Tự Văn Binh vung đao chém người, Cơ Hạo coi như không thấy.
Mấy đại tài tướng dưới trướng Tự Văn Binh bị phi đao phi kiếm đâm bừa, Cơ Hạo xa xa nhìn thấy bộ dáng hai đạo nhân đầu đội hoa sen trên tường thành, không hiểu sao một ngụm ác khí xộc lên đầu, đỉnh đầu phóng lên một ánh sáng màu đỏ, trước ngực càng có một vầng mặt trời dữ dội màu vàng dâng lên, vô số đạo kiếm quang màu vàng to bằng ngón cái, dài khoảng một thước từ trong mặt trời gào thét lao ra.
Thái Dương Tinh Hỏa ngưng tụ thành kiếm khí nháy mắt xé rách hư không, cấp tốc lướt qua khoảng cách mấy trăm dặm, chuẩn xác vô cùng đánh vào trên phi đao phi kiếm.
Tiếng vang lớn ‘Đang đang’ không dứt, phi đao phi kiếm thể tích cũng không lớn, chỉ bằng bàn tay bị kiếm khí Cơ Hạo ngưng tụ đánh cho nhảy loạn cả lên. Mỗi một đạo kiếm khí đều nặng như Thái Sơn, mỗi một đạo kiếm khí đều nóng cháy không chịu nổi, ngắn ngủn đan xen vài cái, phi đao phi kiếm đều trở nên toàn thân đỏ bừng, vô số phù văn bên viền lóe loạn, mơ hồ có xu thế bị hòa tan.
Hai đạo nhân trên tường thành kinh hãi, bọn họ cùng cất tiếng kinh hô, đều hít sâu một hơi, phi đao phi kiếm bị đánh cho bay loạn nhảy loạn phát ra một tiếng rên rỉ, kéo hai luồng ánh sáng muốn hướng bọn họ bay về.
“Chạy đi đâu?” Man Man đứng ở bên Cơ Hạo đột nhiên hét to một tiếng, hai thanh Liên Hoa Chùy đột nhiên bành trướng đến mười trượng, toàn thân bọc lửa màu đỏ tím, kéo các dải hỏa lôi dài mấy trăm trượng, theo tiếng gầm đinh tai nhức óc đánh ra thật xa.
Bên cạnh Cơ Hạo cũng có nhiều vinh quang, Man Man đã có thể phân biệt ra một số đặc thù nào đó của môn nhân đệ tử Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân. Giờ phút này nhìn thấy hai đạo nhân kia đỉnh đầu buộc hoa sen, không cần Cơ Hạo mở miệng nàng đã biết hai gã này tất nhiên là đối đầu.
Đáng thương hai thanh phi kiếm phi đao phẩm chất thượng hảo còn chưa bay về, hai thanh trọng chùy của Man Man đã như hai ngọn núi nhỏ nhằm vào đầu đập xuống.
Chợt nghe một tiếng vang lớn, cấm chế Vũ Dư đạo nhân tự mình bố trí trong Liên Hoa Chùy ầm ầm bùng nổ, một phi đao một phi kiếm vốn đã bị Thái Dương Tinh Hỏa của Cơ Hạo thiêu đốt chật vật không chịu nổi, thân đao cũng bị đốt mềm, lại chịu một đòn bạo lực của trọng chùy, chợt nghe một tiếng vang lớn, một phi đao một phi kiếm nhất thời bị đập vỡ thành mảnh vụn.
Mấy chục mảnh phi đao phi kiếm kéo các luồng sáng vàng bạc văng khắp nơi, hai đạo nhân trên tường thành sắc mặt trắng bệch, trong lỗ mũi đồng thời phun ra một dòng máu. Hai người chật vật ngẩng đầu, xa xa hướng Thiên Địa Kim Kiều lướt nhanh mà tới nhìn một cái, thế mà đồng thời kinh hô ra tên Cơ Hạo: “Nghiêu Hậu Cơ Hạo… ngươi tới đây làm gì?”
Trong mắt Cơ Hạo chợt lóe hàn quang, ồ, vậy mà hai vị này lại có thể nhận ra mình? Xem ra mình ở trong cảm nhận của môn nhân đệ tử Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân đã là tồn tại cấp hung thần ác sát rồi!
Cười lạnh một tiếng, Cơ Hạo đang muốn nói chuyện, Phong Hành phía sau hắn đột nhiên quát khẽ một tiếng, Nghệ Cung trong tay chợt bộc phát ra một vầng sáng chói mắt, chợt nghe trong tiếng ‘Ong ong’, một mũi Vạn Lý Phong, một mũi Lang Nha Đột, một mũi Hỏa Sơn Băng hầu như là đồng thời bắn ra.
Ở bên, đại đao trong tay Tự Văn Binh kéo theo tầng tầng bóng núi hướng vào đầu Cơ Ngọ bổ xuống, Cơ Ngọ khinh miệt cười lạnh một tiếng, tay trái nâng lên, hung hãn lấy bàn tay tóm chặt lưỡi đao của Tự Văn Binh.
‘Phành’ một tiếng khí kình tiết ra, Tự Văn Binh thét lớn một tiếng, da thịt bàn tay hắn tan rã, lộ ra mảng lớn xương cốt. Thực lực Cơ Ngọ vượt qua hắn rất nhiều, một đao này bổ vào trên bàn tay hắn, lại như chém ở trên tường đồng vách sắt, da bàn tay Cơ Ngọ cũng chưa rách một chút nào, ngược lại là Tự Văn Binh bị chấn động tới mức hai tay bị thương nặng.
“Phế vật!” Tay trái Cơ Ngọ hung hăng giật, mạnh mẽ đem đại đao trong tay Tự Văn Binh đoạt xuống, bạo lực lôi kéo, lại đem máu thịt trong tay Tự Văn Binh giật xuống một khối lớn.
Cùng lúc đó, tay phải Cơ Ngọ đưa ngang, trường kiếm liền muốn cắt qua cổ Tự Văn Binh, chém đầu của hắn. Cho dù Vu Đế có thể hồi sinh từ giọt máu, đầu bị chém cũng sẽ đại thương nguyên khí.
Đúng lúc này, mũi tên của Phong Hành đã đến.
Một mũi Vạn Lý Phong bay vừa nhanh vừa nhẹ, hầu như là nháy mắt rời cung, mũi tên đã tới phía sau đầu Cơ Ngọ không đến ba tấc. Cơ Ngọ không kịp chém đầu Tự Văn Binh, tay phải gấp gáp đưa ngang về phía sau, lưỡi kiếm chắn trước mũi tên dài.
Một tiếng “Đinh” vang lên, Vạn Lý Phong giống như cực nhanh xoay tròn con quay gắt gao dính ở kiếm phong, không ngừng cấp tốc xoay tròn, đầu mũi tên cùng lưỡi kiếm gấp gáp ma sát, không ngừng phát ra tiếng vang ‘Ong ong’.
Vạn Lý Phong lực xuyên thấu không mạnh, cũng không có lực sát thương phạm vi lớn, chỉ có điều nó bay cực xa, lực đạo cực kỳ kéo dài, cho nên một mũi Vạn Lý Phong dính ở trên lưỡi kiếm cấp tốc chuyển động, mang đến cho Cơ Ngọ áp lực kéo dài không dứt.
Cổ tay Cơ Ngọ khẽ xoay vung lên, đang muốn đem Vạn Lý Phong hất ra ngoài, Lang Nha Đột đã đến phía sau hắn.
Một điểm hàn quang lao vút đến, Cơ Ngọ thét dài một tiếng, hắn cảm thấy một luồng hàn khí lạnh thấu tim ập tới. Hắn bất đắc dĩ, vứt bỏ Tự Văn Binh đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên mũi tên phía sau ập tới. Hắn xoay người, tay trái vừa mới đoạt được đại đao hung hăng bổ về phía sau.
Tiễn thuật kinh người của Phong Hành giờ phút này bộc phát ra hào quang loá mắt, Lang Nha Đột vốn đâm xuyên ở phía trước đột nhiên thả chậm tốc độ, một mũi Hỏa Sơn Băng phát sau mà đến trước vượt qua Lang Nha Đột, hung hăng đánh vào trên đại đao.
Ầm một tiếng, một mảng lớn ánh lửa bùng nổ, ánh lửa hừng hực bao trùm phạm vi vài dặm, lực nổ cường đại khiến cánh tay Cơ Ngọ nhoáng lên, toàn bộ ngực đều lộ ra ngoài.
Lang Nha Đột thuận thế đột tiến, thần lực cường đại Nghệ Cung bám vào ở trên Lang Nha Đột bùng nổ, một đạo hàn quang hiện lên, chợt nghe một tiếng kêu đau, đồ ngọc treo bên hông Cơ Ngọ đồng thời sụp đổ mười hai món, thân mũi tên Lang Nha Đột cũng vỡ vụn hơn phân nửa, chỉ còn lại có đầu mũi tên dài ba tấc đột phá tầng tầng trở ngại, hung hăng chui vào ngực Cơ Ngọ.
“Đau chết ta rồi!” Cơ Ngọ từ nhỏ được hưởng danh thiên tài, càng là nhân tuyển đế tử Đế Khốc nhất hệ tỉ mỉ bồi dưỡng. Người hoàn toàn sống an nhàn sung sướng, hai tay chưa từng dính nước mùa xuân, bỗng dưng bị mũi tên nhập thể, Cơ Ngọ chỉ cảm thấy ngực đau đớn, theo bản năng xoay người liền hướng trong thành Phì Thủy bỏ chạy.
Nhưng hắn vừa mới động, Tự Văn Binh đã dang hai tay, gắt gao cuốn lấy Cơ Ngọ.
“Cơ Ngọ đại nhân, hiện tại muốn đi, không còn kịp rồi!” Tự Văn Binh hộc cả đống máu, nhìn Cơ Ngọ gương mặt vặn vẹo cất tiếng cười to.
Chính là thời gian kéo dài này, Thiên Địa Kim Kiều kéo thanh quang chở đoàn người Cơ Hạo lao tới. Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái liền tới bên người Tự Văn Binh, tay phải chế trụ cổ Cơ Ngọ, tay trái đánh ra một quyền, không chút khách khí đem cánh tay phải cầm kiếm của hắn đánh gãy ngang vai.
“Đừng giãy dụa, không thì chết!” Cơ Hạo giận quát một tiếng.
Vũ Mục mang theo nụ cười thấy cái mình thích là thèm, lóe lên vài cái đến cạnh mấy thuộc hạ bị thương nặng kia của Tự Văn Binh, vung tay liền có mấy chục loại thuốc bột rắc xuống, chỉ thấy vết thương trên thân mấy người không ngừng phun ra các làn khói mơ hồ, nhưng vết thương cũng chưa khép lại, ngược lại tốc độ chảy máu càng nhanh hơn rất nhiều.
“Đây là độc gì? Đây là độc gì? Vậy mà có thể tổn hại Vu Đế chi thể! Đây là độc gì?” Vũ Mục có chút phát điên hoa chân múa tay, khàn cả giọng hét lên.
Cơ Hạo không chút do dự dùng sức năm ngón tay phải, bóp nát nửa đoạn xương cổ của Cơ Ngọ: “Đây là độc gì?”
Hai đạo nhân trên tường thành lớn tiếng quát: “Sư đệ, không thể nói!”
Cơ Hạo thúc một đầu gối ở trên bụng Cơ Ngọ, Cơ Ngọ rú thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Cơ Hạo giống như gặp quỷ lớn tiếng thét chói tai: “Kim Biên Mạn Đà La, đây là Kim Biên Mạn Đà La!”