– Phụ thân!
– Gia chủ!
Đám người Khương Thành, Khương gia vọt tới trước mặt Khương Nhân Kiệt. Bọn họ nhìn Lâm Tiêu, đôi mắt tràn đầy tức giận, sợ hãi, sát khí dữ dội rồi lại không dám rục rịch.
Lâm Tiêu hờ hững đứng một bên, chẳng sợ ánh mắt dữ dằn của đám người Khương Thành:
– Nhiếp Hùng gia chủ, chuyện nơi này giao cho các người.
Trong đám đệ tử Khương gia vang lên giọng Khương Nhân Kiệt kinh hoàng la hét:
– Đao ý tiểu thành của ta . . . Sao . . . Sao . . . Sao có thể như vậy?
Mặt Khương Nhân Kiệt không còn chút máu, biểu tình kinh hoàng. Khương Nhân Kiệt không cảm giác đao ý tồn tại nữa, đao ý vô tận đến tam phẩm tiểu thành giờ đây Lão không thể cảm giác được dù chỉ một chút, ngay cả đao ý vô tận nhất phẩm cũng không thể nào thi triển.
Lúc trước công kích của Lâm Tiêu đã đánh tan đao ý vô tận mà Khương Nhân Kiệt nắm giữ, xóa hết không còn chút gì.
Người tự lĩnh ngộ đao ý giống Lâm Tiêu sẽ không bị hủy diệt đao ý, bởi vì đao ý tức là đao khách hiểu biết về đao đạo. Nhưng đám người Khương Nhân Kiệt cảm ngộ đao ý hoàn toàn dựa vào bản thân ở trên Đảo Đao Vương, từ nhỏ đến lớn sống trong đao ý vô tận, từng chút một học tập bắt chước theo. Bọn họ không tự mình nắm giữ đao ý, nên bị đao ý đẳng cấp cao hơn công kích sẽ mất hẳn đao ý mà họ đã nắm giữ.
Không còn đao ý tiểu thành tam phẩm, Khương Nhân Kiệt trở thành võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong bình thường, thậm chí không bằng tộc trưởng của ba đại gia tộc Thành Đại Viêm.
Đám người Nhiếp Hùng giật mình nhìn Khương Nhân Kiệt:
– Chuyện gì xảy ra thế?
Bọn họ không cảm nhận được đao khí sắc bén trên người Khương Nhân Kiệt nữa, dường như không phải tại vì bị thương nặng, không phải vì lão tự giấu đi đao ý mà hoàn toàn mất hết đao ý đã có.
Khương Nhân Kiệt không còn đao ý là tay không đối với Nhiếp Hùng.
Nhiếp Hùng lạnh lùng quát:
– Khương Nhân Kiệt, đừng trách Nhiếp gia chúng ta không cho ngươi cơ hội, lập tức cút về thành tây của các ngươi đi! Về phân chia ích lợi Đao Vương cốc của hai nhà thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau!
Nhiếp Hùng nhìn đám người Khương gia chật vật chạy trốn, gã cũng không hạ lệnh giết chóc.
Lâm Tiêu thấy thế khẽlắc đầu, nhưng không nói gì.
Trên đảo Đao Vương, Lâm Tiêu chỉ là khách qua đường, chuyện này không liên quan nhiều đến hắn, là Nhiếp gia tự ra quyết định. Nếu Nhiếp gia tàn nhẫn hơn, thừa dịp xóa sổ luôn Khương gia thì Lâm Tiêu không ngại giúp đỡ giết vài cao thủ Khương gia. Nhưng nếu Nhiếp gia không có ý đó thì Lâm Tiêu sẽ không chủ động nói ra, nếu không người ta sẽ nghĩ hắn là kẻ ham giết chóc. Không phải mỗi người đều có lý tưởng lớn, có lẽ Nhiếp gia chỉ muốn truyền thừa đời đời trên đảo Đao Vương.
Nhưng dù Lâm Tiêu không hỗ trợ thì Khương Nhân Kiệt đã mất đao ý, dù có lành vết thương cũng không đánh lại Nhiếp Hùng. Trên đảo Đao Vương, sau này Khương gia chỉ có thể mặc cho Nhiếp gia xoa nắn.
Trong phủ đệ Nhiếp gia, Nhiếp Hùng không đợi chữa thương đã vội chắp tay cảm ơn Lâm Tiêu.
– Lâm thiếu hiệp, xin đa tạ thiếu hiệp, nếu không nhờ thiếu hiệp thì Nhiếp gia chúng ta đã gặp nguy hiểm. Lâm thiếu hiệp có yêu cầu gì xin cứ nói, miễn Nhiếp gia làm được tuyệt đối không keo kiệt!
Lâm Tiêu năm lần bảy lượt cứu Nhiếp gia, ân nặng như núi, Nhiếp Hùng vô cùng cảm kích hắn.
Lâm Tiêu phẩy tay:
– Không sao, chỉ tiện tay mà thôi.
Sắp đến giữa trưa, nguy hiểm lớn đã qua, Nhiếp Hùng sắp xếp mọi việc xong liền mở tiệc lớn mời Lâm Tiêu.
Trong buổi tiệc nhiều trưởng lão Nhiếp gia đến kính rượu, biểu tình cảm kích. Nhiếp Lãng rất kích động, đôi mắt tràn đầy tôn sùng nhìn Lâm Tiêu.
Đến giữa buổi tiệc, Nhiếp Hùng ngại ngùng nhìn Lâm Tiêu, rụt rè nói:
– Lâm thiếu hiệp, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói không.
– Nhiếp Hùng gia chủ có gì cứ nói, đừng ngần ngại.
Nhiếp Hùng xoa tay hỏi:
– Ta muốn để khuyển tử bái Lâm thiếu hiệp làm sư phụ, không biết Lâm thiếu hiệp có đồng ý không?
Qua cuộc chiến hôm nay Nhiếp Hùng hoàn toàn khâm phục Lâm Tiêu. Trẻ tuổi như Lâm Tiêu đã có thực lực thế này, tương lai sẽ rất sáng lạn thênh thang. Nhiếp Hùng không có ý đồ trèo cao gì, nhưng nhi tử của gã, Nhiếp Lãng có thiên phú trong đao đạo, nếu tiếp tục ở lại Nhiếp gia tu luyện sẽ không có lợi đối với cuộc đời gã. Vì nhi tử nên Nhiếp Hùng mới có suy nghĩ này.
Nhiếp Lãng đặt đũa xuống, hồi hộp nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu lắc đầu, nói:
– Ta không thu đồ đệ.
Không phải Lâm Tiêu không chịu nhận Nhiếp Lãng làm đồ đệ mà vì bản thân hắn mới chỉ là Hóa Phàm cảnh trung kỳ đỉnh phong, có nhận gã cũng không có gì để dạy, hơn nữa hắn cũng không rảnh.
Đôi mắt hồi hộp, mong chờ của Nhiếp Lãng vụt tắt ánh sáng.
Lâm Tiêu thấy vậy mỉm cười nói:
– Nhưng ta và Nhiếp Lãng hợp ý nhau, ta sẽ còn ở lại đây một thời gian, có thể chỉ điểm chút ít.
Nhiếp Hùng vốn thất vọng bỗng chốc mắt sáng rực lên, rối rít cảm ơn:
– Vậy xin đa tạ Lâm thiếu hiệp!
– Ha ha ha, không cần đa tạ.
Lâm Tiêu nhìn Nhiếp Lãng chăm chú:
– Nhiếp Lãng, ngươi có thiên phú đao đạo rất cao, nhưng nếu muốn được thành tựu lớn thì ta khuyên ngươi sau này đừng vào Đao Vương cốc cảm ngộ, thậm chí quên hết cảm ngộ đao ý trước đó đi.
Đám người Nhiếp Hùng khó hiểu hỏi:
– Tại sao?
– Các người đang lĩnh ngộ đao ý không phải thật sự, nó giống như là bắt chước. Dù bây giờ tiến bộ cao đến mấy, sau này khó thể có thành tựu gì, lại còn cản trở lớn cho việc bước vào cảnh giới Quy Nguyên cảnh, tăng mức khó khăn khi bước vào cảnh giới Quy Nguyên cảnh gấp chục lần. Như Khương Nhân Kiệt, gia chủ Khương gia gặp phải cường giả có đao ý mạnh hơn thì dễ dàng thất bại trong gang tấc, cố gắng nhiều năm trở thành công cốc.
Lâm Tiêu nhắc nhở:
– Nếu ngươi muốn vào Đao Vương cốc cảm ngộ đao ý thì tốt nhất là bản thân đã cảm ngộ ra đao ý của mình rồi hãy vào, làm như vậy chẳng những không tổn hại cho ngươi mà còn tiến bộ mau hơn.
Đám người Nhiếp Hùng nghe xong rung động, vẻ mặt đăm chiêu.
Nhiều năm qua Khương gia, Nhiếp gia khống chế đảo Đao Vương, trong gia tộc cũng sinh ra nhiều võ giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nhưng không có cường giả Quy Nguyên cảnh nào hết. Cho đến nay hai gia tộc vẫn không hiểu lý do tại sao, giờ thì đã biết nguyên nhân.
Mấy ngày sau Lâm Tiêu không vội rời đi, mỗi ngày hắn lại vào khu vực sâu nhất Đao Vương cốc tiếp tục cảm ngộ.
Trong vực đao toát ra đao ý vô tận cường đại giúp Lâm Tiêu cảm ngộ và tiến bộ rất nhiều.
Khiến Lâm Tiêu bất ngờ là trong buổi tiệc Nhiếp Lãng nghe lời hắn nói xong ngay đêm đó gã tìm đến hắn, nhờ hắn làm giống như với Khương Nhân Kiệt, hoàn toàn phá hủy đao ý vô tận nhất phẩm mà gã đang cảm ngộ.
Cách làm đập nồi chìm thuyền, ý chí phá rồi xây của Nhiếp Lãng làm Lâm Tiêu không khỏi giật mình, cảm thán không thôi.
Nhiếp Lãng đã cảm ngộ ra đao ý vô tận nhất phẩm, muốn tự mình lĩnh ngộ đao ý khác thì rất khó khăn. Nếu hủy diệt đao ý vô tận nhất phẩm, tuy thực lực sẽ tụt dốc nhưng Nhiếp Lãng có hy vọng hơn.
Tuy nhiên hiếm ai có quyết định như vậy.