Mây lạnh càng lúc càng gần, Cơ Hạo cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống thẳng tắp. Không chỉ có thân thể cảm nhận được hàn ý thấu xương, càng có một luồng khí lạnh vô danh từ sâu trong linh hồn đột ngột sinh ra, như muốn đem linh hồn hắn cũng đông lạnh thành khối băng.
Thân thể hơi cứng ngắc, tư duy cũng trở nên trì độn chậm chạp.
Cơ Hạo kinh hãi, vội vàng vận chuyển thái âm chi lực. Làm cực hạn tất cả lực lượng âm hàn khắp trời đất, sau khi thái âm chi lực tràn đầy toàn thân, tất cả âm hàn dị trạng chợt biến mất, Cơ Hạo lại chú ý tới, các chiến sĩ dị tộc vừa mới quy thuận hắn, giáp trụ trên người bọn họ đều bịt kín một tầng băng sương thật dày.
“Lui ra trăm dặm, kết trận chuẩn bị chiến!” Cơ Hạo quát khẽ một tiếng, hướng phía thành trại chỉ chỉ.
Mười vạn tinh nhuệ dị tộc Da Ma La Gia thua cho Cơ Hạo đều nhịp hướng Cơ Hạo quỳ một gối hành lễ, sau đó kết trận hóa thành một mảng bóng đen, nhanh chóng hướng ra ngoài trăm dặm lui bước.
Da Ma Sát Nhất phất phất tay, bảo tộc nhân thân quyến của mình cũng theo đại đội nhân mã rút lui, chỉ để lại một mình hắn lẳng lặng đứng hầu ở bên người Cơ Hạo, nheo mắt đánh giá giao long như ẩn như hiện trong một đám mây lạnh màu lam sẫm, long lanh trong suốt giống như băng tinh kia.
Cơ Hạo cũng mang theo vài phần tò mò, càng nhiều là mang theo vài phần cảnh giác nhìn đại đội giao long càng lúc càng gần.
Thủ hạ Cộng Công thị có tám đại trọng thần, nhưng nổi tiếng nhất chính là Côn Bằng, Tương Liễu, Vô Chi Kỳ, ngay cả Tu Xà cùng Hoành Công Ngư, bọn họ hàng năm ẩn tu ở trong sào huyệt Bắc Minh, so sánh mà nói tiếng tăm cũng không phải quá lớn.
Nhưng danh tiếng nhỏ nhất, không được người ta biết tới nhất trong tám đại trọng thần, nhất định là vương của Hàn Giao nhất tộc Bắc Minh, Bắc Minh Giao Vương lai lịch khó lường nhất, thực lực ít ai được biết nhất trong tám đại trọng thần.
Cơ Hạo ở trong bí điển Vu Điện từng thấy, có tiên hiền nhân tộc chỉ ra, Bắc Minh Giao Vương và loài giao bình thường của Bàn Cổ thế giới không có bất cứ chỗ nào chung, ngoại hình hắn tương tự giao long, nhưng bản thể hắn hẳn là một loại sinh linh thần dị khác, thậm chí hắn rất có thể không phải sinh linh dân bản xứ Bàn Cổ thế giới.
Bắc Minh Giao Vương cực ít có ghi chép về việc ra tay, một lần ra tay duy nhất của hắn nhân tộc biết, là ở thời thượng cổ thiên đình thực lực cường thịnh, Cộng Công nhất tộc còn chưa trở thành chúa tể Bắc Hoang, hắn thoải mái đánh tan Bắc Minh long thần thiên đình sắc phong, cướp lấy hải vực rét lạnh nhất của Bắc Minh làm lãnh địa nhà mình.
Khi đó Bắc Minh long thần thiên đình sắc phong xuất thân bất phàm, là thất thái tử của long hoàng long tộc lúc ấy.
Bắc Minh long thần bị Bắc Minh Giao Vương đánh gãy hai cái sừng rồng, lột hết vảy rồng toàn thân, khóc tu tu chạy về hang ổ long tộc Đông hải hướng long hoàng khóc lóc kể lể, long hoàng tức giận, tự mình mang theo tám đại long vương, hai mươi tự vị Long thần tướng, hùng hổ đi đến Bắc Minh đòi lại công đạo cho thất thái tử của long hoàng.
Kết quả, kết quả chính là không có kết quả.
Long hoàng khí thế hùng hổ chạy tới trả thù, rất nép mình mang theo kiêu binh hãn tướng quay về Đông hải. Long hoàng thất thái tử tức giận chạy tới thiên đình, từ bỏ phong hào Bắc Minh Long thần, hướng thiên đình đòi thần vị Cơ Thủy Hà Bá ở Trung Lục thế giới, mang theo đại đội nhân mã đi Cơ Thủy xây dựng long cung thủy phủ, cả đời không nhắc tới chuyện Bắc Minh nữa.
Có thể chống lại thượng cổ long tộc thời kì thượng cổ kiêu ngạo không ai bì nổi, thực lực Bắc Minh Giao Vương có thể nghĩ, Hàn Giao nhất tộc dưới trướng hắn cường hãn bao nhiêu, điều đó càng không cần nhắc tới nữa.
Giờ phút này Hàn Giao nhất tộc nhấc lên mây lạnh quỷ dị, lửa giận ngập trời vội vã chạy tới, thấy thế nào cũng không phải chuyện gì hay ho. Cơ Hạo âm thầm làm sẵn chuẩn bị, Thái Cực Pháp Y, Thái Cực Càn Khôn Kính còn có Thiên Địa Kim Kiều đều tùy thời ứng biến.
Một tiếng rồng gầm truyền đến, một đám mây lạnh to lớn đột nhiên tách ra trái phải, tám con Hàn Giao dài trăm dặm, vảy toàn thân màu lam, giống như thủy tinh long lanh trong suốt xoay một vòng ở giữa không trung, nhanh chóng hóa thành tám hán tử anh vĩ cao cả trượng, khoác trọng giáp màu lam.
Rống to ‘Hây’ một tiếng, đám mây lạnh hướng phía dưới thu liễm, hóa thành một đám mây băng màu lam trải giữa không trung. Phía sau chiến tướng tám con Hàn Giao biến thành, cả thảy ba ngàn con Hàn Giao hướng tới bầu trời phun một ngụm khí lạnh, cũng hóa thành giáp sĩ tinh nhuệ mặc trọng giáp, xếp hàng chỉnh tề ở phía sau tám con Hàn Giao.
Trong mây lạnh một mảng lớn bông tuyết màu lam bay lên, vô số bông tuyết nhanh chóng hướng trung gian hội tụ, theo tiếng rít chói tai, vô số bông tuyết ngưng tụ thành một ngọn núi huyền băng màu lam thật lớn, trong huyền băng trong suốt, mơ hồ có thể thấy được một con ngũ trảo lam giao lẳng lặng cuộn mình ở chính giữa khối băng.
Thở một tiếng trầm thấp, ngũ trảo lam giao chậm rãi mở đôi mắt, đỉnh đầu nó, chính giữa tám cái sừng rồng uốn lượn, một khối huyền tinh màu lam mượt mà khẽ lóe, một luồng khí lạnh từ trong huyền tinh phun ra, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng, tóc, lông mày đều là màu lam bạc, trong đôi mắt không thấy tròng trắng, chỉ có một mảng lam quang âm hàn xuyên thấu huyền băng, hướng bên này bay thẳng tới.
Viên Lực ngẩn ngơ, khuôn mặt khỉ co rúm lại, run rẩy hướng nam tử trung niên quỳ xuống bái lạy: “Giao đại thúc!”
Tương Liễu Tiểu Bát càng kêu một tiếng quái dị, mặt không còn chút máu hướng nam tử trung niên rất xa quỳ xuống: “Giao vương, ngài hãy nghe ta nói, ta dẫn Tuyết Lăng đi ra, cũng là có ý tốt cả. Ta thấy nàng ở Bắc Minh buồn rầu, mang nàng đi lãnh địa nhân tộc kiến thức một chút…”
Nam tử trung niên hướng Viên Lực nhìn lướt qua, trong mắt thần quang chợt lóe, hai mắt hướng Tuyết Lăng mệnh châu trong lòng hắn chăm chú nhìn thật sâu trong nháy mắt.
Hắn quay đầu, mặt không biểu cảm nhìn Tương Liễu Tiểu Bát lạnh lùng nói: “Kiến thức một chút? Hiện tại lãnh địa nhân tộc cũng là một mảng nước mênh mông, có cái gì khác với Bắc Minh? Có cái gì đáng kiến thức? Tới kiến thức các thi thể bị nước dìm chết, ngâm nát nhừ sao?”
Hắn hướng Tương Liễu Tiểu Bát vươn bàn tay, nói từng chữ một: “Đã là ngươi thuyết phục Tuyết Lăng theo ngươi tới Trung Lục, như vậy… Tuyết Lăng đâu?”
Tương Liễu Tiểu Bát rối rắm một trận, hắn ngập ngừng nói không ra lời.
Hắn chung quy không thể nói, vốn Tuyết Lăng ở trong đại quân hộ vệ của hắn, nhưng hắn vì trình diễn vở kịch hay ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’, cố ý để Tuyết Lăng bị chiến sĩ dị tộc bắt đi, hắn truy kích đối phương không có kết quả, ngược lại bùng nổ xung đột với Viên Lực một phen chứ?
“Tuyết Lăng đâu? Nó ở nơi nào!” Bắc Minh Giao Vương mặt không biểu cảm nói: “Sống, ta muốn thấy người; chết, thi thể ở đâu?”
Khuôn mặt Tương Liễu Tiểu Bát kịch liệt run rẩy, hắn mang theo một tia khàn khàn nói: “Không đến mức, không đến mức, Tuyết Lăng chỉ là bị người ta bắt đi mà thôi, nhưng nàng nhất định không có việc gì! Giao vương, ngài hãy nghe ta nói, Tuyết Lăng nàng…”
Bắc Minh Giao Vương hít sâu một hơi, sau đó thở ra một hơi.
Một làn gió lạnh xám xịt vô thanh vô tức từ trong mồm Bắc Minh Giao Vương phun ra, toàn bộ mãng yêu bên người Tương Liễu Tiểu Bát đồng thời bị một tầng huyền băng thật dày đông lại. Chỉ nghe ‘Rắc rắc’ vài tiếng vang, huyền băng vỡ vụn, mấy ngàn mãng yêu, trong đó bao gồm vài vị cự yêu cấp Vu Đế, tất cả đều biến thành phấn băng nhỏ vụn nổi trên mặt nước.
Máu thịt thành bùn, hồn phi phách tán, các mãng yêu đó chết sạch sẽ, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Đuôi rắn dài mười mấy trượng của Tương Liễu Tiểu Bát cũng bị huyền băng đông lại, từng luồng khí lạnh không ngừng hướng nửa thân trên hình người của hắn kéo dài. Bắc Minh Giao Vương âm trầm nói: “Ngươi nói nó không có việc gì, như vậy… Đây là cái gì!”
Bắc Minh Giao Vương khẽ móc ngón tay, mệnh châu màu lam trong lòng Viên Lực liền mang theo một đạo u quang bay vào trong tay hắn.