Bàn tay màu vàng xấp xỉ với bàn tay người thường, toàn thân ánh vàng rực rỡ tựa như đúc từ vàng ròng.
Một tầng bảo quang mượt mà như ngọc báu bao trùm trên bàn tay, huy hoàng uy nghiêm, mơ hồ lộ ra một hơi thở không được xâm phạm. Bàn tay nho nhỏ hướng vào đầu Cơ Hạo vỗ xuống, tốc độ thật ra cũng không nhanh, lại làm Cơ Hạo có một loại cảm giác tránh cũng không thể tránh.
Điều đó tựa như toàn bộ thiên địa đều co lại thành cái vỏ xấp xỉ thân thể Cơ Hạo, thân thể hắn bị giam cầm ở trong lớp vỏ thật dày, không giãy thoát được, không thể động đậy. Bốn phương tám hướng đều tràn ngập hắc ám đáng sợ, như ẩn giấu rồi vô số mãnh thú cùng hung cực ác, chỉ cần Cơ Hạo dám đột phá lớp vỏ giam cầm hắn, thân thể hắn sẽ bị xé thành mảnh vụn.
Cơ Hạo từ trên bàn tay này cảm nhận được linh hồn dao động cực kỳ quen thuộc. Một chưởng này cho hắn cảm giác như Sắc tôn, Dục tôn thi triển các loại sắc tướng ma công, nhiếp hồn người, công kích trực tiếp chỗ yếu ớt nhất của lòng người.
Có lẽ, thật ra lực sát thương bàn tay này có được cũng không lớn. Nhưng nó lại lấy linh hồn công kích kỳ dị, làm Cơ Hạo cảm giác nó có được uy năng không thể ngăn được. Ở trước khi bàn tay này công kích đến Cơ Hạo, ở trước khi Cơ Hạo bị nó đánh trúng, bàn tay này đã phát động công kích đối với linh hồn Cơ Hạo.
Đổi làm người khác, có lẽ sẽ tuyệt vọng bó tay chịu chết, mặc cho một chưởng này vỗ ở trên đầu mình. Bởi vì bàn tay này cho người ta cảm giác chính là —— ngươi không ngăn được, ngươi nhất định không ngăn được; bởi vì ngươi không ngăn được, cho nên ngươi nhất định sẽ bị một chưởng đập chết.
“Tà ma ngoại đạo, cút!” Trong mắt Cơ Hạo lóe ra một luồng sáng kỳ lạ. Hắn khẽ quát một tiếng, nhất thời có vô số tiếng thiếu nữ ca xướng tuyệt vời theo tiếng hắn quát lớn đồng thời vang lên. Đối phương lấy kỳ công bí thuật tương tự Vực Ngoại Thiên Ma công kích hắn, như vậy Cơ Hạo cũng dùng Thiên Ma bí công đối lại.
Bảo quang trên bàn tay ánh vàng rực rỡ chợt vỡ vụn, vốn màu vàng giống như đồ đồng xanh mạ vàng trải qua năm tháng ngao luyện ăn mòn biến sắc, tầng ngoài màu vàng không còn sót lại chút gì, chỉ có vết loang lổ màu xanh phong cách cổ xưa giữ lại.
Bàn tay màu đồng xanh mang theo một ý vị cổ xưa, tang thương tiếp tục vỗ xuống, nhưng ảo giác giam cầm ban đầu nó cho Cơ Hạo đã biến mất không dấu vết. Một ý vắng lặng cô tịch làm người ta phát ra hàn ý từ trong lòng đột nhiên sinh từ trong bàn tay mơ hồ truyền đến. Cơ Hạo nhìn bàn tay này, giống như thấy được bốn mùa luân hồi, thấy được hoa nở hoa rơi, thấy được một người từ cất tiếng khóc chào đời đến sau khi thọ chung chính tẩm hóa thành bạch cốt khô lâu.
‘Tịch diệt’!
Cơ Hạo tự dưng biết bàn tay này tản mát ra hàn ý là lực lượng thế nào. Tịch diệt chi lực, có thể nói là đại đạo pháp tắc thần bí nhất, khó lường nhất trong thiên địa.
Thế gian có ai vĩnh hằng bất hủ không? Ít nhất đến bây giờ, Cơ Hạo không biết có tồn tại như vậy. Cho dù là Vũ Dư đạo nhân, hắn cũng chỉ dám nói mình vạn kiếp bất phôi, lại không dám nói mình là vĩnh hằng bất hủ.
Đã không có bất hủ, như vậy chung quy sẽ sụp đổ hủy hoại. Mà loại lực lượng sụp đổ hủy hoại cuối cùng đó, tên là ‘Tịch diệt’.
Mặt trời sẽ tắt, tinh tú sẽ rụng, đại địa sẽ sụp đổ, Bàn Cổ thế giới sẽ có một ngày lâm vào sụp đổ bên bờ tận thế.
Con người sẽ chết, thú sẽ chết, chim cá có một ngày cũng sẽ chết; Các thiên đế thiên đình từng cao cao tại thượng kia, bọn họ cũng đã tan thành mây khói, đám thần linh từng tung hoành tam giới, bọn họ cũng đã mục nát thành bùn.
Tất cả điều đó, tất cả sụp đổ, tất cả tử vong, cuối cùng đều do ‘Tịch diệt’ nắm giữ. Đây là đại đạo khó lường nhất của thế gian, nếu có thể nắm giữ lực lượng ‘Tịch diệt’, như vậy có lẽ có thể siêu thoát ‘Tịch diệt’, đạt tới vĩnh hằng bất hủ chân chính.
“Dã tâm thật lớn!” Cơ Hạo nhìn bàn tay mục nát nhằm vào đầu hạ xuống, nắm tay phải hướng nó đón đỡ.
Một vầng mặt trời nho nhỏ bùng nổ ở trên nắm tay của Cơ Hạo, ánh vàng bắn ra bốn phía, nhiệt lực bốc lên. Mặt trời là nguồn gốc sinh mệnh, đem tới cho thiên địa vạn vật năng lượng sinh tồn. Mặt trời chính là sinh mệnh, mặt trời chính là sự nhiệt tình, mặt trời là cực hạn của tất cả sức sống trong thiên địa.
Ánh mặt trời vàng rực rỡ hoan hô nhảy nhót ở trên nắm tay Cơ Hạo, Cơ Hạo cảm thụ ý niệm căn bản nhất trong đáy lòng mình, hắn nở nụ cười từ trong lòng, sống là chuyện tốt đẹp cỡ nào, sống là chuyện thần thánh cỡ nào. Hắn sinh động, có thể nói có thể cười, có thể chạy có thể nhảy, hắn thanh xuân như vậy, hắn còn trẻ như vậy, ‘Tịch diệt’ cách hắn quá xa.
Cho nên Cơ Hạo lớn tiếng cười lên, toàn thân hắn đều tràn ngập khí tức sinh mệnh no đủ, Thái Dương tinh hỏa ở trên nắm tay của hắn phun ra các mảng ánh sáng hình ảnh rực rỡ. Có hoa cỏ cây cối, có chim bay cá nhảy, có cá tôm cua, có cự long phượng hoàng.
Phàm là trong khu vực Bàn Cổ thế giới được mặt trời bao phủ, toàn bộ sinh mệnh đều ở trên nắm tay của Cơ Hạo ngưng tụ ra hình bóng của mình. Cơ Hạo dùng một quyền tràn ngập nhiệt tình, tràn ngập khát vọng sinh mệnh, hung hăng đón đỡ hình ảnh bàn tay màu xanh hạ xuống.
‘Vạn Vật Sinh’!
Cơ Hạo trong lúc lơ đãng, suy diễn ra tinh túy của chiêu Vạn Vật Sinh trong bốn chiêu Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt hư ảnh truyền thụ.
Đế Thuấn đứng ở bên Cơ Hạo há mồm, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cơ Hạo toàn thân phun trào lực lượng sinh mệnh mênh mông. Đó là năng lượng sinh mệnh huy hoàng đồ sộ cỡ nào, toàn bộ thân thể Cơ Hạo đều đang sáng lên, mỗi lỗ chân lông của hắn đều đang phun ra vô số hư ảnh sinh mệnh.
Đế Thuấn thậm chí mơ hồ cảm thấy, có lẽ năm đó thời điểm Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa, bị vô số thần ma vây công ngã xuống, lúc nhóm sinh linh đầu tiên trong thiên địa xuất hiện, chính là cảnh tượng bực này nhỉ? Từ trong cơ thể Bàn Cổ thánh nhân, vô cùng vô tận năng lượng sinh mệnh tuôn trào ra, sinh mệnh cường đại tạo hóa vạn vật, diễn biến ra hồng hoang thế giới muôn hình muôn vẻ!
“Khá lắm, Nghiêu Hậu!” Đế Thuấn cất tiếng cười to, hắn vung hai nắm đấm đánh mạnh về phía Nhân Hoàng Chung, vì thế tiếng hò hét của vô số nhân tộc tiên dân một lần nữa vang tận mây xanh. bóng dáng vô số nhân tộc tiên dân tràn ra trên hư không, bọn họ cảm nhận được trên người Cơ Hạo tản mát ra khí tức sinh mệnh cường đại, vui mừng nhảy nhót theo quyền thế của Cơ Hạo hóa thành các luồng sáng hướng không trung lao đi.
“Y?” Trong hư không truyền đến một tiếng hô kinh nghi bất định.
Bàn tay màu xanh cùng nắm tay màu vàng của Cơ Hạo hung hăng va chạm với nhau. Cơ Hạo chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể đột nhiên lạnh toát, đại nhật nguyên thần cùng ba đại đạo đài đồng thời khô quắt.
Tịch diệt lực nháy mắt tước đoạt hầu như toàn bộ lực lượng toàn thân Cơ Hạo. Cơ Hạo thân như củi khô, linh hồn uể oải không chịu nổi như đóa hoa bên bờ vực điêu linh, cả người mơ hồ lộ ra một hơi thở mục rữa trầm lặng.
Trên tay Cơ Hạo phun ra lửa màu vàng quấn quanh bàn tay màu xanh, theo tiếng hò hét, tiếng khóc thét, tiếng rống giận dữ, tiếng gầm gừ của vô số tiên dân, bàn tay màu xanh nháy mắt hóa thành một làn khói tan đi.
Trong hư không truyền đến một tiếng kêu đau đớn, thanh âm kia mang theo một tia khiếp sợ, một tia khó hiểu, một tia mê mang, một tia tức giận lớn tiếng quát: “Tốt, tốt, tốt, Vũ Dư đạo nhân có đồ đệ tốt lắm… Cơ Hạo, ngươi thế mà có thể đả thương bần đạo… Tổn hại ngàn năm đạo hạnh của bần đạo!”
Thanh âm hư vô mờ mịt dần dần đi xa, hiển nhiên người nọ không có ý ra tay thêm, đã đi xa.
Cơ Hạo ‘Thùng’ ngồi khoanh chân xuống đất, trong thất khiếu của hắn phun ra một đạo tử khí, nghiến răng nghiến lợi ngửa mặt lên trời thét dài: “Lão già, ta đoán ra ngươi là ai rồi! Không để lại tên, ta cũng biết ngươi là ai!”
“Lão già không biết xấu hổ, ngươi thế mà không để ý mặt mũi hướng ta xuống tay? Ta đánh không lại ngươi, ta đi diệt sát môn đồ của ngươi!”
Rống một tiếng giận dữ, trong ngũ tạng của Cơ Hạo đột nhiên có hỗn độn kỳ quang lóe lên, một luồng năng lượng sinh mệnh đặc biệt mênh mông từ trong cơ thể hắn bùng nổ ra, Đế Thuấn không kịp trở tay, bị khí tức bùng nổ của hắn hất bay xa mấy chục dặm.