Thiên ngoại, khôn cùng hỗn độn.
Bàn Cổ thế giới như một quả trứng khổng lồ lơ lửng ở trong hỗn độn, vô số luồng hỗn độn khí lưu ở ngoài vách ngăn thế giới vặn vẹo bốc lên, tung tóe ra vô số vầng hào quang huy hoàng mỹ lệ khó có thể hình dung.
Vách ngăn thế giới không chút sứt mẻ, Bàn Cổ thế giới lẳng lặng lơ lửng trong hỗn độn, theo quỹ tích đại đạo của bản thân lặng yên sinh sản biến hóa, nếu đứng ở trong hỗn độn xa xa nhìn Bàn Cổ thế giới, sẽ như thấy được ‘vĩnh hằng’.
Mười hai vầng hào quang so với Bàn Cổ thế giới chỉ có thể nói là nhỏ bé ở cực xa trong hỗn độn như ẩn như hiện, từng tia sáng như có như không liên thông Bàn Cổ thế giới cùng mười hai quầng sáng âm u đó. Ở dưới lực lượng cường đại nào đó lôi kéo, mười hai quầng sáng u ám đang thong thả hướng Bàn Cổ thế giới trôi đến.
Vốn theo pháp tắc nào đó ảo diệu tuyệt luân, Bàn Cổ thế giới lơ lửng ở trong hỗn độn, bản thân dung hợp với hỗn độn, người ngoài cực khó phát hiện Bàn Cổ thế giới tồn tại. Nhưng vì mười hai quầng sáng u ám lôi kéo lẫn nhau với Bàn Cổ thế giới, u quang tạo nên một đợt hỗn độn dao động mạnh mẽ hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra.
Hỗn độn dao động cường đại như hải đăng, trong hỗn độn một số tồn tại nào đó không thể tưởng tượng đang trôi giạt không bờ bến, bởi vì những dao động này, bọn họ nhanh chóng tập trung một vùng Hồng Mông hư không này.
Nhất là mười hai quầng sáng âm u phân bố ở bốn phương tám hướng Bàn Cổ thế giới, bọn họ và Bàn Cổ thế giới cách nhau không xa, khi bọn nó đồng thời khuếch tán ra hỗn độn dao động, một số tồn tại cực kỳ đáng sợ trực tiếp thông qua vị trí với nhau của mười hai nguồn dao động, tập trung đại khái phương vị của Bàn Cổ thế giới.
Trong Hồng Mông hư không, không có bất cứ một thế giới nào sẽ vô vô cớ bại lộ phương vị của mình, đây là nguyên tắc cầu sinh cơ bản nhất tự bảo vệ mình ở trong Hồng Mông hư không. Khi mười hai thế giới đồng thời hướng hư không phát ra dao động, không thể nghi ngờ là nói cho một số kẻ có lòng nào đó, ở giữa bọn chúng tồn tại một số thứ nào đó phi phàm.
Vũ Dư đạo nhân đứng trong hỗn độn, trận đồ đã mở ra, bốn đạo kiếm khí di thiên cực địa bao phủ bốn phương.
A Bảo, Quy Linh, Kim Linh, Vô Đương bốn đại đệ tử phân biệt dẫn theo hơn một ngàn môn hạ đồ chúng của Vũ Dư đạo nhân, phân biệt đóng ở dưới bốn đạo kiếm khí. Từng kỳ môn dựa vào kiếm khí mà sinh, bọn A Bảo khoanh chân mà ngồi, hai tay kết ấn, thỉnh thoảng hướng kỳ môn đánh ra từng đạo lôi hỏa chấn động kiếm khí.
Một sinh linh thân hình khô gầy, thân hình như xương khô, đầu như bọ cánh cứng, hình thù kỳ quái cao tới vạn trượng. Tay trái hắn nắm một cây cờ phướn màu đen, tay phải cầm một thanh lưỡi hái cán cong cực lớn, cảnh giác đứng ở ngoài Vũ Dư kiếm trận cẩn thận đánh giá.
Ở phía sau sinh linh kỳ dị này, vô số bọ cánh cứng vỏ đen to nhỏ đứng thẳng như người, xếp chỉnh tề thành một trận hình vuông. Trên giáp xác màu đen của bọn chúng sáng lên phù văn màu đỏ sậm sát khí ngập trời, hóa thành một màn hào quang màu đỏ sậm thật lớn đem bọn chúng bọc hết ở bên trong.
Hỗn độn khí lưu thỉnh thoảng đánh vào trên màn hào quang màu đỏ, mỗi một lần đánh vào đều khiến lũ bọ cánh cứng ‘Xèo xèo’ thét chói tai, thậm chí một ít bọ cánh cứng yếu kém trong mồm không ngừng phun ra dịch màu xanh lục, hiển nhiên hỗn độn khí lưu đánh vào tạo thành thương tổn cực lớn đối với bọn chúng.
‘Ba ~ ti ~ chu ~ kha kha ~’!
Sinh linh cao vạn trượng hình thù kỳ lạ chậm rãi phát ra tiếng kêu bén nhọn khó nghe, tiếng kêu của nó rất có tiết tấu, hiển nhiên là một loại ngôn ngữ chưa biết.
“Nói tiếng người!” Vũ Dư đạo nhân đứng ở chính giữa kiếm trận, cầm một trường kiếm thanh quang tràn đầy phong cách cổ xưa, ngón út tay trái rất không kiên nhẫn ngoáy ngoáy tai, nắm lên hồ lô rượu treo bên hông hung hăng trút một ngụm: “Ngươi nói cái gì, đạo gia nhà ngươi nghe không hiểu!”
Sinh linh kỳ dị hơi ngẩn ngơ, hắn đột nhiên há mồm khàn giọng hét giận dữ, trên xương cột sống khô quắt của nó từng cái đốt xương lật ra, hơn một ngàn cái cánh xương tối như mực từ trong khớp xương phun ra, ‘Rầm’ mở ra rộng hơn hai vạn trượng.
Cánh xương rậm rạp gấp gáp run rẩy, thanh âm bén nhọn hóa thành các dải màu đen xé rách hỗn độn, rợp trời rợp đất hướng Vũ Dư kiếm trận xung phong. Cùng lúc đó tay trái sinh linh kỳ dị vung cờ phướn lên, liền có các mảng u ảnh màu đen vặn vẹo dữ tợn, mơ hồ có thể thấy được là đầu sinh linh kỳ quái nào đó tuôn ra, mang theo tiếng kêu bén nhọn lao về phía kiếm trận.
“Tà ma ngoại đạo, không chịu nổi một đòn!”
Vũ Dư đạo nhân chưa thúc dục kiếm trận, mà là chân đạp Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ, trường kiếm màu xanh ở tay phải nhẹ nhàng bâng quơ hướng hư không chém một nhát, một kiếm khí màu xanh hóa thành vô số hoa sen xanh cấp tốc xoay tròn bay ra đầy trời, đem toàn bộ công kích của sinh linh kỳ dị chém một nhát vỡ nát.
Một mảng thanh quang xé rách hỗn độn, thân thể sinh linh kỳ dị chợt nhoáng lên một cái, từ cằm nó mãi cho đến dưới khố nó, một vết kiếm xé rách thân thể nó, trong thân thể như bộ xương của nó không ngừng phun ra nước tương màu đen dinh dính, tanh tưởi.
Hỗn độn khí lưu gào thét quay cuồng ập đến, nước tương trong cơ thể sinh linh kỳ dị phun ra bị hỗn độn chi khí cuốn một phát liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thân thể sinh linh kỳ dị kịch liệt nhoáng lên một cái, trong hai con mắt cực lớn tràn đầy kinh hãi —— hắn tuyệt đối không ngờ tới, hắn lại ngay cả một kiếm của Vũ Dư đạo nhân cũng không ngăn được!
Nơi này là Hồng Mông hỗn độn, sinh linh có thể sinh tồn ở nơi này cường đại vô cùng, tương tự nơi này hoàn cảnh sinh tồn cũng cực kỳ hà khắc mà tàn khốc. Ở Bàn Cổ thế giới trúng một kiếm, còn có thể có thời gian chậm rãi tu dưỡng điều tức, cho dù hao phí vạn năm, trăm vạn năm thời gian, chung quy có thể chậm rãi khôi phục.
Nhưng ở trong Hồng Mông hỗn độn, một vị tiên thiên sinh linh cường đại một khi bị thương, chờ đợi hắn sẽ là vĩnh viễn đuổi giết cùng săn mồi.
Sinh linh kỳ dị rít lên một tiếng, hắn ôm vết thương bởi kiếm trước ngực, xoay người không chút để ý bọ cánh cứng màu đen lấy ức vạn để tính ở phía sau, hét giận dữ vang trời kéo theo một đạo hắc quang bỏ chạy về phía sâu trong hỗn độn.
Một kiếm kia của Vũ Dư đạo nhân tạo thành thương thế cũng không phải quá nặng, hắn ít nhất còn có sức chiến một trận. Nhưng hắn đã bị thương, dũng khí của hắn nhất thời giảm đến bằng 0, hắn căn bản không dám dây dưa cùng Vũ Dư đạo nhân nữa, vội vã chạy trốn.
“Đã tới rồi thì đừng đi nữa!” Vũ Dư đạo nhân cười dài một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái đột ngột xuất hiện ở phía sau sinh linh kỳ dị, một kiếm đem đầu lâu của hắn chém xuống.
“Ừm, hai kiện bảo bối này không tệ!” Vũ Dư đạo nhân cười ha ha đem cờ phướn cùng lưỡi hái của sinh linh kỳ dị thu vào trong túi, nhắm mắt lại yên lặng cảm thụ lực lượng công đức nhanh chóng tăng trưởng trong cơ thể. Đánh chết một hỗn độn ma thần dòm ngó Bàn Cổ thế giới, đây là công đức!
Chợt, Vũ Dư đạo nhân kinh hỉ lại kinh hãi trừng lớn mắt: “Đây… Đây là…”
Một đạo tử khí từ đỉnh đầu Vũ Dư đạo nhân lao vút lên trời, trong tử khí có thể thấy được vô số lê dân đang quỳ lạy hành lễ, nguyên thần Vũ Dư đạo nhân vốn sâu không lường được trở nên càng thêm sâu sắc, linh động, lĩnh ngộ của hắn đối với thiên địa đại đạo, đối với hỗn độn khí lực đột nhiên tăng vọt một thành!
Bọn A Bảo, Quy Linh càng khàn giọng kinh hô, ai cũng không dám tin đứng dậy.
Cơ Hạo được ức vạn lê dân Bồ Phản cúng bái cảm kích, đạt được khí vận nhân tộc khiến năng lực cảm ngộ thiên đạo của Vũ Dư đạo nhân tăng vọt một thành. Vũ Dư đạo nhân cảnh giới cỡ nào? Hắn cũng chiếm được một thành nâng cao, lực lĩnh ngộ của A Bảo, Quy Linh, Kim Linh, Vô Đương bốn đại đệ tử ước chừng tăng lên gấp mười, mà các môn nhân bình thường khác càng được tăng lên mấy chục lần, trăm lần!
“Khí vận giáo ta… Cơ Hạo đồ nhi làm tốt lắm!” Vũ Dư đạo nhân cười hướng phía Bàn Cổ thế giới nhìn một cái.
Tiếng kêu trầm thấp từ trong hỗn độn truyền đến, một vật khổng lồ hình dạng như long kình, bên ngoài cơ thể có giáp xác như bọ cạp, thân hình dài đến mười vạn dặm chậm rãi từ trong hỗn độn bơi tới. Hắn há mồm, đem lũ bọ cánh cứng màu đen nuốt chửng.
Sắc mặt Vũ Dư đạo nhân nghiêm túc, chậm rãi giơ lên trường kiếm trong tay.