Lạc Thiểu Trạch vươn tay bắt được cánh tay Tề Nguyên Kiệt, dùng sức vung lên, Tề Nguyên Kiệt liền lảo đảo ngã sang một bên.
Đang định phản kháng, Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch xông tới, một người đè Tề Nguyên Kiệt lại, vững vàng chế ngự.
Quầy rượu của quán bar một mảnh hỗn loạn.
Đứng ở một bên Lạc Mật Mật bỗng nhiên mất đi trọng tâm, mềm nhũn ngã xuống, vừa đúng rơi vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch.
“Con nhỏ ngốc này, thật là to gan, dám một mình đến đây uống rượu!” Lạc Thiểu Trạch nhìn Lạc Mật Mật ngủ say trong ngực, đau lòng oán trách .
Tề Nguyên Kiệt, Lạc Thiểu Trạch là đối thủ cạnh tranh, hắn quản lý tập đoàn Lập Khang ở nơi này vô cùng có danh tiếng, nhưng mà kể từ khi công ty Phong Hành xuất hiện, rất nhiều hợp đồng bị cướp đi, điều này làm cho Tề Nguyên Kiệt cực kỳ khó chịu.
Lần này, lại chạm mặt nhau trong quán bar, Tề Nguyên Kiệt sao có thể bỏ qua cơ hội như thế, vì vậy dùng sức vùng vẫy thoát ra, rất bất mãn nhìn Lạc Thiểu Trạch, giọng cười lạnh lẽo như ám tiễn thẳng tắp bắn tới hướng Lạc Thiểu Trạch.
“Lạc công tử, kể từ lúc nào có thời gian đến quán bar 55 này rồi, hơn nữa còn giành phụ nữ với tôi, thật không biết anh là cố ý gây sự hay là rảnh rỗi không có việc gì làm tới đây ức hiếp người khác!”
Nhìn Tề Nguyên Kiệt bằng ánh mắt lạnh lùng, Lạc Thiểu Trạch không nói gì, ôm Lạc Mật Mật định đi ra ngoài.
Tề Nguyên Kiệt cảm giác bị người ta làm nhục, cơ mặt không ngừng co quắp, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Loại thời điểm này, ai có khí thế áp đảo đối phương thì người đó thắng.
Ba bước cũng thành hai bước, Tề Nguyên Kiệt đuổi theo Lạc Thiểu Trạch, đưa tay chặn lại đường đi. Lúc này, một đám người mặc đồng phục màu đen, đeo kính đen vọt ra, đều đứng ở phía sau lưng Tề Nguyên Kiệt, dáng vẻ như hung thần ác sát có thể đem đứa bé dọa khóc.
Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch cảm thấy tình hình không ổn, lập tức đi tới bên cạnh bảo vệ Lạc Thiểu Trạch, đưa ra quả đấm chuẩn bị tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể ra chiến trường.
Một cuộc chiến tranh sắp bắt đầu.
Lạc Thiểu Trạch hơi cúi đầu, vào lúc này không khí dường như dừng lại. Từ lâu đã nghe nói Lạc Thiểu Trạch không chỉ là một thương nhân tài giỏi, hơn nữa lại quá mức quen thuộc giữa hai nhà hắc bạch, rất nhiều người gần như nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Khí thế cường đại lúc này làm cho sau lưng Tề Nguyên Kiệt toát ra mồ hôi lạnh, vì muốn giữ sỉ diện, liền vội vàng cất giọng có chút kinh sợ.
“Lạc Thiểu Trạch, tôi mặc kệ anh có bao nhiêu năng lực, hôm nay anh tới địa bàn của tôi sẽ phải theo quy củ của tôi, dám cùng tôi giành phụ nữ, anh không có cửa đâu, anh tốt nhất nên nghĩ kỹ một chút!”
Mạc Triết Hiên thật sự là không nhìn nổi nữa, “Anh có biết mình đang nói gì không? Còn chưa đủ náo loạn sao!”
“Đúng rồi! Anh biết cô bé này là ai không? Cô ấy là em gái của lão đại chúng tôi, ai là phụ nữ của anh!” Tô Trạch ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng hô ứng.
Nghe xong tin tức này, trong lòng Tề Nguyên Kiệt không khỏi hồi hộp một chút, hắn liếc nhìn xung quanh, hình như đang suy tư cái gì.
Chậm rãi nâng mắt lên, Lạc Thiểu Trạch vẻ mặt không hài lòng, “Tránh ra”
Nói xong, Lạc Thiểu Trạch ôm lấy Lạc Mật Mật dùng sức xô đẩy một chút, đi ra ngoài.
Nhóm người áo đen thấy thế định đuổi theo, Tề Nguyên Kiệt đưa tay ngăn lại, mắt nhìn chằm chằm nơi Lạc Thiểu Trạch vừa rời đi, vẻ mặt phức tạp. “Đừng đuổi theo, lui ra! Về sau sợ rằng còn có nhiều cơ hội, kịch hay vẫn còn ở phía sau!”
Ra khỏi quán bar, Lạc Thiểu Trạch một phen đem Lạc Mật Mật ném vào chỗ ngồi phía sau xe, theo sát chui vào trong.
Xe hơi chạy vững vàng trên đường quốc lộ rộng lớn, Lạc Mât Mật ngồi ở phía sau xe ngủ vô cùng ngon lành. Nhưng mà ba người khác ở trên xe không hề dễ chịu như vậy.