NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

The Accidental Wedding

Chương 22

Tác giả: Anne Gracie
Ads Top

Maddy đã bị muộn cho bài học nhảy waltz của cô. Thợ may từ Luân Đôn đến vào buổi trưa, và gần như cả buổi chiều chỉ dành cho việc thử và chỉnh sửa quần áo.

Người thợ may đến cứu viện cho Maddy không phải là bà thợ may nổi tiếng Giselle, mà là trợ lý của bà, Claudine, cũng là một người Pháp, và mặc dù ban đầu Claudine có vẻ ấn tượng không tốt với bộ đồ cũ sờn của Maddy, nhưng kể từ lúc Maddy nói chuyện với cô bằng tiếng Pháp, Claudine dịu đi hẳn.

Maddy không thể đi cho tới tận 3 giờ chiều, nhưng rồi cô cũng rời khỏi Claudine và hai người trợ lý đang nhiệt tình lên kế hoạch cho các bộ trang phục lộng lẫy của cô.

Maddy vội xuống lầu và đi dọc theo hành lang. Phòng khiêu vũ màu xanh nằm ở cánh phía xa của tòa nhà. Cô đi nhẹ nhàng hơn qua phòng khách màu hồng. Lady Gosforth đã thiết lập lãnh thổ đặc biệt của bà ở đấy, và Maddy không mong muốn thu hút sự chú ý của người phụ nữ này.

Cánh cửa khép hờ. Khi Maddy nhón gót bước qua, một giọng nói phát ra. “Thằng bé hẳn đã rơi vào bẫy của con nhỏ đó rồi.”

Maddy đóng băng. Giọng bà Gosforth, cô của Nash.

Bà Gosforth tiếp tục, “Tôi không ngờ em trai anh lại bị mắc bẫy bởi một thợ săn tài sản có đôi mắt nai. Trong số các cậu, tôi luôn nghĩ Nash có một cái đầu khác hẳn cơ đấy.”

Họ đang nói về cô. Cô lẽ ra nên lịch sự mà đi tiếp. Nhưng cảm giác bị xúc phạm lẫn tò mò làm cô như chôn chân tại chỗ. Thợ săn tài sản có đôi mắt nai á?

“Công bằng mà nói thì Nash đã bị thương nặng. Đầu óc nó lúc đó hẳn không bình thường,” giọng anh chồng tương lai của Maddy, ngài bá tước. “Cô ta đã lợi dụng điều đó để bẫy nó.”

Bẫy anh ấy? Maddy nổi giận. Làm thế nào mà anh ta dám nói tới một chuyện như vậy! Nash không hề không bình thường khi anh cầu hôn cô. Và cô chẳng làm gì để bẫy anh ấy cả – đó là chưa nói đến chuyện cô đã mạo hiểm danh tiếng của chính mình. Ngược lại anh ấy đã bẫy cô thì có!

“Anh hẳn biết con bé đó rõ hơn tôi, Marcus. Anh nghĩ sao?”

“Cô ta cũng khá thú vị,” Marcus bắt đầu.

Nhưng bà cô anh ta ngắt lời. “Ý tôi là anh có đề nghị gì để xử lý chuyện phiền phức này không?”

Maddy nắm chặt tay. Hôn nhân của cô với Nash có thể không được gia đình anh chấp nhận, nhưng nó không phải là một chuyện phiền phức!

“Cô ta nghèo như một con chuột trong nhà thờ, vì vậy cháu cũng nghi lắm.” Ngài bá tước khịt mũi. “Nhưng khó mà cản Nash được – cô cũng biết nó cứng đầu thế nào mà.”

“Xùy! Đàn ông nhà Renfrew mấy người đều cứng đầu như đá ấy,” bà cô anh ta nói một cách châm chọc. ” Nếu chúng ta không thể trông chờ nó tự thức tỉnh chính mình, thì không có nghĩa là chúng ta không thể làm gì cho nó. Cậu có biết tôi đã phải lặn lội khắp nơi để tìm ra các ứng viên cô dâu phù hợp nhất cho nó, để rồi phát hiện ra nó lại bị bẫy bởi một kẻ chẳng là ai cả, mà biết đâu được đã là kẻ cố tình gây ra tai nạn đó?”

“Sao cô dám nói thế!” Maddy bước vào phòng. Cô run lên vì giận. “Cháu không có gây ra tai nạn cho Nash. Tất cả những gì cháu đã làm là cố để cứu mạng sống của một người xa lạ, và cô có biết là nó đã đặt cháu vào một tình thế rắc rối và bất tiện thế nào không!”

Bà Gosforth khinh miệt nhìn chăm chú Maddy qua kính cầm tay, sau đó khụt khịt mũi, chuyển sự chú ý của bà vào bộ đồ vải của cô.

Maddy càng cáu hơn. “Đừng có mà khụt khịt mũi với cháu, cô thật là một bà cô khó chịu! Cháu khinh bỉ cái việc bẫy bất kỳ người đàn ông nào. Cô có thể gọi cháu là kẻ chẳng là ai cả, và đó đúng là sự thật vì họ nội cháu chỉ là một dòng họ bình thường, dù cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng họ ngoại của cháu thì thuộc tầng lớp quý tộc-“

Bà Gosforth nhướng mày.

“dù hầu hết đều đã chết trong cuộc Cách mạng-“

“Pháp.” Giọng bà lấp lửng.

“Phải, Pháp, và cháu cũng rất tự hào về nó!” Maddy nói cáu kỉnh, gần như rung lên với cơn thịnh nộ. “Cháu biết cuộc hôn nhân này không được những người như cô đây chấp nhận, và đáng lẽ ra cháu đã nên từ chối lời cầu hôn của cháu cô, nhưng cháu đã không thể! Đơn giản là cháu không thể – và đừng có cong môi cô như thế ạ – đó là chuyện của cháu, của riêng cháu và Nash, và nếu anh ấy hạnh phúc với lựa chọn này thì cô nên tôn trọng anh ấy. Anh ấy đã là một người đàn ông, không còn là một cậu bé để cần phải được che chở.”

Cô trừng mắt nhìn ông anh chồng. “Và, phải, anh ấy là người hào hiệp, nhưng ngài nên tự hào vì điều đó chứ đừng nên cười nhạo như thế. Nếu thế giới này có nhiều người đàn ông hào hiệp như thế thì nó sẽ là một nơi tốt đẹp hơn mà thôi.”

Cô lấy hơi sâu và khi cô nói tiếp, giọng đã bình tĩnh hơn. “Cô có thể gọi cháu là một thợ săn tài sản, và cháu thừa nhận, cháu cũng muốn được an toàn và có vị thế – đi kèm với đồ đẹp và trang sức lấp lánh.”

Bà Gosforth phát ra một âm thanh sửng sốt.

“Cứ khịt mũi nếu cô muốn, cháu không phủ nhận là chúng rất hấp dẫn,” Maddy nói với bà. “Cháu cũng là một con người bình thường như mọi cô gái khác. Nhưng nếu cô nghĩ chỉ có những thứ đó hấp dẫn, hay đại loại thế, thì cô hoàn toàn sai rồi đấy ạ.” Cô nhìn trừng trừng vào bà cô chồng. “Cô có nhìn vào cháu trai mình không, cái nhìn thật sự ấy? Cô có nói chuyện với anh ấy không? Cô có hiểu anh ấy không? Bởi nếu cô hiểu, cô sẽ không nghĩ bất kỳ người đàn bà nào cũng có thể cưới anh vì tài sản của anh đâu ạ.”

Bà Gosforth liếc nhìn xuống sóng mũi cao của bà, như thể Maddy là một con côn trùng, và nói trong một tông giọng kéo dài hoài nghi, “Cô muốn tôi tin là cô thích cháu trai tôi chính vì bản thân nó?”

“Cháu không quan tâm cô tin gì!” Maddy bẻ ngón tay mình. “Nhưng cháu sẽ là một người vợ tốt hơn bất kỳ cô gái dòng dõi danh giá nào trong danh sách của cô.”

“Thế ư? Cô còn không biết làm thế nào để hỗ trợ cho nghề nghiệp của nó nữa là.”

“Phải, cháu không biết,” Maddy thừa nhận. “Tuy nhiên, cháu sẽ học hỏi, cứ chờ xem ạ. Cháu đã không sống ở nhà cha cháu gần như hầu hết thời gian, nhưng đó là một cơ ngơi không nhỏ, và cháu đã điều hành nó trong năm cuối cuộc đời ông ấy. Mẹ và bà ngoại cháu cũng đã huấn luyện cho cháu một số việc của một phụ nữ-“

“Một số?”

“Cháu không thể chơi dương cầm hay vẽ tranh màu nước, nhưng tiếng Ý của cháu thì không tệ đâu ạ,” Maddy trả lời lạnh lùng. Cô ra vẻ thế để che giấu các kiến thức còn thiếu kém của mình trước bà già khó chịu này.

“Tuy vậy cách cư xử của cô” – Lady Gosforth bắt đầu móc một mũi len mới; có vẻ việc này không hợp lắm cho một phụ nữ quý phái như bà – “thì chưa được tốt lắm.”

“Cách cư xử của cháu thì phù hợp với nơi mà cháu tìm thấy bản thân mình,” Maddy phản biện.

Đôi mày thanh tú nhướng mạnh lên ở lời nói thẳng thừng của cô. Maddy cảm thấy một sự hài lòng mạnh mẽ. Cô không được tỏ ra sợ hãi trước bà già kiêu ngạo này.

Cô lấy một hơi sâu và tiếp tục, “Cháu không giống những cô gái trong danh sách của cô, cháu biết. Cháu không đẹp cũng không giàu, cháu cũng không nhận được một sự giáo dục hoàn mỹ, và cháu cũng không còn gia đình, phải tự thân một mình. Nhưng không như những cô gái của cô, cháu không hư hỏng và cũng chưa bao giờ được nuông chiều. Cháu biết không cái gì có giá trị mà lại không cần phải làm việc chăm chỉ, cháu có lòng can đảm, biết suy nghĩ và có quyết tâm. Cô nghĩ cháu tham lam, và có lẽ đúng vậy, nhưng cháu không ích kỷ. Và cháu sẽ là một người vợ tốt của Nash.”

Lady Gosforth dừng việc đan len và cho Maddy một cái nhìn nghiêm khắc. “Một người vợ tốt là thế nào, khi nó nói là sẽ từ bỏ nghề nghiệp của mình như là một đại sứ và sẽ trở thành một điền chủ nhà quê.”

Maddy tái mặt. “Đó không phải sự thật.” Không thể được.

“Đúng vậy đấy,” Lady Gosforth nói. “Nó đã nói với tôi điều này mới đây thôi. Nó nói nó đang thích thú ở lĩnh vực nông nghiệp.”

“Nash ạ?” Marcus kêu lên trong ngờ vực. “Thích thú tới nông nghiệp? Vớ vẩn.”

“Chính xác, Marcus. Rõ như mũi trên mặt anh là Nash đang dự tính sẽ từ bỏ sự nghiệp mà nó đã vất vả gặt hái được nhiều thành tựu, đơn giản bởi vì nó bị buộc vào một cuộc hôn nhân không tương xứng, với một con bé hoàn toàn không phù hợp là vợ của một đại sứ hơn là người hầu của cô ta.” Bà quay sang Maddy và thêm vào, “Nó biết cô sẽ kéo nó xuống.”

Maddy nuốt khan, cổ họng cô khô khốc. “Cháu sẽ không kéo anh ấy xuống,” cô nói trong một giọng thấp, dữ dội. “Cháu sẽ không cho phép anh ấy từ bỏ công việc của mình và cháu cũng sẽ làm một người vợ tốt của anh. Cháu không mong cô sẽ tin tưởng lời của cháu; thời gian sẽ chứng minh cháu đúng.”

Cô bước vài bước về phía cửa, sau đó dừng lại. Cô muốn trút hết mọi thứ ra khỏi ngực mình trong khi tâm trạng đang hăng như thế này. Cô sợ mình sẽ không đủ can đảm sau đó. Hoặc là không còn cơ hội nữa. “Cháu sẽ kết hôn với Nash, và không gì cô nói hay làm sẽ thay đổi được ý định của cháu đâu. Và cháu sẽ làm cho cuộc hôn nhân này thành công. Nhưng hai người” – cái nhìn của cô hướng về cả Lady Gosforth và bá tước Alverleigh – “hai người vẫn còn một cơ hội.”

Lady Gosforth trao đổi một cái nhìn không rõ ràng. “Chúng tôi có một cơ hội á? Là gì vậy?”

Maddy đứng thẳng lưng. “Hai người có thể tiếp tục ngầm phá hoại cháu, thì thầm to nhỏ và đâm chọt sau lưng cháu, hoặc là hai người giúp cháu thành công trong hôn nhân với Nash, giúp cháu học những điều cháu cần phải học để giúp anh với sự nghiệp của mình. Và giúp cháu làm anh hạnh phúc.”

Cô nhìn Marcus, trông rất giống Nash, nhưng thiếu hẳn sự ấm áp, và cô của anh, người đang nheo đôi mắt sắc lẻm nhìn lại cô. “Như thế có được không ạ?” Maddy hoàn thành.

Một sự im lặng kéo dài. Lady Gosforth kiểm tra những chiếc nhẫn trên đôi tay thanh lịch gầy guộc, được cắt tỉa cẩn thận. Bá tước Alverleigh thì nhặt những bụi vải vô hình trên ống tay áo. Câu trả lời đã rõ.

Maddy cũng đã dự kiến trước sự thờ ơ này; nhưng một quả banh thất vọng vẫn phình ra trong dạ dày cô.

“Vậy thì,” cô nói với vẻ cương quyết, “Cháu sẽ tự mình xoay sở vậy.” Cô quay người để rời đi. Giọng Lady Gosforth dừng cô lại. “Tôi không bao giờ thầm thì.”

“Xin thứ lỗi cho cháu, Lady Gosforth, cô nói rất đúng. Giọng cô như súng tầm xa và tiếng nói của cô thì có đứng cách nửa hành lang cũng nghe thấy.” Maddy nghiêng đầu trong một giọng mỉa mai nhượng bộ.

“Cô gái!” Lady Gosforth thốt ra, làm Maddy đang ngẩng cao đầu kiêu hãnh bước ra cửa phải dừng lại.

Cô xoay người. “Vâng?”

“Cô có yêu cháu tôi không?”

“Chuyện đó,” Maddy nói, “không phải là chuyện của cô ạ.” Cuối cùng rồi cô cũng rời khỏi phòng.

***

“Cô ta đi rồi à?” Lady Gosforth hỏi Marcus.

Marcus nhìn ra ngoài hành lang và gật đầu.

Lady Gosforth ngồi trở lại trong cái ghế của bà và thở dài ầm ỉ. “Anh nghĩ sao?”

Marcus cho bà một cái nhìn bí ẩn. “Nash sẽ không cám ơn cô vì sự quan tâm này đâu, cô cũng biết vậy mà.”

“Xùy! Quan tâm á? Tôi không bao giờ can thiệp vào.” Lady Gosforth vân vê dải ruy băng trên cái kính cầm tay của bà. “Tôi thích con bé ấy! Con bé có khí chất mà anh sẽ không thấy ở miệng lưỡi mấy cô gái trẻ bây giờ.”

“Cô ta chắc chắn thế.” Marcus đồng ý.

“Và có giáo dục.”

“Giáo dục? Làm thế nào cô có thể phỏng đoán điều đó?”

“Chắc chắn đó là một sự có giáo dục. Có phải cô bé đối xử với anh hay với tôi như bất kỳ người nào khác? Có thấy một chút nịnh hót, hay một nỗ lực dù là nhỏ nhất để lấy lòng không? Không, cô bé còn ngắt lời cả tôi, đứng đó trong bộ đồ xấu tệ của mình, ném lại những lời buộc tội của tôi vào chính tôi, giao việc cho tôi, và thậm chí còn dám đứng trước mặt tôi mà gọi tôi là một bà khó chịu nữa chứ.”

“Một bà già khó chịu,” Marcus sửa lại, bẻ răng rắc các khớp ngón tay của mình với một sự hăng hái.

“Anh đã hoàn toàn lừa gạt tôi về cô nàng này.”

“Cháu á? Cháu chưa bao giờ nói-“

“Cô nàng sẽ làm thằng nhỏ “xấc bấc xang bang” cho xem, và chắc chắn sẽ là một người vợ tuyệt vời của nó. Cô bé yêu nó, chắc chắn thế.”

“Yêu? Sao cô biết?”

“Đồ ngốc!” Bà “trả đũa” anh cũng với một sự hăng hái. “Ai cũng biết trừ một cái đầu Renfrew chậm hiểu, rành rành ra đó rồi mà. Câu hỏi phải là, Nash có yêu cô nàng không?”

“Theo ý của cháu thì thằng nhỏ đã bị làm cho mụ người rồi,” Marcus nói. “Có lẽ là hậu quả của vụ tai nạn.”

Bà cô của anh phát ra một âm thanh dữ dội. “Tai nạn! Một đám cưới bất ngờ thì đúng hơn.” Bà bất ngờ bật ra một tiếng cười chua cay. “Thú vị thật! Tôi vui vì đã cho phép mình bị lôi tới cái chốn Wiltshire khỉ ho cò gáy này. Giờ thì thôi lãng phí thời gian của mình đi, cậu bé, giúp tôi đứng lên nào. Tôi đang có một đám cưới để tổ chức đây.” Rồi bà bật dậy mà không cần ai giúp đỡ.

“Nash đã sắp xếp xong cả rồi,” Marcus nói.

“Xùy!” Bà cô anh bác bỏ những khả năng của Nash với một cái phẩy tay khinh bỉ. “Sắp xếp? Nó sẽ cưới con bé trong vội vàng, trong cái bộ đồ quê mùa, trong một nhà thờ miền quê hẻo lánh ấy hả.”

“Nó đã sắp xếp để có một giám mục tham dự.”

Lady Gosforth khụt khịt. “Chỉ một thôi à? Thôi thì cũng được. Nhưng nó sẽ làm gì với quần áo con bé đây? Còn đồ cho mấy đứa trẻ nữa? Rồi còn sau đó thì sao?”

Marcus cho bà một cái nhìn trống rỗng.

“Chính xác! Con bé không có gia đình để hỗ trợ nó – và đừng có nhìn cô như thế, cô biết nó có có một bầy em, nhưng lạy trời, con nít thì làm được gì chứ? Cái con bé cần là một phụ nữ trưởng thành và có hiểu biết, và như thường lệ, chuyện đó lại rơi trúng vào tôi và phải làm điều cần làm thôi.”

Bà già kiêu ngạo, đáng ghét.

Maddy vẫn còn đang run lên với cơn giận… hoặc tác động của nó…hoặc thứ gì đó đại loại vậy. Lẽ ra cô nên đi tiếp, vờ như không nghe thấy. Có phải có câu rằng những kẻ nghe lén chẳng bao giờ nghe được điều gì tốt đúng không nhỉ?

Một phần trong cô vui vì đã cho bà già khó chịu đó biết cô đã nghĩ gì. Một cảm giác vô cùng thỏa mãn. Nhưng cô vẫn cảm thấy chút gì đó cắn rứt về chuyện này.

Cô ghét những trận cãi vã. Cái tính khí xấu xa của cô.

Và giờ thì cô đã trễ cho bài học nhảy waltz, Nash có lẽ đã bỏ đi cưỡi ngựa rồi cũng nên. Cô sẽ không trách anh nếu anh làm thế.

Tuy nhiên, cô sẽ trách anh vì cái ý nghĩ sẽ từ bỏ công việc của mình – nếu đó là sự thật, tất nhiên, nhưng cô cũng không hoàn toàn tin chuyện này lắm. Mặc dù Lady Gosforth có vẻ khá chắc chắn.

Sao anh có thể nghĩ tới một chuyện như vậy chứ? Anh yêu công việc của mình mà.

Cô tới phòng khiêu vũ vừa đúng lúc ai đó đang chơi khúc dạo đầu của điệu waltz trên piano. Maddy nhẹ mở cửa và âm thầm bước vào. Và sững người.

Tấm thảm được cuộn lại lấy chỗ cho sàn nhảy. Tibby, Mrs.Delaney, đang chơi đàn.

Hai đôi đang đứng trên sàn, đã sẵn sàng để bắt đầu. Jane và Susan là bạn nhảy. Jane cúi đầu còn Susan khẽ nhún gối – cả hai đứa đều rất dễ thương, Maddy nghĩ một cách tự hào. Cô đã dạy chúng, như Grand-mère đã dạy cô. Mấy đứa con gái đều bận những bộ đầm mới. Khuôn mặt chúng sáng lên với vẻ tập trung và phấn khích. Maddy mỉm cười mơ hồ. Các em gái bé nhỏ của cô, đang lớn lên trước mắt cô, đang chuẩn bị cho cuộc sống mới của chúng.

Và vâng, thực vậy, cô sẽ cưới Nash Renfrew. Để đảm bảo cho tương lai của các đứa em bé bỏng của mình, có cưới một con quái vật cô cũng chịu.

Nhưng Nash Renfrew không phải là một con quái vật. Cô đang nhìn anh, cao lớn và thanh lịch, là một người đàn ông đẹp trai như cô từng mơ ước. Anh cúi chào một cách duyên dáng trước bạn nhảy bé nhỏ của mình.

Lucy làm một cái nhún gối sâu, loạng choạng, nhưng đã bật dậy vẻ vẻ phấn khởi. Cô bé nắm chặt tay anh và cẩn thận trèo lên chân anh, mỗi bàn chân nhỏ xíu trên một chiếc giày lớn. Maddy nuốt xuống.

“Sẵn sàng chưa?” Nash hỏi cô bé.

Lucy gật đầu. Tibby đánh đoạn mở đầu và hai người nhảy, một người đàn ông cao lớn và một cô bé nhỏ xíu đang đứng trên chân anh, đôi tay bé nhỏ nắm chặt trong đôi tay anh.

Họ xoay tròn, đầu tiên rất từ từ, từ từ, sau đó thì nhanh hơn và nhanh hơn khi Lucy đã bắt được nhịp và cử động theo. Chẳng mấy chốc họ đã hòa vào điệu nhạc, sau đó xoay tròn vòng quanh căn phòng.

Mắt Maddy nhòe đi. Lucy trông rất tự hào, rất hào hứng. Một lần Nash nhấc bỏng cô bé lên xoay vòng, làm nó ré lên với niềm vui, sau đó anh đặt cô nhỏ trở lại đôi giày anh và họ lại tiếp tục như trước.

“Maddy, Maddy, nhìn em này, em đang khiêu vũ này!” Lucy nhìn thấy cô và rít lên hân hoan. “Em và Mr. Rider đang nhảy một điệu waltz nè!”

Maddy bật cười và vỗ tay, gật đầu, rưng rưng nước mắt.

Mặc dù cô đã yêu anh từ lâu, nhưng giờ nhìn thấy anh với các cô em bé nhỏ của mình, cô như rơi vào tình yêu với anh lần nữa.

Cô có yêu cháu tôi không? Tất nhiên là cô yêu anh ấy. Sao cô có thể không yêu cho được?

Nhạc kết thúc, và một lần nữa, Nash thực hiện một cái cúi chào lịch thiệp. Lucy, có một chút chóng mặt từ điệu nhảy và cũng đang vô cùng phấn khích, bắt đầu nhún gối, lắc lư, và rồi hạ mông luôn xuống sàn.

Cô bé ngước nhìn lên, thất vọng. Khóe môi cong lại, nhưng trước khi cô bé vỡ òa những giọt nước mắt xấu hổ, Nash đã khom người nhấc bỏng cô bé lên, và quay vòng vòng cô bé trên đầu anh cho đến khi nó hét lên vui vẻ.

Anh đặt nó vào ghế ngồi rồi nói, “Cám ơn cô vì điệu nhảy, Miss Lucy. Cả Miss Jane và Miss Susan nữa, các em đều đã rất giỏi, các em đã tỏ ra rất xứng đáng với thầy giáo của mình đấy, anh ta rõ ràng là rất có tài.” Chúng cười khúc khích, đúng như anh mong đợi.

“Còn bây giờ,” anh quay sang Maddy với một tia hy vọng trong mắt mình, “thì tới chị của các em.”

“Tôi xin lỗi, Mr. Renfrew,” Tibby xen vào, “nhưng chúng tôi phải kết thúc ở đây.” Cô đỏ mặt một chút. “Tôi cần cho con trai tôi ăn.”

“Vâng, tất nhiên,” Nash nói. “Cám ơn cô, Tibby, vì đã đánh đàn rất hay cho chúng tôi.” Các cô bé, niềm tự hào của Maddy, cũng đã bẽn lẽn với lời cảm ơn của chúng.

“Em xin lỗi. Lỗi của em vì đã tới trễ,” Maddy nói. “Các em gái, gần 4 giờ rồi, Mrs. Deane và Lizzie đang chờ các em trong phòng trẻ để thử lần cuối quần áo cho đám cưới đấy. Chị sẽ lên sau.”

Tibby và bọn trẻ rời đi và căn phòng đột ngột trở nên quá yên tĩnh, quá trống rỗng. Maddy cọ cọ tay một cách căng thẳng vào váy, hy vọng vẻ bối rối của cô không bị lộ rõ. Nhưng nếu điều cô anh nói là đúng và anh đang nghĩ tới chuyện từ chức công việc của mình, cô sẽ phải nói chuyện với anh về chuyện này.

“Anh có thể xoay sở mà không có nhạc.” Nash chìa tay ra với cô, đôi mắt màu xanh biển của anh đang mỉm cười. “Sẽ không vấn đề gì đâu, anh hứa đấy.”

Cô nuốt khan. Có lẽ cô sẽ học nhảy trước. Và sẽ nói sau. “Vâng.”

“Em đặt tay này ở đây.” Nash đặt tay cô lên vai anh. “Còn tay anh thì ở đây.” Phía trên đường cong của vòng eo. Các ngón tay anh chỉ cách ngực cô vài inch.

Cô giật người, cau mày. “Đàn ông và đàn bà không chạm vào nhau khi nhảy, ngoại trừ bàn tay của họ.”

“Đó là lý do tại sao điệu waltz đã gây ra tai tiếng khi nó lần đầu tiên xuất hiện ở các vũ hội. Nhưng giờ nó đã được chấp nhận rộng rãi, chỉ có những người lạc hậu mới từ chối nhảy nó thôi.”

Cô không phải là người lạc hậu. Cô khẽ gật đầu và di chuyển trở lại vào vị trí.

Nash nói, “Hãy bước theo nhịp 1-2-3, và tất cả những gì em cần làm là thư giãn và tin tưởng anh. Ở bước đầu tiên, anh sẽ chuyển động chân trái lên trước, và em bước theo sau với chân phải. Sau đó chỉ cần đi theo các bước của anh. Nào, đếm tới ba nhé: 1, 2, 3.”

Họ cùng bước và gần như ngay lập tức cô đã lái anh theo hướng cô muốn. Anh dừng lại. “Đàn ông được cho là người dẫn dắt,” anh nói với cô. “Phụ nữ chỉ bước theo sau.”

“Vậy thì anh dẫn,” cô nói.

Lần này thì cả hai người phối hợp khá hoàn hảo, nhưng chỉ sau khoảng nửa tá bước chân thì cô lại lái anh sang trái trong khi anh muốn đưa cô sang phải. Rắc rối ở chỗ cô có chuyện cần phải nói ra với anh nên cảm xúc trong cô cứ rối tung lên, cô không thể tập trung vào điệu nhảy.

“Đó là vấn đề của niềm tin,” anh thì thầm vào tai cô. “Bọn trẻ đã làm theo bản năng.”

“Chúng là trẻ con, chúng tin tưởng dễ dàng.”

“Vấn đề là ở chỗ, em đã tự điều khiển cuộc sống của mình quá lâu rồi nên em đã quen với việc “nắm quyền”. Nhưng cái này giống như một cuộc hôn nhân vậy. Anh sẽ dẫn đầu, còn em theo sau, và chúng ta sẽ bước cùng nhau như là một đội.”

Đúng lúc lắm. Cô bỏ tay anh ra và bước lùi lại. “Nhưng anh đã không nghĩ như vậy về hôn nhân, đúng không? Anh không mong đợi chúng ta bước cùng với nhau, anh nghĩ rằng em sẽ kéo anh xuống.” Giọng cô run run ở cuối câu.

“Cái gì?”

“Đó là điều cô anh đã nói.” Cô cắn môi mình để ngăn tiếng nấc.

“À, bà ấy sai rồi. Anh không hề nghĩ như vậy.” Nash cảm thấy bị xúc phạm. “Anh chưa bao giờ nói ra điều gì như thế. Thậm chí cả nghĩ cũng chưa,” anh thêm vào một cách giận dữ, khi nhìn thấy nét nghi ngờ trong mắt cô. Và bị tổn thương. Anh vươn tới để nắm tay cô nhưng cô giật lại.

Cô khoanh tay lại trong cái cách anh thấy đó là một sự phòng thủ và nói, “Vậy sao anh nói với cô ấy anh đang xem xét chuyện từ chức đại sứ và sẽ trở thành một điền chủ?”

“Bà cô Maude này thật là một bà già phiền phức!”

“Em cũng nghĩ thế, nhưng đó là sự thật phải không?” Cô chờ đợi.

Nash cố giữ bình tĩnh. “Anh đang xem xét chuyện đó,” anh nói một cách điềm tĩnh, “dù chưa có gì là quyết định cả.”

“Tại sao chứ?”

Anh tìm cách thuyết phục nhất để giải thích. “Anh chưa bao giờ có cơ hội để điều hành điền sản của mình trước đây. Nên nó làm anh thấy thích thú. Và anh cũng thấy mình thích cuộc sống thôn quê. Anh có thể nuôi ngựa, như Harry, và-“

“Ngụy biện!”

“Ngụy biện á?” Anh chưa từng bị ai, đặc biệt là phụ nữ phủ nhận lại lời mình. Trừ bà cô Maude.

“Hoàn toàn là lời ngụy biện,” cô nói một cách điềm tĩnh. “Anh sợ em sẽ là một thảm họa trong giới ngoại giao.”

“Anh không có!” anh phủ nhận một cách phẫn nộ. Anh không hề nghĩ bất cứ điều gì như thế. Cũng có phần nào đúng, có lẽ, nhưng không phải là một thảm họa.

“Có. Anh không nói chính xác như vậy, nhưng có lẽ từ ngữ của anh ẩn ý như vậy. Và em sẽ không như thế.” Cô ngẩng cằm mình lên trong một thách thức.

Trời ạ, trông cô thật là đáng yêu khi đang nổi xung thiên lên. Anh nhướng chân mày. “Em sẽ không?”

“Phải, em sẽ không. Hãy tin tưởng em một chút đi, Nash Renfrew. Em có thể không được lớn lên trong giới chính quyền, nhưng em sẽ học. Và sẽ xoay sở được. Cũng như phải tin tưởng vào bản thân anh nữa. Em có thể sẽ phạm phải vài sai lầm, nhưng điều đó sẽ không làm xấu đi những năm anh đã cống hiến một cách xuất sắc cho đất nước mình.”

Anh thấy mình choáng ngộp bởi niềm tin của cô vào anh. Và cả tự hào. Cũng như cảm thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ cô, dù chỉ là một chút.

“Đừng để ý tới lời của bà già khó chịu đó.”

“Bà ấy cũng không quá tệ khi anh-“

“Anh và em sẽ là một đội tuyệt vời. Và chúng ta sẽ rất hạnh phúc.”

Anh biết vậy. Anh đã rất hạnh phúc. Hạnh phúc một cách kinh khủng. Cô ấy đã không đình lại cuộc hôn nhân này. Anh cứ sợ cô ấy sẽ làm thế.

Maddy tiếp tục. “Em sẽ không trốn tránh ở Whitehorn chỉ đơn giản bởi vì em có thể thất bại. Cả đời em đã bị mắc kẹt ở miền quê rồi, em đã từng mơ không biết cuộc sống sẽ như thế nào nếu được đi đây đi đó, được phiêu lưu, và được y-” cô dừng lại. “Và giờ em có cơ hội để biến giấc mơ thành sự thật,” cô lái sang hướng khác.

Nash cố đoán cái từ cô đã bỏ lửng ấy là gì.

Cô mở miệng ra, rồi lại khép lại, hít một hơi sâu, và nói một cách lặng lẽ, “Anh là người đàn ông mơ ước của em, Nash Renfrew, và nếu đúng là anh muốn được sống phần đời còn lại của mình ở Whitehorn, vậy thì em cũng sẽ vui vẻ mà sống ở đó với anh.”

Anh mở miệng định nói, nhưng cô đưa tay lên để ngăn anh, và tiếp tục, “Nhưng em nghĩ anh muốn có một sự nghiệp ngoại giao rạng rỡ, và em sẽ rất vui được là một phần của nó. Không chỉ bởi vì anh, mà còn vì cho chính em, để được đi đây đó và được gặp gỡ mọi người và cũng như được phục vụ cho đất nước mình, với tư cách là vợ anh. Nếu anh có thể làm cho mình tin em, chúng ta có thể có một cuộc sống tuyệt vời bên nhau. Nhưng nếu em thất bại-“

“Em sẽ không,” anh nói và kéo cô vào cánh tay mình. “Anh chưa bao giờ dù chỉ là một phút nghĩ rằng em có thể thất bại. Anh đã chỉ tự hỏi liệu mình có đòi hỏi quá nhiều ở em hay không,” anh thừa nhận, “nhưng nếu em chắc chắn…”

“Em rất chắc chắn.” Cô choàng tay mình quanh anh, mắt cô lấp lánh niềm tin và…và một điều gì đó.

Một nắm tay siết chặt quanh trái tim Nash. Anh nuốt khan, không thể nghĩ ra một điều gì để nói trong khuôn mặt như một món quà này.

Vì vậy anh đã hôn cô. Một nụ hôn dài, thô ráp và đầy chiếm hữu.

Và sau đó họ đã nhảy. Lần này thì họ di chuyển như thể là một, khóa vào với nhau trong một cái ôm chuyển động chậm rãi, cơ thể họ chạm vào với nhau từ ngực tới đùi.

Một lát sau anh thầm thì, “Hình như chúng ta vẫn còn đứng xa nhau quá.”

“Em sẽ cố gắng ghi nhớ,” cô nói.

“Tốt.” Anh kéo cô sát vào.

“Mr. Benson gởi một tin nhắn nói rằng cô được gọi – cả hai chúng ta đều được gọi – trong phòng chờ phía trước khi nào cô thấy thuận tiện nhất, Miss,” Lizzie nói từ cửa khi Maddy thay đồ chuẩn bị ăn tối.

“Tôi á? Tại sao ông ta muốn gặp tôi?”

“Không biết, thử đi xem sao.” Benson, người quản gia, nghĩ Maddy cần người hầu đi với cô thì chắc là chuyện nghiêm trọng. Họ vội vã đi xuống cầu thang hướng về phía phòng chờ gần cửa trước. Một giọng trầm đục nam giới vọng ra từ bên trong.

Khi Maddy bước vào cô thấy Nash và Benson với một người đàn ông cao lớn, rắn chắc tầm 30, với mái tóc đen xoăn và làn da rám nắng. Người này mặc một áo khoác màu xanh với nút đồng lớn, quần ống chẽn màu đen vừa vặn và đôi giày đen bóng, ở anh ta toát ra mùi biển thô ráp. Maddy chưa bao giờ gặp anh ta trước đây.

Đằng sau cô, Lizzie thở hổn hển. Maddy quay người nhìn thấy Lizzie tái xanh và bước không vững. Rồi từ từ đầu gối Lizzie khụy xuống.

Nash và Benson vội nhảy về phía trước để chụp cô lại, nhưng người đàn ông cao lớn, xù xì có mùi biển đó còn nhanh hơn cả hai người họ. Anh ta chụp được Lizzie trước khi cô ngã xuống sàn và kéo cô vào vòng tay, ôm cô vào ngực mình. “Lizzie? Lizzie, em yêu, anh là Reuben đây.” Anh vuốt ve má cô, bàn tay anh to lớn, thô ráp vì công việc nặng nhọc.

“Dung dịch muối ngửi chống ngất đây thưa cô.” Benson đưa ra một lọ nhỏ. Maddy cầm lấy và chìa nó dưới mũi Lizzie. Cô hắt hơi, sụt sịt mũi, và mở mắt. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ôm cô rất chặt kia.

“Reuben?” Lizzie thì thầm.

“Ôi, Lizzie, em yêu, anh đã về với em đây,” anh ta nói dịu dàng. “Phải một quãng đường dài. Bác Bill của em bảo anh có thể tìm thấy em ở đây. Ông ấy nói em giờ đã trở thành một người hầu. Chán mấy con bò rồi hả, em yêu?”

“Bỏ tôi xuống,” Lizzie nói.

Reuben cẩn thẩn đặt cô xuống. “Em khỏe rồi chứ?”

“Đủ khỏe,” Lizzie nói và tát mạnh vào mặt anh ta. “Anh đã ở đâu từ đó tới nay hả?”

“Anh-” Reuben bắt đầu.

“Đừng, đừng nói với tôi, tôi không muốn biết. Có phải anh đã vui vẻ với con nhỏ nào đó, và giờ nó đã đá anh nên anh mới bò trở về phải không.”

“Không, anh-“

“Tốt, chỉ mình anh nghĩ vậy thôi, Reuben Brown! Tôi sẽ không chấp nhận anh trở lại nếu-” lời cô kết thúc đột ngột vì Reuben đã nhấc bổng chân cô lên và hôn cô. Lizzie vùng vẫy, đấm đá loạn cả lên.

Nash bước lên để can thiệp nhưng Maddy ngăn anh lại với một bàn tay trên cánh tay anh. Một lát sau phản ứng của Lizzie nhạt dần, và cô đang đáp trả lại những nụ hôn của người đàn ông to lớn kia, đôi tay cô quấn quanh cổ anh ta còn chân thì đang nâng lên – khá khiếm nhã – quàng quanh hông anh.

“Giờ thì, em yêu, em sẽ gây sốc cho mọi người ở đây đấy.” Reuben buông Lizzie ra để đứng trên chân cô. Lizzie liếc nhìn Maddy và cười bẽn lẽn. Sau đó cô nhớ ra bất bình của mình và tiếp tục cho ông chồng phiêu bạt giang hồ một cái nhìn trừng trừng đầy nghi ngờ. “Anh tốt hơn là hãy tự giải thích sao cho tôi hài lòng đấy, Reuben Brown, hoặc đó sẽ là những cái (hôn) cuối cùng anh có từ tôi!”

Reuben nháy mắt với Maddy, sau đó chỉnh lại cái mũ của Lizzie đã gần như rớt xuống, và hôn lên mũi cô, lờ đi cú đập tức tối mà cô giáng trả lại anh. “Không cần phải xúc động mạnh đến vậy,” anh ta nói với cô. “Chưa bao giờ có bất kỳ ai ngoài em, em yêu, và em nên biết điều đó.”

“Vậy anh đã ở đâu suốt từ đó đến nay?”

“Anh đã bị bắt ép đi lính,” Reuben nói một cách đơn giản. “Lúc đó anh đang tới thị trấn để mua con bò giống, và trước phiên chợ, anh có tham gia uống rượu với một số gã đang ăn mừng một đám cưới. Hẳn là cả đám đã say bí tỉ. Điều kế tiếp anh biết là đầu óc mình choáng váng và bị bắt trên một chiếc xe ngựa đến Bristol – một thành viên của Hải quân hoàng gia.”

“Bị bắt ép đi lính?”

Reuben gật đầu. “Anh đã trải qua những năm qua lênh đênh trên biển trong đội quân của vua George điên (*). Ấn Độ, Châu Mỹ, Tahiti – anh đã ở đó.”

(* Năm 1788, không lâu sau khi bị mất thuộc địa Mỹ, vua George III đã bị điên – ND)

“Sao anh không báo cho em biết?”

“Bằng cách nào? Không có một cái bưu điện nào ở những nơi đó cả. Bên cạnh đó, anh không biết viết và em cũng chẳng biết đọc.”

“Giờ em biết đọc rồi,” Lizzie nói với anh ta vẻ tự hào.

“Anh cũng vậy.” Reuben cười toe với một ánh lóe lên trên hàm răng trắng. “Một người cùng đi trên tàu đã dạy anh đọc và viết. Và giờ anh là một người đàn ông có giáo dục rồi nhé. Và-” anh lấy ra một túi da và lắc nó kêu rổn rẻng – “Anh vẫn còn tiền dùng để mua con bò giống đó và còn thêm một ít nữa.”

Hàm Lizzie rớt xuống. “Anh đã không xài nó sao?”

Anh nhe răng cười. “Chẳng có con bò giống nào trên biển cả.”

“Ôi, Reuben,” Lizzie thì thào.

Khuôn mặt Reuben mềm đi. “Anh đã nhớ em đến chết đi được, Lizzie.”

Nash thúc khuỷu tay vào Maddy và gật đầu. Một cách miễn cưỡng cô đồng ý. Cô đang cơn tò mò, nhưng Lizzie và người chồng mất tích đã lâu của cô đang cần được ở một mình. “Lizzie, hãy đưa Reuben đến chỗ nào đó mà hai người có thể được riêng tư nhé. Hãy cho anh ấy ăn chút gì đó và đừng quan tâm gì đến các kế hoạch của cô nữa nhé. Tôi sẽ không cần đến cô cho đến ngày mai.”

“Lizzie sẽ nhớ mà, thưa cô,” Reuben nói nhanh.

Lizzie thụi vào cánh tay anh ta. “Em biết tự nói, Reuben Brown. Mà em cũng vẫn chưa quyết định cho phép anh quay lại đâu đấy nhé.”

“Thật không?” Reuben nói với một nụ cười không chút lo lắng.

Lizzie cố gắng để tạo một cái nhìn nghiêm trang nhưng thất bại. “Cái gã to lớn vụng về này có thể ở lại đây với tôi đêm nay không, Miss Maddy?” cô hỏi, đỏ mặt.

“Được, tất nhiên rồi,” Maddy nói và ôm cô. “Tôi rất vui mừng cho cô, Lizzie.” Cô cho Reuben một cái nhìn rõ ràng, trực tiếp. “Lizzie là bạn của tôi, Mr. Brown, và cô ấy sẽ luôn có một chỗ với tôi nếu cô ấy cần.”

“Và vì vậy mà tôi rất cám ơn cô, thưa cô,” Reuben nói một cách rõ ràng. “Cô ấy sẽ không cần đến chỗ đó đâu, nhưng tôi rất vui vì cô ấy đã có một người bạn như cô trong khi tôi không có ở đây. Bác Bill của cô ấy đã nói cho tôi biết những gì cô đã làm cho Lizzie và tôi nợ cô vì điều đó.”

“Cám ơn cô rất nhiều, Miss Maddy. Tôi sẽ ở đây với cô cho đến đám cưới. Để anh chàng này có thời gian tìm chỗ nào ở đó cho chúng tôi.” Lizzie nhìn chồng vẻ rạng rỡ, rồi quay người, kéo Reuben về phía cầu thang.

Nash bật cười nhẹ và choàng cánh tay anh quanh eo Maddy. “Sao mình không bắt chước họ và biến mất trên cầu thang cho phần còn lại của ngày hôm nay nhỉ? Và cả đêm nữa,” anh thì thầm.

Cô thở dài. “Em ước gì mình có thể. Phép tắc lắm lúc lại gây cản trở như thế này đấy.”

Nash đến phòng cô vào đêm đó, như anh đã đến vào mỗi đêm khác, nhưng anh không đem đến cho cô một đồ uống nào, hay khen ngợi mái tóc cô, hay chuyện trò về ngày hôm đó, như anh hay làm.

Anh chỉ đơn giản là đi thẳng vào phòng, và không một từ, cuốn cô vào vòng tay anh và hôn cô một cách vô cùng say đắm, và khi anh hoàn thành cái hôn đó thì cô đã ở trên giường, giác quan quay cuồng, áo ngủ bị tốc lên tới cổ, còn đôi chân thì khóa lại ngây ngất quanh anh.

Cô không chắc là có phải anh đã có được nguồn cảm hứng từ cuộc hội ngộ lãng mạn của Lizzie và Reuben hay không, hay đó là kết quả của cuộc tranh luận giữa họ về chuyện anh định từ chức đại sứ. Là cái gì thì cô cũng không quan tâm.

Nhưng anh hơi nhấc mình lên khỏi cô, khum khuôn mặt cô giữa đôi tay anh, và nhìn cô chăm chú. “Anh có niềm tin vào em,” anh nói với cô. Đôi mắt xanh biển của anh lấp lánh trong ánh nến. “Còn hơn cả niềm tin.”

Và sau đó anh tiếp tục ân ái với cô với một sự kết hợp làm tan chảy xương của sự dịu dàng và xúc cảm mãnh liệt, và khi các ngọn nến đốt cháy hết trong chân đế, cô hoàn toàn tan chảy trong cánh tay anh, nước mắt lăn xuống má cô.

Tan chảy. Hoàn toàn tan chảy.

Anh đã không nói những lời cô khát khao để nghe, nhưng anh đã thể hiện mình với cô, còn hơn cả lời nói. Nash Renfrew đã cho cô bản thân mình, nhiều như anh có thể. Vậy là đủ.

Vậy là quá đủ.

Bình luận
Ads Footer