NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Twilight Series Tập 4: Hừng Đông

Chương 6: Nồng nàn

Tác giả: Stephenie Meyer
Chọn tập
Ads Top

Những trò tiêu khiển của tôi trở thành ưu tiên số 1 trên đảo Esme. Chúng tôi lặn với ống thở (à, chính xác thì chỉ có tôi cần ống thở, còn anh thì phô trương cái khả năng không cần đến oxy vô hạn định). Chúng tôi thám hiểm những khu rừng nhỏ nằm quanh đỉnh núi đá. Chúng tôi thăm những con vẹt sống trên mái vòm phía cực nam hòn đảo. Chúng tôi ngắm hoàng hôn từ vịnh đá bờ tây. Chúng tôi bơi cùng những con rùa, chơi đùa trong làn nước ấm, nông ở đó. Đúng hơn là chỉ có tôi chơi với lũ rùa, còn khi Edward nhảy vào thì chúng biến mất như thể có 1 con cá mập đâu đây vậy.

Tôi biết rằng sẽ như vậy mà. Anh ấy sẽ ráng làm tôi bận rộn, xao lãng, để tôi không thể quấy rầy anh về những thứ đại loại như sex. Cứ mỗi lúc tôi cố nói với anh rằng 1 cái DVD trong đống đĩa phía dưới cái TV plasma màn hình bự sẽ khiến chuyện đó dễ dàng hơn, anh sẽ dỗ dành tôi ra khỏi nhà với những từ ngữ đầy mê hoặc như những rặng san hô, những cái hang chìm trong lòng biển, hay những chú rùa biển. Chúng tôi đi, đi mãi, đi suốt ngày, vì vậy tôi cảm thấy hoàn toàn đói và mệt lử vào lúc hoàng hôn.

Tôi luôn gục xuống bàn ăn sau mỗi bữa tối; chỉ khi tôi thực sự ngủ trên bàn, lúc đó anh ấy mới bế tôi vào giường. Một phần nữa là Edward luôn làm đồ ăn quá nhiều cho 1 người, nhưng tôi cũng quá sức đói sau cả ngày dài bơi lội hay leo núi, nên tôi ăn hết cả. Và rồi, no căng và mệt lả, tôi khó có thể mở mắt được nữa. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là toàn bộ kế hoạch.

Mệt lử khiến tôi khó khăn hơn trong nỗ lực thuyết phục anh. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi thử lý giải, bào chữa, rồi hờn dỗi, chẳng ích gì. Tôi thường trong trạng thái mơ màng ngủ trước khi tôi có thể đẩy mọi thứ đi xa hơn. Và rồi những giấc mơ của tôi thì lại quá thực – gần như là ác mộng vậy, khiến mọi thứ sống động hơn; tôi đoán vậy, bằng những màu sắc rực sáng trên đảo – tôi thức dậy mệt mỏi, bất kể tôi đã ngủ bao lâu rồi.

Sau khi đến đảo khoảng 1 tuần hoặc hơn, tôi quyết định thử thoả hiệp. Trước đây chúng tôi cũng đã từng thỏa hiệp mấy lần rồi mà.

Bây giờ tôi đang ngủ trong căn phòng màu xanh. Ngày mai người dọn phòng mới đến, và vì vậy, căn phòng trắng vẫn đầy bông gối dưới sàn. Căn phòng màu xanh này nhỏ hơn, cái giường cũng cân đối hơn. Tường màu đậm, được đóng panen bằng gỗ tếch, và những thứ lụa sang trọng trong phòng thì tương thích với màu tường.

Tôi phải chọn ra vài thứ trong bộ sưu tập đồ ngủ của Alice để mặc mỗi đêm – điều quan trọng là không thể so sánh chúng một cách lộ liễu với những bộ bikini thiếu vải mà cô ấy sửa soạn cho tôi được. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có nhìn thấy trước được cái viễn cảnh mà vì sao tôi cần những thứ quần áo như vậy; và tôi nhún vai, xấu hổ bởi ý nghĩ đó.

Tôi bắt đầu từ từ, với 1 cái váy ngủ màu ngà đầy vẻ ngây thơ, tôi sợ rằng sẽ làm lộ ra làn da mà có thể là điều cản trở nỗ lực của mình; tôi sẵn sàng thử mọi thứ. Edward chẳng để ý gì cả, như thể tôi đang mặc cái đồ ngủ bình thường ở nhà vẫn mặc vậy.

Những vết bầm giờ khá lên nhiều rồi, vài chỗ chuyển qua màu vàng và vài chỗ biến mất tiêu. Vì vậy tối nay tôi nhặt ra 1 trong những thứ quần áo ‘nhạy cảm’ nhất khi tôi đã sẵn sàng trong phòng tắm. Nó màu đen, có ren, và tôi thấy ngượng ngùng dù tôi còn chưa mặc nó vào. Tôi thận trọng không nhìn vào gương trước khi bước ra phòng ngủ. Tôi không muốn mất bình tĩnh.

Tôi mãn nguyện khi thấy tròng mắt anh mở to ngay trước khi anh kiểm soát được phản ứng của mình.

“Anh nghĩ sao?” Tôi hỏi, chân xoay tròn để anh có thể thấy mọi góc độ. Anh đằng hắng. “Đẹp lắm. Em lúc nào cũng đẹp cả.”

“Cám ơn.” Tôi nói với 1 chút chua chát.

Tôi quá mệt mỏi khi cứ khăng khăng leo lên cái giường êm ái thật nhanh. Anh vòng tay ôm lấy tôi, và kéo vào lòng. Nhưng đây chỉ là việc bình thường mỗi ngày – trời nóng quá, tôi chẳng ngủ được nếu không có hơi mát toả ra từ anh.

“Em muốn thỏa thuận 1 việc với anh: Tôi nói, giọng ngái ngủ.

“Anh sẽ không thoả hiệp với em đâu,” anh trả lời.

“Thậm chí anh còn chưa nghe điều mà em đề nghị.”

“Bất kể nó là gì đi nữa.”

Tôi thở dài. “Quỷ tha ma bắt. Em thực sự muốn mà… ồ, được thôi.”

Anh ấy tròn mắt. Tôi nhắm mắt và để mồi câu ở đó. Tôi ngáp.

Chỉ 1 phút sau – tôi vẫn chưa kiệt sức. “Được rồi. Vậy em muốn gì nào?”

Tôi nghiến răng trong 1 giây, cố ngăn mình nhoẻn miệng cười. Nếu có điều gì đó mà anh ấy không khăng khăng giữ ý kiến của mình, thì đó là cơ hội dành cho tôi.

“Ừa, em đang nghĩ là… tất cả những thứ về Dartmouth chỉ là vỏ bọc, nhưng thành thật mà nói, 1 học kỳ học đại học cũng sẽ chẳng giết em đâu,” tôi nói, vang vọng lời anh từ rất lâu rồi, khi anh cố thuyết phục tôi từ bỏ ý định trở thành ma cà rồng. “Em cược là Charlie sẽ rất hào hứng với toàn bộ câu chuyện đi Dartmouth này. Hẳn là sẽ rất xấu hổ nếu em không thể theo kịp những sức mạnh mà em sắp có. Mới chỉ… 18, 19 tuổi. Thực sự sẽ chẳng khác nhiều. Em vẫn chưa có những dấu chân chim nơi đuôi mắt vào năm tới đâu.”

Anh ấy im lặng hồi lâu. Và rồi, với giọng trầm trầm, anh nói, “Em nên chờ đi. Em vẫn nên là con người.”

Tôi cứng họng, đành để lời đề nghị chìm xuống.

“Sao em lại làm vậy với anh?” Anh nói xuyên qua kẽ răng, giọng anh đột nhiên trở nên giận dữ. “Vẫn chưa đủ khó khăn với tất cả những thứ này sao?” Anh chụp lấy những làn ren đang gợn sóng trên đùi tôi. Trong giây lát, tôi đã nghĩ rằng anh sẽ xé tung đường mép vải. Nhưng anh dịu lại. “Chẳng sao cả. Anh sẽ không thoả hiệp với em đâu.”

“Em muốn học đại học.”

“Không. Chẳng có gì đánh đổi được khi phải liều tính mạng của em lần nữa đâu. Điều đó sẽ khiến em nguy hiểm.”

“Nhưng em muốn mà. Không hẳn trường đại học là lý do lớn nhất, cái chính là em muốn vẫn là con người thêm ít lâu nữa.”

Anh nhắm nghiền mắt lại và thở ra. “Em làm anh điên đấy, Bella à. Chẳng phải chúng mình đã tranh luận hàng triệu lần, và em luôn muốn trở thành ma cà rồng ngay lập tức sao?”

“Vâng, nhưng… ừm, giờ em đã có 1 lý do để mong muốn vẫn là con người.”

“Gì vậy?”

“Anh đoán coi,” tôi nói và xích người ra khỏi gối để hôn anh.

Anh hôn lại tôi, nhưng không phải với cái cách khiến tôi nghĩ rằng mình đã chiến thắng. Giống như là anh quá thận trọng để không làm tổn thương cảm xúc của tôi hơn. Rất nhẹ nhàng, anh kéo tôi vào lòng ngay sau đó.

“Em thật là con-người quá đi, Bella ạ. Vẫn còn bị các hoóc môn điều khiển.” Anh cười khúc khích.

“Đó là điều cốt yếu, Edward. Em thích điểm này ở con người. Em vẫn chưa muốn từ bỏ nó đâu. Em biết là nó sẽ chẳng quay lại với em đâu, dù em có chờ năm này qua năm khác trong bộ dạng 1 con ma cà rồng khát máu.” Tôi ngáp dài, và anh mỉm cười.

“Em mệt rồi đấy, ngủ đi cưng.” Anh bắt đầu cất lên bài hát ru mà anh đã viết dành cho tôi trong lần đầu gặp gỡ.

“Em tự hỏi tại sao em lại mệt thế này,” tôi thì thầm một cách châm biếm. “Chẳng phải là 1 phần trong cái kế hoạch gì gì đó của anh sao?”

Anh chỉ cười đúng 1 lần và tiếp tục câu hát.

“Vì khi em mệt như thế này thì anh nghĩ rằng em sẽ ngủ ngon hơn.”

Bài hát dừng lại. “Bella, em ngủ say như chết ấy. Em không nói mơ 1 từ nào từ khi chúng mình ở đây. Nếu em không ngáy thì anh còn đang lo rằng em hôn mê mất tiêu rồi.”

Tôi lơ đi câu đùa của anh về chuyện ngáy, tôi không ngáy mà. “Thế là em chưa nói gì à? Như thế thì thật là lạ đấy. Thường thì em bật dậy mỗi khi gặp ác mộng. Và la hét nữa.”

“Em vẫn gặp ác mộng sao?”

“Những cơn ác mộng rất thực. Chúng khiến em mệt mỏi.” Tôi ngáp. “Em chẳng tin là em lại không lảm nhảm về chúng cả đêm.”

“Ác mộng về cái gì?”

“Nhiều thứ lắm – nhưng từa tựa nhau, anh biết mà, về màu sắc.”

“Màu sắc ư?”

“Những tông màu rực sáng và chân thực. Thường khi em mơ, em vẫn biết mình đang mơ. Nhưng những cơn ác mộng này, em chẳng biết nữa. Chúng trở nên đáng sợ hơn.”

Giọng anh lúng túng. “Cái gì làm em sợ mới được?”

Tôi nhún vai thật khẽ. “Gần như là…” Tôi do dự.

“Gần như là cái gì?” anh giục.

Tôi không chắc vì sao, nhưng thực tình tôi chẳng muốn kể với anh về đứa trẻ trong những cơn ác mộng mỗi đêm, có cái gì đó riêng tư trong nỗi sợ hãi đó. Vì vậy, thay vì kể với anh mọi chuyện, tôi chỉ hé ra một chi tiết. Dứt khoát là nó sẽ khiến tôi (hay bất kỳ ai khác) khiếp đảm.

“Nhà Volturi,” tôi thầm thì.

Anh ôm tôi chặt hơn. “Họ sẽ chẳng làm phiền chúng ta nữa đâu em. Em sẽ sớm trở thành bất tử, và họ chẳng còn lý do gì.”

Tôi để anh an ủi mình, cảm thấy có 1 chút tội lỗi khi anh đã hiểu nhầm. Thực ra những cơn ác mộng không hẳn thế. Tôi không sợ cho bản thân mình, mà sợ cho đứa trẻ.

Nó không phải là đứa trẻ trong giấc mơ đầu tiên, 1 thằng nhóc ma cà rồng với đôi mắt đỏ máu đang ngồi trên thân xác của những người mà tôi yêu quý. Thằng nhóc mà tôi mơ đến những 4 lần trong tuần trước thì chắc chắn là con người, với đôi má hồng hào và cặp mắt to màu xanh lục. Nhưng cũng như những đứa trẻ khác, nó run sợ và tuyệt vọng khi nhà Volturi tiến gần đến chúng tôi.

Trong cả những giấc mơ cũ và mới, tôi chỉ đơn thuần biết là phải bảo vệ đứa trẻ ấy. Không còn lựa chọn nào khác. Cùng lúc đó, tôi biết rằng tôi sẽ thất bại.

Anh nhìn rõ nỗi phiền muộn trên khuôn mặt tôi. “Anh phải làm gì để giúp em đây?”

Tôi lắc đầu. “Chỉ là giấc mơ thôi mà Edward.”

“Em muốn anh hát nữa không? Anh sẽ hát cả đêm nếu điều đó giúp em thôi mộng mị.”

“Không phải những giấc mơ đều quá tệ. Vài giấc mơ cũng đẹp lắm. Rất nhiều màu sắc. Dưới nước, với lũ cá và san hô. Giống y như thật vậy, chứ không phải là em đang mơ. Có thể vấn đề nằm ở chỗ hòn đảo này nhiều màu sắc tươi sáng quá.”

“Em có muốn về nhà không?”

“Không, không. Chưa. Chúng mình ở lại thêm ít lâu nữa nhé?”

‘Mình sẽ ở lại đến khi nào mà em muốn, Bella ạ.” Anh hứa.

“Kỳ học tới sẽ bắt đầu khi nào nhỉ? Em không để ý nữa.”

Anh thở dài. Hẳn là anh sẽ lại hát ru, nhưng tôi đã lơ mơ trước khi chắc chắn điều đó.

Lát sau, khi tôi tỉnh dậy trong màn đêm, tôi đã ‘sốc’. Giấc mơ này quá thật… quá sống động… Tôi thở hổn hển, đang bị mất phương hướng vì căn phòng tối. Có vẻ như là chỉ vừa mới đây thôi, tôi đã ngập chìm trong ánh sáng.

“Bella,” Edward thì thầm, vòng tay ôm chặt lấy tôi, lay thật nhẹ. “Em yêu, em vẫn ổn chứ?”

“Oh,” tôi lại hổn hển. Chỉ là mơ thôi. Không thật đâu mà. Với sự ngạc nhiên tột cùng, chợt dòng nước mắt chảy tràn khuôn mặt tôi, tràn ra khỏi khuôn mặt.

“Bella,” anh kêu lớn hơn, hơi hoảng sợ. “Sao thế em?” Anh lau đi những giọt nước mắt trên đôi gò má nóng bỏng bằng những ngón tay giá lạnh đầy say mê; nhưng chúng vẫn cứ tuôn ra.

“Chỉ là giấc mơ phải không!” Tôi không thể ngăn tiếng nức nở bật lên. Những giọt nước mắt trong vô thức vẫn cứ tuôn ra phá hỏng giây phút này, nhưng tôi không thể kiểm soát nỗi xúc động bất thần cuốn lấy mình. Tôi chẳng xứng đáng để có được giấc mơ trở thành sự thật như thế này.

‘Không sao đâu mà, em yêu, em sẽ ổn thôi. Có anh ở đây rồi.” Anh đu đưa người tôi, nhanh hơn 1 chút để dỗ dành. “Em vừa gặp ác mộng nữa sao? Nó không có thật đâu, không thật đâu.”

“Không phải ác mộng,” Tôi lắc đầu và dụi mắt. “Đó là giấc mơ tuyệt vời.” Giọng tôi vỡ oà.

‘Vậy sao em lại khóc?” Anh bối rối.

“Vì em đã thức dậy,” tôi kể lể, vòng tay ôm lấy cổ anh, siết chặt và thổn thức.

Anh bật cười với kiểu suy nghĩ của tôi, nhưng giọng có vẻ căng thẳng và lo âu. “Mọi thứ sẽ ổn thôi, Bella. Hít sâu nào.”

“Giấc mơ quá thật.” Tôi khóc. “Em muốn nó thật.”

“Kể cho anh nghe điều đó đi.” Anh nài nỉ. “Có thể sẽ giúp ích gì chăng.”

“Chúng mình đang ở trên bãi biển…” Đôi mắt mọng nước của tôi nhìn vào khuôn mặt thánh thần đầy lo âu của anh, mờ ảo trong bóng tối. Tôi chăm chú nhìn anh, nghiền ngẫm như thể có 1 nỗi đau buồn phi lý đang dần biến mất.

“Và…” anh giục.

Tôi chớp chớp để đẩy giọt nước mắt ra, nhưng lại khóc nữa. “Oh, Edward…”

“Kể cho anh đi nào, Bella” Anh nài. Đôi mắt anh trở nên hoang dại với nỗi lo lắng về chút gì đó đau đớn trong giọng nói của tôi.

Nhưng tôi không thể. Thay vào đó tôi vẫn giữ vòng tay tôi quanh cổ anh, và chẳng hé nửa lời dù anh đang cuống lên. Tôi đã không thể ao ước tất cả những điều này – rất cần thiết để xoa dịu nỗi đau trong tôi. Anh phản ứng tức thì, nhưng là sự cự tuyệt.

Anh tranh đấu với tôi dịu dàng hết mức có thể, trong nỗi ngạc nhiên, giữ lấy tôi, giữ lấy đôi vai tôi.

“Không, Bella,” anh khăng khăng, nhìn tôi theo cái cách rất lo lắng như thể tôi đã mất trí vậy.

Tôi buông tay, thất bại, những giọt nước mắt lạ kỳ vẫn lại tuôn ra như cơn lũ, cổ họng tôi lại thổn thức. Anh đã đúng – tôi điên mất rồi.

Anh nhìn tôi đầy bối rối, đôi mắt anh đau khổ. “Em x-i-n-l-ỗ-i”, tôi thì thào.

Nhưng rồi anh kéo tôi vào lòng, ôm tôi chặt hơn vào tấm ngực cẩm thạch. “Anh không thể, Bella, anh không thể.” Tiếng than van ấy dường như quằn quại vì đau đớn.

“Làm ơn mà,” tôi nói, lời khẩn cầu bị làn da anh bóp nghẹn. “Làm ơn đi mà, Edward?”

Tôi không thể biết rằng anh có bị lay động vì những giọt nước mắt run rẩy trong lời nói của tôi không, hay liệu anh chưa sẵn sàng đối phó với đòn tấn công bất ngờ ấy, hay là cũng như tôi, đơn giản là lúc này anh cũng không còn cưỡng nổi mong ước ấy nữa rồi. Nhưng bất kể cái lý do nào đi nữa, anh kéo đôi môi tôi lại gần, rên rỉ đầu hàng.

Và chúng tôi bắt đầu từ nơi mà giấc mơ của tôi dang dở.

– —

Tôi nằm yên đấy khi tỉnh dậy vào buổi sáng, và cố thở. Tôi lại e sợ mở mắt ra.

Tôi đang gối đầu trên ngực Ed, nhưng anh cũng bất động, và vòng tay anh không ôm lấy tôi. Dấu hiệu xấu rồi đây. Tôi sợ phải thú nhận rằng tôi tỉnh dậy và phải đối mặt với cơn tức giận của anh – bất kể là anh tức giận với tôi hay là với chính bản thân mình.

Rất thận trọng, tôi nhìn trộm anh qua hàng mi. Anh đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, tay gối sau đầu. Tôi chống tay nhổm dậy để nhìn rõ gương mặt anh. Trông anh yên lành, nhưng chẳng biểu lộ gì cả.

“Em đang vướng phải những vấn đề nghiêm trọng đến mức nào hả anh?” Tôi hỏi, giọng nhỏ xíu.

“1 đống luôn đó,” anh nói, quay đầu về phía tôi, cười ranh mãnh.

Tôi thở dài, bớt lo 1 chút. “Em xin lỗi,” tôi nói. “Em không định… À, em chẳng biết chính xác đêm qua là thế nào nữa.” Tôi lắc đầu khi nhớ lại cái ký ức về những giọt nước mắt vô cớ, về nỗi đau buồn ghê gớm.

“Em không kể cho anh nghe về giấc mơ đêm qua.”

‘Em nghĩ là em đã không kể – nhưng bằng cách nào đó, em đã thể hiện nó cho anh xem rồi mà.” Tôi cười căng thẳng.

“Oh,” anh nói, đôi mắt mở to, và rồi chớp chớp. “Thú vị lắm.”

“Giấc mơ đó rất tuyệt mà.” Tôi thì thầm. Anh chẳng nói gì thêm, vì vậy vài giây sau tôi hỏi tiếp. “Liệu em có được tha thứ không nhỉ?”

“Anh đang cân nhắc chuyện đó.”

Tôi đứng dậy, định coi mình sao nữa rồi. Ít nhất là không còn thấy bông gối nữa. Nhưng khi tôi cử động, 1 cơn chóng mặt lạ lùng ùa tới. Tôi lảo đảo và té ngược trở lại cái gối.

“Whoa… choáng váng”

Anh ôm lấy tôi. “Em ngủ lâu lắm rồi đó. Mười hai tiếng.”

“Mười hai?” Thật là lạ.

Khi nói tôi cố quan sát nhanh một lượt, kín đáo không để lộ điều đó. Trông tôi vẫn ổn. Những vết bầm trên cánh tay trông vẫn giống như đã hàng tuần rồi vậy, vẫn màu vàng vàng. Tôi thử duỗi người. Vẫn ổn. Ừ, thực ra còn hơn là ổn nữa.

“Kiểm tra hoàn tất chưa em?”

Tôi bẽn lẽn gật đầu. “Mấy cái gối hình như vẫn còn ‘sống sót’ anh nhỉ?”

“Thật không may, anh không thể đồng ý với em được, ờ, cái váy ngủ,” anh hướng đầu về phía cuối giường, nơi còn vài mảnh ren màu đen vương vãi trên nền lụa.

“Ôi, chán thật,” tôi nói. “Em thích cái áo đó lắm.”

“Anh cũng vậy.”

“Còn tổn thất nào nữa không nhỉ?” Tôi hỏi rụt rè.

“Anh phải mua đền Esme cái khung giường mới rồi.” Anh thú nhận, liếc khẽ qua vai. Tôi nhìn theo hướng đó và gần như ‘sốc’ khi thấy từng tấm gỗ lớn hình như đã bị giật ra từ mạn trái giường.

“Hmm,” tôi nghiêm nghị. “Em đã biết thế này mà.”

“Thường thì em rất hay không quan sát mà, mỗi khi em chú ý đến những điều khác có liên quan.”

“Em có hơi để ý,” tôi thừa nhận, đỏ mặt bối rối.

Anh chạm vào đôi má ửng hồng của tôi, rồi thở dài. “Anh thực sự sẽ bỏ qua điều đó.”

Tôi nhìn anh chăm chú, tìm kiếm bất cứ biểu hiện nào của sự tức giận, hay sự tự dằn vặt mà tôi rất sợ. Anh cũng nhìn lại tôi, điềm tĩnh, nhưng chẳng thể đọc được gì hơn.

“Em đang cảm thấy thế nào vậy?” Anh cười lớn.

“Gì cơ?” Tôi hỏi.

“Em nhìn hối lỗi thế – giống như em vừa phạm tội gì đó vậy.”

“Em thấy có lỗi mà.” Tôi thì thầm.

“Vì em đã quyến rũ một người chồng luôn-rất-sẵn-sàng. Đó không phải là cách tấn công chính yếu.” Anh chòng ghẹo.

Má tôi càng lúc càng đỏ bừng. “Từ ‘quyến rũ’ ám chỉ một hành động có kế hoạch rõ ràng từ trước.”

“Có lẽ anh dùng sai từ mất rồi.” Anh thừa nhận.

“Anh không giận chứ?”

Anh cười thật tội. “Không một chút nào.”

“Sao lại không?”

“Ừm,” anh ngừng lại. “Điều quan trọng là anh đã không làm tổn thương em. Lần này dễ hơn chút xíu, để anh tự kiềm chế mình lại, để chuyển hướng sự thăng hoa.” Mắt anh đảo khẽ qua cái khung giường bị vỡ lần nữa. “Có lẽ bởi vì anh đã biết rõ hơn là sẽ xảy ra chuyện gì.”

Một nụ cười tràn đầy hy vọng nở ra trên gương mặt tôi, “Em đã bảo rồi mà, lần lần sẽ khá hơn mà.” Anh tròn mắt.

Cái bụng tôi kêu ồn ào, và anh cười giòn giã. “Đến giờ ăn sáng của con người rồi.”

“Nhờ anh,” tôi nói và nhảy lò cò ra khỏi giường. Nhưng tôi đã di chuyển quá nhanh, nên lảo đảo như đứa say rượu để giữ thăng bằng. Anh chụp lấy tôi trước khi tôi té uỳnh vào bàn trang điểm.

“Em vẫn khoẻ chứ?”

“Nếu em không thể giữ thăng bằng tốt hơn khi là ma cà rồng, em sẽ bắt đền đấy.”

Tôi chuẩn bị bữa sáng, chiên vài trái trứng. Tôi quá đói để làm cầu kỳ hơn. Tôi đổ nhanh chúng từ chảo nóng vào đĩa, cuống lên.

“Từ khi nào mà em ăn được trứng chỉ chiên 1 mặt thế?” Anh hỏi.

“Từ bây giờ.”

“Em có biết là tuần trước em đã ních hết bao nhiêu trái trứng rồi không?” Anh kéo cái thùng rác phía dưới bồn rửa ra, nó đầy ắp những cái hộp rỗng màu xanh.

“Lạ lùng thật,” Tôi nói sau khi nuốt 1 miếng nóng hổi. “Nơi này khiến em thấy rất ngon miệng.” Còn cả những giấc mơ, và cả cái sự mơ hồ của tôi nữa chứ. “Em thích nơi này. Tuy vậy, chúng ta vẫn có thể quay về Dartmouth sớm, để kịp bắt đầu học kỳ phải không anh? Ôi, chắc là chúng ta còn phải đi tìm 1 căn nhà ở đó nữa.”

Anh ngồi sát cạnh tôi. “Em thôi giả vờ là muốn đi học đại học được rồi đấy – em đã có những gì mình muốn rồi cơ mà. Chúng mình sẽ chẳng cần thoả hiệp gì nữa đâu. Và thế là chẳng còn gì liên quan nữa.”

Tôi phá ra cười. “Không phải giả vờ mà Edward. Em chả thừa thì giờ để bày tính kế như ai đó đâu. Hôm nay chúng mình sẽ làm gì để Bella mệt lử nhỉ?” Tôi giả giọng anh mà không được giống lắm.

Anh cười, chả thấy ngượng gì cả. “Anh thực sự mong sao em được làm con người thêm ít lâu nữa.”

Tôi với tay qua tấm ngực trần của anh. “Em vẫn chưa thấy đủ mà.”

Anh nhìn tôi hoài nghi. “Cho cái này à?” Nói rồi anh chụp lấy tay tôi khi nó vừa đưa đến chỗ bụng anh. “Trước sau gì thì “chuyện đó” vẫn là cái chính yếu phải không?” Anh đảo mắt. “Tại sao mình lại không nghĩ về điều đó nhỉ?” Anh thì thầm châm biếm. “Nếu thế thì mình đã tránh được bao lần tranh cãi rồi.”

Tôi cười thoải mái. “Yeah, có thể lắm.”

“Em quá sức là con-người.” Anh lặp lại.

“Em biết mà.”

Nụ cười thoáng hiện ra trên môi anh. “Chúng mình sẽ đi Dartmouth chứ? Thật nhé?”

“Có thể em sẽ rớt một học kỳ đó.”

“Anh sẽ kèm em.” Nụ cười đó giờ đã rộng mở. “Em sẽ thích đại học lắm đó.”

“Anh nghĩ là liệu chúng ta có thể tìm 1 căn hộ ở đó không khi trễ thế này rồi?”

Anh nhăn nhó, nhìn có vẻ hối lỗi. “Ừm, có vẻ là chúng mình đã có nhà ở đó rồi em à. Em biết đó, chỉ là phòng trước thôi.”

“Anh mua nhà rồi á?”

“Bất động sản luôn là lĩnh vực đầu tư tốt.”

Tôi nhướng mày lên. “Vậy thì, chúng ta đã sẵn sàng phải không!”

“Anh sẽ phải để mắt đến cái xe tải cũ của em nếu em muốn xài nó thêm ít lâu nữa…”

“Vâng, có lẽ em vẫn chưa được trang bị đầy đủ để chống lại xe tăng nữa.”

Anh cười toe toét.

“Chúng mình có thể ở lại thêm bao lâu nữa nhỉ?” Tôi hỏi.

“Vẫn còn thoải mái. Nếu em muốn thì vài tuần nữa cũng được. Và mình vẫn có thể ghé qua thăm Charlie trước khi dọn đến New Hampshire. Và mình cũng có thể đón Giáng sinh cùng Renée nữa…”

Lời anh vẽ ra quãng thời gian cực kỳ ngọt ngào sắp tới, khi đó sẽ chẳng có ai thân thiết với tôi phải đau khổ nữa. Chợt chuyện về Jacob nhắc tôi nhớ, nhưng mọi chuyện đã qua rồi, trôi tuột đi mất; và tôi cũng đã bắt mình phải suy nghĩ lại, về hầu hết mọi người.

Điều này cũng sẽ chẳng khiến mọi chuyện dễ dàng hơn đâu. Giờ tôi đã biết đích xác một con người thực sự là thế nào rồi, điều đó rồi sẽ lại kéo tuột cái kế hoạch của tôi đi đằng nào mất thôi. 18 hay 19 tuổi, hay rồi lại hai đây… Liệu có phải là vấn đề không? Qua 1 năm thì tôi cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Vẫn là con người, bên cạnh Ed… Cái lựa chọn ấy ngày một trở nên trớ trêu hơn.

“Vài tuần nữa nha anh,” tôi đồng ý. Và rồi, dường như chưa bao giờ tôi có đủ thời gian, tôi lại thêm, “Em đang cân nhắc, anh biết mà, cái chuyện… mà em đã nói rằng hơi khác lệ thường ấy?”

Anh cười, “Em giữ cái ý đó đến lát nữa được không? Anh nghe tiếng 1 chiếc thuyền. Mấy người dọn phòng đến rồi.” Anh muốn tôi giữ cái suy nghĩ đó. Vậy phải chăng ý anh là anh sẽ chẳng để tôi gặp phải bất kỳ rắc rối nào với ‘chuyện đó’ nữa? Tôi mỉm cười.

“Để anh giải thích với Gustavo về cái đám lộn xộn trong căn phòng trắng, và sau đó chúng mình có thể ra ngoài. Có 1 nơi trong rừng ở phía nam…”

“Em chẳng muốn ra ngoài chơi. Bữa nay em sẽ không leo trèo khắp hòn đảo đâu. Em muốn ở lại trong nhà và coi film.”

Anh bĩu môi, ráng không cười bởi cái giọng cáu kỉnh của tôi. “Được thôi, bất cứ thứ gì mà em thích. Em chọn film đi, để anh ra mở cửa đã.”

“Em không nghe tiếng gõ cửa mà.”

Anh nghểnh đầu lên, lắng nghe. Nửa giây sau, tiếng ‘cốc cốc’ nhè nhẹ, có vẻ rụt rè, vang lên sau cánh cửa. Anh cười trêu tôi, và quay ra hành lang.

Tôi bước về phía mấy cái kệ dưới cái TV, và bắt đầu lướt qua đống tựa film. Thật khó quyết định là nên bắt đầu từ đâu. Ở đây có nhiều đĩa DVD còn hơn là tiệm cho thuê film vậy. Tôi có thể nghe được tông giọng trầm và mềm mại của Edward khi anh bước ra phòng khách, trò chuyện với thứ tiếng mà tôi đoán là giọng Bồ Đào Nha chuẩn. Cái giọng kia, khàn khàn, trả lời cũng với thứ ngôn ngữ ấy.

Edward dẫn họ vào phòng, trên lối đi chỉ cả về phía căn bếp. Đứng cạnh anh là hai người Bra-zin thấp đậm, da đen ơi là đen. Người đàn ông thì mập mạp, còn người kia là phụ nữ, trông mảnh dẻ. Khuôn mặt của họ đầy những nếp nhăn. Tôi thấy Edward hướng mắt về phía tôi với nụ cười rạng rỡ, và nghe anh nhắc đến tên mình trong mớ âm thanh lạ hoắc kia. Mặt tôi ửng hồng khi nghĩ về đám bông gối trong căn phòng trắng, họ sẽ sớm phải gặp chúng thôi. Người đàn ông nhỏ thó mỉm cười với tôi 1 cách lịch sự.

Nhưng người phụ nữ với nước da bánh mật ấy thì không cười. Bà ta nhìn tôi chằm chằm, dường như ‘sốc’ lắm vậy, và hơn hết là lo lắng với đôi mắt khiếp sợ mở to. Trước khi tôi kịp phản ứng gì, Edward ra hiệu cho họ theo anh về phía cái chuồng gà đầy lông đó, và cả ba đi khỏi.

Khi anh quay trở lại, 1 mình, anh bước mau đến bên cạnh tôi và vòng tay ôm lấy tôi.

“Bà ấy bị làm sao thế?” Tôi hỏi gấp, trong đầu hiện ra phản ứng sợ hãi của bà vừa rồi.

Anh bình thản nhún vai. “Tổ tiên Kaure là người da đỏ Ticuna Indian. Có thể gọi bà ấy là mê tín, hay đúng hơn là có biết chút ít, hơn những người ở thế giới hiện đại. Bà ấy có nghi ngờ về chuyện anh là ai, hoặc cũng gần như là biết rồi.” Giọng anh chẳng có vẻ gì là lo lắng cả. “Họ cũng có những truyền thuyết ở đây. Người Libishomen, một loại ma uống máu đặc biệt thích những con mồi là phụ nữ đẹp.” Anh liếc mắt qua tôi, tình tứ.

Chỉ những người phụ nữ đẹp thôi à? Ồ, thật là nịnh đầm quá đi! Tôi nói, “Bà ta nhìn khiếp quá.”

“Khiếp thật, nhưng hẳn là bà ấy đang lo cho em dữ lắm.”

“Em á?”

“Bà ta đang e sợ, rằng tại sao anh lại có em ở đây, 1 mình.” Anh cười khúc khích, trông thật ám muội quá đi, và nhìn qua bức tường (lẽ ra là đang chiếu phim). “Ồ, sao em chẳng chịu chọn film vậy? Đó là 1 trong những việc-của-con-người đáng làm bây giờ đó.”

“Dạ, em cũng chắc là coi phim thì sẽ thuyết phục bà ta rằng anh là con người đó.” Tôi cười lớn, kiễng chân hết cỡ để có thể siết chặt vòng tay quanh cổ anh. Anh cúi xuống – đủ để tôi hôn anh, rồi anh ôm tôi chặt hơn, và nhấc bổng tôi lên với nụ hôn ấy.

“Coi film, coi film thôi.” Tôi thầm thì khi đôi môi anh từ từ chuyển xuống nơi cổ họng mình, mấy ngón tay tôi vò rối mái tóc màu đồng.

Tôi nghe 1 tiếng thở hổn hển, và anh đặt tôi xuống liền. Kaure đang đứng chết trân phía hàng lang, lông gối lẫn trong mái tóc đen, tay cầm 1 túi bự cũng toàn lông gối, gương mặt bà biểu lộ nỗi hãi hùng. Bà ta nhìn tôi trừng trừng, mắt lồi ra. Tôi đỏ thẹn mặt, nhìn xuống. Rồi bà ta nhanh chóng quay lại vẻ bình thường, lẩm nhẩm cái gì đó bằng thứ tiếng xa lạ với tôi, hẳn là 1 lời xin lỗi. Edward mỉm cười và đáp lại với giọng thân thiện. Bà ta đảo đôi mắt tối sầm đi chỗ khác, và tiếp tục đi nốt hành lang.

“Bà ta đang nghĩ cái điều mà bà ta đang nghĩ, phải không nào?” Tôi thì thầm.

Anh cười với câu nói tối nghĩa ấy. “Ừ.”

“Đây này,” Tôi với đại 1 cái đĩa film. “Anh đút vào đầu máy đi rồi mình giả vờ xem nha.”

Đó là 1 bản nhạc kịch cũ, với những gương mặt vui cười và những tà áo lất phất thướt tha.

“Có vẻ lãng mạn trăng mật đó.” Edward tán thành.

Trong khi mấy anh chàng diễn viên nhảy múa trên màn ảnh với những lời ca giới thiệu tươi vui, tôi trườn lên ghế sofa và rúc vào vòng tay Edward.

“Giờ mình về căn phòng trắng được chưa nhỉ?” Tôi hỏi vẩn vơ.

“Anh không biết nữa… Anh vừa mới xé toạc tấm gỗ đầu giường ở căn phòng kia mà chưa sửa lại nữa – nếu hai đứa mình bớt phá hoại nơi này 1 chút, có khi mai mốt Esme sẽ mời chúng mình quay lại đó em.”

Tôi cười rạng rỡ. “Vậy là sẽ có thêm những sự phá hoại nữa à?”

Anh cười vì phản ứng đó của tôi. “Anh cho là sẽ an toàn hơn nếu điều đó được dự tính trước, hơn là cứ để em đột ngột tấn công anh lần nữa.”

“Chỉ có chút rắc rối về thời gian thôi mà,” Ngẫu nhiên mà tôi cũng đồng ý với anh, nhưng nhịp đập của tôi căng dồn trong mạch máu.

“Thế có vấn đề gì với trái tim em không đấy?”

“Không, khoẻ như vâm ấy.” Tôi ngừng lại. “Anh có muốn đi ‘khảo sát’ nơi-bị-phá-huỷ không?”

“Tốt hơn hết là chờ cho mấy người kia đi đi đã. Em thì chẳng lạ gì chuyện anh xé tung mấy miếng đồ gỗ nội thất, nhưng nó làm mấy người kia sợ đó em à.”

Thật ra thì tôi đã quên mất tiêu là có hai người trong căn phòng bên cạnh. “Ừ, phải gió thật.”

Gustavo và Kauren yên lặng tới lui trong căn nhà, trong khi đó, tôi chờ sốt cả ruột, mong họ sớm xong việc, và ráng tập trung vào cái kết hạnh-phúc-mãi-mãi trong film. Tôi đã bắt đầu mơ màng ngủ, tuy vậy theo Edward thì tôi đã ngủ cả nửa ngày trời rồi, khi 1 giọng khàn khàn làm tôi giật nảy mình. Edward ngồi dậy, vẫn giữ tôi trong lòng anh, và trả lời Gustavo bằng thứ tiếng Bồ Đào Nha trôi chảy. Gustavo gật đầu và khẽ bước về phía cửa trước.

“Họ xong rồi em.” Edward bảo tôi.

“Điều đó nghĩa là bây giờ chúng mình tự do rồi phải không?”

“Ăn trưa trước nhé?” Anh đề nghị.

Tôi cắn môi khi lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi cũng hơi đói rồi.

Anh cầm tay dẫn tôi vào nhà bếp với nụ cười trên môi. Anh đọc gương mặt tôi quá rõ, cho nên cũng chẳng thành vấn đề gì khi anh không thể đọc được tâm trí của tôi.

“Tới lúc rồi.” Tôi càu nhàu khi rốt cuộc cũng ních xong đầy bụng.

“Em có muốn bơi với lũ cá heo vào buổi trưa không – để tiêu bớtnăng lượngấy mà?” Anh hỏi.

“Để sau đi. Em còn vài cách để tiêu bớt năng lượng…”

“cách gì…”

“Ừa, mình vẫn còn dư vài miếng gỗ đầu giường…”

Nhưng tôi chẳng nói hết câu. Anh vừa kịp vòng tay bế thốc tôi, với tốc độ không phải của con người, lướt vào căn phòng màu xanh, đôi môi anh giữ tôi im lặng…

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer