NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Vu Thần Kỷ

Chương 149: Man khí

Tác giả: Huyết Hồng
Chọn tập
Ads Top

Tự Văn Mệnh, Man Man đồng thời nhìn lại.

Tự Văn Mệnh chỉ đứng ở tại chỗ, tập trung quan sát một mảng huyết khí này. Nhưng Man Man thì toàn bộ mặt đều ghé đến trước ngực Cơ Hạo, mở to đôi mắt nhìn, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm một luồng huyết khí rất nhỏ này không ngừng.

“Bọn hắn đã thúc dục, ta nên hộc máu, cần phải kêu thảm thiết chứ?” Cơ Hạo cười nhìn Tự Văn Mệnh: “A thúc, hai con rắn nhỏ này của ta nói cho ta, chính là con khỉ nhỏ ba mắt đó ra tay. Bên ngoài thú triều lợi hại như vậy, ta muốn đem người đứng phía sau bọn hắn dẫn ra.”

Tự Văn Mệnh cười gật đầu: “Thú triều này không thích hợp, thực lực mấy người bọn hắn không đến mức khiến bọn dã thú phi cầm kia điên cuồng như vậy. Lực lượng phía sau bọn hắn cũng không kém đâu. Giả bị thương nặng, dẫn bọn chúng ra, biện pháp này cũng nên chọn.”

Tự Văn Mệnh vừa dứt lời, mắt Man Man vốn đã rất lớn rất sáng ngời lại đột nhiên trợn tròn, trong nháy mắt tiếp theo hai thanh trấn sơn chùy của nàng một trước một sau gào thét đập nát vách tường tiểu lâu, hung hăng đánh vào tiểu lâu cách vách.

Đừng nhìn bộ dáng Man Man ngày thường không tim không phổi, từ sau khi Cơ Hạo và mấy người kia ở tửu quán nổi xung đột, nàng đã đem chỗ ở của mấy người gắt gao ghi nhớ, thậm chí chính là động tác vung chùy đập người này, nàng ở trong lòng cũng không biết đã mô phỏng bao nhiêu lần.

Hai thanh đại chuỳ một trước một sau gào thét đập ra, vừa lúc hướng tới vị trí năm người ở trong tiểu lâu tụ tập đập xuống, không chút lệch lạc. Man Man không có cách nào nhìn thấy động tác của bọn họ ở trong phòng, nhưng có thể chuẩn xác ném chùy đập tới như vậy, có thể thấy được ở trên chuyện ném đồ đập người, nàng có thiên phú trời cho.

Đại chuỳ bay ra, một đạo thần lực Man Man vừa mới thức tỉnh rót vào trong đó, hai thanh đại chuỳ vang lên ‘rắc’ một tiếng, một ánh lửa phun ra, đầu chùy ban đầu ba thước vuông đột nhiên bành trướng đến mấy trượng, toàn thân ánh lửa mãnh liệt giống như sao băng rơi xuống đất.

Toàn bộ thành trì Quy Linh thương đội kịch liệt nhún nhảy một cái. Tiểu lâu kim loại cao thấp ba tầng cao sáu trượng ở trong ánh lửa ngập trời ầm ầm sụp xuống, chỗ ban đầu bị đập ra một cái lỗ thủng lớn, có thể rõ ràng nhìn thấy phòng kho dày đặc trong một tầng thành phía dưới.

Năm nam tử đầu trọc đang lén lút trốn ở trong tiểu lâu làm phép, bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ tới, huyết chú vừa mới thúc dục, Man Man đã cho bọn họ một chùy mãnh liệt. Không cần lấy cớ, không cần lý do, không cần bất cứ chứng cớ nào, chỉ là Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh suy đoán một câu, tai ương ngập đầu đã nhằm vào đầu hạ xuống.

Hai cây trọng chùy trọng lượng, uy lực đều vượt lên trên Đại Vu hạ xuống, bốn nam tử đầu trọc hừ thảm một tiếng, ở trong ánh lửa bị đại chuỳ đập tan xương nát thịt. Chỉ có nam tử đầu trọc dẫn đầu hú lên quái dị, dưới làn da trắng nõn toàn thân hắn chảy ra vô số phù văn màu đen nhỏ bé dày đặc, thân thể chợt bành trướng đến trên dưới năm thước, hai tay nâng hướng bầu trời, gian nan chặn một thanh đại chuỳ.

Ánh lửa bắn ra bốn phía, nhiệt lực quay cuồng, đầu chùy hung hăng nghiền áp xuống phía dưới, nam tử đầu trọc gào rống quái dị, trọng lượng đáng sợ giống như núi lớn áp đỉnh, ép cho xương cốt toàn thân hắn vang lên ‘Rắc rắc’, thân thể phần eo trở xuống đã lún thật sâu trong sàn hợp kim đúc thành.

Con khỉ nhỏ ba mắt thất kinh kêu quái dị, nó cũng không quản được ngâm xướng chú ngữ thúc giục huyết chú nữa, mà là ba con mắt đồng thời phun ra cột sáng màu xanh lục, giúp chủ nhân mình nâng lên cây chùy nhằm vào đầu nện xuống. Con khỉ nhỏ này hiển nhiên cũng không sở trường lực lượng thân thể. Nó phải thúc dục nguyền rủa tà ác trong cơ thể mình mới có thể phát huy uy lực, phù văn quỷ dị lấy hàng vạn để tính ùn ùn từ trong cơ thể nó tràn ra.

“Xong rồi!” Nam tử đầu trọc tuyệt vọng thở dài một tiếng.

Quả nhiên là xong rồi, phù văn trong cơ thể con khỉ nhỏ ba mắt phun ra từng cái hiện ra như thật, nghiễm nhiên là những con hung cầm mãnh thú hung mãnh dữ tợn, hơn nữa toàn thân huyết quang quấn quanh, lệ khí ngập trời, ở dưới tinh huyết, hồn phách vô số hung cầm mãnh thú bị đánh giết tẩm bổ, những phù văn trông rất sống động kia quả thực giống như vật còn sống.

Không cần vu tế lợi hại bao nhiêu, chỉ cần là Đại Vu hơi có chút nghiên cứu đối với vu chú chi thuật, đều có thể liếc một cái nhìn ra những phù văn này liên hệ với thú triều bên ngoài!

Cơ Hạo lắc đầu, tay phải nhẹ nhàng vỗ cái đầu nhỏ của Man Man, đi tới trước lỗ thủng lớn trên vách tường bị đại chuỳ của nàng đập ra, cúi đầu nhìn nam tử đầu trọc bị đại chuỳ đè không thể động đậy.

Tự Văn Mệnh khoanh hai tay ở trước ngực, mang theo ý cười ôn hòa, hướng Quy lão tam đột nhiên xuất hiện như quỷ mị cười nói: “Quy lão tam, thú triều là đám người này làm ra, những huyết chú đó cũng thế. Không cần cảm tạ chúng ta, miễn lộ phí của chúng ta lần này như thế nào?”

Quy lão tam cười đến mặt đầy nếp nhăn. Hắn hướng Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh hạ thấp người hành một lễ, sau đó nhe răng trợn mắt hướng nam tử đầu trọc nhiệt tình vươn hai tay: “Ha ha, đa tạ quý nhân giúp chúng ta bắt được đám vô liêm sỉ này, thương đội chúng ta đã tổn hại ba mươi mấy hảo thủ đó!”

Thân thể Quy lão tam cũng đang khẽ run rẩy, các hộ vệ thương đội tổn hại kia, đều là lão nhân bọn họ nhiều thế hệ góp sức cho thương đội. Rất nhiều người trong bọn họ theo Quy lão tam hắn nhiều lần ra vào Nam Hoang, giao tình đó quả thật là trong mưa gió, trong đao kiếm, dưới nanh vuốt dã thú cứu mạng lẫn nhau tạo ra.

Tiểu tử sống sờ sờ khỏe mạnh, thế mà lại bị vu chú ác độc như vậy biến thành một bãi máu loãng khó coi như vậy. Trong lòng Quy lão tam oán độc đến cực điểm, ánh mắt hắn nhìn nam tử đầu trọc cũng không đúng nữa.

Mang theo nụ cười đầy mặt, tay Quy lão tam gắt gao chế trụ hai vai nam tử đầu trọc, hắn cười dữ tợn nói: “Vị khách quý này, ngài đã đến Quy Linh thương đội chúng ta, cho Quy Linh thương đội chúng ta một phần hậu lễ như vậy… Chúng ta phải chiêu đãi ngươi một phen thật cẩn thận!”

Một hơi của nam tử đầu trọc đột nhiên tiết ra. Hắn nhìn nhìn Cơ Hạo, lắc lắc đầu: “Giỏi, ngươi thế mà tránh thoát huyết chú của Tam Nhãn Ma Hồn Thú, trên người ngươi có truyền thừa vu bảo hộ thể? Hắc, hắc hắc.”

Hắn lại nhìn nhìn Quy lão tam, lạnh nhạt nói: “Vẻn vẹn Quy Linh thương đội mà thôi. Chúng ta chết ở chỗ này, sẽ có người tìm các ngươi tính sổ.”

Cười khẽ một tiếng, con khỉ nhỏ ba mắt phát ra một tiếng kêu to thê lương không cam lòng, há mồm phun ra một đám lửa màu lục, đem mình và nam tử đầu trọc gắt gao bọc lại bên trong. Thân thể bọn họ giống như ngọn nến trước lò lửa, bắt đầu quỷ dị hòa tan.

Nam tử đầu trọc tập trung nhìn Man Man, thản nhiên nói: “Tiểu nha đầu, tuổi còn nhỏ, khí lực lớn như vậy, về sau chờ ngươi trưởng thành, làm không tốt lại là một cái phiền toái. Ngươi phải chết! Thật sự là…”

Một tiếng ai thán cuối cùng cũng chưa nói xong, thân thể nam tử đầu trọc đã triệt để hòa tan rồi, biến thành một bãi máu hỗn độn chảy xuôi đầy đất. Cho dù là vu tế tinh thông quỷ mị, linh hồn chi đạo nhất, cũng không cách nào từ trong một vũng máu này lấy ra nửa điểm linh hồn khí tức của gã, tìm được chút tin tức hữu dụng nào nữa.

Con khỉ nhỏ ba mắt cười quái dị ‘hắc hắc’ vài tiếng, đối với tuyệt mệnh vu chú của mình, nó hiển nhiên có sức chống cự rất cao.

Trong thân thể nó một đám lửa màu lục lóe lên một phen, sau đó chợt nổ tung ra.

Cự quy rít gào một tiếng trầm thấp, một vòng quang ảnh trong suốt xuất hiện ở bên cạnh con khỉ nhỏ ba mắt.

Thân thể con khỉ nhỏ phát nổ, lục quang huyết khí phóng lên trời, lại không thể phá tan vòng quang ảnh mỏng manh này trói buộc, chưa thể thương tổn đến một ai.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer