Hai cặp mắt, một xanh một lục, nhìn bà Kyra đăm đăm với vẻ hết sức bối rối, và bà Kyra phải tránh né bốn con mắt đang nhìn bà dò xét gay gắt.
Một lát sau, bà nhìn hai người rồi quay đi, đến dừng bên lò sưởi, đặt một bàn tay lên bệ lò sưởi, đưa mắt nhìn ánh lửa đang bập bùng trong lò.
Tâm trí bà quay cuồng lên, bà không hiểu tại sao bà lại điên khùng đem chuyện bí mật của mình ra nói cho hai người nghe. Bà cảm thấy tốt hơn hết là không nói gì với họ, hay bịa chuyện ra với họ, như thế tót hơn là xác nhận có nguyên nhân cản trở hai người như Rosie đã nói.
– Chuyện bí mật của bà chắc không có gì xấu xa đâu. – Rosie nói.
Bà Kyra giật mình, hoảng hồn, nhưng rồi bà cố gắng trấn tĩnh lại.
Một lát sau bà từ từ quay người nhìn Rosie ngồi trên trường kỷ. Hai người nhìn nhau một chốc, ánh mắt đăm đăm giao nhau, và cuối cùng bà Kyra lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ.
– Chuyện xấu.
– Bà vui lòng kể cho chúng tôi nghe Guy đã biết gì về chuyện bà đi, bà Kyra – Collie van lơn. – Chuyện bà kể ra sẽ không thay đổi tình cảm của chúng tôi đối với bà đâu. Rosie và tôi thích bà, lo lắng cho bà, và tôi biết bố tôi yêu bà.
Bà vẫn im lặng, đắn đo suy nghĩ, phân vân không biết làm gì, và quan trọng hơn là không biết nói gì với họ. Nói dối thôi. Phải thế thôi. Bà phải nói dối thôi; có lẽ không nên nói thật với họ.
Rosie ngồi chồm người tới trước, tựa hai khuấy tay lên đầu gối:
– Gia đình đều biết Guy là một kẻ phá rối, không ai thèm chú ý đến anh ta cả, hay chú ý đến những điều anh ta nói, chắc bà biết rồi.
– Tôi nghĩ ông Henri chắc sẽ chú ý đến chuyện đặc biệt này, bà Kyra đáp thật nhanh.
– Nhưng làm sao Guy biết được chuyện bí mật của bà đã chứ? – Collie lắc đầu. – Tôi muốn nói là làm sao anh ấy biết được?
– Anh ta là người có tham dự chuyện này bà Kyra nói, đoạn bà nín bặt. Bà thấy mình đã nói quá nhiều, bà tựa người vào lò sưởi bằng đá, cố giữ tay chân khỏi run lên.
– Nếu là tôi, tôi sẽ chặn Guy lại bằng cách nói cho ông Henri nghe hết. Tại sao bà không làm thế?
– Tôi không thể làm được? – Bà Kyra nói lớn lên, cặp mắt xám long lanh.
– Thế tại sao bà không nói cho chúng tôi nghe đi? Collie và tôi không phải đến đây để phán xét bà mà để nghe bà, để giúp bà nếu được. Bà phải tin vào chúng tôi. Tại sao bà không nói cho chúng tôi nghe chuyện bí mật của bà, bà Kyra, bà cứ thử nói cho chúng tôi nghe đi, rồi chúng ta sẽ cùng nhau quyết định bà nên làm gì. Ba người vẫn hơn một mà.
– Ồ đúng đấy, ý kiến thật hay – Collie biểu đồng tình, cô nói tiếp: – Guy không được bố thương mến đâu, anh ta không được bố thương từ lâu rồi, mà chắc bà biết rồi chứ. Bố tôi không nghe ý kiến của anh ấy đâu. Từ nhiều năm nay, anh ta đã làm mất lòng tin của bố rồi.
Bà Kyra đứng bên lò sưởi, không nói gì, ngẫm nghĩ những lời hai người nói.
– Đấy, tôi biết bà không giết ai đâu, cho nên sao gọi là xấu được? – Rosie lên tiếng. – Nào, bà Kyra, nói cho chúng tôi biết đi, có lẽ chúng tôi sẽ giúp bà được. Có thể chúng tôi sẽ tìm ra cho bà một giải pháp để giải quyết vấn đề khó khăn của bà.
Bà Kyra nhìn Rosie rồi nhìn qua Collie, rồi không thể nín được, bà nói:
– Có thể chuyện này làm cho cô đau lòng đấy Rosie à. Cô sẽ thấy… – bỗng nhiên bà dừng lại một cách đột ngột.
Rosie kinh ngạc nhìn bà.
– Bà nói thế là sao?
Mình hỏng bét cả rồi, bà Kyra nghĩ. Đáng ra mình không nên nói chuyện này kia. Nhưng đã lỡ rồi, phải tiếp tục thôi, không dừng lại được nữa. Mà có lẽ nói hết càng hay cũng nên. Có lẽ nên nói toạc ra hết cho mọi người biết thôi.
Bà bèn chậm rãi, kể rất tỉ mỉ cho hai người nghe?
– Khi tôi đến sống ở Loire vào năm 1986, người đầu tiên tôi gặp là người cô của cô, Collie à, chị Sophie Roland, chị ấy thường dẫn tôi đi khắp nơi, và tháng 9 năm đó, khoảng 4 tháng sau khi tôi gặp chị ấy, chị giới thiệu tôi với Guy. Chúng tôi đều tới dự một buổi tiệc tối ở Mont Carlo.
Kyra cảm thấy miệng khô vì lo sợ, và bà nuốt nước bọt, đằng hắng giọng, nhìn thẳng vào Rosie:
– Tối đó anh ta nói với tôi rằng cô và anh ta sống ly thân. Thực ra thì anh ta nói cô tự ý ly thân, cô bỏ anh ta và trở về Mỹ…
– Tôi bận làm phim ở Canada, Rosie cắt ngang.
– Về sau tôi mới biết. – Bà Kyra bỗng có vẻ rất bối rối, rồi bà nói nhanh: – Thú thật tôi muốn nói chuyện này, tôi hy vọng chuyện tôi sắp nói sẽ không làm cô đau lòng, Rosie à.
– Không đâu bà Kyra, bà không làm tôi đau lòng đâu, vào tháng 9 năm 1986 Guy và tôi ly thân thực đấy. Chuyện này đúng đấy.
Bà Kyra gật đầu:
– Tiếp theo, đêm ấy Guy hỏi số điện thoại của tôi, và tôi đưa cho anh ta. Một tuần sau, khi cả hai chúng tôi từ miền Nam nước Pháp trở về, anh ta điện thoại cho tôi. Chúng tôi bắt đầu gặp nhau. Chuyện bắt đầu xem ra vô hại, ít ra là về phần tôi. Tôi đã ly thân với Jacques chuẩn bị ly dị, và tôi ở một mình. Tôi sung sướng khi kết bạn mới với Sophie và Guy. Ngoài ra, Guy đã chứng tỏ cho tôi thấy anh sống tự do, như anh ta đang sống. Dĩ nhiên là tôi tin anh ta. Tại sao tôi không tin chứ? Nhưng chuyện chúng tôi gian díu nhau vào mấy tháng sau đó là chuyện không tránh được.
– Anh ta không hề đem bà đến Montfleurie, Collie nói nhỏ. Dĩ nhiên là anh ta không dám làm thế.
Bà Kyra gật đầu.
– Bây giờ tôi mới hiểu, mới biết tại sao mọi người thương yêu Rosie. Nhung lúc ấy tôi thấy chuyện rất kỳ lạ vì anh ta nói mình là người sống tự do vì vợ đã bỏ đi. Khi tôi nói đến chuyện này, anh ta giải thích rằng bố anh ta là người rất thủ cựu, anh ta không thể đem tôi đến lâu đài, cho đến lúc nào anh ta thu xếp xong chuyện rắc rối hôn nhân hẵng hay.
Rosie và Collie nhìn nhau, ra vẻ đã hiểu chuyện, nhưng vẫn không ai nói lời nào.
Bà Kyra nhìn hai người, đoạn quay mắt đi, nhìn xuống nền nhà. Sau một hồi, bà nuốt nước bọt, nói:
– Chúng tôi ngủ với nhau và thế là chuyện rắc rối ra…
– Bà đã ngủ với anh ta, Rosie nói bằng giọng bình tĩnh. – Do đó bà cảm thấy khó nói, phải không, bà Kyra? Bà đã gian díu với anh ta.
Kyra cắn môi.
– Đúng. Nhưng chỉ ngắn ngủi thôi, chúng tôi chỉ ngủ với nhau hai lần thôi.
Rosie nhíu mày có vẻ kinh ngạc. Nàng hỏi:
– Có phải đây là chuyện bí mật vĩ đại không?
– Phải.
Collie cất tiếng cười.
– Tôi nghĩ đây không phải là chuyện gì ghê gớm lắm. Tôi tin bố tôi chắc sẽ không nao núng vì chuyện này đâu.
– Đúng, ông ấy chắc sẽ không nao núng đâu, Kyra đáp.
– Tốt, tôi cũng không nao núng, mà tôi là vợ Guy đấy. Giá mà tôi lấy anh ta vì tên tuổi. – Rosie nói toạc ra, nhìn Kyra, cười khích lệ. – Cuộc gian díu kéo dài bao lâu? – Nàng hỏi, mặc dù nàng không quan tâm đến câu trả lời.
– Không lâu, khoảng ba tháng thôi. Chẳng bao lâu sau, Guy hết quan tâm đến tôi, vì chúng tôi đã… làm tình rồi. Anh ta bỏ đi sang Ấn Độ, như hai cô đã biết.
– Và anh ta chỉ về lại một lần lâu một tuần trong suốt thời gian ra đi hai năm – Collie nói. – Trong thời gian này, bà đã gặp bố tôi.
– Đúng. Collie, cô nhớ là mối liên hệ giữa hai chúng tôi là mối liên hệ bạn bè rất cao quí. Chúng tôi chia sẻ tình cảm cho nhau, gắn bó với nhau rất tốt đẹp, và tình bạn tăng lên, thay đổi, rất quan trọng cho cả hai chúng tôi, rồi bỗng chúng tôi nhận ra chúng tôi đã yêu nhau. Tôi nghĩ đáng ra tôi nên nói cho ông nghe về chuyện Guy ngay từ đầu, nhưng tôi không nói, và thú thật là tôi không đủ can đảm nói gì hết. Nhất là khi chúng tôi đã ăn nằm với nhau. Tôi sợ mất ông.
– Bà phải nói ngay cho ông biết. Nội trong ngày hôm nay. Tôi cam đoan bà không mất ông đâu, bà Kyra – Collie bảo đảm với bà. – Tôi hiểu bố tôi, bố tôi thông minh, có lòng trắc ẩn và thông cảm. Nói tóm lại là khi bà gặp Guy, bà không biết bố.
– Tôi không biết phải làm gì… tôi sợ… – Bà Kyra nhìn Collie, lắc đầu, vẻ thất vọng chán nản.
Rosie trầm ngâm nói nhỏ:
– Bà chắc sợ Guy sẽ nói cho bố anh ta biết về chuyện gian díu trước đây của bà với anh ta khi bà lấy Henri, nhưng anh ta không nói đâu.
– Ồ, chị Rosie này, tôi cam đoan anh ta sẽ nói!
Collie vội vàng đáp. – Tôi biết anh trai tôi mà. Anh ta thích gây rối lắm, cho nên đừng cho anh ta cơ hội tốt.
– Collie nói đúng, Rosie à – Kyra nói với nàng. – Cô thấy rồi đấy, mặc dù Guy bỏ rơi tôi, nhưng khi anh ta ở ấn Độ trở về, biết được chuyện của ông Henri, anh lại đeo đuổi tôi. Anh ta là thế đấy, vì cô là vợ của anh ta chắc cô biết rõ tính của anh ta. Guy luôn luôn muốn những cái anh ta không có, và luôn luôn đứng núi này trông núi nọ. Có lẽ vì thế mà anh ta đã thành kẻ giải phóng phụ nữ một cách kiên cường. Anh ta rất dễ chán, cho nên phải thay đổi luôn.
Rosie gật đầu biểu đồng tình:
– Ồ, chuyện ấy thì bây giờ tôi biết rõ quá rồi. Tôi thấy khi mới lấy nhau, chuyện ấy đã xảy ra rồi. Chỉ trong vòng một năm, anh ta đã chán tôi, đã muốn ngủ với người khác rồi. Tôi cần tiếp tục sự nghiệp của tôi chứ, vì tôi yêu nghề, mà còn vì cần có tiền nữa. Nhưng chính việc tôi đi xa là nguyên do để anh ta lấy cớ để đi với người khác.
– Tôi cũng thấy thế. – Bà Kyra lắc đầu. – Guy là người thật kỳ lạ, khó hiểu. Nhưng tôi biết chắc anh ta là kẻ thả mồi bắt bóng, cho nên anh ta không bao giờ hạnh phúc với một người đàn bà nào hết.
– Đúng, Collie quả quyết đáp. – Chúng ta cứ tiến hành công việc của chúng ta. Chúng ta đều nhất trí Guy sẽ nói với bố chuyện này để quấy phá – bản chất của anh ta là thế. Cho nên, bà Kyra này, chúng ta phải tìm cách trị anh ta.
– Cô nói thế là sao?
– Bà phải đến tìm gặp bố và nói cho ông biết chuyện này. Bà mất cái gì nào? Bà đã bỏ bố tôi vì chuyện bí mật của bà rồi.
– Thì đúng thế.
– Vậy thì ta hãy đi? – Collie đứng lên.
– Nào, bà Kyra, lấy áo khoác đi! – Rosie lên tiếng.
– Bây giờ sao? Các cô muốn tôi nói với ông ấy bây giờ à?
– Đúng, ta hãy làm cho xong chuyện này. Rosie và tôi sẽ đi cùng bà để hỗ trợ tinh thần cho bà, Collie nói.
– Tôi không muốn đụng đầu với Guy, Kyra càu nhàu.
– Anh ấy không có ở Montfleurie đâu. Tuần trước đã xảy ra một trận đấu khẩu, và anh ấy đi Paris rồi. – Collie nói.
Rosie cũng đứng lên.
– Chúng tôi lái xe đưa bà đến Montfleurie rồi đưa bà trở về. Chúng ta phải làm ngay kẻo bà thay đổi ý kiến hay là mất tinh thần.
Hai người giục bà ra khỏi phòng khách, mặc dù bà chống đối, nhưng chỉ chống lấy lệ.
° ° °
Ba người đàn bà gặp ngay ông Henri de Montfleurie ở đại sảnh tòa lâu đài. Ông ta kinh ngạc khi thấy bà Kyra vì ông cứ tưởng bà còn ở Strasbourg, nhưng nét kinh ngạc trên mặt ông liền tan biến ngay và thay vào đấy là hân hoan sung sướng.
– Kìa Kyra, em yêu. – ông niềm nở nói, rồi bước đến chào bà, nắm hai bàn tay bà, hôn lên cả hai má.
– Xin chào anh Henri, bà đáp.
Collie bước tới dõng dạc tuyên bố, lời lẽ nghe chắc nịch:
– Bà Kyra muốn đến nói chuyện với bố đấy. Bà muốn giải thích lý do tại sao bà đi Strasbourg. Bọn con để hai người nói chuyện với nhau, rồi có lẽ chút nữa tất cả chúng ta sẽ uống mừng. – Cô quay qua nhìn bà Kyra: – Và có lẽ bà ở lại ăn cơm luôn.
Không đợi để cho bà Kyra trả lời, Rosie nắm cánh tay Collie.
– Tôi cần bàn thực đơn ngày lễ với cô. Ta đi thôi.
– Vâng, ta làm ngay thôi – Collie đáp, và hai người bỏ đi.
° ° °
Ông Henry dẫn bà Kyra đi qua tiền sảnh vào phòng làm việc của mình ở phía sau tòa lâu đài. Dẫn bà đến lò sưởi, ông chỉ ghế mời bà ngồi. Ông lên tiếng:
– Em ngồi đi. Trông em lạnh thấu xương và quá mệt mỏi.
Không nói một lời, bà ngồi xuống ghế, vẻ khoan khoái. Ông bao giờ cũng tử tế, là người tốt nhất trong đời bà. Ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà, tựa người ra lưng ghế, chéo hai chân với nhau, bà vẫn nhìn chăm chăm vào mặt ông.
– Nào, em yêu, có chuyện gì thế? Collie và Rosie trông như đang âm mưu việc gì đấy, không khí có vẻ khẩn trương quá.
Bà Kyra thấy chỉ còn một cách làm hòa dịu tình hình là nói nhanh cho ông biết hết chuyện, nếu không bà sẽ mất hết tinh thần. Và thế là bà nói hết cho ông nghe câu chuyện bà đã nói cho Collie và Rosie nghe, không bỏ sót một lời, không thiếu một chi tiết, mặc dù có những điều rất khó ăn khó nói.
– Đấy, anh thấy, vì thế mà em phải bỏ đi đến Strasbourg, lấy cớ thăm Anastasia bị bệnh, vì em biết nếu em lấy anh, Guy sẽ nói hết cho anh biết chuyện em và cậu ấy đã gian díu nhau, nhằm mục đích làm anh đau khổ. Mà em thì không chịu được việc này. Em cũng không chịu nổi khi nghĩ anh sẽ khinh bỉ em.
Ông Henri nhìn bà, ông cười rồi dịu dàng nói:
– Nhưng anh đã biết hết rồi. Anh thường biết hết chuyện của em, Kyra yêu mến à. Guy đã nói cho anh biết cách đây bốn năm khi hắn từ ấn Độ về đây mấy hôm, khi hắn biết hai ta yêu nhau thắm thiết. Ngay trước khi hắn lên đường sang lại bên ấy thêm một lần nữa, hắn đã nói đủ thứ cho anh nghe, đầy đủ chi tiết. Hắn không kiềm chế được mình, hắn phải nói thôi.
Bà Kyra hết sức kinh ngạc. Bà lắp bắp nói:
– Nhưng… nhưng… anh đã không nói gì với em hết.
– Nói để làm gì? – ông Henri hỏi, nghiêng người tới trước nắm hai bàn tay bà. – Hắn nói hắn và em đã gian díu nhau và anh thấy anh cóc cần, chẳng thành vấn đề. Vấn đề là em mà thôi. Chúng ta thôi. Người đàn ông chỉ cần biết người đàn bà yêu mình thôi, Kyra à, và anh biết chắc là em yêu anh. Anh chỉ cần có thế, anh chỉ muốn thế thôi.
– Em không ngờ Guy… hắn quá… ti tiện… – bà dừng lại nửa chừng.
– Hắn không chịu được cảnh hạnh phúc của người khác. – Ông Henri nói. – Hắn đã trở thành kẻ phá đám. Anh không hiểu tại sao anh lại nói trở thành. Hắn luôn luôn là thế. Ghen tị, ganh ghét, tức giận, gay gắt, mặc dù hắn không có lý do gì để như thế hết. Tuần qua anh đã nghĩ nhiều về hắn, nhìn lại quá khứ anh thấy hắn luôn luôn là hạng ngươi đê tiện. – Ông Henri thở dài, lắc đầu, buồn bã. Con giống cháu giống mà nó không có tư cách, không có bản lĩnh. Hắn luôn luôn ghen tị với Collie, và hắn ghen luôn tình yêu giữa anh và mẹ nó. Cho nên anh nghĩ hắn luôn luôn nuôi lòng thù nghịch trong người, thù nghịch trong anh.
– Em tin anh nói đúng, Henri à. Bà dừng lại một lát rồi bình tĩnh nói: – Em xin lỗi dã làm anh đau khổ. Xin anh tha thứ cho em.
– Không có gì phải tha thứ. Anh không bao giờ nghĩ xấu về em hết.
Bà Kyra nhìn ông Henri một hồi thật lâu mới nói tiếp:
– Anh nói thế chứ em nghĩ đáng ra em phải nói cho anh biết chuyện em đã gặp Guy và trở thành bạn bè ra sao. Em thật có lỗi, chính em đã đặt anh vào vị trí không hay. Không nói cho anh biết chuyện em gian díu với con trai anh là một hành vi thiếu trung thực… một lỗi lầm đáng trách.
Ông Henry de Montfleurie không đáp lại mà chỉ ngồi nhìn bà Kyra Arnaud, nhìn kỹ mặt bà. ông thấy tình yêu của bà dành cho ông ánh lên trong cặp mắt của bà, ông nghĩ đến nỗi đau khổ ông đã chịu đựng trong mấy tuần qua vì bà đã bỏ ông mà đi và ông biết chính bà cũng đau khổ. Bây giờ đã đến lúc chặn đau khổ lại. Ông yêu bà. Ông muốn bà sống với ông cho hết quãng đời còn lại của ông. Ông bèn đứng lên, đến bên bà.
Cúi người trên ghế ngồi, ông hôn lên mặt bà, bà ngước mắt nhìn ông với vẻ chờ mong khao khát.
– Em muốn lấy anh không, Kyra? Em muốn làm vợ anh không?
– Muốn, anh Henry à, em muốn.
Ông nở miệng cười, hôn bà lần nữa và kéo bà đứng dậy. Ông nói:
– Ta đi tìm hai cô nàng tuyệt diệu kia đã xía vào chuyện kẻ khác, và nói cho họ nghe tin vui này.
° ° °
Rosie và Collie ngồi trong phòng khách nhỏ, khi ông Henri và bà Kyra bước vào, hai người ngước mắt nhìn với vẻ trông ngóng. Khi thấy hai ông bà tươi cười, họ biết ngay mọi việc thế là ổn thỏa.
– Ổn cả rồi! – Rosie reo lên – nhìn mặt hai ông bà, tôi biết mọi việc đã ổn thỏa rồi.
– Bố với bà sắp làm đám cưới rồi? – Collie thốt nên lời, vui sướng nhìn hai người.
– Đúng, bố và bà ấy sẽ cưới nhau, thật cám ơn Chúa! – ông Henri đáp, cười lớn, vẻ căng thẳng trên mặt ông suốt mấy tuần qua bỗng tan biến.
Bà Kyra nhìn Collie rồi nhìn Rosie:
– Ông biết rồi. Guy đã nói cho Henri biết chuyện ấy cách đây bốn năm rồi.
Rosie và Colhe kinh ngạc nhìn bà, sửng sốt khi nghe bà nói thế, Collie nổi giận nói:
– Thế là tất cả chuyện lo lắng lâu nay hóa ra vô bổ.
– Suỵt con yêu. – ông Henri dịu dàng đáp. – Đừng buồn vì Guy. Hắn không đáng cho ta phải buồn phiền. Bố còn chuyện này muốn nói cho hai con biết.
Bé Alexandre là con trai của bố. Khi Kyra và bố kết hôn với nhau, bố sẽ nhận nó là con hợp pháp, cho nó danh hiệu, cho nó các quyền lợi chính đáng.
Collie bước đến ôm chặt bố.
Ông Henry ôm hôn lại con rồi ông thì thào nói trên tóc con gái:
– Con gái thân yêu của bố, con luôn luôn nghĩ đến bố, luôn luôn lo cho hạnh phúc của bố.
Collie nhìn ông, cười.
– Bố à, chị Rosie và con đều biết chuyện Alexandre là con trai của bố. Không nói ai cũng thấy thằng bé giống như đúc. Nó mang giòng máu De Montfleurie trong người.