Khi nói bốn chữ ‘Bớt lắm lời đi’, trên hai nắm tay Cơ Hạo đã cháy lên ngọn lửa màu bạc.
Lúc nói ‘Ra giá đi’, Cơ Hạo đã vứt giáp xác U Minh Phệ Hồn Cự Ngao Hà, thân thể vòng qua Đồ Sơn Mặc Thạch trợn mắt há hốc mồm, húc vỡ bình phong phía sau hắn dùng đá phiến ghép thành, như một con trâu đực phát cuồng, húc vỡ một bức tường thật dày sau bình phong, xông vào trong một gian đại sảnh cách vách.
Hai quả đấm như sao băng, kéo cái đuôi ánh sáng màu bạc dài đến vạn trượng, mang theo khí thế đáng sợ phá vỡ tất cả, hủy diệt tất cả, gào thét xé rách hư không, hướng đạo nhân gầy yếu trong đại sảnh, ngoài ngàn dặm ngồi xếp bằng ở trên một đóa hoa sen màu đen hung hăng đánh tới.
Đúng vậy, đại sảnh cách vách phòng tiếp khách của Đồ Sơn thương hội, trong đại sảnh ban đầu phạm vi mười mấy trượng bị đại năng gấp hư không, đem một cái giới tử thế giới bố trí ở trong đại sảnh. Đại sảnh chỗ Cơ Hạo, dài rộng đều ở khoảng vạn dặm, từ trong hoa sen màu đen bên dưới đạo nhân kia không ngừng phun ra các tia u quang màu đen, khiến giới tử thế giới này trở nên vô cùng vững chắc.
U quang màu đen hơi nhộn nhạo, trọng quyền của Cơ Hạo đủ để sụp đổ hư không xẹt qua giới tử thế giới, vài cánh hoa sen màu đen nhẹ nhàng run rẩy vài cái, liền đánh tan quyền kình nặng nề của Cơ Hạo.
Giới tử thế giới nổi lên các tia gợn sóng mắt thường có thể thấy được, gợn sóng không ngừng khuếch tán ra theo sát sau hai nắm đấm của Cơ Hạo, hướng vào đầu đạo nhân gầy yếu mặc áo dài màu đen kia nện xuống.
Vừa rồi lúc Cơ Hạo phóng ra Thái Âm hàn khí đóng băng Đồ Sơn Mặc Thạch, hắn đột nhiên cảm nhận được uy hiếp đáng sợ đến từ trên thân đạo nhân áo đen. Giống như lẻ loi một mình hành tẩu ở trên đường đêm tối, đột nhiên có người vô hình cầm một thanh đao sắc bén, mũi đao đã sắp chạm tới làn da trên gáy, toàn thân Cơ Hạo bỗng nhiên nổi lên vô số da gà.
Tồn tại cực kỳ đáng sợ, uy hiếp thậm chí không kém gì Hoa đạo nhân mang tới cho Cơ Hạo.
Cơ Hạo và Đồ Sơn Mặc Thạch kéo đông kéo tây nói nhảm lâu như vậy, thần thức của hắn lặng yên rải đi bốn phương, thế mà vẫn chưa phát hiện đại sảnh cách vách khác thường, càng chưa thể phát hiện trong đại sảnh cách vách ẩn giấu một người đáng sợ như vậy.
Nếu không phải Cơ Hạo phóng ra hàn khí đông cứng Đồ Sơn Mặc Thạch, khiến tâm cảnh đạo nhân áo đen này nổi lên một tia gợn sóng, dẫn tới khí tức của hắn dao động một cái, càng hướng tới Cơ Hạo phóng ra một tia khí tức mang tính uy hiếp, Cơ Hạo căn bản sẽ không phát hiện được hắn tồn tại.
Cơ Hạo tò mò, càng kinh hãi, bởi vì tò mò, đồng thời cũng là có đủ lòng tin đối với thực lực của mình, Cơ Hạo lao qua Đồ Sơn Mặc Thạch, húc vỡ bình phong cùng vách tường, xâm nhập giới tử thế giới này, dùng ba thành quyền kình hướng đạo nhân áo đen vung quyền đánh mạnh.
“Thái Âm chi lực… ngươi thật sự là một con tôm tít thành tinh?” Đạo nhân áo đen than thở không thôi nhìn ngọn lửa màu bạc lấp lánh trên tay Cơ Hạo, viền ánh lửa màu bạc hoa mỹ mang theo một tầng màu u lam thần bí, khiến nắm tay Cơ Hạo càng thêm tỏ ra huy hoàng tráng lệ, càng có một loại khí tức thần thánh thần bí khó có thể hình dung chất chứa ở bên trong.
Càng làm đạo nhân áo đen cảm thấy tim đập nhanh thêm chút là, hai nắm đấm của Cơ Hạo nhìn như thẳng tắp đánh về phía đầu của hắn, lại cho hắn một loại ảo giác kỳ dị hai nắm đấm mơ hồ bất định, như đang biến hóa quỹ tích mọi lúc.
Loại cảm giác này giống như, giống như toàn bộ lỗ hổng, toàn bộ điểm yếu trên người hắn đều bại lộ ở trước nắm đấm của Cơ Hạo, nơi hai nắm đấm của Cơ Hạo trúng mục tiêu, tất nhiên là chỗ điểm yếu trí mạng nhất trên người hắn.
Loại cảm giác này, đã bao nhiêu năm chưa có rồi?
Đạo nhân áo đen càng cảm giác được, hắn không thể để nắm tay Cơ Hạo đụng tới thân thể của mình, nếu không, mhất định sẽ có một số hậu quả nào đó khiến hắn khó chịu, càng sẽ làm hắn chật vật khó coi. Có lẽ, thân thể hắn sẽ bị trọng quyền của Cơ Hạo tổn hại nhỉ?
“Đây, thật sự là một con tôm tít thành tinh sao? Nắm tay này, là thiên đạo chi quyền đó!”
Lớn tiếng than thở một tiếng, hai hàng lông mày thon dài như kiếm của đạo nhân áo đen dựng thẳng lên. Hắn nhìn thân hình Cơ Hạo lướt nhanh đến, nhìn hai nắm tay hào quang vạn trượng của gã, đột nhiên vung ra tay phải, ngón trỏ cùng ngón giữa tạo thành kiếm chỉ, một đạo kiếm khí âm u dài đến vạn trượng tuôn trào ra, hung hăng đâm về phía nắm tay của Cơ Hạo.
‘Leng keng lang lang’ một chuỗi tiếng vang lớn đáng sợ truyền đến, Cơ Hạo thét to một tiếng, hai nắm tay của hắn đau đớn một trận, tung tóe ra mảng lớn hoa máu, lửa màu bạc trên nắm tay bị kiếm khí màu đen đánh tan thành mảnh vụn, hóa thành một chút lưu huỳnh màu bạc không ngừng bay về trong cơ thể Cơ Hạo.
Thân thể đạo nhân áo đen hơi nghiêng về phía sau một chút, vạn trượng kiếm khí hắn vung ra bị một quyền bốn chiêu hợp nhất của Cơ Hạo đánh vỡ, ngón giữa và ngón trỏ tạo thành kiếm chỉ chỉ thẳng tắp vào Cơ Hạo, đột nhiên vang ‘Bốp bốp’ vài tiếng, móng tay ngón trỏ, ngón giữa màu như ngọc của đạo nhân áo đen vỡ nát, hai giọt máu tươi màu vàng tím từ đầu ngón tay hắn chậm rãi chảy xuống.
“Đây… ngươi thật sự là một con tôm tít tinh? Đạo hữu là ai? Vì sao biến ảo thành tôm tít tinh làm khó bần đạo?” Đạo nhân áo đen ngơ ngác nhìn nhìn hai giọt máu tươi màu vàng tím nhỏ xuống, vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy, thân thể một trái một phải mười tám đạo kiếm quang đầm đìa máu chảy xoay tròn lao ra, chậm rãi quay quanh thân thể hắn bắt đầu lượn vòng.
Cơ Hạo cúi đầu nhìn nắm tay của mình.
Đạo nhân áo đen chỉ là tùy tay một chỉ chém ra kiếm khí, đã ở trên nắm tay của hắn vạch ra ba mươi sáu vết kiếm ngang dọc sâu tới xương. Máu tươi không ngừng từ trong vết kiếm phun ra, đau đớn không ngừng từ trên nắm tay truyền đến, càng có một luồng kiếm khí âm nhu triền miên dây dưa ở trong vết kiếm, như giòi trong xương khó có thể khu trừ.
Đổi thành Vu Đế bình thường, chỉ riêng luồng kiếm khí này đã đủ khiến hai tay hắn phế bỏ.
Nhưng Cơ Hạo đã là Bàn Cổ chi thể tiểu thành. Hắn hít sâu một hơi, máu tươi chảy ra ngoài cơ thể ùn ùn bay về, các luồng kiếm khí màu đen nhỏ bé trong vết kiếm trên hai nắm tay bị tinh huyết mạnh mẽ đáng sợ tràn qua, hóa thành các tia khí đen không ngừng phun ra bên ngoài cơ thể.
Gò má gầy yếu của đạo nhân áo đen khẽ giật giật, ánh mắt hắn nhìn về phía Cơ Hạo càng thêm ngưng trọng.
Trong lòng hắn biết rõ ‘U Minh kiếm khí’ của mình chính là thu thập nơi Cửu U trong vô cùng vô tận năm tháng tích lũy tích thi chi khí các lực lượng chí âm chí nhu rèn luyện thành, âm nhu triền miên, hiểm độc không chịu nổi, luận tới lực sát thương của kiếm khí, thế gian chỉ có một người có thể vượt qua hắn.
U Minh kiếm khí lực phá hoại xếp thứ hai Bàn Cổ thế giới, thế mà bị Cơ Hạo thoải mái khu trừ ra ngoài cơ thể như vậy, đạo nhân áo đen quả thực muốn phát cuồng —— ai dám nói lão tôm tít tinh này trước mắt hắn là một con tôm tít thành tinh, hắn nhất định tự tay đem ba hồn bảy vía của y rút ra, đẩy vào trong U Minh hỏa ngục hung hăng thiêu đốt một trăm triệu năm.
Cơ Hạo nhìn nắm tay nhanh chóng khép lại, nghiêm túc tương tự nhìn đạo nhân áo đen.
Thân thể hắn hiện nay đao kiếm khó tổn thương, thiên địa thần binh bình thường cũng không thể tổn hại làn da hắn, nhưng hắn thế mà lại bị đạo nhân áo đen tùy tay chém ra một đạo kiếm khí làm nắm tay bị thương nặng.
Tuy chưa tổn hại tới xương khớp càng thêm cứng rắn, chỉ là da thịt bị hao tổn, đạo hạnh của đạo nhân áo đen này cũng là tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Nhìn nhìn đóa hoa sen màu đen kia bên dưới đạo nhân áo đen, khóe mắt Cơ Hạo một lần nữa giật giật. Đóa hoa sen này cánh hoa chồng chất rất nhiều, chỉ nhìn phẩm chất, tựa như không ở dưới Hồng Mông Thất Thải Thần Liên bản thể Hoa đạo nhân!
“Đạo hữu là ai?” Cơ Hạo thẳng lưng lên, nghiêm nghị hướng đạo nhân áo đen chắp tay hành một lễ.
“Đạo hữu có thể xưng hô bần đạo… U Minh giáo chủ!” Đạo nhân áo đen nheo mắt, nhìn Cơ Hạo từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói: “Có lẽ, đạo hữu không quen đối với đạo hiệu của bần đạo, nhưng hẳn là từng nghe nói danh hiệu bản tôn của bần đạo.”
“Bản tôn bần đạo, là Minh đạo nhân!”