“Nghiêu Hầu!” Bóng người mũ cao đứng trên không thành trại, ngữ khí ôn hòa hướng Cơ Hạo đánh tiếng.
“Ngài là?” Cơ Hạo một lần nữa khống chế Thiên Địa Kim Kiều, gian nan từ trong núi băng chui ra. Lại hao phí một lúc, Cơ Hạo đứng ở trước mặt bóng người mũ cao, nghiêm nghị hướng hắn hành một lễ.
Bóng người mũ cao bực này, Cơ Hạo đã vài lần gặp ở bên người Đế Thuấn. Bao gồm thời điểm lần đầu tiên Cơ Hạo tham gia nhân tộc đại chiến với dị tộc, bên cạnh Đế Thuấn đã có bóng người mũ cao như vậy xuất hiện.
Lần trước ở trong đại điện thảo luận chính sự của nhân tộc, tổng cộng là mười hai kẻ bóng người mũ cao đồng thời xuất hiện, ngay tại trận đàn áp đám đông cao tầng liên minh bộ lạc nhân tộc, ép bọn họ hợp mưu hợp sức, lấy ra toàn bộ lực lượng trong tay giúp Đế Thuấn trị thủy.
Trong lòng Cơ Hạo biết rõ, những người này có lẽ chính là trọng khí trấn tộc áp đáy hòm cuối cùng của nhân tộc, càng có khả năng chính là đại hiền thánh nhân có tên có họ trong truyền thuyết thượng cổ, Cơ Hạo không thể không kính cẩn có thừa đối với hắn.
“Toại Nhân thị!” Hỏa khí trên khuôn mặt bóng người mũ cao chợt tản ra, lộ ra một gương mặt rất bình thường, nhưng thần sắc cực kỳ hiền lành. Dung mạo Toại Nhân thị không xuất chúng, chỉ có một đôi mắt to thâm thúy dị thường, nếu đối mắt với hắn, sẽ phát hiện ánh mắt hắn quang diễm loá mắt như tinh tú khắp trời.
Da đầu Cơ Hạo phát tê một trận, cách đó không xa Phong Hành, Nghệ Địa còn có mấy tướng lĩnh khác của nhân tộc đã theo bản năng quỳ gối trên mặt băng.
Toại Nhân thị, Thánh Hoàng thượng cổ nhân tộc, ở thời điểm nhân tộc còn ngây thơ vô tri như cầm thú núi rừng, Toại Nhân thị đã đốt lên ngọn lửa nhân tộc.
Nhân tộc từ Toại Nhân thị mà đứng lên, lúc đó mới thoát ly trạng thái ngây thơ hỗn độn nguyên thủy nhất, mở ra linh trí, hiểu người – thú khác nhau, chính thức lấy tên ‘nhân tộc’, xuất hiện ở trên mặt đất Bàn Cổ thế giới.
“Ngài là Toại Nhân Thánh Hoàng? Ngài không phải…” Cơ Hạo nhớ tới vô số truyền thuyết có liên quan Toại Nhân thị, trong đó bao gồm hắn chết phương nào, chôn ở nơi nào vân vân. Nay trước phần mộ Toại Nhân thị cũng vẫn có vu tế nhân tộc ngày tết hiến tế, hương khói chưa bao giờ đoạn tuyệt.
“Ta, chỉ là một khối phân thân, bản thể đã sớm rời khỏi Bàn Cổ thế giới.” Toại Nhân thị nghiêm nghị hướng Cơ Hạo gật gật đầu, hỏa khí tản ra trên gương mặt một lần nữa hợp lại, đem gương mặt hắn che đi: “Không nói chuyện phiếm, cứu các binh sĩ nhân tộc ra trước, ta có chuyện cần dặn dò ngươi!”
Cơ Hạo lui vài bước, tò mò nhìn về phía Toại Nhân thị.
Hắn có các loại trọng bảo tùy thân, càng nắm giữ thái dương đại đạo, hắn thậm chí kế thừa Đông Hoàng Thần Ấn, đang cấp tốc dung hợp toàn bộ cảm ngộ đối với thái dương đại đạo của Đông Hoàng Thái Nhất. Nội tình như thế, hắn cũng không thể làm gì được ngọn núi băng Bắc Minh giao vương bố trí, hắn rất muốn nhìn một cái, Toại Nhân thị là hóa giải tình thế nguy hiểm lần này như thế nào.
“Lão băng trùng kia lại tiến bộ rồi!” Toại Nhân thị cúi đầu nhìn núi băng một phen, khẽ thở dài: “Năm đó khi hắn vừa mới chiếm cứ Bắc Minh băng hải, dưới trướng hắn có một đám băng yêu tính thích ăn thịt người, là chúng ta liên thủ đánh một trận với lão băng trùng đó, ép hắn tự tay đem một tổ băng yêu kia đoạn tuyệt dòng dõi.”
“Lão băng trùng vô cùng để ý mặt mũi, sau khi bị chúng ta đả thương thì nấp kỹ trong băng hải, không bao giờ xuất thế gặp người nữa.” Toại Nhân thị lạnh nhạt nói: “Cho nên các ngươi đám hậu bối này, đối với hắn không hiểu biết rõ lắm! Núi băng này của hắn, nói khó cũng không khó, chỉ xem có thể bắt lấy hàn khí ‘Chân ý’ của hắn hay không.”
‘Chân ý’? Trong lòng Cơ Hạo chợt khẽ động, trong lời nói của Toại Nhân thị tựa như có quá nhiều ẩn ý.
“Ta thấy ngươi thi triển thái dương chân hỏa, cũng xa xa thấy ngươi phun Kim Ô Thần Viêm, nhưng lửa của ngươi là ‘Tử’, ngươi chỉ có mỗi hỏa lực, không có tâm của ‘Hỏa’. Cho nên, ngươi không thể đem uy lực của thái dương chân hỏa hoặc là Kim Ô Thần Viêm tăng lên tới lớn nhất.”
Toại Nhân thị giơ một ngón tay, trầm trầm nói: “Lửa của ta thật ra bình thường, không phải là các loại thiên địa linh viêm, lại càng không phải tiên thiên thần hỏa, chỉ là ta năm đó dùng hai khúc củi ma sát mà sinh một mồi lửa, là lửa bình thường nhất thế gian!”
Một điểm ánh lửa sáng lên trên ngón tay Toại Nhân thị, ánh lửa màu vàng nhạt ôn hòa mà mỏng yếu, không ngừng lay động chớp lên ở trong cuồng phong.
Như Toại Nhân thị nói, đây là một ngọn lửa bình thường nhất, chỉ là lửa củi người phụ nữ ở nông thôn dùng để nhóm lửa nấu cơm.
Lửa này nhiều nhất có thể đun củi, đốt cỏ khô, muốn dựa vào lửa cái này luyện hóa khoáng thạch cũng khó, càng không cần nói dùng nó thiêu hủy thiên địa, phá vỡ hư không. Cơ Hạo tùy tay phóng ra một luồng thái dương chân hỏa, nhiệt độ ít nhất là trên vạn lần một luồng lửa này, lực phá hoại càng gấp mười vạn lần, trăm vạn lần một luồng ánh lửa nhỏ bé này.
Một ngọn lửa kia trong tay Toại Nhân thị thật sự không có lực sát thương gì, mà thái dương chân hỏa của Cơ Hạo thì sao? Lại là tồn tại khủng bố có thể nháy mắt khí hoá nhiều kim loại.
Nhưng sau khi Cơ Hạo nhìn thấy một luồng ánh lửa đó, liền cảm giác được một sự ấm áp khó có thể hình dung tràn đầy toàn thân, từ sâu trong linh hồn một mực thêm vào đến từng tế bào, khiến hắn tràn ngập lực lượng.
Như lúc hắn nhỏ tuổi ở một kiếp này, ở sáng sớm mở mắt, nhìn thấy Thanh Phục quỳ gối bên lò sưởi, đang động tác nhẹ nhàng nướng thịt thú cùng củ khoai. Ánh lửa ôn hòa không chói mắt chút nào, nhưng theo mùi thơm của thịt thú cùng củ khoai, lại khiến người ta cảm nhận được khí tức sinh mệnh vô cùng mãnh liệt.
Cơ Hạo đột nhiên đã hiểu cái gọi là ‘Chân ý’ là có ý tứ gì.
Như khí linh của vật phẩm, như linh hồn con người, vật không có khí linh là vật chết, người không có linh hồn là cái xác không hồn. Không có lực lượng chân ý, cho dù bản chất lực lượng cao tuyệt hơn nữa, cũng không cách nào phát huy ra uy năng thật sự của loại lực lượng này.
“Hàn khí chân ý của lão băng trùng, là một trái tim cô quạnh băng lạnh, tự mình phong tỏa, mà chân ý một mảng ánh lửa này của ta, thì là hy vọng vô biên, khát khao sinh cơ kéo dài.” Toại Nhân thị búng ngón tay, một mảng ánh lửa nhỏ bé rơi xuống, phát ra tiếng ‘Xẹt xẹt’ xuyên thấu núi băng, hướng sâu bên trong núi băng lặn vào.
Cơ Hạo dùng Thiên Địa Kim Kiều cũng rất khó quán thông núi băng, một ngọn lửa cực kỳ mỏng manh, yếu ớt này của Toại Nhân thị lại như dao sắc cắt đậu phụ nháy mắt phá vỡ.
Vô số luồng hàn quang màu xám trắng từ bốn phương tám hướng ập tới ngọn lửa, ngọn lửa càng thêm mỏng manh, nhưng ánh lửa ngược lại trở nên càng thêm tươi đẹp lên rất nhiều. Cuối cùng ngọn lửa đi tới chỗ cực sâu của núi băng, nhẹ nhàng chạm một cái ở trên điểm nào đó cực kỳ nhỏ bé.
Một tiếng ‘Xèo’ vang lên, ngọn lửa và một điểm hàn khí nhỏ bé hủy diệt lẫn nhau, một ngọn núi băng khổng lồ đột nhiên kịch liệt run rẩy một cái, sau đó vô số làn hơi nước từ trong núi băng tuôn ra, nháy mắt hóa thành sương trắng cuồn cuộn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Không có lực lượng không thể được.” Toại Nhân thị nhìn Cơ Hạo, rất ôn hòa ân cần dạy bảo: “Ngươi nắm giữ đối với tầng cấp lực lượng, thậm chí cũng sắp đuổi kịp ta rồi, nhưng ngươi vì sao muốn có được lực lượng? Nghiêu Hầu, lực lượng của ngươi tuy mạnh, lại chưa có tâm, ngươi còn thiếu một số thứ.”
Trong thần hồn không gian, hư ảnh có chút tức giận rít gào một tiếng: “Lực lượng chính là lực lượng… cần tâm làm cái gì? Hắc, chẳng qua, lời này tựa như có đạo lý… Nhớ năm đó ta… Hừ, bị hậu sinh tiểu bối giáo huấn, thật sự không còn mặt mũi gặp người!”
Khẽ thở dài một tiếng, Toại Nhân thị trầm giọng nói: “Nhưng, ngươi ở trong một thế hệ thanh niên nhân tộc hiện nay, vô luận tính cách, làm việc, hay là tu vi, lịch luyện, cũng là hàng đầu rồi, chúng ta nơi này có việc, ngươi dám đi không? Chúng ta lo trước nghĩ sau, hiện tại người thích hợp nhất, chỉ có ngươi.”
Cơ Hạo không cần nghĩ ngợi hứa hẹn ngay.