ghế thấp, một con dao trông có vẻ nguy hiểm trong tay cô. Anh có thể ngửi thấy mùi rơm rạ ẩm ướt và mùi sáp ong.

Cô ấy đang làm cái quỷ gì vậy?

“Tới lượt anh, Mr. Rider!” Giọng nói với sự kiên nhẫn phóng đại.

Nash bẻ cong tâm trí mình trở lại trò chơi. Đó là một trò chơi đơn giản nhưng đáng ngạc nhiên thú vị. Nash đã không thường có gì để làm nhiều với trẻ con. Anh đã có dịp gặp các cậu bé của Gabe anh trai anh vào những lần đến thăm ở Zindaria, nhưng chúng say mê những con ngựa và hầu hết các tương tác của họ là trên lưng ngựa hoặc trong chuồng ngựa.

Anh chưa bao giờ có kinh nghiệm với bất cứ điều gì giống với sự ồn ào, sự vui vẻ thân tình như thế này. Bọn trẻ đã bắt đầu bằng sự lịch sự cẩn trọng với anh, nhưng sớm ré lên với chiến thắng khi chúng đẩy anh đến fist, hoặc kêu quang quác lên với niềm hân hoan khi chúng lấy bớt đi của anh một quân bài. Chúng nằm ườn ra bên anh và giường anh giống như một ổ cún con nhặng xị.

Lucy, quá nhỏ để chơi, đã với vẻ đứng đắn, đòi một chỗ trong lòng Nash. Cô bé xem với một sự tập trung cao độ, vui sướng với mỗi quân bài anh thắng và khư khư giữ các cặp thẻ mà anh hay bọn trẻ tích lũy được, miễn cưỡng bỏ ra, ngay cả khi trận đấu đã kết thúc.

Chốc chốc anh lại liếc nhìn Maddy. Cô đã làm vài vật dẹt giống cái dĩa từ rơm và đang cuộn nó vòng quanh, rồi đập vào nó với một cái vồ gỗ để làm phẳng và tạo hình nó, sau đó buộc mỗi cuộn lại với những sợi dây leo dài chắc đã được cô làm ẩm, và may chặt nó lại với một cái cây xỏ qua.

Nó trông có vẻ là một công việc khó khăn, luồng những sợi dây qua các bó rơm đã được cuộn lại và kéo chặt lại. Thỉnh thoảng cô nhăn nhó và mút tay.

“Con dao đó trông nguy hiểm,” Nash nói sau lần thứ ba.

“Đó không phải là con dao,” cô nói. “Đó là dây mâm xôi bện lại. Tôi đã cắt nó thành những sợi dây vào hè vừa rồi và chắc là còn sót lại vài cái gai nhỏ. Chúng chỉ là những cái khía, không có gì nghiêm trọng.”

“Cô đang làm cái quái gì thế?”

“Làm một cái đõ ong.”

“Một cái gì?”

Bọn trẻ nhìn chằm chằm vào sự thiếu hiểu biết của anh. “Một cái đõ ong,” Jane phát âm rõ ràng, nghĩ chắc anh nghe không rõ. Sau đó khi anh tiếp tục cái nhìn “vẫn chưa hiểu”, cô bé thêm vào, “để bắt mấy con ong.”

“Ong?” Nash kêu lên. “Cái gì, em bắt ong thực sự, ong còn sống ấy hả?”

“Đúng vậy, tất nhiên,” Maddy nói, bật cười với sự ngạc nhiên của anh. “Còn cách nào khác để chúng ta có mật ong?” Đó là sự phản hồi thân tình đầu tiên kể từ sự cố nhật ký, và Nash sẽ không để nó lãng phí. Ngoài ra anh chưa bao giờ thấy một phụ nữ bắt ong trước đây.

“Em không bị đốt sao?”

“Không thường lắm. Tôi đeo mạng che mặt. Và khi tôi lấy các tổ ong, tôi sử dụng khói, dĩ nhiên.”

“Khói?”

“Nó làm dịu chúng.”

“Em dùng khói để bắt chúng trong cái vật đó sao? Như thế nào?”

John giải thích. “Mỗi mùa xuân chúng em đều đi tìm các bầy ong trong rừng, và khi chúng em tìm thấy, chúng em sẽ nói với chị Maddy. Chị ấy sẽ mang một cái đõ ong và lùa ong vào đó-“

“Nhưng chúng em không dùng khói trong rừng,” Jane sửa cậu.

“Và sau đó chúng em mang cái đõ ong đầy những con ong về nhà,” Henry nói theo kiểu một câu chuyện dài được cắt thành từng phần. Henry muốn trở lại trò chơi bài.

“Và sau đó những con ong làm mật cho chúng em suốt mùa hè dài,” Jane kết thúc. “Và sáp ong.”

Nash kinh ngạc. “Em bắt mấy con ong dại? Bằng tay không?”

Tất cả họ đều cười vui vẻ với sự diễn đạt của anh. “Một bầy ong non thì thường không hung hăng lắm,” Maddy giải thích. “Và, dĩ nhiên là, tôi có mang găng tay, cũng như mạng che mặt.”

“Chúng ta quay lại được chưa ạ?” Lucy hỏi với một sự ngọ nguậy thiếu kiên nhẫn. Nash miễn cưỡng trở lại trò chơi. Maddy đã bắt và nuôi ong? Anh muốn nghe thêm nữa.

Từ khóe mắt của mình anh đã nhìn thấy cái dĩa dẹt đã trở thành một cái rọ tròn và ngay sau đó nó thành một cái hình dạng của một tổ ong. Anh đã nhìn thấy chúng suốt nhưng anh chưa từng một lần thắc mắc làm thế nào để lấy được mật: tất cả những điều anh biết đó là anh thích mật ngọt trên những cái bánh xốp nóng. Anh cũng đã gặp một vài người nuôi ong, nhưng họ đều là, không có ngoại lệ, những người đàn ông tóc hoa râm với những chòm râu lớn, không phải là những phụ nữ trẻ, xinh đẹp.

Anh thấy đôi tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ, khéo léo của cô định hình cái tổ. Rơm ẩm, những dây mâm xôi và dây bện. Nét đặc biệt của Maddy Woodford: làm ra những thứ hữu ích từ chỗ không có gì. Cô là một cô gái phi thường.

Một phụ nữ.

Sau một lúc Lucy dần mệt mỏi. Từ từ cô bé sụp xuống ngực anh, sau đó cho ra một cái ngáp lớn và vặn vẹo vào khuỷu tay anh, nơi cô bé chỉ đơn giản là rơi vào giấc ngủ, má cô bé tì vào ngực anh. Những đứa khác bớt ồn lại khi anh yêu cầu chúng, nhưng nó chỉ kéo dài khoảng ba phút. Lucy vẫn ngủ, không đếm xỉa tới.

Anh chưa bao giờ cảm nhận một đứa trẻ ngủ trong lòng mình trước đây. Đó là một cảm giác đặc biệt. Hoàn toàn tin tưởng.

Anh liếc nhìn Maddy để xem cô ấy có chú ý thấy không, nhưng đầu cô vẫn cúi xuống cái tổ ong của cô khi cô buộc cuộn dây cuối cùng. Cô đứng lên và vươn người mệt mỏi, sau đó dọn dẹp đống lộn xộn đó.

Cô quét các vụn rơm và những mảnh vụn dây mâm xôi rồi ném chúng vào lò sưởi. Ngọn lửa bùng lên rực rỡ vài vòng xoắn lửa của dây mâm xôi bay lên khoảng không của ống khói.

“Khi nào trò chơi kết thúc thì đi ngủ đó nhé,” cô bảo mấy đứa em. Cô liếc nhìn Lucy cuộn tròn người ngủ bên Nash nhưng không nói gì. Cô lấy đồ ngủ của bọn trẻ và hơ ấm chúng trước lò sưởi.

“Tôi sẽ ẳm Lucy.” Cô ôm cô bé từ lòng anh. Anh có thể ngửi thấy mùi tóc Maddy khi cô ngả người qua anh.

Bọn trẻ rửa mặt, sau đó thay đồ ngủ trước lò sưởi, đứa lớn hơn giúp đứa nhỏ hơn cài nút áo, trong khi Maddy thay đồ cho Lucy đang ngủ. Bầu không khí gia đình ấm cúng mà anh chưa bao giờ trải nghiệm.

“Hãy chúc Mr. Rider ngủ ngon,” Maddy bảo bọn chúng, và từng đứa một xếp hàng bên cạnh giường trong những chiếc áo ngủ màu trắng được vá đắp, những khuôn mặt đã được rửa sạch và sáng sủa, những tay chơi bày quỷ quyệt biến thành những thiên thần nhỏ.

“Cám ơn anh vì buổi chơi bài tuyệt vời, thưa ngài,” John nói. “Anh là một người chơi rất lén lút và em thích nó rất nhiều. Chúc anh ngủ ngon ạ.”

“Chúng ta có thể chơi lần nữa không ạ?” Henry nói. “Có lẽ ngày mai?”

Nash cười và xoa tóc cậu nhóc. “Có lẽ.” Henry trông có vẻ hài lòng, Nash đã được tâng bốc một cách vô lý. Ai trông mong những đứa trẻ này có thể trở thành những người bạn tốt?

“Ngủ ngon ạ, Mr. Rider,” Susan nói vẻ buồn ngủ. “Mơ những giấc mơ ngọt ngào ạ.”

“Có điều gì em có thể làm cho anh không ạ, Mr. Rider?” Jane hỏi.

“Không, cám ơn em, cô bé của tôi. Em là một tay chơi bài tinh quái đấy, nhỉ?”

Cô bé chớp mắt và cho anh một cái nhìn lo lắng.

Anh mỉm cười. “Đó là một lời khen,” anh giải thích. “Em sẽ làm cho một số đàn ông nhảy múa vui vẻ khi em lớn lên.”

Cô nhìn anh vẻ ngạc nhiên. “Em ạ?”

“Đúng, em, cô gái tinh ranh,” anh nói với cô bé, và vỗ nhẹ má cô bé với ngón tay anh. “Ngủ ngon, Jane.”

Cô bé đỏ mặt, lầm bầm gì đó, đi được nửa chừng tới cầu thang và nhìn xuống để chúc anh, “Chúc anh ngủ ngon với những giấc mơ ngọt ngào ạ, Mr. Rider.” Ánh mắt cô bé lấp lánh.

Maddy đứng trên sàn, theo dõi sự đối đáp với Lucy bên vai cô, ngủ say. Trong ánh sáng lờ mờ, anh không thể đọc được biểu hiện của cô. Jane chạy lên cầu thang vượt qua cô, nhưng Maddy không di chuyển theo sau.

“Có chuyện gì?” anh hỏi lặng lẽ. Bọn trẻ đã đi trước cô. “Tôi đã làm gì sai sao?”

“Không,” Cô bước hai bước lên cầu thang, sau đó quay lại. “Thật tử tế, điều anh nói với Jane.” Sau đó cô xoay người và vội vã bồng Lucy lên gác. Cô ấy sẽ đẩy chúng vào, kể cho chúng nghe một câu chuyện trước khi ngủ, và hôn chúc chúng ngủ ngon. Anh đã biết các lệ thường ngày đó.

Nash ngồi lại, cảm giác kỳ lạ bị ảnh hưởng bởi những thói quen thường ngày trong gia đình. Không gì trong trải nghiệm của riêng anh như thế này.

Khi cha anh có ở nhà, Nash và Marcus sẽ thỉnh thoảng được đưa xuống trong khoảng nửa giờ ở phòng khách. Đó là một trải nghiệm đau đầu và buồn chán; cha họ rõ ràng là không hứng thú với họ.

Ông không bao giờ chơi bất cứ trò chơi nào với các con trai của ông. Không trừ khi họ tình cờ thấy ông ở Whites, hoặc câu lạc bộ nào đó, như đã trưởng thành.

Và Nash không thể tưởng tượng được việc mình ngồi trên giường cha anh, ngủ trong lòng ông.

Khi còn nhỏ, Nash được đưa vào giường bởi những người hầu, những người hầu mỗi khác mỗi năm. Điều đó sẽ không làm cho con trai của Bá tước Alverleigh có sự gắn bó tầm thường với người hầu.

Những người hầu cũng không quan tâm. Họ thường thiếu kiên nhẫn, hờ hững, không phải là không tốt – chỉ là muốn vội vàng để các cậu chủ ra khỏi tay mình.

Mama chưa bao giờ đưa chúng vào giường. Bà thỉnh thoảng xông vào nhà trẻ như một nàng công chúa xinh đẹp trong một đám mây của nước hoa, lấp lánh với đồ trang sức, váy bà xào xạc. Bà sẽ sà xuống trên họ, ôm và hôn họ một cách thái quá, rắc những câu hỏi cho chúng mà không bao giờ chờ đợi câu trả lời. Và sau đó bà bỏ đi, để lại hai cậu con trai còn bàng hoàng ở đằng sau, Marcus thì hắt hơi. Nước hoa của Mama luôn làm cậu ta hắt xì.

Maddy còn không thậm chí là mẹ của những đứa trẻ này…

Cuối cùng anh nghe thấy cô đi xuống gác. Anh đã chờ khi cô trải giường phía trước lò sưởi, như thường khi, sau đó – “Em đang làm gì vậy? anh hỏi gay gắt.

Maddy cho anh một cái nhìn mát mẻ. “Nó giống như làm gì? Tôi đi ngủ.” Cô lật chăn ra và bò vào.

“Giường của em là ở đây.”

Maddy lắc đầu. “Cả anh và tôi đều biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta chia sẻ chung một cái giường lần nữa.” Cô đã cố suốt buổi tối để giữ sự tức giận của mình, dùng nó như là một tấm khiên để chống lại sự quyến rũ của anh. Nhưng thật là không thể khi mà vẫn ở với anh trong một thời gian dài.

Cách anh chơi với bọn trẻ, sự kiên nhẫn của anh, cảm xúc vui vẻ của anh, sự tử tế của anh…Và sau đó khi Lucy ngủ thiếp đi trong lòng anh, sự chú đáo, vẻ phản ứng thận trọng, cái nhìn trong mắt anh…Cô phải giữ khoảng cách của cô. Sẽ quá dễ dàng để rơi vào tình yêu với người đàn ông này.

Anh đong đưa chân ra ngoài giường. “Tôi đã cho em lời của tôi như là một quý ông rằng không có hại gì với em từ việc chia sẻ cái giường này rồi mà.”

“Nó tùy thuộc vào việc định nghĩa của anh về tác hại.” Cô không tin tưởng anh một chút nào. Anh quá hấp dẫn. Thậm chí ngay cả trong giấc ngủ cơ thể cô cũng tìm cách để gần với anh hơn, và đó không phải đơn giản là tìm kiếm cơ thể ấm áp của anh.

Cô chưa bao giờ hiểu câu này trong Kinh Thánh “tốt hơn là hãy lấy vợ (chồng) còn hơn là bị cháy.” Cô không hiểu nghĩa của từ “cháy” là gì. Nhưng giờ thì cô đã hiểu.

Cô đã cháy, đã khao khát, đã nhức nhối vì anh.

Nhưng điều đó không thể. Cô không biết gì về anh. Anh cũng không biết gì về mình. Anh có thể đã kết hôn. Cô sẽ không, không thể quyến rũ chồng của người đàn bà khác.

Liệu sự không chung thủy có được tính nếu bạn không biết bạn đang làm gì?

Ngay cả nếu cô trao mình cho anh, vậy thì sau đó thì sao? Liệu cái sự cháy đó có dừng lại, hay nó còn bùng lên? Sự thèm muốn: một lần được nếm thử, không bao giờ quên. Anh ấy có thể có được ký ức trở lại vào bất kỳ lúc nào, và tiếp tục đi trên con đường vui vẻ của mình, bỏ cô lại đằng sau…bị đốt cháy.

Maddy đã từng tự hào với bản thân vì lương tri của mình. Cô là người nhạy cảm và có óc thực tế, người đáng tin cậy.

Maddy đó đang biến mất nhanh chóng. Một người suốt đời trong sạch bị phá hủy hoàn toàn bởi một đôi mắt màu xanh đang mời gọi cô hãy quên đi những lo lắng và một nụ cười có thể làm tan chảy xương cô.

Có năm đứa trẻ phụ thuộc vào việc Maddy giữ vững đầu mình. Và đức hạnh của cô.

Một đêm trên sàn nhà cứng lạnh sẽ bảo đảm điều đó. Và có thể mang lại cho cô lý trí của mình.

Anh cau mày. “Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em.”

“Tôi biết.” Cô tin anh. Anh sẽ không bao giờ hại cô. Không phải cố ý. Không có chủ tâm. Nhưng sự hại đó không phải là cái hữu hình. Hoặc là có tính toán.

“Vậy thì vào giường đi.”

Cô lắc đầu và thổi tắt nến. “Ngủ ngon, Mr. Rider.” Ngôi nhà được chiếu sáng bởi ánh sáng lờ mờ của ngọn lửa đang tàn lụi.

“Vậy nếu em quá bướng…” Anh nhảy ra khỏi giường và cà nhắc băng qua căn phòng.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô ngồi dậy, ôm chặt lấy tấm chăn phòng thủ.

Anh chìa tay ra. “Thôi nào.”

“Không, tôi-“

“Em sẽ ngủ trên giường,” anh nhấn mạnh. “Tôi sẽ ngủ ở đây.”

Cô không nhúc nhích.

Anh đưa ra một tiếng thở dài bực tức. “Nếu em nghĩ tôi sẽ cho phép một phụ nữ bỏ giường mình và ngủ trên sàn trong khi tôi ngủ thoải mái trong giường cô ấy thì-” Anh khịt mũi và một lần nữa, chìa tay ra. “Tôi sẽ không đi mà không nhận được câu trả lời.”

Đó là điều anh đã nói đêm trước. Cô biết không có sự tranh luận. “Tốt thôi, nhưng tôi cảnh báo anh, nếu anh trở lại giường với tôi thì-“

“Tôi sẽ không.” Nó thẳng thừng và tỏ rõ quan điểm, làm cô ngạc nhiên. Kẻ miệng lưỡi đi đâu mất rồi? Hay là đây là trò bịp khác của anh ta?

Một cách thận trọng cô đặt tay mình vào tay anh và anh kéo cô đứng lên. Anh dẫn cô trở lại giường mình và lịch thiệp giúp cô leo vào như thể anh đang giúp một phụ nữ bước vào xe ngựa vậy.

“Nằm xuống,” anh ra lệnh, và khi cô làm, anh kéo chăn lên tới cằm cô và nhét cô vào như thể cô là một em bé.

Anh khập khiễng đi tới cái giường tạm nhưng không nằm vào nó. Thay vào đó anh bỏ thêm một ít que củi vào lò sưởi, sau đó giơ chân qua ghế và ngồi ngược lên cái ghế. Với hai khuỷu tay trên cái tựa lưng và cằm nghỉ ngơi trên nắm tay gấp lại, anh nhìn chằm chằm vào những ngọn lửa nhảy múa.

“Anh đang làm gì thế?”

“Suy nghĩ. Ngủ đi.” Ánh lửa họa hình chiếu của khuôn mặt anh và mạ vàng đôi chân cứng, dài của người cưỡi ngựa, được bao phủ không hết bởi chiếc áo ngủ của mục sư.

Maddy cố không nghĩ về cái cơ thể ẩn dưới nó. Cô nhắm mắt lại, nhưng biết rằng anh vẫn đang ngồi đó, vẫn tỉnh táo, quá hấp dẫn. Anh đang suy nghĩ lần nữa về trí nhớ bị mất của mình? Nhìn vào than, tự hỏi anh là ai?

Anh trông…cô đơn.

Thật ngạc nhiên vì anh đã không cố nói với cô về chuyện chia sẻ cái giường. Anh dường như bằng cách nào đó khác với người đàn ông của đêm trước, kẻ tán tỉnh xảo quyệt có nụ cười và đôi mắt biết cười là một mối đe dọa liên tục với ý thức đứng đắn của cô. Tối nay anh nhiều kiềm chế hơn, gần như là nghiêm túc. Như thể anh ấy cũng muốn đặt một vài khoảng cách giữa họ.

Bởi vì cô đã mất sức hấp dẫn với anh? Cô không nghĩ thế. Anh không phải người hay hờn dỗi. Nó như thể anh phải nhiều hơn sự – thận trọng? kiềm chế? nghiêm túc? – xung quanh cô. Tại sao?

Như thể anh có thể đọc được suy nghĩ của cô, anh xoay người và nhìn cô.

“Sao em không ngủ đi?”

“Tôi không buồn ngủ,” cô thừa nhận.

Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối. “Tôi không thể không tự hỏi về những bức phác thảo trong cuốn sách. Đó là em, phải không, đứa trẻ trong những bức tranh? Ai là họa sĩ vậy?

Cô ngập ngừng. Một phần của cô vẫn còn giận vì anh đã tọc mạch vào quá khứ của cô. “Mẹ tôi.”

“Em sẽ cho tôi xem các bức tranh lần nữa, và kể cho tôi nghe về chúng chứ?”

Không có lý do để giấu chúng, cô nghĩ. Anh ấy đã nhìn xem cái đã có để xem. Và những ký ức của cô đã bị khuấy động; một phần của cô muốn chia sẻ chúng với anh. “Nếu anh thích,” cô nói, ngồi lên và nhét gối sau lưng.

Anh thắp một ngọn nến và mang lại cho cô cái hộp nhỏ của Grand-mère của cô, sau đó ngồi lên giường bên cạnh cô, trên mép đống chăn, vì thế cô phải chùi người ra để kiếm chỗ cho anh. Cái giường cảm thấy rất rộng rãi trước đó giờ lại cảm thấy nhỏ.

Cơ thể to lớn, ấm áp của anh đã ép vào chiều dài của cô, từ vai đến bắp chân. Cô cố để không để nó ảnh hưởng đến cô khi cô lấy ra quyển phát thảo.

Anh lật đến bức vẽ Maddy khi còn nhỏ. “Đây là em, đúng không?”

Maddy ngạc nhiên vì anh nhận ra cô. “Vâng.”

Cái nhìn của anh lướt qua trên khuôn mặt cô như một cái chạm, gửi đến một cơn rùng mình hầu như không cảm nhận được qua cô. “Đây là ở Pháp, đúng không? Và em lúc đó mấy tuổi vậy?”

“Khoảng mười tuổi. Và đúng, đó là Pháp.”

“Không phải một kỳ nghỉ, tôi nghĩ thế.”

“Không, tôi sống ở đó khoảng 10 năm, với Grand-mère, cho đến khi tôi 19.”

Anh lật một trang khác. “Người phụ nữ lớn tuổi này…ngoại của em?”

Cô gật đầu. Anh đặt một ngón tay dài lên bức tranh ngôi nhà của Grand-mère. “Và đây là nhà của bà ấy?”

Một lần nữa cô gật đầu.

“Thuộc về tòa lâu đài này?”

Cô ngập ngừng. Tốt hơn là giữ nó đơn giản. “Nó bị đốt trong thời Khủng bố. Cuộc cách mạng. Nó không xa từ ngôi nhà của chúng tôi. Chúng tôi đã ở đó cho những chuyến dã ngoại. Nó đẹp, anh có nghĩ thế?” Không cần thiết để nói với anh tòa lâu đài đó đã từng thuộc về gia đình của Grand-mère. Không gì tệ hơn những người đã từng cư ngụ trên đỉnh vinh quang, rồi mất hết tài sản.

Anh cho cô một cái nhìn vẻ tìm kiếm, như thể anh biết còn nhiều hơn thế, nhưng tất cả những điều anh nói là, “Vậy làm thế nào một cô bé người anh đến sống ở Pháp trong 10 năm?”

“Đó là một câu chuyện dài.”

Anh mỉm cười. “Tôi không buồn ngủ. Còn em?”

Cô rùng mình. Không chút nào. Với cơ thể to lớn, ấm áp, nam tính của anh ép lại bên cô, mỗi thớ thịt người cô đều bừng tỉnh. “Cha tôi gặp mẹ tôi ở Paris chỉ trước sinh nhật lần thứ 30 của ông ấy. Bà ấy được 17 và rất đẹp, và gia đình bà giàu.” Cô cũng thường tự hỏi cái nào đã hấp dẫn Papa nhất.

“Papa là một người đàn ông điển trai, và thừa kế một tài sản vừa phải. Nhưng ông ấy là người Anh. Ông ngoại tôi khinh thường người Anh. Ông nói với Papa ông sẽ đánh ông ấy bằng roi ngựa nếu ông ấy cố gặp Mama lần nữa.” Cô thở dài. “Papa đã rất tức giận.”

“Người đàn ông nào cũng thế.”

Cô gật đầu. “Papa là một người đàn ông khá kiêu ngạo. Nó chỉ làm ông quyết tâm hơn để có được bà ấy.”

“Hoàn toàn dễ hiểu.” Anh toe toét. Rõ ràng là anh thấy nó như là một chuyện tình lãng mạn, và nó đã thế; ít nhất nó đã bắt đầu theo lối đó.

Cô nói tiếp, “Lúc này bắt đầu thời kỳ Khủng bố – cuộc cách mạng – và mọi thứ trong hỗn loạn. Cha của Mama và anh trai đã đi ra ngoài một buổi sáng và đã bị xâu xé bởi một đám đông giận dữ. Grand-mère dự kiến cái đám đông ấy sẽ đến chỗ bà bất kỳ lúc nào. Sợ cho Mama, bà đã triệu tập cha tôi và nói nếu ông ấy có thể đưa bà ấy an toàn ra khỏi Pháp, ông ấy có thể cưới bà ấy. Điều mà ông ấy đã làm.” Cô nên dừng câu chuyện này ở đó, với “và họ sống hạnh phúc mãi mãi,” nhưng cô không thể để mình nói thế bởi vì họ không như thế, họ chắc chắn đã không như thế.

Anh cau mày. “Vậy còn bà ngoại cô? Bà không đi với họ sao?”

“Không, bà có lòng trung thành cao hơn.”

“Cao hơn cả con gái mình sao?”

Maddy gật đầu. “Grand-mère phục vụ nữ hoàng, Marie Antoinette. Cho đến khi bà biết được số mệnh của nữ hoàng,Grand-mère sẽ không rời khỏi Paris.”

“Bà ấy đã không chia sẻ số mệnh đáng thương của Marie Antoinette.” Ngón tay anh chạy dọc xuống đường khâu của quyển phác họa. Gương mặt của bà ngoại cô nhìn ra với cô.

“Không, bà ấy sống. Bà cảm thấy tội lỗi về điều đó cho đến hết phần đời còn lại của bà, Grand-mère đáng thương. Họ cùng tuổi nhau, sinh cùng tháng, Grand-mère và nữ hoàng, và vì thế bà luôn luôn tin rằng họ cùng chia sẻ số mệnh giống nhau, cái được viết trong các ngôi sao. Bên cạnh đó, bà phục vụ nữ hoàng, đó là bổn phận của bà. Thay vào đó, số mệnh của bà vẫn để bà tiếp tục sống khi những người bà yêu thương đã chết.”

“Em yêu bà ấy,” anh nói nhẹ nhàng, giọng anh rất sâu và trầm lặng.

“Tôi đã. Tôi vẫn nhớ bà ấy.” Giọng cô vỡ vụn.

“Bà ấy nghe như một phụ nữ khác thường.”

“Bà ấy đã thế. Bà dạy tôi cách nuôi ong.” Và còn nhiều hơn thế. Cô đã luôn tự hào về Grand-mère, thậm chí cô cũng công nhận sự lập dị của bà. Grand-mère sống như một phụ nữ nông thôn trong ngôi nhà nhỏ, không ngượng nghịu và với điệu bộ ra vẻ mình là người nho nhã…

“Ấm đầu”, Papa đã từng nói thế, khi nghĩ Grand-mère không nghe thấy.

Giá như Papa có thể thấy các con ông bây giờ, ở trong một ngôi nhà xuống cấp, sống nhờ rau cỏ, mấy con gà, mật ong và với trí thông minh của chúng, cũng giống như Grand-mère. Liệu ông ấy có cảm nhận được sự trớ trêu này. Có lẽ là không.

Cô mở ngẫu nhiên đến trang khác. Đó là chân dung của bé Jean, đứa em trai cuối cùng bé nhỏ đoản mệnh tội nghiệp của cô…Cổ họng cô tắc nghẹn.

Cô cầm quyển phác họa và đóng nó lại nhẹ nhàng.

“Em không trả lời câu hỏi của tôi.”

Với một nổ lực cô kéo tâm trí mình trở lại hiện tại. “Câu hỏi gì cơ?”

“Làm thế nào một cô gái nhỏ sinh ra ở Anh lại đến sống một nơi như thế? – anh chạm vào quyển phác họa – “ở Pháp trong 10 năm, trong khi chiến tranh đang hoành hành.”

À, câu đó. “Không có chiến tranh khi chúng tôi rời Anh.”

“Không, nhưng sau cuộc cách mạng vẫn là một thời gian lạ thường cho du lịch.”

Cô cắn môi, cố để nghĩ giải thích nó như thế nào. “Mama…Mama đã gặp khó khăn trong việc cho Papa người thừa tự ông quá muốn.” Đó là một cách để miêu tả những lần sẩy thai và thai chết lưu bất tận và đau khổ.

“Khi đó tôi lên chín, Mama quyết định làm một chuyến hành hương đến Đức Mẹ Lộ Đức để cầu nguyện cho một đứa con trai. Papa đồng ý – ông đã tuyệt vọng cho một đứa con trai – vì vậy chúng tôi đã đi. Họ để tôi lại với Grand-mère trong khi ông ấy và Mama đi đến Lộ Đức, và khi họ trở lại, Mama đã có mang lần nữa.” Đó là quá sớm, bà ấy biết thế. Các bà mụ đã bảo Mama bà ấy nên chờ, lành hẳn, và khỏe hơn trước khi thử lần nữa, nhưng Papa quá háo hức để có con trai.

“Di chuyển sẽ là nguy hiểm cho đứa trẻ, vì vậy Papa để Mama và tôi ở với Grand-mère chờ sinh.”

“Đứa bé trong bức tranh.”

Cô gật đầu. “Cậu bé ra đời quá sớm, quá nhỏ và ốm yếu. Cậu bé chỉ sống được vài tuần. Và Mama…” Giọng cô vỡ vụn. “Bà ấy…héo mòn dần.”

Cánh tay anh choàng quanh cô và anh ôm cô lặng lẽ bên anh. “Tôi rất tiếc.”

Cô gật đầu không thể nói. Những tháng ngày bất tận khi Mama gần như không nói hay không ăn uống. Khóc không ngừng trên các bức vẽ bé Jean. Cậu bé nên được đặt tên là John, sau tên Papa, nhưng Mama luôn gọi bé là Jean.

Cô chưa bao giờ kể với bọn trẻ điều đó. John chắc sẽ ghét biết rằng đã có người khác trước cậu đã chết, được đặt tên là John.

Anh ôm cô, vuốt ve da trên cánh tay cô một cách nhẹ nhàng. “Tôi đoán chiến tranh đã ngăn cản em trở lại Anh.”

“Không, nó chưa bắt đầu sau đó.”

“Vậy sao em không trở lại Anh?”

Cô lắc đầu và nhún vai lúng túng.

Anh cau mày. “Cha em đã không thể đưa em rời khỏi nước Pháp?”

“Ông ấy đã không cố.”

“Không thậm chí sau khi chiến tranh bắt đầu?”

“Không”

“Tại sao?”

Đã bao nhiêu lần cô hỏi mình câu tương tự? Đó là một khoảng không trống rỗng, sâu hoắm đau nhói bên trong cô, xuyên suốt thời thơ ấu của cô. “Tôi không biết,” cô nói với anh. “Ông ấy chưa bao giờ giải thích.” Và cô cũng không bao giờ hỏi. Cô không thể chịu đựng để nghe câu trả lời mà cô biết ông sẽ cho: rằng cô chỉ là một đứa con gái và ông không cần cũng không muốn có một đứa con gái. Cô đã từng nghe ông nói với mẹ cô một lần.

Cả hai cánh tay thắt chặt quanh cô. Cô dựa vào anh, ngả mình vào sự quan tâm và ấm áp và…thoải mái.

“Tôi ổn mà,” cô nói. “Tôi không hối tiếc những năm của tôi với Grand-mère, và tôi yêu những đứa trẻ này và tôi thích được là một phần của một gia đình lần nữa. Tôi chỉ ước…” Rằng nó đã được khác đi, rằng Papa đã yêu cô, rằng cô đã được ra mắt…Rằng Papa đã không mất hết tài sản của mình. Quá nhiều điều ước. Tất cả đều vô nghĩa. Cây nến đã cháy hết và tắt trong tiếng xì khói. Nó như một dấu hiệu, cô nhẹ nhàng tách mình ra khỏi vòng tay của anh. “Đã đến giờ lên giường, tôi nghĩ – để ngủ, ý tôi là vậy. Tôi có nhiều việc để làm vào buổi sáng.”

“Em luôn luôn có nhiều việc để làm.”

Cô nhún vai. Bận rộn thì tốt hơn là bị buồn chán.” Hoặc là đói. Buồn chán là căn bệnh của người giàu có.

Anh không di chuyển. Cô có thể nhận ra hình dáng anh trong bóng tối lờ mờ này, có thể ngửi thấy mùi sạch sẽ tươi mát của xà phòng cạo râu của anh và mùi xạ nam tính bên dưới.

Anh cong người và hôn nhẹ nhàng vào trán cô, như cách cô hôn bọn trẻ, một loại phước lành hơn là một nụ hôn.

“Ngủ ngon, Mr. Rider,” cô thì thầm như tiếng dội lại của lời chúc ngủ ngon của bọn trẻ.

Anh khum má cô trong lòng bàn tay anh và nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, biểu hiện của anh bị khuất trong bóng tối.

Cô chờ đợi, thở hổn hển.

Đêm có mùi của sáp ong, của sự sạch sẽ, của mùi rơm ẩm, của mùi xà phòng của đàn ông. Một người đàn ông. Người đàn ông này. Mùi của da anh là một phần của cô. Vâng, cô đang đùa với lửa, nhưng, như thế nào đó cô lại muốn nó, đau nhức vì nó.

“Tôi không có ý định để điều này xảy ra,” anh thì thầm như thể cho bản thân mình và chạm môi anh vào miệng cô.

Đó là sự vuốt ve nhẹ nhàng nhất, một cái chạm nhẹ qua làn da nhạy cảm tinh tế. Một khúc dạo đầu. Một cái rùng mình nhẹ qua cô như âm thanh của tiếng vĩ cầm trong đêm tối thanh vắng.

Cô đã sẵn sàng hơn nữa. Muốn nhiều hơn nữa.

Miệng anh chải lên miệng cô lần nữa, một lần, hai lần, trêu chọc đôi môi cô, nếm cô. Trêu ngươi. Anh mon men trên môi trên của cô, và nó như đã được lên thiên đàng. Anh chạm lưỡi anh vào lưỡi cô và một tia lửa tinh tế chạy nhanh qua cô, cô thở hổn hển và hít vào hơi thở của anh.

Anh hôn cô lần nữa và chạy đầu lưỡi mình lên vòm miệng cô và cuộn tròn một niềm vui thích nóng thắt chặt sâu bên trong cô.

Cô chọc những ngón tay mình vào tóc anh, chuyển động gần hơn, dựa vào sức nóng cứng cáp của cơ thể anh, vui sướng trong vị cay nóng của anh, trở lại trong mỗi cái vuốt ve, bản năng, mù quáng, và muốn nhiều hơn nữa…nhiều hơn nữa.

“Không.” Anh dừng nụ hôn và đẩy nhẹ nhàng cô ra. Hơi thở anh rời rạc, hổn hển, như thể anh đang chạy.

Cô im lặng, không thể nghĩ được, hoa mắt với khoái lạc và nhu cầu. Và mất mát.

Anh trượt ra khỏi giường, vẫn còn thở hổn hển. “Ngủ ngon, Miss Woodford. Có những giấc mơ ngọt ngào.” Và sau đó không thấy anh đâu như một cái bóng mất hút trong màn đêm. Cô nghe tiếng anh bò vào giường trên sàn.

Lò sưởi hầu như đã tắt hẳn, không còn gì ngoài tro.

Những giấc mơ ngọt ngào ư?

Maddy cuộn người vào bên trong cái giường ấm áp của cô, đau nhức, trống rỗng. Làm thế nào mà anh mong cô sẽ ngủ được sau chuyện đó? Cô thấy rạo rực, như mùa xuân.

Đúng lúc làm sao cho anh để quyết định chơi trò là một quý ông thay vì là một tên phóng đãng. Cô đấm vào gối và ra lệnh cho cơ thể mình đi ngủ.

Bình luận
Ads Footer